Diệu Anh nằm lăn qua lăn lại trên giường, ôm khư khư điện thoạitrong tay, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra cách để từ chối cuộc hẹnvới Duy Bảo. Khổ ơi là khổ ! Tại sao cứ phải là thứ năm chứ ? Cái tênHải Đăng này lúc nào cũng hại cô lâm vào tình thế khó xử mà !
Tiếng tin nhắn từ điện thoại bỗng dưng vang lên khiến Diệu Anh giậtmình một phen, là của … Duy Bảo. Toi rồi ! Lần này toi thật rồi !
” Diệu Anh, cậu có online đấy chứ ? ”
” Ừ, có. ”
Diệu Anh phải mở lời từ chối như thế nào đây nhỉ ? Cô sợ Duy Bảo buồn quá…
” Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ thôi. Ngày mai chúng ta sẽ hẹn nhau làm bài tập chung đấy ”
” À, chuyện đó … thật ra … ”
Hình như Duy Bảo đã nhận ra Diệu Anh có điều khó nói thì phải. Cậu ấy trả lời tin nhắn rất nhanh.
” Thật ra chuyện gì ? Sao vậy ? ”
” Thật ra … ngày mai nhóm tôi có bài tập cần làm. Tôi phải sang nhà bạn học nhóm. Có lẽ không đi được. ”
” Oh … Vậy ngày mai không học chung với cậu được à ? ”
Cái câu này của Duy Bảo càng khiến Diệu Anh áy náy hơn nữa, mặc dùchỉ qua mấy chữ nhưng hình như cô cảm thấy Duy Bảo không vui.
” Chắc thế. ”
Duy Bảo rất lâu không trả lời tin nhắn nữa. Cuối cùng mới nhắn lại.
” Cậu học nhóm mấy giờ ? ”
” 4h ”
Diệu Anh cũng không giấu giếm làm gì, khai thật luôn.
” Vậy 6h hay 7h gì đó cậu đến quán cà phê đó gặp tôi cũng được. Tôi đợi. Vậy nhé, không hủy hẹn nữa ! ”
Cả câu dài của Duy Bảo dường như không cho Diệu Anh đường lui rồi.Bắt buộc ngày mai cô phải đi. Chắc cũng không sao, có lẽ bài tập nhóm đó sẽ không tốn nhiều thời gian đâu. Diệu Anh ngẫm nghĩ một lúc cũng lănra giường ngủ ngay.
Địa điểm học nhóm là nhà của Phúc ” cận ” , đây là lần đầu tiên Diệu Anh đến đây mặc dù đã học chung lớp được hai năm. Ba mẹ của Phúc ” cận ” đều làm nhà giáo nên cậu ấy cũng học giỏi có tiếng. Hai người họ đềurất niềm nở, bác gái pha cho mỗi đứa một cốc nước hoa quả rồi thêm dĩatrái cây nữa, tốt quá chừng ! Bài tập cũng không khó, mỗi người làm mộtviệc là xong ngay. Chỉ có điều hôm nay tên Hải Đăng đó cứ dở chứng làmsao ấy ! Lúc thì tìm tư liệu sai, lúc thì cop vào word sai, có lúc lạilàm hết rồi in ra mới phát hiện sai màu, sai phông chữ đủ thứ loạn xìngầu cả lên. Đến nỗi Diệu Anh nhìn mà ngứa cả mắt, vớ luôn cuốn sách dày cộp trước mặt đập nguyên vào đầu Hải Đăng, quát.
– Thức tỉnh đi! Cậu ăn trúng cái quái gì mà làm việc nào cũng chẳng ra hồn thế hả?
Cuốn sách đó phải dày đến độ hai trăm mấy trang, thế mà Diệu Anh lại nhẫn tâm đập cái ” Bốp ” vào đầu Hải Đăng khiến cậu la oai oái. Đừngtưởng Hải Đăng ngu si không biết tại sao Diệu Anh nôn nóng như vậy. Xong buổi học nhóm này là đi gặp Duy Bảo chứ gì. Đừng có mơ! Hải Đăng nàynhất định không để cô bước ra khỏi phòng một bước.
– Tôi mới là người hỏi cậu câu đó. Ăn trúng cái quái gì mà bạo lựcthế hả? Nôn nóng làm gì chứ? Từ từ làm có sao đâu, hay là cậu hẹn hò với thằng nào nên mới muốn nhanh hết việc để đi.
Một câu nói điểm trúng tim đen của Diệu Anh, cô cứng đờ người, không nói lại. Quỳnh Giao với cả Phúc ” cận ” đồng loạt quay sang nhìn cô, dò xét. Phúc đáng yêu còn thái quá hơn, dí sát mặt đến phía Diệu Anh, mộttay đẩy kính, một tay đặt lên bả vai cô, chẹp miệng hỏi.
– Em yêu à, đúng chứ?
Diệu Anh suýt nữa té ngửa trước thái độ của Phúc ” cận ” , cậu ta hôm nay cũng biết đùa sao? Chuyện lạ có thật.
– Em yêu à, sao em nỡ lòng nào đi hẹn hò với thằng khác hả? Em làm anh đau lòng quá!
– Ghê chết được! Cậu mau tránh ra đi!
Chẳng sợ đối phương tổn thương, Diệu Anh giơ tay đẩy đẩy gương mặtđang kề sát mình ra xa, ánh mắt cảnh cáo rõ rệt. Vừa đánh mắt sang nhìnđồng hồ Diệu Anh đã giật mình, năm giờ ba mươi rồi, nếu không nhanh lênsẽ trễ hẹn mất. Nhưng mà cái lũ quỷ này nãy giờ có làm được việc gì đâuchứ, phần nào cũng dang dở, kiểu này làm sao rời khỏi đây? Bây giờ màgiao hết cho ba người này làm rồi về trước thế nào bài kiểm tra lần nàyDiệu Anh sẽ ăn nguyên ” trứng ngỗng ” cho xem. Thôi kệ, chút nữa làmxong cứ đến đó xem sao, dù sao Duy Bảo rất tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho sự chậm trễ của Diệu Anh.
– Được được, các cậu cứ thong thả mà làm. Tôi không hối thúc là được chứ gì.
Hải Đăng thấy thái độ hòa hoãn của Diệu Anh tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn nên đề phòng là hơn. Sau đó mọi người bắt tay vào làm xong bài tập, lần này Hải Đăng làm rất cẩn thận, tỉ mỉ nhưng luôn cố kéo dài thờigian.
Cả nhóm làm xong đã là sáu giờ ba mươi rồi, kết quả bài tập cũng rất mĩ mãn, Diệu Anh hài lòng ôm xấp bài vào ngực, dù sao đó cũng là côngsức của tất cả bốn người. Đánh mắt nhìn đồng hồ Diệu Anh mới thở dài một hơi, trễ vậy rồi không biết Duy Bảo còn ở đó chờ cô không. Hải Đăngthấy Diệu Anh phiền não vô cùng đâm ra có chút áy náy, việc cậu làm cósai không?
– Mau đi đi.
Giật lấy xấp bài từ tay Diệu Anh cậu xua tay đuổi đi, dù sao câu giờ như vậy đủ rồi, nên để Diệu Anh đến gặp Duy Bảo thì hơn. Diệu Anh chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ thầm trách cứ Hải Đăng rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu không phải vì cậu ta nhóm đã không học thứ năm.
Nếu không phải vì cậu ta Diệu Anh và Duy Bảo đã không đổi giờ hẹn.
Nếu không phải vì cậu ta Diệu Anh sẽ không trễ hẹn.
Tất cả là vì cậu ta hết, đều do Hải Đăng mà ra!
~~~
Vừa bước vào quán Diệu Anh đã ngó quanh ngó quất tìm Duy Bảo, chẳngthấy ai cả. Nói thật thì trong lòng cũng thất vọng đấy, nhưng mà áy náynhiều hơn cơ, chắc về nhà phải gọi sang xin lỗi Duy Bảo quá.
Diệu Anh sầu não rời khỏi quán, về nhà rồi mới bất ngờ nha! Duy Bảo ở đâu ra xuất hiện trước cửa nhà cô, nhìn thấy Diệu Anh rồi mới toe toétcười, tự nhiên thấy có lỗi ghê gớm.
– Đợi ở đây lâu chưa?
– Khoảng nửa tiếng.
Trời đất! Không ngờ Duy Bảo có thể kiên nhẫn đứng ở đây tận ba mươi phút, nếu là Diệu Anh chắc bỏ về từ lâu rồi.
– Xin lỗi nha. Tại…
– Không sao. Học nhóm mà, trễ hẹn cũng bình thường.
Gật đầu thì gật đầu chứ Diệu Anh còn áy náy dữ lắm, nhanh chóng mởcửa mời bạn vào nhà. Xa xa ở đầu hẻm cũng có người đứng ở đó, chỉ là kìm lòng không xông đến phá đám thôi. Trong nhà chỉ có mỗi Diệu Anh và DuyBảo thôi, cô nam quả nữ ở chung, ai mà không sinh ra những suy nghĩkhông trong sáng chứ. Hải Đăng bên ngoài đi đi lại lại, đắn đo suy nghĩ, có nên vào không? Vào rồi Diệu Anh lại ghét thêm, không vào càng bất an nữa.
Chỉ tại Hải Đăng lo xa, đầu óc suy nghĩ đen tối. Hai người họ vừavào nhà đã ngồi xuống bàn làm bài, tuy có hơi khó tí nhưng Diệu Anh động não nghiêm túc kiểu gì cũng ra đáp án. Khoảng một tiếng sau tập đề đócũng được hoàn thành, Diệu Anh ngả người ra ghế, ngón tay khẽ lùa vàomái tóc, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu. Hôm nay cô thật sự mệt mỏi rồi, từchiều đến giờ có được nghỉ ngơi phút nào đâu. Duy Bảo nhận ra Diệu Anhmệt, pha cốc nước đưa cho cô. ” Cám ơn ” một tiếng Diệu Anh đã uống hếtcốc nước.
– Diệu Anh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, được chứ?
Diệu Anh gật đầu, ra hiệu cho Duy Bảo nói tiếp.
– Cậu và Hải Đăng là bạn bè sao?
Khi nghe câu này rõ ràng Diệu Anh hơi ngẩn ra, sau đó bật cười.
– Cậu hỏi gì kì vậy? Không là bạn bè thế còn là gì được nữa à?
– À, chắc tại do tôi nghĩ nhiều thôi.
Diệu Anh cũng không nghĩ sâu thêm, gật đầu tiễn khách. Cô mệt rồi,bây giờ chỉ muốn lên phòng ngủ một giấc lấy sức thôi. Người này vừa đikẻ khác đã đến.
Mới bước lên vài bậc cầu thang bên ngoài đã có tiếng chuông cửa,Diệu Anh uể oải chạy ra mở cửa. Ai ngờ đâu Hải Đăng lại đến đây giờ này, đã hơn tám giờ rồi. Chẳng buồn hỏi lý do Hải Đăng đến đây làm gì, DiệuAnh mở cửa xong vào thẳng nhà, ngả người lên sofa, không truy hỏi bất cứ câu gì.
Với tính cách của Diệu Anh nhất định khi nhìn thấy Hải Đăng sẽ gặnghỏi không tha lí do cậu ở đây. Nhưng không, Diệu Anh không nói gì cả,mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Diệu Anh cậu liền tiến đến gần quan sát kĩ.
– Ốm à? Sắc mặt cậu không ổn tí nào.
Nói mới để ý, Diệu Anh không hề biết sắc mặt mình như thế nào, chỉcảm thấy trong người rất uể oải, mệt mỏi, bụng còn hơi đau nữa.
– Đã ăn gì chưa?
Diệu Anh lắc đầu, quả thật từ trưa đến giờ cô chưa có gì vào bụngngoại trừ hộp sữa. Diệu Anh nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng thở dài,ngay sau đó Hải Đăng vò mạnh đầu cô, hằn học vào bếp. Mấy giây sau đãnghe phía bếp phát ra tiếng lục đục rất chói tai, Diệu Anh lê lết tấmthân vào trong. Dựa người vào cửa bếp Diệu Anh thở hắt ra, cái con người này chắc định phá luôn cái nhà bếp của cô quá.
Xoong chảo, dao kéo gì la liệt từ trên bếp xuống dưới đất, Hải Đăngtrên người đeo tạp dề đi qua đi lại, chẳng biết muốn nấu gì nữa.
– Ê, đừng phá nhà tôi chứ?
– Cậu lên phòng thay đồ, nghỉ ngơi đi. Lát tôi đem cháo lên đó.
Diệu Anh biết rõ Hải Đăng đã quyết sẽ không đổi ý, khỏi cản cậu làmgì, để đó khi nào cô khỏe xuống dọn nhà bếp sau. Gật gà gật gù Diệu Anhxoay người lên lầu, thay đồ qua loa một chút nằm vật ra giường luôn.Không hiểu sao sức khỏe của cô lại yếu như cọng bún vậy, hở tí là ốm, tí là bệnh.
Không biết qua bao nhiêu lâu Diệu Anh mơ mơ hồ hồ cảm nhận có ngườiđã mở cửa bước vào phòng. Diệu Anh muốn mở mắt ra nhìn nhưng mí mắt nặng trĩu như đeo tạ, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại khô rát thiếu nước,nói không ra tiếng.
– Dậy được không? Ăn tí cháo đi.
Hải Đăng giơ tay sờ trán cô mới giật mình, bỏng cả tay. Cậu lay layngười Diệu Anh, dứt khoát đỡ Diệu Anh dậy, nhất quyết ép cô ăn cháo. Ănđược vài muỗng Diệu Anh ngả người ra sau, lắc đầu tỏ ý không muốn ănnữa.
– Phải ăn.
Thái độ của Hải Đăng vẫn không thể Diệu Anh lung lay, cô kiên quyếtkhông chịu mở miệng. Hải Đăng đành chịu thua, lấy mấy viên thuốc cùngvới cốc nước đưa cho Diệu Anh.
(Còn tiếp)