Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Lúc Thời Mẫn đi từ phòng ngủ lầu hai xuống, Lạc Minh Kính đã làm xong một cái lều nhỏ giữa phòng khách.
“Tới đúng lúc.” Lạc Minh Kính vén cửa lều lên, mời Thời Mẫn vào, “Anh đã trải nệm mềm rồi, vào đây nằm.”
Trong lều trải một thảm lông dài trắng tuyết thật dày, hai cái nệm êm bên cạnh có chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt ấm trà và hai tách trà.
Hai con mèo của Lạc Minh Kính đang nằm lười trên thảm nhung ấm liếm lông cho nhau.
Thời Mẫn chui vào lều, dựa người lên nệm hỏi anh: “Bầu trời sao đâu?”
“Có ngay.” Lạc Minh Kính tắt đèn trong phòng vẽ, chui vào lều ôm Thời Mẫn nói: “Đếm đến ba đi.”
Thời Mẫn cười không nói.
Lạc Minh Kính: “Được rồi… Một, hai, ba!”
Anh kéo cửa vải nhỏ trên đỉnh lều ra, sao sáng rơi xuống lả tả, lượn tròn quanh lều vải đồng thời trên trần phòng tranh cũng tràn đầy ánh sao.
“Anh mua đèn?”
“Đúng vậy.” Lạc Minh Kính nói, “Cùng em nằm chung một giường tâm sự thế này tương đối có không khí tình cảm.”
Thời Mẫn cười nhẹ, trêu chọc anh: “Công chúa Minh Kính.”
“Thực ra, tối nay anh có đồ muốn đưa em.” Lạc Minh Kính nói, “Anh xin lỗi vì không chuẩn bị đầy đủ được, niềm vui bất ngờ này tới nhanh quá chuẩn bị vội vàng nên không thể cho em xem thành phẩm được.”
Lạc Minh Kính lấy chiếc hộp lớn được cột dây lụa dưới bàn thấp ra, trong ánh mắt tò mò của Thời Mẫn, anh chầm chậm mở nắp hộp lấy bản vẽ bên trong ra.
Anh vươn tay mở đèn bàn, dưới ánh sáng mông lung Thời Mẫn thấy rõ bộ trang phục hiện trên bản vẽ.
Là áo cưới.
Lạc Minh Kính: “Đây là áo cưới cô dâu kiểu châu Âu, là bản thiết kế.”
Anh lật phía sau: “Đây là áo cưới kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn quàng vai.”
Sau đó, anh đưa cho Thời Mẫn bản thứ ba: “Đây là trang phục kết hôn của nhân vật Tần Anh mà khoa học kỹ thuật Đông Thời tạo ra, anh đã xin sử dụng bản quyền, là bản thiết kế đặc biệt anh dành cho em.”
Thời Mẫn kinh ngạc.
Lạc Minh Kính để ba bản vẽ xuống, ngồi thẳng nói: “Những cái này đều chuẩn bị vì em. Anh sẽ hoàn thành chúng trước lễ cưới. Tổng giám đốc, xin em đồng ý với anh, nhất định sẽ mặc chúng cưới anh.”
Anh chân thành đưa ra yêu cầu, xin cô khoác chiếc áo cưới do chính tay anh thiết kế, kết hôn với anh.
Lời thỉnh cầu được chia sẻ ngoạt ngào cùng cô lúc này khiến tim anh rộn ràng lên, còn làm tim anh đập nhanh hơn cả lúc tỉnh mộng đẹp đêm khuya hay khi cùng ngủ trên chiếc giường ấm áp kia.
Đây là áo cưới anh tự tay làm vì cô dâu tương lai.
Chỉ của riêng họ, có một không hai.
Thời Mẫn khẽ nhếch môi, trả lời: “Vì anh, em sẽ mặc.”
Lạc Minh Kính trừng mắt nhìn, đột nhiên hỏi cô: “Khát không?” Anh pha cốc trà cho Thời Mẫn.
Thời Mẫn cảm thấy anh còn chuyện chưa nói, bưng cốc sứ nghiên cứu một lúc vẫn không phát hiện điều gì khác thường.
Cô uống một ngụm, vừa để ly xuống đã bị Lạc Minh Kính đè xuống mặt đất hôn lên.
Đầu lưỡi giao nhau, dường như đã đưa được đồ mình muốn vào, lúc tách ra Lạc Minh Kính vội nói: “Đừng nuốt vào, nhìn xem, cái này anh đưa cho em.”
Hóa ra khi nãy rót trà cho cô là để kéo lực chú ý của cô đi, để dễ giấu cái anh muốn đưa vào miệng tận dụng lúc hôn đưa ra.
Thời Mẫn phun chiếc nhẫn trong miệng ra.
Lạc Minh Kính cười tít mắt: “Tặng em.”
Thời Mẫn bình tĩnh để tay xuống, Cô im lặng một lúc lâu, thật không biết nên hỏi về cái nhẫn trước hay nói câu không vệ sinh trước.
“Áo cưới may được tới giờ nhiều nhất cũng mới xong một nửa anh không kịp đưa em bộ váy hoàn thiện, may mà làm nhẫn không quá lâu, anh làm kịp lúc.” Lạc Minh Kính nói, “Tự anh thiết kế đấy… Xin vợ vui lòng nhận cho.”
Thời Mẫn nhìn chiếc nhẫn kim cương ướt chèm nhẹp kia, vuốt tóc một lúc cô bừng tỉnh: “Thảo nào gần đây cứ cầm ngón tay em…”
Hóa ra là để đo kích cỡ.
Hai mắt Lạc Minh Kính lấp lánh mong đợi, chỉ vào viên kim cương lóe sáng lộng lẫy dưới trời sao nói: “Viên kim cương này là anh chọn.”
Kim cương không nhỏ, tỉ lệ cũng đẹp, nhìn là biết không hề rẻ. Thởi Mẫn biết tình hình tài chính của anh, anh bán căn nhà ở Hải thị mua gian phòng tranh hai tầng này, về phần tiền nhà Lý Tường trả, xét theo tính anh thì chắc không đụng tới.
Số tiền mà anh có thể sử dụng không có bao nhiêu, Thời Mẫn hỏi: “Tiền ở đâu ra?”
“Tiền của 24 Tiết, ứng trước.” Lạc Minh Kính nói, “Thời Mẫn, em mau đeo lên, em không đeo trong lòng anh không yên.”
Anh dùng số tiền đầu tiên mình kiếm được thực hiện mộng tưởng đổi lấy chiếc nhẫn cầu hôn.
Thời Mẫn cười, quay người lại, xoa nhẫn lên người mèo con rồi đeo lên ngón tay.
Vốn dĩ Lạc Minh Kính đang kéo tay cô cười cười, sau đó anh lại sửng sốt, tháo nhẫn ra giơ lên cao, quỳ chân sau xuống: “Anh quên mất, nghi thức này không thể bỏ qua được. Thời Mẫn, gả cho anh.”
Chân mày Thời Mẫn giật giật, phối hợp vươn tay ra: “Được, đeo lên.”
Chiếc nhẫn kim cương đơn giản được đeo lên tay Thời Mẫn, cô giơ hai tay nhìn nhìn, cười vô cùng vui vẻ.
Thưởng thức một lát, cô nói với Lạc Minh Kính: “Em cũng có chuẩn bị.”
Thời Mẫn lấy từ trong túi xách ra một xấp hồ sơ được xếp sẵn trong túi, đẩy đèn qua phía Lạc Minh Kính, nói: “Anh xem từng tờ một.”
Lạc Minh Kính đeo mắt kính, nghiêm túc nhìn.
Phần đầu tiên, là hợp đồng bảo hiểm khổng lồ Thời Mẫn mua để phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người được hưởng là Lạc Minh Kính.
Lạc Minh Kính kinh hãi, Thời Mẫn nói: “Không cần hỏi nhiều, em hoàn toàn tin anh.”
Lạc Minh Kính hít sâu bình tĩnh lại, tiếp tục xem.
Thời Mẫn lúc có lúc không chọc hai con mèo con đang chơi vui vẻ kêu meo meo, cô nói: “Đọc lên đi.”
Sau khi hiểu rõ phần giấy tờ này ghi gì, Lạc Minh Kính càng kinh ngạc: “Trụ sở chính của Kính Giới? Tòa offices CBD đường Trường An? Em điên rồi, em … mua hết rồi sao? Một tầng? Cả tòa?”
Thời Mẫn mua tòa offices cao nhất ở quảng trường sầm uất nhất trên đường Trương An, còn bổ sung phụ lục hợp đồng có ghi rõ từ lầu 6 đến lầu 8, mua sử dụng: Trụ sở công ty thiết kế trang phục Kính Giới.
“Tặng anh, trước khi kết hôn anh dành thời gian mang giấy tờ theo làm chứng nhận bàn giao với em.” Thời Mẫn không hổ là tổng giám đốc, ánh mắt bình tĩnh như không chuyện gì tiếp tục nói, “Chút lễ nhỏ, mong chú rể vui lòng nhận cho.”
“Anh không dùng…”
Thời Mẫn cắt lời anh bằng giọng nói cứng rắn: “Tiền nhiều để làm gì. Người như em nhất định phải dùng nhiều tiền mới có thể để anh thấy thành ý của mình. Dùng nhiều tiền mua một văn phòng chỉ vì muốn nụ cười của anh. Anh đừng từ chối mau cười một cái cho em xem nào.”
Lạc Minh Kính nở nụ cười thật, anh chịu thua ngượng ngùng: “Quà cưới lớn thế này, tay anh sắp mềm cả ra rồi.”
“Vui không?”
“…Nói thật, anh rất rất rất vui.” Lạc Minh Kính biết cô muốn nói gì tiếp, hai người cùng nói ra: “Vui là được.”
Thời Mẫn rút hai phần thỏa thuận ra: “Anh xem cái này, đây là thỏa thuận trước hôn nhân, đều đề cập tới phương diện tài sản nếu anh không có ý kiến thì ký vào. Ký xong rồi muốn đi đăng ký kết hôn lúc nào cũng được.”
Trong cả hai phần thỏa thuận trước hôn nhân, Thời Mẫn đều công chứng toàn bộ tài sản cả nhân.
Người có giá trị con người xa xỉ như Thời Mẫn, trước khi kết hôn đều phải làm giấy tờ phân chia tài sản rõ ràng để tránh việc xảy ra tranh chấp tài sản sau hôn nhân.
Lạc Minh Kính nhìn sơ qua, bày tỏ không có ý kiến gì.
Chẳng qua, trong thảo thuận có nêu rõ tài sản của Lạc Minh Kính, những tài sản này ngoại trừ tòa văn phòng hành chính mới vừa nhận còn một căn nhà, một chiếc xe đạp, cùng với… cửa hàng bán hoa ở phía nam con hẻm này.
Lạc Minh Kính tạm thời quân mất căn nhà kia, kinh ngạc hỏi: “…Cửa hàng bán hoa là cái gì?”
Thời Mẫn mỉm cười: “Nơi em đặt hoa lúc trước, bây giờ cửa hàng hoa đã đổi tên thành Ngô Gia Hữu Kính rồi. Lúc trước em đã nói mỗi ngày tặng anh một bó hoa hồng nhưng cuối cùng lại không thể kiên trì, là em nuốt lời. Cho nên em tặng anh một cửa hàng bán hoa xem như bồi thường.”
“Em… lãng mạn kiểu tổng giám đốc?” Lạc Minh Kính trêu chọc.
Thời Mẫn vỗ tay thành tiếng: “Anh vừa nhắc em, tổng giám đốc không thể chỉ tặng mỗi một cửa hàng hoa.”
Lạc Minh Kính phản ứng nhanh nhạy, anh che miệng cô lại, ngăn không cho cô nói tiếp.
Đáng tiếc muộn một bước, Thời Mẫn nói: “Em muốn mua vườn hoa hồng vạn mẫu tặng anh.”
Lạc Minh Kính chịu thua, cười ngã vào lòng Thời Mẫn: “Em đang làm bộ cưng chiều nữ chính ngôn tình đấy à? Anh không phải đóa sen trắng.”
“Ừm, đùa chút thôi nhưng nói mấy lời này xong trong lòng quả thật có cảm giác…” Thời Mẫn híp mắt, sờ sờ tóc anh: “Có cảm giác, phong hỏa hí chư hầu*, ngàn vàng mua nụ cười, bày mưu tính kế, giang sơn mỹ nhân đều trong tầm tay.”
*Phong hỏa hí chư hầu: ‘烽火戏诸侯’, Đây là một điển tích rất nổi tiếng gắng liền với danh tiếng của Bao Tự. Vì nàng khiến nàng cười, Chu U vương tìm mọi cách, ông dùng nghìn lượng vàng để thưởng ai có thể khiến nàng cười. Sau đó Chu vương nghe Thạc Phụ nước Quắc nhiều lần đốt đài lửa hiệu triệu chư hầu các nước tới rồi đuổi về đùa giỡn chọc Bao Tự cười, tạo nên sự diệt vong của nhà Chu.
Thời Mẫn tự ngẫm nghĩ một lát cuối cùng cô cười nói: “Hỏng rồi, em thấy hơi thích việc này, chờ em mua vườn hoa cho anh nhé.”
“Anh không cần ha ha ha ha, còn không bằng anh vẽ tranh cho em xem…” Lạc Minh Kính vén áo cô lên, hôn bụng dưới bằng phẳng của cô.
Sáng hôm sau, Hứa Thiến Thiến gọi điện thoại tới: “Anh! Hôm nay làm tiệc chúc mừng hả?”
Lạc Minh Kính lập tức tỉnh táo: “Chờ chút, làm sao em biết?”
“Trên mạng đều nói mà! Vừa mới đăng là bị fans anh share khắp nơi! Nhanh lên, nấu mấy món ngon, em với Hà Tây đến thăm anh!”
Lạc Minh Kính vội vàng hỏi Thởi Mẫn: “…Tin em có thai đã thông báo ra ngoài rồi sao?”
Thời Mẫn lắc đầu.
Hai giây im lặng, Hứa Thiến Thiến la to: “Ai mang thai?”
Lạc Minh Kính: “Vậy việc vui em nói là gì?”
Anh bây giờ, nhắc tới chuyện vui, là anh nghĩ ngay đến việc Thời Mẫn mang thai.
Hứa Thiến Thiến nói lộn xộn: “Viện kiểm sát Hải thị đã tuyên bố xác lập tội danh của những kẻ cặn bã trong công an Hải thị có liên quan đến vụ án, đã gửi lên công tố viên tòa án! Không đúng, tổng giám đốc có thai sao? Có thai thật chứ? Vậy em có thể mạnh dạn gọi chi ấy là chị dâu rồi chứ? Phải không? Khi nào hai người làm đám cưới? Bao giờ sinh em bé? Có thai mấy tháng rồi? Sao anh không nói trước cho em biết?”
Lạc Minh Kính bảo cô trưa nay đến ăn cơm. Cúp điện thoại xong anh nhanh chóng lên weibo của Viện kiểm sát Hải thị kiểm tra tin tức mới nhất.
Qủa nhiên, đã đăng thông báo, đã điều tra rõ chuyện giam cầm Lạc Minh Kính năm đó là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, đồng thời cũng gửi thông tin của các công an có liên qua lên công tố viên.
Lạc Minh Kính không xem bình luận thế nào, anh đặt điện thoại xuống, ôm lấy Thời Mẫn, tặng cô một cơn mưa nụ hôn.
Thời Mẫn nhắm mắt hưởng thụ, cô vươn hai cánh tay trắng nõn ôm chặt anh, Lạc Minh Kính vừa hôn vừa gọi tên cô: “Thời Mẫn… Thời Mẫn, thời thế xoay đổi.”
“Tạm biệt chuyện đã qua, ưỡn ngực ngẩng đầu đi về phía trước nào, chú rể của em.” Thời Mẫn chậm rãi nói, “Từ nay về sau, tương lai của anh chỉ có sự tốt đẹp.”
Lạc Minh Kính nhẹ hôn cô, ôn nhu nói: “Tương lai có em, thật tốt.”
Lời editor: Sẽ có vài người không thích khi nhắc đến chuyện phân chia tài sản chương này. Nhưng theo cá nhân tôi đó là một chuyện nên làm. Thời Mẫn là chủ của rất nhiều công ty nhưng công ty không phải của riêng chị, còn có rất nhiều người và gia đình chị nữa. Nên chị phải làm rõ ràng.
Mặc dù tin tưởng lẫn nhau, nhưng bản thân chị không cho sai sót một chút nào cả. Nên cho anh chị vẫn cho. Số tài sản chị cho anh là để anh có cảm giác an toàn, dù sau này thế nào thì anh vẫn có ước mơ thuộc về mình.