Trường Đại học mới Diệu Anh gặp lại một số gương mặt thân quen, bạn bè tiểu học có, bạn cũ trung học cơ sở có, thậm chí bạn bè khác lớp của trường THPT Chuyên A hay 12 Anh D1 cũng có. Đa phần 12 Anh D1 đều lựa chọn ngành sư phạm như Quỳnh Giao hoặc một số ngành khác bởi vì đã học chuyên Anh mà còn thi Đại học Y thì chả liên quan gì. 12 Anh D1 có Khánh Thư và Diệu Anh thi vào Đại học Y, ngoài ra còn có nam sinh đáng chết đó nữa.
Nhìn Đông ngó Tây một hồi Diệu Anh mới thấy nam sinh tên Hải Đăng xuất hiện, cô bĩu môi dài thượt. Gớm nhỉ, mới vào trường thôi đã có cả tá gái xinh bám theo, nổi ghê nhỉ… Biểu hiện của Khánh Thư khi nhìn thấy Hải Đăng chả khác gì Duy Bảo cả, cứ lắp ba lắp bắp nói mãi không thành câu.
– C… cậ… cậu… Sao cậu có thể ở đây được hả?
Thái độ như gặp ma của Khánh Thư khiến Hải Đăng bật cười giòn tan, cậu giơ tay chào động tác giống hệt mấy anh bộ đội trong quân khu, nhìn mặt rất nghiêm mà cũng rất buồn cười.
– Chào nhé bạn Khánh Thư!
Khánh Thư xúc động đến nỗi nhảy vào ôm chầm lấy Hải Đăng, còn rất bạo lực nhéo tay Hải Đăng mấy cái khiến cậu la oai oái, thật ra Hải Đăng chỉ là diễn sâu thôi. Sức con gái so với sức con trai thì đau được bao nhiêu chứ. Cũng nhờ hành động quá khích đó mà Khánh Thư “được” lũ con gái xung quanh nhìn chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn. Khiếp, nếu ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ Khánh Thư đã chết bỏ mịa nó rồi.
Mà bạn học Khánh Thư không phải hiền lành, dễ ăn hiếp như Diệu Anh đâu, cô rất bạo dạn kiễng chân vòng tay qua cổ Hải Đăng, nói nhỏ vào tai cậu:“ Lo mà đến xin lỗi người ta đi kìa. Lớp trưởng ngóng cậu nãy giờ. “ Kẻ nào đó cứ gọi là vui đến quên trời quên đất, cười như được mùa. Nhưng mà để ý tư thế đứng của hai người lúc này chả khác gì tình nhân cả, cũng may bạn Huy lớp phó chanh chua đó không có ở đây, nếu không nãy giờ Hải Đăng đã bị xử đẹp rồi.
Quay sang nhìn Diệu Anh đã thấy cô ngại ngại ngùng ngùng nói chuyện với bạn mới, giọng ỏn a ỏn ẻn ghê gớm lắm. Hải Đăng đứng nhìn vài giây thôi mặt đã đen xì như đít nồi, Khánh Thư thấy thế liền che miệng cười. Cái cặp này nó cũng thú vị phết, Hải Đăng thì gái bu quanh đếm không hết, Diệu Anh cũng không vừa, nhẹ nhàng nữ tính nói chuyện với bạn mới trông thân thiết vãi chưởng.
– Này, chúng ta đi uống chút nước đi. Cậu có rảnh không?
– Tôi r…
– Cô ấy bận rồi!
Chưa kịp để Diệu Anh nói xong Hải Đăng đã ngắt lời ngay, muốn đi hả? Đâu dễ thế! Trừ khi Hải Đăng biến khỏi đây thì Diệu Anh mới được đi với kẻ khác. Bạn học Diệu Anh rõ ràng đã hiểu ý của Hải Đăng rồi, vậy mà vẫn làm ngơ, gạt tay cậu ra trả lời ngon lành cành đào.
– Tớ rảnh chứ! Rảnh lắm, chúng ta đi thôi.
Để lại cho Hải Đăng bóng lưng đáng ghét Diệu Anh bỏ đi ngay, tưởng có mỗi cậu được gái bám thôi sao? Diệu Anh này cũng không thiếu trai theo nhé! Hai mắt Hải Đăng bốc lửa nhìn theo Diệu Anh, cô dám làm cậu mất mặt như vậy sao? Rõ ràng hôm nào đó còn đến tận nhà nói muốn gặp cậu vậy mà bây giờ thái độ đã thay đổi nhanh đến không ngờ. Bạn học tên Khánh Thư bên cạnh nhìn Hải Đăng mà cứ tưởng tượng có khói bốc lên từ đỉnh đầu của Hải Đăng, mới nghĩ vậy thôi cô đã không nhịn cười được rồi.
– Cười cái gì?
– Còn ở đây trách tôi được sao, lo chạy theo giữ người ta lại đi kìa. Cậu ta cũng trong top năm đó, nhìn cũng xứng đôi vừa lứa với Diệu Anh đấy chứ!
Hải Đăng bĩu môi khinh thường, top năm mà to à? Cậu đây thủ khoa còn chưa đem ra khoe này. Hợp với Diệu Anh chỉ có duy nhất Hải Đăng này thôi nhé. Nhìn tới ngó lui Hải Đăng mời bừa một bạn nữ đi uống nước, khỏi phải nói bạn nữ đó sung sướng như thế nào, sung sướng rụng tim luôn chứ đùa. Diệu Anh có trai học giỏi Hải Đăng cũng có gái xinh nhé. Để xem ai sợ ai…
Vừa bước vào cửa quán nước Hải Đăng đã thấy ngứa mắt rồi, trai lạ mà cười thân thiện ghê nhỉ? Có ngày bị kẻ xấu dụ dỗ cũng không biết thì ở đó mà khóc nhé.
– Ngồi đi. Chị uống gì?
Nữ sinh đi cùng với Hải Đăng đã là sinh viên năm hai rồi, vậy mà thấy Hải Đăng vẫn say như điếu đổ. Thật xui xẻo cho chị ta, Hải Đăng đã có người trong lòng rồi, hơn nữa cậu cũng không muốn là phi công lái máy bay.
– Chị uống cam vắt thôi.
Gớm, cái giọng điệu đà kinh khủng khiếp! Nhìn xuống hai tay mình Hải Đăng đã thấy nổi cả da gà da vịt lên rồi. Ấy thế mà sao con nhỏ đanh đá kia nói cái giọng ỏn ẻn cậu lại thấy thích tai mới sốc chứ.
– Tại sao cậu lại muốn làm bác sĩ vậy?
Đây là câu hỏi dễ nhất mà Hải Đăng nghĩ Diệu Anh sẽ trả lời nhanh chóng, nhưng cô cứ im lặng mãi một lúc lâu, không trả lời mà uống hết phân nửa ly sữa. Thế là thế nào? Không phải Diệu Anh từng nói đó là ước mơ của cô sao, trả lời cho cậu ta biết cô mơ ước được mặc áo blouse trắng có gì khó đâu.
– Vì tôi muốn được làm chung bệnh viện với một người.
Đúng vào lúc Hải Đăng nghĩ Diệu Anh sẽ không trả lời câu hỏi này thì cô lại đưa ra đáp án cậu không ngờ nhất.
” – Vậy hi vọng sau này chúng ta không làm ở cùng một bệnh viện. “
Câu nói này trước kia Hải Đăng từng nói với Diệu Anh, khi đó cô không trả lời, nhưng cậu đã nhìn thấy được nét mặt cô một thoáng phức tạp sau đó lại bình thường. Hôm nay Diệu Anh lại nói muốn làm chung bệnh viện với một người. Đó là ai? Là người Diệu Anh thích? Hay là Hải Đăng?
Suy nghĩ của Hải Đăng bị đứt đoạn ngay khi thấy nam sinh đó dí sát mặt lại gần Diệu Anh, cô cũng không né không tránh, mở to mắt nhìn cậu bạn mới quen. Rốt cuộc Diệu Anh muốn làm gì đây? Nếu cô muốn chọc tức Hải Đăng thì cô đã thành công rồi đấy.
Diệu Anh nghe thấy bàn gần đó có người đập bàn rất mạnh đứng dậy, một giây sau cánh tay cô đã bị kẻ thô lỗ nào đó kéo ra khỏi bàn.
– Ngưng ngay việc lố bịch đó lại! Cô ấy là hoa đã có chậu, không lẽ cậu định đập chậu cướp hoa?
Một tay Hải Đăng nắm tay Diệu Anh, tay còn lại xoa xoa cằm ra chiều nghi vấn, cậu không tin nói đến vậy rồi nam sinh trong top năm kia còn không hiểu vấn đề. Nếu thật sự không hiểu thì Hải Đăng rất nghi ngại về IQ của cậu ta đấy.
– Diệu Anh, không phải khi nãy cậu nói cậu vẫn chưa có người yêu sao? Bây giờ lại xuất hiện một chậu hoa di động là thế nào?
– Tôi…
Một lần nữa Hải Đăng không để Diệu Anh mở miệng nói trọn vẹn một câu, cậu ngắt ngang ngay.
– Cô ấy đang giận tôi nên nói thế thôi. Tin người vờ cờ lờ ra!
Quen Hải Đăng bao lâu nay đây là lần đầu tiên Diệu Anh nghe được cậu nói mấy từ thô thiển như vậy, tuy không nói thẳng ra nhưng cô vẫn nhíu mày cảm thấy không thoải mái. Hẳn là Hải Đăng đang tức giận lắm.
Không thèm để ý đến thái độ sững sờ đến bẽ mặt của nam sinh xui xẻo kia, Hải Đăng kéo Diệu Anh đi một mạch, không quên để lại tiền nước của cậu và Diệu Anh trên bàn. Bạn học Hải Đăng giận dỗi suốt đoạn đường đi không hề nói với Diệu Anh câu nào, ngược lại Diệu Anh đang hả hê lắm, ai bảo nói là không muốn gặp cô. Đáng đời!
– Nếu lúc nãy tôi không ngăn kịp hai người dự định sẽ làm gì hả?
Bàn tay đang nắm tay Diệu Anh bỗng siết chặt hơn, nghe thấy cô nhăn mặt than đau Hải Đăng mới giảm lực lại một chút. Tức thì tức chứ sao lại trút giận lên cái tay đáng thương của Diệu Anh thế kia. Đúng là giận cá chém thớt mà!
– Sẽ không làm gì cả.
– Còn nói không? Nếu tôi…
– Vì tôi biết cậu sẽ ngăn lại nên sẽ chẳng có gì xảy ra đâu!
Một câu nói khiến Hải Đăng cứng đờ người, cậu quay sang nhìn Diệu Anh, tuy cô không cười nhưng ánh mắt thấp thoáng ý cười chắc chắn. Hải Đăng bật cười ha hả, sau đó nhéo má cô một cái thật đau như trừng phạt.
– Cậu không cần hiểu tôi quá như vậy.
Theo đó Diệu Anh cũng cười, rất lâu rồi cô chưa vui như vậy. Có lẽ sự trở lại của Hải Đăng đã khiến Diệu Anh trở về như ngày nào. Tuy cảm giác day dứt dằn vặt vẫn còn hiện diện trong lòng nhưng Diệu Anh biết Hải Đăng không trách móc cô nhiều như cô tưởng tượng, nếu không Hải Đăng đã không đứng đây nói chuyện vui vẻ với Diệu Anh rồi.
– Có phải rất ghét tôi không?
Diệu Anh ngẩng mặt lên nhìn trời, cô sợ Hải Đăng sẽ nói ra câu nào đó khiến cô đau lòng rồi lại không tự chủ được rơi nước mắt thì mất mặt lắm. Nụ cười trên môi Hải Đăng cũng tắt ngấm ngay sau câu hỏi của Diệu Anh, cậu chủ động buông tay cô ra, nhàn nhạt trả lời.
– Phải, tôi rất ghét cậu.
Đúng là vậy rồi, Diệu Anh nói đố có sai, Hải Đăng vẫn còn giận cô lắm lắm.
– Hôm đó sao cậu về nhà rồi lại bỏ đi? Có phải là vì không muốn gặp tôi? Cậu về Việt Nam khi nào? Thời gian qua cậu ở đâu? Sống có tốt không?
Có quá nhiều câu hỏi được Diệu Anh đặt ra, ngược lại Hải Đăng trả lời rất qua loa.
– Tôi về Hà Nội hơn một tháng rồi. Tôi sống ở nhà cô chú, một ngày ăn đủ ba bữa sống rất tốt.
Câu trả lời ngắn gọn của Hải Đăng không đủ thỏa mãn những thắc mắc của Diệu Anh. Nhưng Diệu Anh không hỏi nữa, Hải Đăng đã nghe rõ mà không trả lời thì cô có hỏi thêm một trăm lần cũng sẽ chỉ nhận được sự im lặng thôi.
– Tại sao hôm đó lại khóc?
Cứ nhớ đến tiếng khóc tức tưởi của Diệu Anh hôm đó lại khiến lồng ngực Hải Đăng nhói đau. Nhưng cậu không điên đến mức tự ảo tưởng rằng Diệu Anh khóc vì cậu, từ nhỏ đến giờ Hải Đăng đã ảo tưởng quá nhiều nhưng cậu đã nhận lại được gì? Không có gì cả.
– Không biết nữa. Là nước mắt tự rơi thôi.
Rõ ràng Hải Đăng không mấy hài lòng về câu trả lời lấy lệ của Diệu Anh, có lí do gì mà không thể nói cho Hải Đăng biết.
– Đến nhà rồi, cậu vào đi.
Hải Đăng lùi về sau mấy bước, vẫy tay chào tạm biệt, ngay khoảnh khắc cậu quay người đi Diệu Anh đã hỏi ngay.
– Đăng, liệu chúng ta có thể giống như lúc trước không?
– Không thể. – Hải Đăng quay lưng về phía Diệu Anh nên cô không biết nụ cười trên môi cậu nó buồn đến cỡ nào. Trả lời xong câu đó cậu đi ngay, không nán lại thêm một giây nào nữa.
Diệu Anh vừa vào phòng khách đã kéo rèm cửa lại ngay, cô ngồi bệt ra sàn, nước mắt đọng ở khóe mắt mãi vẫn không rơi xuống. Không thể ư? Vậy là Hải Đăng không muốn làm bạn với cô, rốt cuộc cậu ghét cô đến mức nào? Diệu Anh phải làm gì Hải Đăng mới bỏ qua mọi chuyện?
Hải Đăng chậm rãi tản bộ trong công viên, bộ dạng cậu nhìn bên ngoài có vẻ rất nhàn nhã nhưng bên trong lại ngổn ngang bao nhiêu tâm sự. Lời Diệu Anh nói khi nãy thật nực cười, cô và cậu đã đi quá giới hạn của hai người bạn rồi. Diệu Anh đã nhớ lại quá khứ, đã biết tình cảm của Hải Đăng rồi mà vẫn muốn làm bạn với cậu ư? Hai người đã hết đường lui rồi, một là tiến đến một mối quan hệ mới, hai là trở thành người dưng lướt qua nhau. Đối với Diệu Anh cậu chưa bao giờ xem cô là một người bạn bình thường.
Thật ra Hải Đăng không hề ghét Diệu Anh như lời cậu đã nói. Cứ ngỡ rất ghét cũng chẳng bằng tình cảm bao nhiêu năm nay. Cậu đã hạ quyết tâm sang Mĩ quên đi hình bóng con nhỏ đáng ghét vô tư ngốc nghếch kia nhưng vẫn là không làm được. Diệu Anh, cô đã quá quan trọng đối với Hải Đăng rồi!