Tối hôm đó.
Anh Khang đã ra ngoài từ lúc nào, Thiên Bảo đi từ sáng chưa về, Mỹ Hà thì đang ngủ trên phòng, còn Phương Trúc từ trên cầu thang bước xuống với bộ đồ đen bó sát, áo khoác da đen, đôi boot đen cao gót, tóc xõa tự nhiên đội nón xỏ khuyên. Nhìn nó bây giờ không khác nào 1 sát thủ của thế giới đêm.
Nó bước lên 1 chiếc mô tô màu đỏ và phóng đi. Những cơn gió lùa vào mặt nó mát lạnh, định nhấn ga chạy nhanh hơn thì một chiếc mô tô quen thuộc vượt mặt làm nó chú ý. Nó cứ chạy phía sau nhìn cặp tình nhân phía trước mà không tin đó là sự thật.
Tới ngã 3 nó rẽ sang hướng khác, lòng ngực nó vô thức nhói lên mà ngay cả bản thân nó cũng không hề biết.
Điểm dừng của nó là quán bar. Đạp cửa bước vào, khuôn mặt nó không cảm xúc, lạnh lùng tàn nhẫn hơn.
Nó vào phòng Vip 1, rồi ra hiệu cho Thanh Tuấn báo cáo tình hình.
-Thưa tiểu thư, mọi chuyện khiến ông ta đã rất tức giận, ông ta đang tìm cách khác, lần này tôi e là sẽ rất khó để đối đầu.
-Thời gian này không ổn, cậu cho thêm vệ sĩ để bảo vệ Mỹ Hà._Chất giọng của nó lạnh lùng xen chút lo lắng. Thanh Tuấn cuối đầu rồi đi làm nhiệm vụ.
Phương Trúc nhấc ly rượu lên uống cạn, trong đầu bỗng nhớ về đôi tình nhân lúc nãy. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ.
-…
-Được, tôi tới ngay._Nó đứng dạy bỏ đi.
…
1 lần nữa tiếng mô tô chạy trên con đường đông đúc và dừng hẳn lại trước 1 nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố.
Nó bước vào bên trong, họ đang xôn xao bàn tán gì đó, thì 1 cô nhân viên chạy ra với gương mặt vội vã.
-Thưa chủ tịch, có 1 cô nhân viên lỡ va vào 1 đôi tình nhân, cô ấy xin lỗi rồi nhưng họ không bỏ qua, tôi…
-Được rồi, họ ngồi ở đâu?
-Bên kia thưa chủ tịch._Theo hướng tay cô nhân viên, nó thấy 2 người này rất quen, vì ngoài xoay lưng lại với nó nên nó không biết rõ mặt. Nó đi tới.
-Kêu chủ tịch ra đây, bằng không…._Người con trai đó chưa nói hết câu thì bị nó chen vào.
-Tôi đây._Tất cả quay lại nhìn nó, ánh mắt nó vẫn không cảm xúc, khoanh tay nhìn người con trai trước mặt. Nó đoán không sai, không ai khác ngoài Hoàng Anh Khang.
-Là em à._Hắn cười khẩy một cái rồi nói tiếp.-Em bảo lại nhân viên của em đi, cô ta đụng trúng BẠN GÁI anh mà còn lên mặt, giờ em muốn nhà hàng đóng cửa hay tiếp tục mở?_Hắn nhấn mạnh 2 chữ bạn gái rồi kéo cô ta vào lòng.
-Thưa chủ tịch, em đã xin lỗi rồi ạ, vả lại em chỉ đụng trúng thôi chứ…_Cô nhân viên chưa nói xong thì nó ra hiệu im lặng.
-Bạn gái anh muốn gì? Tiền?_Nó nhếch môi khinh bỉ rồi rút ra cái thẻ ATM hơn 1 tỷ thảy lên bàn.-Còn anh muốn nhà hàng này đóng cửa, ok cứ tự nhiên._Nói xong quay qua nhân viên bảo họ tiếp tục làm việc, nó cũng bỏ về để 2 con người kia lại với nỗi ngạc nhiên lớn.
…
Hắn chở cô tình nhân về nhà, rồi nhấn ga chạy đi, thực ra buổi tối hôm nay chỉ là bước tiếp theo, khi trên đường đi hắn đã thấy nó và muốn trả thù nên cố vượt qua mặt. Hắn không ngờ chuyện lúc nãy nó bình tĩnh tới vậy, có lẽ hắn chưa làm nó yêu hắn.
Hắn về tới nhà, cũng là lúc nó vừa cất xe vào gara, nó đi thẳng lên phòng phớt lờ sự có mặt của hắn, vừa định mở cửa vào phòng, bàn tay nó bị hắn nắm chặt lại.
-Buông ra._Nó lạnh giọng.
-Em không có chuyện gì để nói với anh?
-Có, tôi muốn nói nhà này của anh Bảo, anh muốn ở hay đi thì tùy. Ok?_Nó hất mạnh cánh tay của hắn ra rồi bước vào phòng nhưng lần nữa bị hắn chặn lại ép nó vào tường.
-Anh Bảo cơ đấy, nghe ngọt nhỉ?
-Ừ._Nó xô mạnh hắn ra nhếch môi khinh bỉ. Hắn cũng bỏ về phòng đấm mạnh vào tường khiến bàn tay hắn chảy máu.
“Phương Trúc, tôi không tin là cô không yêu tôi, chờ đấy nhé. Tôi không bỏ qua đâu”
Suy nghĩ rồi, hắn bước vào phòng vệ sinh rửa vết thương và băng bó lại.