Yêu Thô Nhân

Chương 12



Mộng Ngọc đánh vào người hắn đối với Đại Ngưu như là nhu nhu mềm nhẹ, hắn biết Mộng Ngọc là lo lắng cho hắn, trong lòng đều hạnh phúc, mỗi lần đánh hắn còn hắc hắc ngây ngô cười.

Một đôi tiểu tình nhân đang tình chàng ý thiếp, thời điểm này âm thanh thật lớn vang lên.

“Khụ…… cái kia, xin hỏi đại hiệp xưng hô thế nào?”

Người nọ hỏi vài tiếng, Đại Ngưu cũng chưa phản ứng trả lời lại. Nhưng thật ra Mộng Ngọc thật không vui ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang nói chuyện, thật sự là chán ghét, không thấy được người khác đang ôn tồn sao? Hơn nữa sớm nhìn được bọn họ bị vây quanh cũng không hỗ trợ, dù thế nào, nhìn thấy thô nhân đánh hơn 10 người cả thái độ đều trở nên khúm núm, vừa thấy chỉ biết không có hảo tâm mắt.

“Vừa rồi không có nghe hắn nói sao? Hắn gọi là Lý Đại Ngưu, Đại Ngưu chúng ta đi thôi. Trời mau tối, chúng ta phải tìm nơi để ngủ trọ lại.”

“Ân.”

Đại Ngưu mang đòn gánh muốn đi, đột nhiên thống lĩnh thân thủ kéo một đầu đòn gánh lại.

“Chờ đã, xin hỏi anh hùng là người của nước ta?”

Đại Ngưu ngốc hồ hồ gật gật đầu.

“Ngài có từng nghĩ đến vì nước ra sức.”

Đại Ngưu lại gật gật đầu.

“Kia ngài có từng nghe Phi Hổ Tướng quân.”

Lần này Đại Ngưu gật gật đầu càng ra sức. Mà lúc này thống lĩnh ánh mắt đã bắt đầu sáng lên. “Như vậy chẳng biết có mời được anh hùng vào đại doanh nhất tự của Phi Hổ quân?”

“Tốt.”

Đại Ngưu kêu một tiếng kích động, lần trước không gặp được Mộng Ngọc hắn đã nghĩ sẽ đi đầu quân. Ở quên hương hắn nghe nói tổ quốc cùng Huyền Vũ quốc biên cương xảy ra chiến tranh, hắn nghĩ đến sẽ đánh giặt ai biết giữa đường vòng vo, su phụ hắn cho tiền căn dặn vạn nhất bất đắc dĩ mới được chi tiêu, hắn đi đến Thanh Nam Uyển làm công. Lúc này không nghĩ đến hồi hương gặp được quân doanh nhân.

“Đại Ngưu!”

Mộng Ngọc kêu một tiếng, người ta dựng bẫy sẵn cho thô nhân nhảy xuống, hắn liền thật sự nhảy, còn tích cực đáp ứng cùng người ta đi, hắn sẽ không nghĩ đến hắn đi rồi chính mình làm sao bây giờ?

Nghe được Mộng Ngọc âm thanh hổn hển, Đại Ngưu mới nhớ tới hiện tại mình không chỉ một mình.

“Không quan hệ, tiểu ca này cùng nhau đi, chúng ta chỉ đem tiểu thư đưa về kinh sẽ không làm chậm trễ, không lâu sẽ về đến đại doanh. Vừa rồi những người đó chính là Huyền Vũ quốc phái tới, thật không dám giấu diếm vừa rồi ngồi trong xe là ái nữ độc nhất của Phi Hổ Tướng quân. Hiện tại Huyền Vũ quốc phái rất nhiều người muốn bắt nàng trở về để uy hiếp Tướng quân. Chúng ta dọc đường đi chết vài huynh đệ, may mắn tiểu thư vô sự, nếu anh hùng giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, như vậy cùng chúng ta hồi doanh, công lớn nhất kiện a.”

“Này không phải chuyện có công hay không công?”

Đại Ngưu khẩn trương, liếc mắt nhìn về phía Mộng Ngọc, hảo nam nhi bảo vệ quốc gia chí ở tứ phương, bất đắc dĩ ôn nhu hương cũng xá không dưới.

“Ngươi rất muốn đi sao?” Mộng Ngọc không cam lòng nguyện hỏi.

Đại Ngưu gật gật đầu.

“Ngươi cứ đi.”

“Vậy còn ngươi? Chiến trường cũng không phải là nơi để ngươi đi.”

“Chúng ta? Ngươi cho ta là nữ nhân a?” Mộng Ngọc theo khuông lý nhảy ra, một phen giữ chặt áo thô nhân, cảnh cáo nói.

“Không chuẩn phản kháng a.”

Thấy Đại Ngưu gật gật đầu, Mộng Ngọc dưới chân nhấc cao, khủy tay hướng về phía trước, thân thể hướng trước dựa vào, “Bùm” một tiếng nổ, thân thể Đại Ngưu bị phóng ngã xuống. Phải biết rằng Mộng Ngọc theo kỹ viện luyện dáng người, công phu tay chân đơn giản vẫn phải có, đa số tình huống y dùng đến để đối phó tửu quỷ, hiện tại thêm một người không đánh lại Đại Ngưu.

Đại Ngưu nằm trên mặt đất trợn tròn đôi mắt bất khả tư nghị nhìn Mộng Ngọc, nghĩ rằng chính mình vừa rồi ít nhiều nói nơi đó không dành cho nữ nhân, mới một câu như vậy con mèo nhỏ liền phát uy, Mộng Ngọc nguyên lai cũng có công phu, hắn thế nào mới nhớ tới, Mộng Ngọc cũng là nam nhân a, ngưỡng mộ khí thế.

“Cái này ta có thể với ngươi cùng đi đi.”

“Ta đi đánh giặc, ngươi đi làm cái gì?”

“Ngươi làm cái gì ta làm cái gì, ngươi đừng tưởng bỏ lại ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.