Mạnh Hạ lúc về đến nhà, cửa chính đã đóng lại. Cô vô lực dựa dọc theo cửa, từng chút từng chút trượt xuống dưới đất.
Mạnh Hạ bất đắc dĩ ôm lấy đầu tóc của mình, trong đầu vẫn hồi tưởng đến cảnh tượng vừa rồi. Cô mới vừa nãy đã trả lời như thế nào?
…………………
Trong xe rất yên tĩnh, im ắng đến bên tai của cô chỉ có tiếng vo ve. Mục Trạch hầu như không có một chút lo lắng, chỉ là lẳng lặng đợi chờ. Một hồi lầu sau, Mạnh Hạ mới tìm lại được chính mình, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: “Mục Trạch, anh cũng biết, em không thích hợp với anh.”
Anh không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cô, nhẹ giọng thở dài: “Trai có tài nữ có mạo, ở đâu không thích hợp? Hả?” [Trai có tài, nữ xinh đẹp.]
Mạnh Hạ tựa hồ bị lời của anh chọc cười, cô cười khẽ một tiếng, rủ đôi mắt xuống, ánh mắt hiện ra khổ sở: “Em không xứng.” Bất luận gia thế của anh hay gia thế của cô, ít nhất là cô không thể liên lụy đến anh được.
Mục Trạch vẻ mặt kiên nghị, thầm than một tiếng: “Chuyện tình cảm chưa từng có xứng hay không.” Tầm mắt của anh dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt lại của cô: “Nếu đã thích thì phải tranh thủ, nếu có được thì sẽ phải quý trọng, đơn giản như thế.”
Mạnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, cô sớm đã hiểu nhiều chuyện, nếu là thật sự đơn giản như vậy, làm sao lại có nhiều biến cố xảy ra trong tình cảm, huống chi cô cho đi không được, và cũng không thể cho.
“Mục Trạch, anh cũng hiểu tâm ý của Ất Ất.” Mạnh Hạ yên lặng nhìn vào anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng, anh rất tốt.
Đôi mắt của Mục Trạch buồn buồn, bàn tay vô thức nắm chặt. Anh tin tưởng tuyệt đối vị trí của Tiêu Ất trong lòng của Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ nhắm mắt được, âm thanh từ nơi sâu kín mang theo nét tang thương, vì có những thứ không thuộc về cô: “Em lại hiểu rất rõ.” Ất Ất và cô là cũng một kiểu người, yêu là trao đi trọn vẹn. Một khi đã yêu thì sẽ rất khó để xuống.
Mục Trạch âm thầm than thở, ngắm nhìn cô, trong giọng nói là vẻ cô đơn không hề che giấu: “Em hiểu tất cả mọi người, nhưng trên đời này em đã không hiểu hai người.” Mi tâm của anh nhăn lại, bỗng nhiên nói ra: “Từ Dịch Phong và anh.”
Chỉ khác biệt là, Từ Dịch Phong ở trong lòng cô đã hơn mười năm, mà anh và cô mới quen biết hơn bốn năm, sợ là ngay cả một góc của Từ Dịch Phong cũng không bằng. [Á… đừng có so thời gian mờ~ T^T]
Mục Trạch chiếm lấy tầm nhìn của cô, quả nhiên, vừa nhắc tới tên của người kia, ánh mắt của cô chợt lóe lên rồi mất hồn.
Có vài người một khi đã từng yêu, dấu vết đã lưu lại đó vẫn mãi tồn tại, có lẽ chỉ là cất giấu ở một nơi nào đó trong đáy lòng.
“Được rồi, đã khuya lắm rồi. Em lên đi.” Mục Trạch nhìn thấy toàn thân cô rối ren nên cũng không ép nữa.
……………………
Mạnh Hạ từ từ bình phục lại, bên cạnh đã có một bóng dáng dài nhỏ từ từ hợp vào thân ảnh của cô. Cô xé ra một nụ cười nhẹ nhàng rồi ngẩng đầu lên: “Còn chưa ngủ sao?”
Sắc mặt của Tiêu Ất thật sự không tốt, Mạnh Hạ nhìn thấy như vậy, trong lòng của cô đột nhiên dâng lên dày vò đau đớn.
“Cậu đáp ứng Từ Dịch Phong cái gì?” Tiêu Ất không e dè mà hỏi trực tiếp.
Quả nhiên, trong lòng bọn họ, người đầu tiên nghĩ đến luôn là cô. Mạnh Hạ từ từ đứng dậy, toàn thân chết lặng như có ngàn vạn con kiến đang gặm nuốt, cô chậm rãi mở miệng: “Không có gì, chỉ là đi làm ở Tinh Thành mà thôi.”
“Cậu điên rồi.” Tiêu Ất bỗng dưng kêu lên: “Cậu còn muốn tiếp tục dây dưa với hắn? Tiểu Hạ, cậu rốt cuộc là hồ đồ hay là… cậu còn yêu hắn?”
Thân thể của Mạnh Hạ cứng lại, đầu óc hỗn loạn, cô nhìn lên ngọn đèn trên đỉnh đầu, trước mắt là một vùng trời mênh mông: “Ất Ất, ở đâu còn có cái gọi là yêu nữa? Những thứ kia đã sớm hòa thành cát bụi chôn sâu.” Cô nhún nhún đầu vai, giọng nói trống rỗng: “Tớ đi làm thì Tiêu Giáp sẽ không có việc gì, cậu chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm để Tiêu Giáp bị giam sao? Hơn nữa, có lẽ ở Tinh Thành tới có thể thực hiện được giấc mơ của mình cũng nên.” [Đi làm còn ổn định và có lương cao nữa ah~^^]
Tiêu Ất cười khúc khích nhưng khóe mắt đã lóe lên lệ quang, cô ấy nói rõ từng câu từng chữ: “Vậy cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ, cũng sẽ vạn kiếp bất phục.”
Trong nhà thoáng chốc đã rơi vào trong yên lặng.
Cô thì thào nói ra: “Sẽ không. Không thương, cũng sẽ không bị thương.”
Tiêu Ất cắn môi: “Tiểu Hạ, kết hôn đi.”
Mạnh Hạ trong tim đau xót.
************************
Ngày thứ hai, đúng tám giờ Mạnh hạ đã xuất hiện ở công ty của Từ Dịch Phong. Nhớ tới lần trước khi cô tìm đến hắn, tất cả đã luôn thay đổi liên tục. Nữ tiếp tân hôm nay nhìn thấy cô, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.
“Xin chào, tôi tới đi làm. Mạnh Hạ.” Cô báo tên tuổi.
“Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho Tôn thư ký.” Có vẻ như đã sớm được dặn dò.
Rất nhanh đã thấy Tôn thư ký xuống đến lầu: “Mạnh tiểu thư, xin mời đi theo tôi.”
“Gọi tôi là Mạnh Hạ là tốt rồi.” Cô nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Tôn thư ký gật gật đầu, dẫn cô vào thang máy.
Tôn thư ký đưa cô đi lên lầu 26, bộ phận thiết kế của Tinh Thành: “Hy vọng nơi này thích hợp với cô.” Tôn thư ký dành cho cô một nụ cười thiện ý.
Mạnh Hạ ngẩn người ra, đôi mắt che giấu sáng ngời chợt lóe lên rồi biến mất, chuyên ngành cô theo học ở đại học chính là thiết kế.
Tôn thư ký xoay người giới thiệu cho cô một chàng trai trẻ tuổi: “Đây là trưởng phòng, Giản Ninh, có điều gì không hiểu, cô có thể hỏi anh ấy.”
Giản Ninh mỉm cười với cô, Mạnh Hạ nhìn thấy hắn một khuôn mặt tươi tắn như ánh mặt trời. Hơi sững sờ. Cô chưa từng nghĩ tới nhà thiết kế trang sức cao cấp nhất của Tinh Thành mà lại trẻ tuổi như thế này.
“Xin chào, Giản…” Mạnh Hạ do dự không biến xưng hô với hắn như thế nào.
“Giản Ninh. Chúng tôi ở nơi này, tất cả mọi người đều gọi thẳng tên.”
Mạnh Hạ cong miệng lên cười, gật gật đầu.
“Tốt lắm, Giản Ninh, giao cho cậu.” Tôn thư ký xoay người.
Mạnh Hạ có chút gấp gáp mà kêu lên: “Đợi một chút, Tôn thư ký.”
Hai người đi qua hành lang ở bên cạnh, Mạnh Hạ chần chờ một chút mới hỏi: “Tôn thư ký, Từ… Từ Tổng anh ta có đề cập đến Tiêu Giáp hay không?”
Tôn thư ký ngắm nhìn cô, cô ấy đã đi theo Từ Dịch Phong sáu năm nên tất nhiên là biết Mạnh Hạ, cô bé này thật sự đã thay đổi.
“Từ Tổng không có dặn dò, cô có thể tự mình đi hỏi anh ấy.”
Thần sắc của Mạnh Hà từ từ ảm đạm xuống: “Tôi biết rồi.”
Tôn thư ký thấy vẻ mặt của cô buồn bực, khóe miệng mấp máy, cuối cùng chỉ hóa thành một nụ cười yếu ớt.
Mạnh Hạ kinh ngạc trở lại phòng làm việc, qua một hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra, áp vào tai phải, điện thoại rất nhanh liền kết nối được: “Tiêu Giáp trở về chưa?” Cô trực tiếp hỏi.
Tiêu Ất mi tâm một đám: “Còn chưa có.”
Trong lòng Mạnh Hạ trầm xuống, từ từ để điện thoại xuống, cầm túi xách của mình lên xông ngay ra ngoài.
*************************
Chuyên gia của khoa chỉnh hình đang tiến hành kiểm tra cho Từ Dịch Phong. Lúc Mạnh Hạ xông vào, tất cả mọi người phải ngừng công việc lại.
“Từ Dịch Phong, anh là một tên lường gạt, anh đáp ứng sẽ thả Tiêu Giáp.” Mạnh Hạ từng chữ từng chữ hướng về phía hắn mà hét lên, đôi mắt gắt gao nhìn trừng trừng, hận ý bên trong không hề che giấu.
Từ Dịch Phong hơi ngẩn ra, chỉ tùy ý nói: “Bác sỹ Chu, phiền các người đi ra ngoài trước.”
“Vâng, vâng.” Mọi người đồng loạt rút khỏi phòng bệnh.
“Tôi nhớ cô bây giờ cần phải ở tại Tinh Thành mà không phải là ở chỗ này.” Hắn nheo mắt nhìn cô.
Mạnh Hạ bỗng dưng cười một tiếng, cô cắn môi: “Chuyện tôi đáp ứng, nhất định tôi sẽ làm, nhưng còn anh? Từ Dịch Phong, anh là đồ tiểu nhân.” Tim của cô đau lên từng đợt.
Sắc mặt của Từ Dịch Phong biến hóa: “Bây giờ lập tức trở về Tinh Thành.”
“Vì cái gì?” Mạnh Hạ từ từ đi đến bên giường của hắn, ánh mắt nhìn vào chằm chằm.
“Trở về.” Hắn phẫn nộ nói ra.
“Tôi làm sao còn tin tưởng anh.” Cô đã bất chấp mọi giá: “Đúng vậy, chúng tôi trong mắt anh có là gì? Mạng bần tiện của chúng tôi nên bị anh đùa giỡn, bị anh uy hiếp.” Cô gắt gao nắm chạt lòng bàn tay.
“Tôi thật sự là mắt bị mù nên trước kia mới có thể yêu anh.” Mỗi một câu đã nói ra, âm thanh lên run hơn một chút. Miệng vết thương đã từng khép lại bây giờ lại từng tấc bị xé nứt ra, đau đớn.
“Đi ra ngoài.”
Mạnh Hạ cười lạnh: “Ngài yên tâm, tôi cả đời này cũng không nghĩ sẽ bước đến gần ngài một bước.”
Đang hết sức giương cung bạt kiếm, điện thoại di động trong túi vang lên, cô chần chừ một lát rồi mới nhận, là điện thoại của Ất Ất.
“Ất Ất?”
“Tiểu Hạ, anh trai của tớ đã trở lại. Nói sau nha, tớ lấy chút gì cho hắn ăn trước đã.”
Mạnh Hạ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Từ Dịch Phong.
Từ Dịch Phong nhìn chằm chằm vào cô, nỗ lực đè ép cơn tức giận ngập tràn, nói một giọng có vài phần trào phúng: “Đã trở lại?”
Mạnh Hạ khẽ thở dài một cái: “Thực xin lỗi…” Cô cắn cắn môi: “Là tôi sơ sót. Đã quấy rầy.” Rũ xuống mi mắt dài, cô cứng ngắc nói ra.
“Cô cứ như vậy lao vào mà cho rằng một câu xin lỗi là có thể xong xuôi?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Đối với thái độ như vậy của hắn, Mạnh Hạ ngược lại bình tĩnh dị thường. Vừa rồi là một hồi phát tiết lung tung, bây giờ Tiêu Giáp đã trở lại nên dây cung căng thẳng trong cô cũng hoàn toàn buông xuống. Cô đờ đẫn nhìn vào hắn, giọng nói không nóng không lạnh: “Vậy anh muốn thế nào?” Chẳng biết tại sao, cô một tia lo lắng cũng không có.
Từ Dịch Phong ngồi ngăn ngắn lại: “Cô và Mục Trạch tại sao quen biết?”
Mạnh Hạ không ngờ hắn lại hỏi đến vấn đề này. Cô thất thần một lát, bĩnh tĩnh đứng ở đó, cô và Mục Trạch tại sao lại quen biết?
Ánh mắt của cô hơi ảm đạm xuống, có một khoảng thời gian, cô cả đời này cũng sẽ không nói cho hắn biết. Bọn họ quen biết là lúc cô đã chết đi rồi sống lại.
Hô hấp của Mạnh Hạ căng thẳng, trong ngực không hiểu sao đã vô cùng đau đớn. Nhưng mà cô sẽ không nói với hắn, bởi vì những chuyện kia đều không có quan hệ gì với hắn.
“Từ Tổng, tôi không biết là ngài lại quan tâm đế cuộc sống cá nhân của cấp dưới như vậy.”
Ánh mắt của Từ Dịch Phong trầm xuống.
Cánh cửa đúng lúc này được nhẹ nhàng mở ra. Một tiểu hộ sỹ xinh đẹp cầm lấy thuốc tiêu viêm, sắc mặt nhuộm tràn sắc ửng đỏ nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Từ tiên sinh, tay của ngài cần bôi thuốc.”
“Đi ra ngoài.” Từ Dịch Phong lạnh lùng cự tuyệt.
Sắc mặt của tiểu hộ sỹ trở nên trắn nhợt, có chút khó xử không biết làm sao. Cô ấy sững sờ đứng ở đằng kia. Chắc là mới tới, Mạnh Hạ bắt đầu có chút đồng tình với cô ấy.
Cô nhấc chân lên đi về phía cửa, để lại tiểu hộ sỹ đang đứng cứng đơ.
Chân của cô vừa mới bước tới cửa, phía sau đã truyền đến một hồi to tiếng: “Mạnh Hạ, cô nếu như bây giờ bước ra khỏi cánh cửa này, tôi lập tức bắt Tiêu Giáp trở lại ngồi tù.”
Cả người của Mạnh Hạ như bị thứ gì đó bắt được, cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Từ Dịch Phong âm trầm, cô kiềm nén lại phẫn nộ để không phát tác ra.