Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Nói xong câu anh yêu em, Thời Mẫn như trang đầy lực lượng, kéo tay anh, bước dài về phía trước.
“Không sợ nữa à?” Lạc Minh Kính ngạc nhiên không thôi.
Thời Mẫn nói: “Tình yêu làm em mù quáng rồi.”
Từ đấy không còn thấy vực sâu dưới chân, vách núi đá đen.
“Chờ chút, hình như có điện thoại.” Lạc Minh Kính lấy điện thoại ra, kinh ngạc nói, “Là trường anh.”
Đây là người phụ trách điều tra ở đại học T gọi tới, nói cho anh biết chuyện liên quan tới sao chép, trường học đã đưa ra quyết định sơ bộ.
Do ba viện trong trường học cùng các giáo sư khoa thiết kế trang phục đại học T cùng phân tích điều tra. Qua phân tích đối chiếu, họ thống nhất rằng phong cách trong tác phẩm Tinh Quang Hạc của Lạc Minh Kính đưa ra và các tác phẩm anh thiết kế lúc còn đi học nhất trí với nhau. Còn tác phẩm tốt nghiệp của Vương Chấn Vũ và các tác phẩm thông thường lại hoàn toàn khác nhau, đồng thời có một số sinh viên cùng ký túc xá chia sẻ anh ta hoàn toàn không tham gia vào quá trình chế tác thiết kế Hạc Trung Quốc. Cho nên, trường học quyết định, tác phẩm tốt nghiệp mà Vương Chấn Vũ đã đưa lên trường là ăn cắp ý tưởng đề cương luận văn của Lạc Minh Kính.
Vì vậy, đại học T quyết định, phát bổ sung giấy chứng nhận tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị cho Lạc Minh Kính, cũng tặng anh cơ hội triển lãm tác phẩm tốt nghiệp của mình.
“Sẽ tham gia tốt nghiệp chung với khóa thiết kế trang phục năm nay vào ngày 27-28 tháng 6. Ngoài ra, em còn được cho phép triển lãm tác phẩm trên bục 3 lần. Nếu em tham gia thì giao tác phẩm đã được chuẩn bị tốt cho Viện trưởng Phù trước ngày 10 tháng 5. Thầy ấy có nói sẽ sắp thời gian rảnh liên hệ tới em trong vài ngày nữa, em có đủ thời gian tham gia không?”
“Được ạ! Cảm ơn thầy.”
“Thôi thôi, chuyện cần làm mà.” Thầy phụ trách còn nói, “Học vị và giấy chứng nhận tốt nghiệp của em, nhà trường sẽ đệ trình xin cấp, nếu thuận lợi thì tháng sáu năm nay nhà trường sẽ tổ chức buổi lễ trao bằng học vị. Hình phạt danh cho Kha Qua đã được thông qua sơ bộ, khai trừ khỏi trường học. Còn với Vương Chấn Vũ, bên trường sẽ chờ bên toà án phán quyết xong sẽ rút cả hai giấy chứng nhận của cậu ta lại. Những chuyện này, trường sẽ công bố lên weibo và wechat. Vụ án sao chép sẽ mở phiên tòa vào tháng tư đúng không? Đợi có kết quả phán quyết, các thầy sẽ công bố kết quả xử lý Vương Chấn Vũ.”
“Cảm ơn thầy.”
“Đừng khách sáo, chúc em thuận lợi.”
Thấy anh cúp điện thoại, Thời Mẫn hỏi: “Bên trường có kết quả rồi sao?”
“Ừm! Anh về sẽ hoàn thành Tinh Quang Hạc, tháng năm tham gia triển lãm, bên trường còn nói nếu thuận lợi thì tháng sáu anh có thể nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp.”
Lạc Minh Kính cười nói: “Xem ra phải tốt nghiệp chung với Thiến Thiến rồi…”
Ánh mắt Thời Mẫn nhìn di động của anh, chỉ chỉ: “Anh đang mở trực tiếp sao?”
“…” Lạc Minh Kính cúi đầu nhìn ký hiệu phòng trực tiếp lập lòe, trái tim anh thật mệt, “Đang mở…”
Phòng trực tiếp, các fans cười muốn điên.
“Điên cuồng chụp màn hình, cái nét mặt không còn gì lưu luyến có thể dùng làm biểu tượng cảm xúc rồi ha ha ha ha.”
“Chúc mừng chúc mừng! Lại lần nữa lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp! Ai nha mẹ, bây giờ thì tôi có thê thẳng lưng mà nói rồi, nam thần của tôi là học bá!”
“Tôi mở bình rượu chúc mừng…”
“Ui, lầu trên, bây giờ tôi gọi đồ ăn chúc mừng.”
“Thừa dịp Yêu tinh nhìn bình luận, chúng chị em mau mau, lại một lần! Chúc mừng Yêu tinh được gả vào nhà giàu, sớm sinh quý tử!”
“Chúc mừng gả vào nhà giàu!”
“Ha ha ha ha bà xã cậu hai!”
“Sau khi nghiên cứu sơ yếu lí lịch của cậu hai hồi lâu, tôi muốn cướp bà xã với Yêu tinh!”
“Lầu trên đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, mau tỉnh lại. Chiều cao, bằng cấp, giá trị nhan sắc, tài hoa có so được với Yêu tinh không? [khóc thút thít], Cái chúng ta có thể so sánh với Yêu tinh lúc sự nghèo nàn, kết quả giờ Yêu tinh lại sắp giàu có, thoát fans thoát fans (ôm lấy, không nỡ).”
Lạc Minh Kính ôm điện thoại, quay đầu, tội nghiệp nói: “Tổng giám đốc, mấy cô ấy biết em…. Là ai rồi.”
Thời Mẫn giật giật mày.
“Muồn nhìn tổng giám đốc!”
“Chị nhỏ, chị có phải là tổng giám đốc Maserati mà Yêu tinh đụng phải không?”
“Yêu cầu được nhìn chính diện!”
“Xin chị xinh đẹp thưởng cho chúng em được ngắm một lần! Chúng em muốn nhìn đối tượng mà con trai sắp gả! Nếu không bầy mẹ già này lo lắng lắm!”
Thời Mẫn nói: “Nếu đã vậy em cũng muốn nói với họ vài câu.”
Lạc Minh Kính do dự, cuối cùng vẫn đưa ông kính lại ngay mặt Thời Mẫn.
Số người trong phòng trực tiếp từ từ nâng lên.
Nhưng mà Thời Mẫn cũng không nói chuyện ngay, cô giương mắt, nhìn thẳng ống kính, ánh mắt từ từ thay đổi, như thể cô đang chuẩn bị gì đó.
Lạc Minh Kính cẩn thận nói: “Em muốn… Phát biểu diễn thuyết thắng lợi sao?”
Hai người bọn họ đứng giữa hai ngọn núi, dưới chân là vực sâu, trên đầu là trời xanh.
Trên mặt Thời Mẫn không chút sợ hãi, vẻ mặt cô dần dần kiên định.
Trong phòng trực tiếp lúc này cũng có ý kiến:
“Đệch mợ, tình địch đang nhìn chằm chằm tôi!”
“Ôi mẹ! Ngoại hình của chị xinh đẹp thật quá tổng giám đốc! Qúa đẹp trai!”
“Hồng… Mũ màu hồng mà trông vẫn rất công! Á! Mẹ ơi, có một chị đẹp trai đang nhìn con!”
“Fuck, đây là mắt phượng đúng chuẩn nhỉ? Ánh mắt sắt bén như đao, tôi nhìn mà muốn quỳ xuống kêu chồng ơi!”
“Các thím này, lúc này trong đầu tôi nhồi nhét tám trăm vạn chữ truyện 18+ về nữ tổng giám đốc và tôi! Yêu tinh mau tránh ra, chị đẹp trai tới đi, trực tiếp đè em đi!!”
“Ánh mắt này…”
Trước khi lên núi, Lạc Minh Kính nói muốn để Thời Mẫn có hồi ức của thời kỳ thiếu nữ nên đã đội mũ và khăn quàng cổ màu hồng với áo khoác màu trắng gạo cho cô.
Thời Mẫn không từ chối nhưng dù vậy khi mặc chúng lên người, màu hồng nhạt cũng không thể khiến cô trở nên thiếu nữ mà ngược lại cô mặc màu hồng nhạt lại sinh ra cảm giác sắc nhọn, trở nên đơn giản, như một nhánh cây thẳng tắp, làm theo ý mình, liễu lĩnh vượt khỏi màu hồng nhạt mềm mại.
Rốt cục Thời Mẫn cũng mở miệng, chậm rãi nói: “Tôi là Thời Mẫn, như mọi người chứng kiến là bạn gái Lạc Minh Kính.”
Bình luận trả lời:
“Chào hoàng hậu.”
“Hoàng hậu thiên tuế.”
“Chào chính cung.”
“Có cảm giác đang vào triều… Không không không, là cảm giác tần phi đang nghe chính cung phát biểu.”
“Hoàng hậu gì chứ. Đây là hoàng thượng, mau gọi bệ hạ!”
Thời Mẫn nói tiếp: “Thân là người có cùng ánh mắt với các bạn, tôi vô cùng cảm ơn vì sự ủng hộ từ trước đến giờ mà mọi người dành cho Minh Kính. Vừa rồi hai chúng tôi nói chuyện, chắc mọi người cũng nghe được, như thế, tôi nói lại lần nữa, mọi người xem như nhân chứng.”
“Ống kính bị run, Yêu tinh sao thế? Ha ha ha ha”
“Chứng kiến chứng kiến chứng kiến! Call cho tiểu tỷ tỷ.”
“Chúng em giao Yêu tinh cho chị! (cười cảm động)”
“Tổng giám đốc, chị phải đối tốt với thằng con ngốc nhà em!”
Thời Mẫn kiên định tiến lên phía trước một bước, nhìn vào mắt Lạc Minh Kính, nói: “Từ lúc gặp đã yêu anh, cho tới hôm nay, tình cảm của em dành cho anh đã từ nóng lòng chiếm giữ, biến thành muốn cùng anh bên nhau lâu dài. Em nghĩ, cũng đến lúc phải kết thúc một mối quan hệ, mở ra một mối quan hệ thân mật khác. Lạc Minh Kính, em muốn anh trở thành người nhà của em, chồng của em, em muốn có được anh một cách hợp pháp, từ nay về sau toàn tâm toàn ý tuy hai mà một. Em sẽ là người vợ thân mật nhất của anh, là người nhà người bạn cả đời của anh.”
“Lạc Minh Kính, kết hôn với em nhé.” Cô nói.
Sau khi sững sờ, Lạc Minh Kính nhíu mày.
“Không được.” Anh nhét đi động vào túi tiền, nói, “Không thể để em nói những câu này được. Những lời này phải do anh nói, ít nhất là câu này, anh phải nói cho em nghe.”
Phòng trực tiếp có hơn chín vạn fans đang cười tới nấc cục trong bóng đêm.
“Yêu tinh còn muốn phản công sao?”
“Muốn nhìn nét mặt của chị nhỏ bây giờ quá, ha ha ha ha, quất chết thằng nhóc này đi, tôi vừa cảm động, anh lại phanh mạnh lại!”
“Nụ hôn đâu!”
“Còn muốn nhìn hôn nhau!”
“Xuỵt xuỵt! màn hình toàn chữ làm tôi không tập trung nghe không được! Mọi người bình tĩnh một chút, tôi muốn nghe tiếng hôn môi!”
“Ha ha ha ha lầu trên làm tôi tức cười muốn chết, mọi người bình luận nhỏ một chút ha ha ha, tôi bị mọi người ầm ĩ muốn mù, hai mắt đều đen.”
Du khách hai bên, ngửi được hơi thở cầu hôn, ào ào lấy điện thoại ra quay lại.
Lạc Minh Kính hít sâu, đứng thẳng, bĩnh tĩnh nhìn cô, nói: “Thời Mẫn, kết hôn với anh!”
Từng chữ rõ ràng.
Thời Mẫn kinh ngạc chốc lát mới khẽ cười, cô nhượng bộ hơi nghiêng đầu, đánh giá vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Minh Kính, trả lời: “Được.”
Cô không cần nhẫn kim cương, cũng không cần nghi lễ, bởi vì cô không thiếu.
Đối với cô mà nói, tất cả đều không quan trọng, chỉ có sự nghiêm túc của Lạc Minh Kính là điều cô để ý nhất và cũng hưởng thụ nhất.
Cô tin anh, anh là người luôn ngay thẳng nỗ lực.
Mặc dù con đường số mệnh của anh nhấp nhô, từng gặp đả kích không gượng dậy nổi nhưng anh không sụp đổ.
Anh dịu dàng mà kiên quyết, bước từng bước gian nan trên cuộc đời sắc bến như lưỡi dao, dù lung lay sắp đổ nhưng anh không vứt bỏ sự mềm mại trong lòng.
Thời Mẫn nghĩ, thật tốt, may mắn gặp được anh. Cũng vô cùng may mắn, về sau anh sẽ có cô.
Thời Mẫn đi tới, ôm lấy Lạc Minh Kính, vùi đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại nói: “Lạc Minh Kính, em muốn vào cầu hôn anh lần nữa vào lúc anh rực rỡ chói mắt nhất, anh chuẩn bị sẵn sàng đi Minh Kính, năm nay sẽ kết hôn… Rất nhanh.”
Sẽ nhanh thôi, em sẽ cho anh một mái nhà, từ khoảnh khắc gặp anh, em đã chuẩn bị cho giờ phút đó.
Ngày đầu tiên gặp nhau, cô nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng im lặng nói: “Anh chính là người nằm bên em.”
Có những mối tình, từ ánh mắt đầu tiên là đã thuộc về nhau. Ngày nhìn thấy người, người yêu trong tim mà tôi muốn bên cạnh cả đời, giờ tôi đã thấy rõ khuôn mặt người.
Du khách đứng bên cạnh nhiệt tình vỗ tay, Lạc Minh Kính ôm chặt Thời Mẫn, hôn cô thật sâu.
Fans trong phòng trực tiếp đã lên đến 13 vạn, các fans nhìn màn hình tối đen kia, dựa vào tiếng hoan hô của du khách vùng trung du, cũng ào ào vỗ tay.
“Nhất định là hôn rồi!”
“Hi vọng hiện trường có người chia sẽ video nụ hôn kích động!”
“Tôi muốn xem video Thời Mẫn và Yêu tinh nhà chúng ta ‘ngoại tình’ 200 lần!”
“Ha ha ha ha tôi cũng muốn nhìn, má ơi thì ra là yêu tinh ha ha ha ha!”
“Á á á á? Mọi người đang nói gì thế? Video gì? Tôi cũng muốn xem!”
“Năm ngoái có một video ghi Thời Mẫn ngoại tình, lúc thớt tìm Thời Mẫn, nó sẽ hiện ra tin ngoại tình, thớt cứ mở xem là được!”
“Ha ha ha ha tôi tuyệt không ngờ, chị váy trắng là Yêu tinh nhà chúng ta.”
“Thật sao??? Mọi người xác định chứ?”
“Không sai đâu! Dáng người kia, đường cong gương mặt khuôn cằm kia không chạy đi đâu được, nhất định là con trai tôi!”
Bất thình lình cầu hôn, cuối cùng cũng kinh động nhân viên khu du lịch.
Lúc rời đi, Thời Mẫn và Lạc Minh Kính được nhân viên khu du lịch tặng đồ lưu niệm, dưới ánh mắt nhiệt tình và âm thanh chúc mừng của du khách, cả hai dắt tay nhau về.
Dưới ánh hoàng hôn, hai người kéo vali, bầu trời phía sau là một màu cam ấm áp.
Thời Sở gọi điện thoại tới hỏi thăm: “Thời Mẫn, em cầu hôn rồi à? Còn phát trực tiếp? Có người đăng video lên, top đề tài bị đẩy lên. Em công khai rồi à? Tên em đang là top search nóng nhất lúc này đấy, video ‘ngoại tình’ lúc trước hai người kích động hôn môi ở bờ sông cũng bị mò ra.”
“Ừ, cho nên?”
“…Em tới thật?”
“Anh cảm thấy, em giống người cầu hôn giả sao?”
“A…, vậy anh nhắc nhở em một câu, anh đã thay em chiêu đãi trò chuyện với đội quay phim của Hiệp hội nhà thiết kế ba ngày sau rồi, người ta từ xa tới phỏng vấn đàn ông của em, mau về đi.”
“À… Quên mất.” Thời Mẫn nói, “Được rồi, sẽ về ngay.”
Thời Sở lại cố nói thêm: “Hai người cầu hôn vậy có phải chỉ đang đùa không?”
Thời Mẫn cười yếu ớt: “Em cầu hôn, anh ấy đồng ý, anh ấy cầu hôn, em đồng ý. Hai chúng em đạt được nhất trí, chuyện đơn giản, không giống anh.”
Thời Sở nghẹn họng, oa oa gào khóc: “Em có ý gì? Ám chỉ anh cầu hôn không thành đây hả?! Em nói rõ đi?”
Thời Mẫn nhìn Lạc Minh Kính, phát hiện anh nhíu mày, nhìn chằm chằm điện thoại di động không nói gì.
“Cúp đây.” Thời Mẫn lập tức vứt bỏ anh ruột, hỏi Lạc Minh Kính, “Sao vậy?”
“Bỗng nhiên anh nhận được tin nhắn.” Lạc Minh kính nói, “Của ngân hàng, là thẻ cũ, có người chuyển cho anh 80 vạn.”
Thời Mẫn lặng im suy nghĩ sau đó nói: “Chắc nhà Lý Tường gửi cho anh.”
“Hả?” Lạc Minh Kính sửng sốt, lại bừng tỉnh hiểu ra.
“Chắc là chuyển cho anh ít tiền trước, sợ anh tố cáo họ lừa gạt.”
Lúc này, Hứa Thiến Thiến cũng gọi tới, điện thoại thông thì vô cùng lo lắng nói: “Mẹ Lý Tường có liên hệ với anh không? Bà ta gọi điện thoại cho em, hỏi em có số anh không, còn nói muốn chuyển tiền cho em!”
“Em nói thế nào?”
“Em có thể nói sao? Nhà họ làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, ai biết có phải lại muốn hại anh hay không.” Hứa Thiến Thiến nói, “Còn nữa! Bác hai cũng gọi cho em, hỏi em có biết anh ở đâu không, ông ấy nói hôm qua ông ăn cơm với đối tác nghe học nhắc đến anh, ông ấy xem được bản tin thời sự, muốn hỏi chút tình huống của anh nhưng gọi cho anh không được.”
“À… Số cũ anh bỏ rồi.” Lạc Minh Kính nở nụ cười, “Mặc kệ đi Thiến Thiến, không có gì cần quan tâm đâu.”
“Anh định khi nào kết hôn?” Thiến Thiến bỗng cười ha ha: “Em mới xem trực tiếp của anh, nhanh nói cho em biết tin riêng đi! Weibo đều đang nói về chuyện cầu hôn của anh và Thời… Khụ, chị dâu.”
Bỗng nhiên Thời Mẫn lên tiếng: “Con bé hỏi thời gian kết hôn à? Chờ anh lấy bằng tốt nghiệp, chờ tất cả vinh dự về với anh, lúc anh yên tâm nhất, chúng ta kết hôn.”
Trái tim Lạc Minh Kính nóng lên, anh đã không nói ra lời.
Thời Mẫn lại nói: “Nhưng so với chuyện thời gian kết hôn, em càng muốn biết anh định khi nào mới ứng chiến? Em thấy anh ra ngoài cũng cầm chiến bào theo, rõ ràng rất mong đợi cho nên, nói không bằng làm, hôm nay tới luôn được không?”
Thời Mẫn nhếch mày, bổ sung thêm: “Tâm trạng em rất tốt, muốn rèn sắt khi còn nóng.”
“…” Lạc Minh Kinh mờ mịt, cũng bỏ qua Hứa Thiến Thiến đang ở bên kia la to gọi bậy muốn hỏi là rèn sắt khi còn nóng.
Anh tắt điện thoại, yên tĩnh nâng cằm suy nghĩ một lát sau đó nói: “…Vậy thì, hôm nay nhé.”
Thời Mẫn cười: “Được, em mời anh ăn cơm bổ sung thể lực. Tiên sinh làm ấm tay, mời lên tinh thần gấp trăm lần, cùng em có một đêm đẹp.”
Lạc Minh Kính nín cười: “Nếu cho ăn no thì sẽ không sao.”