Lý Chí Nguyên muốn cảm giác gì?
Thật ra Minh Tranh có thể tưởng tượng ra được đại khái, hẳn là cảm xúc nhẹ nhàng chậm rãi mờ nhạt, cho dù là biệt ly cũng phải bình lặng. Không cuồng loạn, không phóng đại, bộc lộ cảm xúc cũng không được quá trọn vẹn, nếu phóng đại sẽ làm cảnh này trở nên kỳ quặc.
Cậu và Trịnh Quan Ngữ chậm rãi đi về trường quay, đi từng bước rồi đếm xem họ đi được bao nhiêu bước… đi một lúc lại thất thần.
Cách của Trịnh Quan Ngữ nói cũng có thể thử xem, xem nó như tập dượt khi họ chia tay cũng tốt… Quan hệ giữa người với người dường như cũng cần giai đoạn, giai đoạn cần nhau rồi cũng sẽ qua, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Tương lai trước mắt còn có rất nhiều khó khăn khó lường đang chờ đợi họ, có lẽ Trần Chu và Cao Tiểu Vũ chỉ có được một mùa hè này, và khi mùa mưa vừa tới họ cũng chia ly… Yêu hận buồn vui xuất hiện quá nhiều trong điện ảnh, đây là chuyện thường tình vì dù sao quan hệ của họ là nhất thời ham vui.
Suy cho cùng, khi đã dành tình cảm và sự chân thành của mình cho một ai đó thì không thể tìm chỗ để mua một khoản bảo hiểm.
Minh Tranh bắt đầu tưởng tượng ngày cậu và Trịnh Quan Ngữ kết thúc, làm vậy mới có thể nhập tâm vào, có lẽ đạo diễn muốn cảm giác này……
Lý Chí Nguyên hô A.
Hoảng thần quay thêm một lần, Lý Chí Nguyên lẳng lặng xem rồi cuối cùng mới nói: “Qua.”
Quay xong cảnh đó bọn họ đều cực kỳ mệt mỏi.
Đống đá bào kia làm Trịnh Quan Ngữ muốn phát ói, chỉ cảm thấy một năm tới mình sẽ không ăn món này.
Còn Minh Tranh là khó chịu trong lòng. Lòng cậu trĩu nặng, bởi vì mấy cảnh sau sẽ càng khó quay hơn hôm nay.
Quay về khách sạn, trong nhà hàng không có mấy người nhưng họ vẫn cố tình chờ thật lâu sau mới đến ăn.
Trịnh Quan Ngữ không có thời gian nấu ăn nên họ chỉ có thể ăn món của nhà hàng. Không ngon lắm, cũng không có khẩu vị gì, đơn thuần chỉ nhét cho đầy bao tử.
Họ im lặng ăn cơm, không ai có tâm trạng nói chuyện. Nhưng Trịnh Quan Ngữ ăn rồi ăn, tay dưới bàn từ từ di chuyển đến nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu vuốt ve, không nói gì cả, tựa như chỉ muốn nắm lấy tay cậu.
“Thầy Trịnh.” Minh Tranh chợt khẽ gọi Trịnh Quan Ngữ.
Trịnh Quan Ngữ nghiêng người qua nhìn cậu: “Ừm, em nói đi.”
“Anh có buồn không.” Minh Tranh hỏi.
Một câu không đầu không đuổi nhưng Trịnh Quan Ngữ hiểu.
“Buồn.” Trịnh Quan Ngữ thẳng thắn thừa nhận, “Cao Tiểu Vũ trong cơ thể anh hôm nay bị Trần Chu bỏ mặc bảy lần, sao anh không buồn được.”
Nhất là lần cuối đó, giọng điệu và cách thể hiện lời thoại của Minh Tranh thật đến mức làm cho Trịnh Quan Ngữ lúc ấy rất buồn.
Minh Tranh ừ, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh đừng buồn.”
“…..” Trịnh Quan Ngữ bật cười, “Anh thấy em không biết an ủi người khác, không chuyên nghiệp gì hết, sau này mấy chuyện này cứ để anh đi.”
Minh Tranh lẳng lặng nhìn y, hỏi: “Em có thể làm gì để anh vui hơn?”
“Không cần làm gì cả.” Giọng của Trịnh Quan Ngữ rất ôn hòa, “Ra phim em còn có thể ở cạnh anh, với anh mà nói đã là an ủi tốt nhất.”
Minh Tranh nhai hai miếng cơm rồi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn y.
“Hôm nay lúc quay rất sợ anh bị đau dạ dày nên mất tập trung mãi.” Minh Tranh nhỏ giọng, “Lúc đó em thật sự tưởng tượng rất nhiều đến cảnh chúng ta chia tay”
Trịnh Quan Ngữ vỗ chân cậu: “Sau nay không được nghĩ đến mấy chuyện xui xẻo đó nữa. Ăn ngon nào, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Minh Tranh nhai cơm một lúc, nhìn Trịnh Quan Ngữ một lúc.
Khách quan mà nói, lúc người này không trêu ghẹo mình thì đúng là một người nho nhã, khí chất trầm tĩnh, có thể khiến người nhìn cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn một lúc, tự nhiên lại muốn rải thính.
Minh Tranh nhẹ giọng gọi y — “Thầy Trịnh.”
Cái giọng điệu này. Trịnh Quan Ngữ quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận góc này không có ai thấy mới sáp tới hôn lên mặt cậu: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, ăn nhanh lên.”
Minh Tranh vẫn cố chấp nhìn y, nhìn không chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Anh ôm em đi.”
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu, lập tức buông đũa xuống nghiêng người ôm lấy: “Sao vậy?”
“… Quay phim khó chịu.”
Trịnh Quan Ngữ thở dài, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Quay phim là vậy, em phải quen, sướng vui buồn tủi đều phải quen, đừng bị những cảm xúc đó ảnh hưởng. Quay xong cũng đừng nghĩ đến cảnh diễn nữa, em thử đem những cảm xúc trong phim đặt vào một góc nhỏ trong lòng, lúc cần thì lấy ra dùng, khi không cần cũng đừng nghĩ tới……”
Minh Tranh dựa vào y bắt đầu nghiêm túc nghe y nói, nghe một lúc trong lòng mới bình tĩnh lại.
Nhưng những ngày này cũng không dài, cảnh của hai người sẽ sớm quay xong thôi. Sau khi những cảnh quay tàn nhẫn nhất kết thúc, Trịnh Quan Ngữ sẽ ở lại Uyển Đinh quay bổ sung những cảnh riêng, sau đó đóng máy phần mình, còn Minh Tranh sẽ xuất phát đi Nam cực quay cảnh bổ sung của Trần Chu, bọn họ bị ép phải xa nhau một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt…
Đêm đó Minh Tranh ngủ không ngon chút nào, trong lòng cậu rất kháng cự với những cảnh quay tiếp theo, trở mình trằn trọc không ngủ được.
Nửa đêm Trịnh Quan Ngữ bị cậu đánh thức, y bất đắc dĩ ôm người vào lòng: “Còn lăn qua lăn lại ngày mai hai mình khỏi dậy nổi, ngủ ngoan đi.”
“…”
Cuối cùng Minh Tranh cũng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay y.
Ngủ một lúc, tỉnh một lúc, giấc mơ cũng đứt quãng, có nhiều cảnh là họ từng quay, cũng có rất nhiều cảnh là cậu và Trịnh Quan Ngữ bên nhau, mọi thứ đan xen làm cho người ta rất hỗn loạn.
Cảnh tiếp theo họ quay là cảnh nổi bật của Cao Tiểu Vũ.
Đến ngày giỗ của bà Cao Tiểu Vũ, Cao Bân trở về thăm và ở nhà của Cao Tiểu Vũ.
Từ trong xương cốt, Cao Tiểu Vũ vừa sợ vừa hận Cao Bân, anh không muốn người cha này ở trong nhà mình nhưng anh cũng không dám phản kháng. Đối phương luôn muốn “vun đắp tình cảm” với anh, Cao Tiểu Vũ cũng rất bất lực.
Vào một ngày mưa dầm rả rích, Cao Tiểu Vũ và Cao Bân cùng đi quét mộ cho bà. Trên đường đi, Cao Tiểu Vũ thất thần nghe Cao Bân gọi điện thoại, đối phương toàn nói tiếng lóng nên Cao Tiểu Vũ không hiểu lắm, cũng không có hứng thú để tìm hiểu.
Sau khi Cao Bân nói chuyện điện thoại xong thì vỗ vai anh, cười hỏi: “Công việc trong trường có mệt không?”
Cao Tiểu Vũ lắc đầu không lên tiếng. truyện teen hay
Cao Bân thấy anh làm lơ thì không vui nhưng vẫn cười nói: “Lần trước ba nói với mấy người anh em con trai ba là nhà giáo nhân dân nhưng không ai tin, nói người như ba không sinh ra được người lương thiện.”
Cao Tiểu Vũ vẫn không trả lời, cúi đầu đi đường.
Họ ra khỏi mồ mả bắt taxi trở về. Trên đường đi Cao Tiểu Vũ chẳng nói mấy lời, chỉ trầm mặc chết lặng nhìn trời mưa bên ngoài. Cao Bân có lòng muốn thân cận với anh nhưng Cao Tiểu Vũ vẫn không thể thân thiện với ông ta, chỉ nhàn nhạt đối đãi… và có vẻ còn có chút sợ sệt.
Về đến dưới lầu, từng người họ xuống xe. Lúc đầu Cao Tiểu Vũ còn có hơi lơ đễnh, nhưng khi đến gần lối vào hành lang, vẻ mặt anh lại chợt thay đổi…
Anh thấy Trần Chu mặc quần áo lao động, xách túi cam đang đứng rút chìa khóa ra mở cửa.
Màu cam có độ bão hòa rất cao, nó như phát sáng trong hoàn cảnh xung quanh u ám, giống như những mặt trời nhỏ.
Cao Bân cũng chú ý tới Trần Chu. Ông ta hút thuốc, bình tĩnh dò xét người thanh niên này, sau đó mới quay lại nói với Cao Tiểu Vũ: “Đi thôi.”
Trần Chu đã mở cửa đi vào trong nhà mình, không còn thấy nữa.
Cao Tiểu Vũ thất hồn lạc phách nhìn bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Đi lên tầng hai vào nhà, Cao Bân vừa vào trong đã bắt đầu gọi điện thoại.
Tâm trạng của Cao Tiểu Vũ không tốt, cầm lấy bó hoa gừng trên bàn chuẩn bị đổi nước.
Khi điện thoại được kết nối, Cao Bân nói với bên kia: “Dưới nhà con trai tôi hình như có một cảnh sát đang ở.”
Bước chân của Cao Tiểu Vũ chợt ngừng lại.
Cao Bân ngồi trên ghế, liếc nhìn Cao Tiểu Vũ rồi vô cảm nói với bên kia: “Cảm giác của tôi hẳn là đúng, dù cho không phải cũng phải xác nhận. Tình hình gần đây rất đặc biệt, dù cho thế nào cũng phải xác định rõ ràng.”
Cao Bân nói chuyện điện thoại xong thấy Cao Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn mình, hỏi: “Sao?”
“Người dưới tầng không phải cảnh sát.” Cao Tiểu Vũ nói chậm rãi, “Anh ấy là công nhân của nhà máy trà gần đây, tôi… có quen biết với anh ấy, anh ấy thực sự không phải cảnh sát, anh ấy chỉ là người bình thường.”
Cao Bân nhìn anh rồi cúi đầu cười, hút thuốc đáp lời: “Một thầy giáo như con sao hiểu được những điều này, cách mười mét ba cũng ngửi được mùi cớm trên người nó. Con đừng lo lắng, chúng nó theo ba, người tới ba sẽ dọn sạch sẽ bọn nó.”
“Nhưng anh ấy thực sự không phải…”
Cao Bân ngắt lời anh: “Được rồi, con đừng quan tâm đến chuyện này, đừng nói nữa, đây không phải là chuyện con nên lo.”
Là giọng điệu không muốn nói đến nữa.
Cao Tiểu Vũ biết cảm xúc lúc này của mình không thể quá kích động. Anh kiểm soát nét mặt của mình, run rẩy nhặt bó hoa gừng lên, vô lực bước vào bếp đổ đầy nước vào chai.
Mỗi một giây phút ở cùng với Cao Bân Cao Tiểu Vũ đều cảm thấy rất thống khổ.
Những ký ức về Cao Bân trong tâm trí anh đều rất đáng sợ, khi anh mơ thấy ác mộng thì kiểu gì cũng sẽ mơ thấy những hình ảnh làm người ta ghê tởm –
Anh không thể nào quên được cảnh đó, khi anh học cấp 2 đến tìm Cao Bân thì vừa lúc thấy ông ta “xử lý” một nằm vùng, Cao Bân móc mắt đối phương vứt lên đất giẫm nát….
Cao Bân là ác mộng của anh. Là bóng ma ghê tởm nhất trong trí nhớ anh, và cũng là bóng ma không thể nào thoát khỏi. Cao Tiểu Vũ sợ ông ta, hận ông ta, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể thoát khỏi ông ta.
Anh ngây ra đó, nước trong bình đã trào ra ngoài.
Thần sắc của Cao Tiểu Vũ vừa hỗn loạn vừa thống khổ, anh nhìn bó hoa gừng trong tay rồi chợt cảm thấy thật mệt mỏi.
Anh cầm hoa về phòng khách, Cao Bân dựa vào ghế ngủ mất rồi.
Anh nhìn Cao Bân thật lâu.
Một người bình thường luôn cẩn thận nhưng khi ngủ rồi cũng là dáng vẻ không chút phòng bị.
Có lẽ ông ta cảm thấy con mình là một giáo viên yếu đuối, sẽ không có bất kỳ ý đồ xấu xa gì với mình… ông ta không sợ.
Trong đầu Cao Tiểu Vũ lướt qua trăm ngàn suy nghĩ, chợt anh có một ý tưởng xúc động gần như là tuyệt vọng.
Anh bước nhanh về bếp cầm lấy một con dao, giấu trong tay áo rồi chậm rãi đi về phòng khách… đi đến bên cạnh Cao Bân.
Anh khẽ gọi nhưng Cao Bân không đáp.
Kêu thêm tiếng nữa nhưng Cao Bân vẫn im lặng.
Có một sự im lặng kỳ lạ trong không khí.
Trời bên ngoài đầy mây, ánh sáng trong phòng ảm đạm. Cao Bân nằm trong mảng tối đã bắt đầu ngáy.
Cao Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt đang ngủ yên của Cao Bân… tự hỏi.
Giết ông ta, có phải là mọi chuyện sẽ kết thúc không?
Không kịp nghĩ nhiều..
Cao Tiểu Vũ giơ tay đâm con dao vào ngực Cao Bân một cách quyết liệt —
Máu đổ ra ngay lập tức.
Giây trước Cao Bân còn đang trong mộng giây sau đã chợt mở mắt nhìn Cao Tiểu Vũ với vẻ không tin được, đồng tử co lại, đưa một tay siết lấy quần áo của Cao Tiểu Vũ —
Máu tuôn ra càng ngày càng nhiều.
Cao Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào đốm máu đang dần lan rộng, vẻ mặt dại ra sợ hãi, anh tiếp tục đâm mạnh những nhát dao thứ hai, thứ ba, thứ tư… như bị thứ gì đó kích thích.
Anh nghe thấy vài tiếng khàn trong cổ họng của Cao Bân nhưng anh không dám dừng lại, anh vẫn tiếp tục đâm không ngừng vào người ông ta… với vẻ mặt điên cuồng đáng sợ.
Cao Bân hoàn toàn không còn phản ứng.
Cao Tiểu Vũ kiệt sức nằm bên cạnh Cao Bân, máu và mồ hôi đan xen trên người.
Anh nhìn Cao Bân nằm trong vũng máu, ngơ ngác vài giây như thể không tin được những gì mình đã làm.
Tay Cao Tiểu Vũ bắt đầu run rẩy dữ dội cầm dao không chắc… Ôm mặt bật khóc.
Con dao rơi xuống đất, trên người anh đều là máu nóng của Cao Bân, anh nhìn tay mình, đôi tay này trước đây từng chơi đàn… bây giờ đã bẩn thỉu, là loại bẩn thỉu không rửa sạch được.
Hôm nay, anh dùng đôi tay này giết người, giết ba mình.
Đôi tay này từng chơi đàn, từng chạm vào những phím đàn trắng đen… Cuộc sống cũng có đen và trắng, giết người đã là sai, dù cho thế nào cũng không thể thay đổi.
Cao Tiểu Vũ sụp đổ quỳ xuống đất.
Vài giây sau, Cao Tiểu Vũ lẳng lặng đứng dậy đi vài vòng trong nhà mình, hít sâu để bình tĩnh lại tâm trạng đang hỗn loạn.
Anh muốn bình tĩnh nhưng trong lòng quá rối. Anh vừa giết người nhưng anh vẫn còn chuyện phải làm, anh cần tỉnh táo lại, anh nhất định phải làm gì đó để bản thân mình bình tĩnh lại… Cuối cùng Cao Tiểu Vũ lựa chọn nhắm mắt, đưa tay ra đầy thống khổ, bắt đầu im lặng chơi “The Bell” trong không khí.
Đây là một cảnh diễn không có đối tượng đầy thanh lịch. Mọi nhân viên trong phim trường đều lẳng lặng theo dõi động tác của y, ngay cả thở cũng không dám thở.
Trong “The Bell” này, Trịnh Quan Ngữ dùng cơ thể mình để đàn ra một cảm giác mỹ lệ khó tả, làm cho người ta vừa đau lòng vừa thổn thức.
Sau khi Cao Tiểu Vũ tỉnh táo lại, anh lấy điện thoại của Cao Bân trong vũng máu. Anh tìm số điện thoại Cao Bân vừa liên lạc kia, soạn thảo một tin nhắn:
“Tôi đa xử lý tên đó rồi.”
Gửi.
Cao Tiểu Vũ lại ngơ ngác nhìn Cao Bân một lúc.
Sau đó anh vào bếp rửa tay, đi vào phòng lấy giấy bút ngồi xuống bàn bắt đầu viết một lá thư —
“Hi, Vũ, xin chào.”
“Đây là câu chuyện tôi gửi cho cô, cũng là bức thư cuối cùng tôi viết trước khi mất tự do…”
…
Cao Tiểu Vũ viết bức thư đó rất nhanh, gần như là viết không cần suy nghĩ.
Khi viết đến chuyện có liên quan đến Trần Chu, một nụ cười rất dịu dàng xuất hiện trên mặt anh, mặc dù nội dung lại là —
“Thật ra tôi biết vì sao anh ấy lại tiếp cận tôi.”
“Tôi không quan tâm.”
“Cái đó không quan trọng.”
“Chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt.”
Bút dừng, rồi lại viết tiếp —
“Nếu sau này tôi vào tù, cô có thể thường viết thư cho tôi không? Viết gì cho tôi cũng được, kể cho tôi nghe về thời tiết ở Bắc Kinh cũng được.”
“Viết đến đây thôi, tôi không có nhiều thời gian, chúc cô bình an khỏe mạnh.”
Sau khi Cao Tiểu Vũ viết thư xong thì thở ra một hơi, nhìn nhà mình lần cuối.
Anh cầm điện thoại của Cao Bân và bó hoa gừng trên bàn, chậm rãi xuống lầu, bắt đầu gõ cửa nhà Trần Chu.
Gõ hồi lâu nhưng đối phương không mở cửa.
Cao Tiểu Vũ tuyệt vọng lớn tiếng với cánh cửa: “Em có lời muốn nói với anh.”
“Trần Chu —”
“Trần Chu!!”
Trần Chu đứng trong nhà yên lặng nhìn cửa, anh ta không nhúc nhích.
Trong nhà anh ta lúc này đầy cảnh sát vũ trang, có rất nhiều họng súng đen ngòm đang chĩa về phía cửa, chĩa vào Cao Tiểu Vũ bên ngoài.
Cao Tiểu Vũ gõ cửa một lúc cuối cùng cũng hết hy vọng.
Anh vuốt mặt, kìm những giọt nước mắt đang trào ra.
“Làm phiền anh một chuyện cuối, phiền anh đưa lá thư này cho cô giáo Phương Vũ trong trường giúp em. Sau đó… cho người của anh lên lầu, em đã xử lý mọi chuyện.” Giọng nói bên ngoài tạm ngừng, “Em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Cao Tiểu Vũ nói xong đặt điện thoại của Cao Bân và lá thư viết cho Phương Vũ trước cửa nhà, xoay người bước đi không còn chút lưu luyến.
Trần Chu mất hồn mất vía đi về phía cửa, một đồng nghiệp bên cạnh ngăn anh lại nhưng Trần Chu né tránh, bất chấp đi ra cửa.
Anh mở cửa từ từ.
Trên mặt đất có một chiếc điện thoại dính máu, một bức thư, và một bó hoa gừng trắng.
Trần Chu cúi người nhặt ba món đồ kia lên.
Anh ta như thể hiểu ra điều gì đó, bất chấp những người phía sau ngăn cản nhanh chân chạy lên lầu……
Cửa nhà của Cao Tiểu Vũ đang mở, Trần Chu cảm thấy mình ngửi được mùi gì đó, anh ta thấy không ổn vội vàng đi vào —
Anh thấy Cao Bân đang nằm trên vũng máu trên ghế sofa.
Rất nhanh có rất nhiều cảnh sát tràn vào căn nhà này, Trần Chu bị đẩy sang một bên, anh ta nghiêng ngả, hoa trong tay rơi xuống đất… người người bước qua giẫm lên, bó hoa tan tành.
Trần Chu ngây ra một lúc mới như nhớ tới điều gì đó, anh ta lại vội vàng đi đến bên cửa sổ… Anh ta nhìn thấy bóng lưng của Cao Tiểu Vũ.
Đối phương còn chưa đi bao xa, vẫn còn trong tầm mắt, trên bộ đồ trắng của anh có vết máu lốm đốm trông như lung lay sắp ngã.
Thật ra cảnh kế tiếp trong kịch bản hẳn là – Trần Chu đứng bên cửa sổ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Cao Tiểu Vũ, hoảng hốt xuống lầu đuổi theo.
Nhưng Minh Tranh lại làm ra một hành động khiến mọi người sợ chết khiếp –
Cậu như không thể chờ để chạy xuống lầu, cậu nhảy lên bệ cửa sổ không chút suy nghĩ, nhảy từ lầu hai xuống.
Cậu không thương lượng với đoàn phim, không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào trong tình huống đó, nhảy thẳng từ lầu hai xuống…
Cậu vừa tiếp đất đã nhanh chóng đứng thẳng người dậy, nhanh chân chạy về phía của Trịnh Quan Ngữ.
Lý Chí Nguyên rung động đến ngẩn ngơ nhưng cũng lập tức chỉ huy hiện trường tập trung vào cảnh này.
Dù biết Minh Tranh có kungfu nhưng cảnh này cũng đủ khiến hầu hết mọi người bị dọa đến tắt tiếng…
Đây là một cảnh bất ngờ.
Không phải là tình tiết sắp đặt nhưng cũng may đoàn đội quay chụp chuyên nghiệp đủ để bắt kịp cảnh ngoài kiểm soát này… có đôi khi những cảnh diễn ngoài khống chế lại có thể tạo nên thành công của một bộ phim, một cảnh này rất quý giá.
Minh Tranh chạy rất nhanh, một camera đuổi theo sau cậu, ống kính rung lắc giống như tâm trạng nhân vật đang suy sụp.
Minh Tranh chạy đến nghẹn ngào gọi: “— Cao Tiểu Vũ!”
Trịnh Quan Ngữ ngơ ngác quay lại nhìn.
Y xoay người, điều y nhìn thấy là Minh Tranh đỏ bừng cả mắt nhanh chân chạy tới.
Trông cậu bất lực như thể cố gắng bắt kịp thứ gì đó, biểu cảm vừa gấp gáp vừa đau khổ.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Quan Ngữ nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, chỉ nhìn thoáng qua cũng cay cả mắt.
Cậu chạy đến trước mặt y, xông tới theo một cơn gió —
Một cảnh này đánh vào thị giác quá mạnh, gần như là đạt tới trình độ làm người ta khó thở.
Trịnh Quan Ngữ có thể cảm nhận được hô hấp của mình như thắt lại, khung cảnh trước mắt như biến mất, y chỉ nhìn thấy một Minh Tranh đang cực kỳ thương tâm kẹt trong cảnh này.
Trần Chu dừng lại cách đó hai bước, đứng yên tại chỗ.
Nhìn nhau một lúc.
Họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau nhưng không thể tiến gần lại nhau một bước.
Trần Chu nhắm mắt thở dốc: “Em… em muốn đi đâu?”
Một khoảng lặng.
“Tự thú.” Cao Tiểu Vũ cười khẽ, vẻ mặt bi thương, “Sao vậy, cảnh sát Trần, anh sợ tôi trốn à?”
Trần Chu nhỏ giọng hỏi, “Tại sao lại giết ông ta?”
Anh dừng lại rồi lớn tiếng hỏi: “Tại sao?”
Cao Tiểu Vũ nhìn anh ta một lúc, đưa tay tháo kính dụi mắt như thể mệt rồi, dụi những giọt nước mắt sắp trào ra.
Nét mặt của anh như vui như buồn. Nó giống như một sự giải thoát bất lực, nhưng cũng giống một sự giải thoát buông xuôi.
“Có lẽ vì tôi.” Giọng Cao Tiểu Vũ khàn khàn, “Trần Chu, anh đừng hỏi nữa. Đừng hỏi nữa, được không?”