Những ngày ở chung đối với Bách Tây mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, không cần biết tăng ca muộn đến đâu chỉ cần không đi công tác hoặc qua đêm thì Thích Tầm đều sẽ về nhà, đi đâu hắn cũng sẽ báo cáo với cậu.
Dĩ nhiên tranh cãi cũng sẽ có, hai người sớm tối ở chung, chỉ vì chuyện tiểu long bao có chấm giấm hay không cũng có thể ồn ào mấy câu.
Nhưng vừa cãi dứt miệng, hai người lại có thể ôm nhau chúc ngủ ngon, mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy mặt của nhau.
Trong đầu Bách Tây mấy ngày trước vẫn còn ôm ấp thực hiện những hành động lãng mạn, buổi sáng thức dậy sẽ giúp Thích Tầm thắt cà –vạt giống như tình tiết cậu yêu thích trong phim truyền hình tình cảm.
Cậu cảm thấy điều đó mang lại cảm giác như tân hôn hòa hợp vậy.
Nhưng mới làm được có hai ngày đã bỏ cuộc rồi.
Rất phiền.
Trong phim ảnh toàn là lừa người.
Thích Tầm đứng ở bên giường, cậu thì qua loa cho có lệ ném cà-vạt vào lòng hắn, buồn ngủ đến nỗi mí mắt cũng không mở, lầu bầu, “anh tự thắt đi, đều là người lớn cả rồi, chuyện nào tự làm được thì tự làm đi.”
Không giữ một chút nhu tình mật ý nào của mấy ngày trước.
Lần này Thích Tầm cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là chiếm được rồi thì không thèm để tâm nữa.
Hắn không nhẹ không nặng vỗ mông cậu, ” nhóc vô lương tâm.”
Bách Tây mặc kệ hắn, trở mình chui vào chăn ngủ tiếp.
Hiện tại kể cả trời có sụp xuống cũng không thể nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu được.
Thích Tầm chỉ đành tự mình động thủ.
Ngủ đến hơn 8 rưỡi, Bách Tây mới thức dậy chuẩn bị đi làm, dì Đinh đã hoàn toàn hiểu rõ khẩu vị của cậu nên chuẩn bị một phần ăn sáng rất vừa miệng.
9 giờ 30 phút, cậu tới văn phòng, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Trợ lý Đồng Giai thấy sắc mặt của cậu không tồi, vừa ăn bữa sáng cậu đem tới vừa hỏi, ” Bách phó biên, gần đây sắc mặt anh tốt quá, dường như mỗi ngày của anh đều rất vui vẻ.”
Cô cảm thấy rất tò mò, nghĩ mãi cũng không thông vì sao mỗi ngày Bách Tây đi làm tinh thần đều phấn chấn như vậy mà cô thì lại cảm thấy giống như bị đày trong khổ ải.
Bách Tây uống một ngụm cà phê để nâng cao tinh thần, không để ý nói, ” có sao?”
“Có mà,” trợ lý nhỏ nhìn mặt cậu đáp, ” sao em lại cảm thấy anh càng ngày càng đẹp trai vậy, mặt mày cũng phơi phới.”
Bách Tây bật cười khúc khích.
Trong đầu cậu xẹt qua một loạt hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Ai không biết còn cho rằng cậu chính là hồ ly ngàn năm chuyên đi hấp thụ dương khí để tu luyện đấy.
Cậu không phục nghĩ, rõ ràng Thích Tầm còn giống hồ ly tinh hơn, khi không cười thì tỏa ra bộ dạng lạnh lùng, lúc ý loạn tình mê ở trên giường thì đôi mắt đào hoa lại vô cùng ướt át.
Cậu “khụ” một tiếng, còn nghĩ đến chuyện đó nữa thì không thể tiếp tục làm việc được mất.
“Anh trúng số, dĩ nhiên là vui vẻ rồi.” cậu nghiêm túc nói bừa.
Đồng Giai trợn trừng mắt, “thật á, wow, anh may mắn quá đi! Bao nhiêu tiền vậy!”
Bách Tây nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô.
Đồng Giai cũng mở to mắt nhìn cậu.
Cậu cũng không nhẫn tâm lừa một đứa ngốc, sờ đầu cô nói, ” lừa em đấy.”
Đồng Giai lập tức tức giận, dùng ánh mắt lên án nhìn cậu.
“Bớt nói nhảm, làm việc đi.” Bách Tây nói, ” có còn muốn tiền thưởng nữa không.”
Nhưng khi lật giở tài liệu của ngày hôm nay, Bách Tây lại nghĩ, quả thật nói cậu trúng số cũng không sai.
Từ khi yêu đương với Thích Tầm, cuộc sống của cậu cũng may mắn giống như trúng số vậy.
.leting2026.wattpad.com
Càng đến gần tháng hai, tạp chí của Bách Tây càng bận rộn.
Năm nay Tết đến tương đối sớm, mùng 3 Tết chính là lễ tình nhân, tạp chí của bọn họ cũng phải theo kịp tiến độ.
Nhưng cậu vẫn rút ra thời gian kéo Thích Tầm đi xem concert của ca sĩ mà cậu yêu thích.
Lần trước người đi cùng cậu tới buổi hòa nhạc là Lương Tụng, đó là khi tốt nghiệp đại học.
Lương Tụng vô cảm với ca sĩ nhưng vẫn đồng ý đi cùng với cậu.
Nhưng tới khi có bạn trai rồi, cậu liền vứt bạn chí cốt vào xó.
Được nửa đường thì Lương Tụng gọi điện tới hẹn cậu đi xem phim.
Cậu vừa ăn hạt dẻ rang đường vừa chầm chậm nói, ” không rảnh, mày đi mình đi, tao với Thích Tầm đang trên đường đi xem concert rồi.”
Lương Tụng nghẹn ngào, “tao chưa gặp ai thấy sắc quên nghĩa như mày đấy.”
“Quá khen quá khen, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Bách tây khiêm tốn nói, thuận tiện lật lại chuyện cũ, ” hồi đại học vì theo đuổi bạn gái bao nhiêu lần mày thả bồ câu* rồi, tự mày tính thử xem?”
*chỉ việc lỡ hẹn, không tuân theo lời hứa trước đó, cho người khác “leo cây”.
“Nhưng tao đã đưa mày đi xem Thích Tầm thi đấu rồi!”
“Tao không cùng mày đi mua túi xách bản giới hạn để mày tặng bạn gái chắc?”
Hai người anh một câu tôi một câu, đấu võ mồm giống hệt gà tiểu học*.
*Nguyên tác 小学鸡: ngôn ngữ mạng, nghĩa gốc của từ này xuất phát từ tiếng Quảng Đông dùng để chế giễu những người còn ngây thơ về mặt hành vi và tư tưởng, chưa trưởng thành về mặt tinh thần, hoặc những người thường gặp rắc rối, không nhất thiết là học sinh tiểu học lớn tuổi.
Nhưng nói thế nào lại nhắc đến thời gian học trung học.
Chủ nhiệm lớp cấp ba của bọn họ kết hôn, vì những bạn học có thể liên lạc đều đến nên bọn họ dự tính sẽ tụ tập một bữa.
Ban đầu Thích Tầm rất yên tĩnh nghe.
Nhưng khi nghe đến chuyện hồi trung học hắn lại nghiêng đầu nhìn cậu.
Trong hồi ức của hắn thiếu mất thời gian Bách Tây học trung học.
Bọn họ không học cùng trường, khi Bách Tây bắt đầu học năm hai trung học hắn đã học năm nhất đại học rồi.
Khi đó ấn tượng của hắn về cậu, chỉ là ở trong tiệc tối hỏi han mấy câu. Hắn biết Bách Tây xinh đẹp rất thu hút ánh nhìn của người khác, bộ dạng mặc lễ phục giống như một hoàng tử nhỏ vậy, rất ngoan.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Bọn họ không có nhiều dịp xuất hiện cùng với nhau.
Nhưng hiện tại tay hắn đặt trên vô-lăng, trong đầu lại nghĩ, không biết bộ dạng lúc Bách Tây học trung học sẽ như thế nào nhỉ?
Có lẽ là rất được chào đón.
Chàng trai thẳng thắn, sạch sẽ, lớn lên lại đẹp trai, đối xử với con gái rất dịu dàng lịch sự, biết kéo violin và chơi piano, nhưng cũng sẽ cùng với Lương Tụng trèo tường trốn học, sẽ lén lút đi xem biểu diễn ca nhạc.
Là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng cũng không vô vị giống khúc gỗ.
Hắn nghe thấy Bách Tây nói với Lương Tụng ở đầu kia điện thoại, ” mày còn nhớ không, đằng sau trường mình có một rừng trúc, là thánh địa của các cặp tình nhân, khi đó lão Tống(thầy tổng phụ trách) hay qua đó bắt những cặp yêu sớm, kinh động cả một mảng lớn. Lớp trưởng và lớp phó học tập lớp mình suýt nữa thì bị tóm sống tại chỗ.”
*Nguyên tác là学委 học ủy nhưng để thế nó hơi kỳ lạ nhở.
Lương Tụng ở đầu kia điện thoại cười lớn, ” sao lại không chứ, hồi đó bạn gái rất hay kéo tao qua đó đi dạo, cuối cùng thì đút no muỗi, đốt tao cả người toàn là mụn.”
Bách Tây nghe đến đây, không khỏi nghiêng đầu liếc Thích Tầm một cái.
Cậu không có những trải nghiệm đó.
Trước khi yêu thầm Thích Tầm, cuộc sống cấp ba của cậu chẳng có bận tâm gì cả, giống Trương Vô Kỵ vẫn chưa đả thông hai mạch Nhâm Đốc(1), căn bản không có am hiểu phong nguyệt(2).
Nữ sinh gửi thư tình cho cậu rất nhiều nhưng căn bản cậu là gay chỉ có thể tiếc nuối mà phát thẻ người tốt(3).
Cũng có nam sinh thích cậu nhưng khi đó chuyện yêu đương đồng tính càng phải cẩn thận hơn, đều là sau khi tốt nghiệp mới dám thổ lộ.
Vì vậy khi đó cậu không có cùng ai làm dã uyên ương(4) cả, cũng không có vụng trộm nắm tay sau khi tan học, không thừa dịp tiết tự học buổi tối chui vào rừng trúc hẹn hò, càng không nhân trời tối kiễng chân hôn nhau.
Nghĩ lại cũng khá là đáng tiếc.
Đến khi cúp máy rồi, Bách Tây liền nghe thấy Thích Tầm vẫn luôn im lặng hỏi, ” hồi cấp ba khóa của bọn em có rất nhiều cặp tình nhân sao?”
Hắn nghe thấy hết những lời Bách Tây và Lương Tụng nói.
“Đúng, nhưng phần lớn chia tay hết rồi. Chỉ sót mỗi lớp trưởng và lớp phó học tập vẫn kiên trì đến bây giờ, có lẽ sang năm sẽ kết hôn.” Bách Tây cảm khái nói. ” hai người họ luôn rất ngọt ngào, đã bảy năm rồi cũng không phạm vào bảy năm ngứa ngáy.”(5)
*Đoạn này nhiều chú thích quá nên Đình sẽ để cuối chương nhé.
Dù sao thì cậu cũng có chút xíu ngưỡng mộ.
“Còn em thì sao, hồi đó có yêu ai không,” Thích Tầm lại hỏi, ” người tỏ tình với em chắc cũng nhiều chứ hả.”
“Không có.” Bách Tây hút một ngụm trà sữa, ” mối tình đầu của em chính là anh đó.”
Cẩn thận suy nghĩ thì cũng có thể là do tiêu chuẩn nhan khống của cậu tương đối cao.
*Người yêu thích cái đẹp, nhan ở đây là nhan sắc, nói chung là chỉ những người mê trai xinh giá đẹp.
Ban đầu gặp được Thích Tầm có giá trị nhan sắc cao như vậy, sau này rất khó thông suốt.
Nhưng cậu ngẫm nghĩ xong lại nói, ” nếu không phải năm cuối cấp đó thích anh, có lẽ lên đại học em cũng sẽ yêu.”
Cậu nói đến chuyện này không phải vì muốn Thích Tầm ghen.
Dù sao thì những người tỏ tình với hắn còn nhiều hơn cậu.
Khi nhàm chán vô vị, thậm chí cậu đã thống kê xem rốt cuộc thì mình có bao nhiêu tình địch.
Nhưng khi Thích Tầm nghe đến đây thì lại cảm thấy hơi vi diệu.
Hắn đương nhiên biết Bách Tây không chấp nhận bất kì một lời thổ lộ nào.
Nhưng đúng như lời cậu nói, nếu không phải vì yêu thầm hắn, Bách Tây được nhiều người yêu thích như vậy, có lẽ đã nắm tay người khác từ lâu rồi, lên đại học cũng vui vẻ mà nói chuyện yêu đương.
Người đó cũng sẽ cùng Bách Tây đi xem concert, sẽ ở chung với cậu, sẽ ôm cậu hôn cậu.
Những giả thiết đó khiến ánh mắt hắn trầm xuống, có chút không vui.
Ôtô nhanh chóng tiến về phía trước, chớp mắt đã đến phụ cận hội trường biểu diễn.
Bách Tây bóc hạt dẻ, đút vào miệng Thích Tầm, hơi tò mò hỏi, ” hồi cấp ba anh cũng không có đối tượng sao?”
“Đúng.” Thích Tầm trả lời một cách dứt khoát, ” hồi đó bận tham gia thi đấu, không có hứng thú yêu đương.”
Bách Tây cười, lời giải thích này rất phù hợp với phong cách của hắn.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, vậy mối tình đầu của hắn, có lẽ là Triệu Thanh Đồng rồi.
Cậu nhớ là Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm đến năm hai đại học mới bắt đầu ở bên nhau.
Nhưng hai người họ là bạn học cấp ba.
Điều đó khiến cậu hơi ghen.
Cậu mong muốn mình có thể tham dự vào cuộc sống hồi trung học của hắn, lúc hắn 17 tuổi đó, nhất định là rất nhiệt huyết, lại lạnh lùng tuấn tú giống như giáo thảo bước ra từ trong truyện tranh vậy.
*giáo thảo: nhưng bạn nam đẹp trai và có thành tích tốt nhất trường.
Vậy thì thời gian rung động của cậu sẽ đến trước vài năm.
Cậu không kiềm được đem suy nghĩ của mình nói ra thành lời.
“Hồi cấp ba đó em mà gặp được anh thì tốt rồi.” cậu nhỏ giọng nói, ” em chắc chắn sẽ chặn đường anh mỗi ngày, mang đồ ăn sáng cho anh, nhìn anh chơi bóng rổ, anh từ chối cũng mặc kệ, em vẫn sẽ quấn lấy anh.”
Như vậy, nói không chừng có thể nhân lúc Thích Tầm chưa thông suốt, tóm hắn vào trong tay từ sớm, cũng bớt đi được mấy năm yêu thầm đau khổ.
Lời lẽ của cậu rất hùng hồn.
Thích Tầm ngây người bật cười.
Hắn nghĩ nếu hồi cấp ba Bách Tây mà có gan như vậy thì sao mãi cũng không dám thổ lộ với hắn.
Hắn thuận theo lời cậu nói mà suy ngẫm.
“Như vậy cũng ổn đó,” hắn nói, “ở sân bóng em cổ vũ anh, sau trận đấu anh sẽ mời em ăn khuya.”
Hai người nhìn nhau, cùng cười phá lên.
.ldinh2026.wordpress.com
Bọn họ vào hội trường biểu diễn.
Đây là buổi diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn của ca sĩ Mạnh Duy Y, từ cấp ba Bách Tây đã yêu thích ca sĩ này, đáng tiếc là cô ta không thường xuyên tổ chức concert, lần gần đây nhất đã là hai năm trước rồi.
Cậu cùng với cả hội trường hòa giọng hát vang, gào đến khàn cả giọng, ” thời gian trôi mau như nước chảy, em vẫn đứng nơi đây chờ đợi anh.”
Đến cuối buổi diễn, cổ họng đều khàn cả đi.
Trên đường về nhà, tinh thần của cậu vẫn phấn khích, vẫn chìm đắm trong không khí của đêm diễn.
Cậu nói với Thích Tầm, ” concert lần trước của Mạnh Duy Y vào năm cuối đại học, là Lương Tụng đi cùng với em.”
“Khi đó em đã nghĩ, nếu anh đi cùng em thì tốt rồi.”
“Kết quả hiện tại anh thật sự đi cùng với em nè.”
Cậu cười với Thích Tầm, hai mắt sáng rực, trên mặt còn dán một ngôi sao nhỏ màu xanh da trời, là một trong những thứ mà fan tiếp ứng* bọn họ chuẩn bị.
*Mỗi ca sĩ sẽ có một màu tiếp ứng, như idol già tôi đu là màu xanh saphire nè. Đố các bạn là ai đấy (❁’◡’❁).
Thích Tầm đối với chuyện tiếp ứng này không có hứng thú, nhưng đôi mắt của Bách Tây được ngôi sao chiếu sáng thật sự rất đẹp.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, ” sau này chúng ta vẫn có thể đi, chỉ cần là em muốn.”
Sau này sẽ không cần phải tiếc nuối như lúc trước nữa.