6h sáng, Washington D.C
Tiếng xả nước ồn ào tắt ngủm, bước ra khỏi phòng chính là hương thơm ngào ngạt của sữa tắm. Chỉ một chốc sau, một cô gái xinh đẹp trong bộ đồ công sở đã dạo bước xuống nhà. Cô nhanh chóng ngồi vào bàn, chàng trai đối diện phết một ít mứt lên sanwich sau đó đưa cho cô. Cô nhanh chóng nhận lấy rồi ăn thật điềm đạm, chốc chốc lại uống một chút cacao nóng. Tiếng ti vi vẫn bật, thỉnh thoảng lại chuyển kênh
“Tập đoàn đá quý Phúc Nhật rơi vào tình trạng khủng hoảng, nợ nần chồng chất, hiện giờ đã rơi vào bước đường cùng. Tiền giám đốc Tạ Tử Thiên từ chối giải thích vấn đề này. Theo thông tin từ phía phóng viên của đài truyền hình, con trai ông – Tạ Tử Ngạn, đã không thể điều hành nổi công ty mà trong một thời gian ngắn liền bỏ cuộc…..”
Tiếng phát thanh viên oang oang trên bản tin. Đông Hạo suy nghĩ một lúc, rồi lại nhíu mày nhìn cô, đang chỉ chăm chú ăn bữa sáng
– Chị hai, chị có thấy có cái gì đó rất quen?
– Chuyện gì? – Tư Du nhìn đồng hồ rồi xách túi đứng dậy
– Tạ Tử Ngạn, hình như cái tên này rất quen, em lại không thể nhớ nổi. Chị có thấy quen không? – Tư Du lắc đầu một cái rồi đi khỏi cửa, nó lại cố nói với theo – ba gọi điện, nói tối nay muốn ăn cơm đấy – nhưng Tư Du đã đi khuất bóng từ lúc nào. Đông Hạo nghiêng đầu, tiếp tục suy nghĩ, rõ ràng nó thấy tên này rất quen
Tư Du bắt chuyến xe điện đầu tiên. Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, cô lại lôi văn kiện trong túi xách ra đọc, vô cùng chăm chú, như một thói quen. Cô gái châu Á ngũ quan thanh tú, lại ẩn chứa gương mặt điềm đạm có chút xa cách, không khỏi thu hút ánh mắt của một vài người bản địa. Thân hình hơi ốm, cao 1m60 của cô chen trong đám đông. Cô đã đến công ty của mình
10 năm, Lương Tư Du đã sống trên mảnh đất này 10 năm trời, cũng không để ý, thời gian lại trôi qua mau như vậy. Thời gian đầu khi đến đây, cô đã phải vất vả rất nhiều. Tiền ở đây khác với tiền của bọn họ, mệnh giá không cao bằng, đương nhiên gộp với số tiền của ba và tiền bán nhà, có thể sống qua ngày. Lúc đó, Tư Du đã phải đi làm thêm ở nhiều nơi
Rửa bát có, quét dọn có, phục vụ bàn cũng có, tóm lại là những công việc mà cô có thể không ngại cực nhọc mà đi làm. Đông Hạo khi đủ 18 tuổi cũng bắt đầu đi tìm việc, cho dù bị cô ngăn cản đến đâu. Nhưng cô nghĩ, làm thêm, cũng là một trải nghiệm thú vị. Vẻ mặt lúc mới đi làm nhăn nhó của Đông Hạo, cô không thể nào quên
Thời gian đầu, bọn họ đã trang trải cuộc sống như vậy. Đến khi cô học đại học, tốt nghiệp chứng chỉ loại xuất sắc, được nhận vào một công ty lớn, bọn họ mới sống khá hơn một chút. Cô làm bên ngành tổ chức sự kiện, lợi nhuận hằng năm của công ty có thể nuôi sống cả một đời người, vì vậy, cô còn được gọi là con hổ của châu Á
Bây giờ, tiền lương hằng tháng của cô cũng đủ để mua một chiếc ô tô bình thường. Đông Hạo vậy mà cuối cùng cũng tốt nghiệp, hiện giờ đang làm bên bộ phận tư vấn khách hàng ở một resort cao cấp. Cuộc sống của hai chị em cô cứ như vậy mà trở nên tốt vô cùng. Cuối cùng bọn họ cũng dành dụm đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ hai tầng ở trung tâm thành phố
Chuyện khiến cô bất ngờ nhất trong suốt 10 năm nay, đó chính là gia đình quý tộc của ba. Mọi chuyện cuối cùng cũng bị bại lộ. Nhưng bọn họ chính là trách ba vô trách nhiệm, mất nhân tính vì đã bỏ lại hai đứa nhỏ một mình ngoài xã hội kia. Nếu biết, bọn họ đã đem về nuôi rồi. Cô cũng mới biết, dì vô sinh, ba lại tình nguyện cưới dì, gia đình đó rất quý ông
Tuy đã gặp mặt, tuy đã xin lỗi nhau, nhưng cô vẫn không chịu được cảm giác ngồi chung trên một bàn ăn với một đám người mình không quen, cho dù họ luôn gợi chuyện với cô. Nghe công việc hiện tại của cô và Đông Hạo, bọn họ chỉ giương con mắt kinh ngạc cùng thán phục. Một mình cô lại có thể nuôi nấng đứa em trở nên cao to đẹp trai như hiện giờ, lại có công việc ổn định
Tư Du không hi vọng bọn họ khen mình. Nghe ba cô kết hôn với một người phụ nữ vô sinh, cô bỗng nhiên không còn cảm giác chán ghét như lúc ban đầu nữa. Đông Hạo thì hoàn toàn bị ba thu phục, nó lúc nào cũng lải nhải bên tai cô những lời có cánh cho ba. Cho nên trong một quãng thời gian, cô đã trở nên không quá lạnh nhạt với ba mình. Lần đầu tiên trong 17 năm, cô cùng bọn họ đi ăn cơm, còn có dì
Cô nhận ra, bà coi hai chị em cô như con ruột. Có lẽ bà khao khát cảm giác có con, nhưng không thể. Cô từng nói, bà có thể nhận nuôi con, dạo này có nhiều trẻ sơ sinh cũng bị bỏ rơi. Nhưng bà không đồng ý, không muốn miễn cưỡng mình. Cô thì xem đó chẳng phải là điều miễn cưỡng gì, bất quá, chuyện đó cũng không liên quan đến cô, cho nên cô không nói nữa
Tạ Tử Ngạn. Cái tên này, lúc sáng, không phải cô không nghe thấy Đông Hạo hỏi. Chỉ là lúc đó hơi vội, cô không có thời gian suy nghĩ nhiều. Không phải là cô không nhớ đến hắn, hắn là người bạn đầu tiên tự phong danh trước mặt cô, nói hai người là bạn thân. Nghĩ lại, Tư Du không nhịn được mà cười nhẹ. Không biết thời gian trôi qua, hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào
Chỉ là, sáng nay, nghe bản tin gì đó từ trên ti vi, cô cũng không nghĩ được cái gì. Bỗng nhiên hơi hiếu kì, Tư Du lên mạng, đánh 3 chữ Tạ Tử Ngạn. Không nghĩ rằng sẽ ra được tập đoàn Phúc Nhật, hắn không có hình chụp, chỉ có gương mặt của người nào đó, hơi giống hắn. Tư Du nheo mắt nhìn kĩ, hình như ngươi này cô đã từng gặp qua
Nhưng mà những người lớn tuổi cô rất ít khi tiếp xúc. Rốt cuộc là đã gặp ở đâu rồi? Cô vẫn không thể nhớ nổi, tiếp tục lướt xuống dưới. Hoặc cũng có thể Tạ Tử Ngạn này không phải là Tạ Tử Ngạn mà cô quen. Thế rồi một mẩu tin, tập đoàn Phúc Nhật sắp phá sản, vì người con không thể đảm đương nổi nên tiền giám đốc Tạ Tử Thiên mới đứng ra giải quyết
Lúc này, cô mới nhớ, người này chính là ba của Tạ Tử Ngạn. Lúc trước chỉ nhớ hắn là con nhà có tiền, không ngờ lại là tài phiệt đời thứ hai của tập đoàn đá quý Phúc Nhật. Tư Du lại lướt xuống dưới một chút, xem thêm những mẩu tin nhỏ khác. Cô click vào một tin, hiện trường vụ tai nạn hiện ra trước mắt, tin này hầu như chẳng ai quan tâm
Tư Du tròn mắt đọc từng dòng chữ trên laptop “Giám đốc Tạ Tử Ngạn của tập đoàn Phúc Nhật xảy ra tai nạn, hiện đang rất nguy kịch”. Cô liền thả chuột ra, cả người dựa vào ghế. Hắn bị tai nạn, Tạ Tử Ngạn của tập đoàn Phúc Nhật này chính là Tạ Tử Ngạn mà cô biết, hắn lại bị tai nạn? Sống chết không rõ? Không hiểu sao cô có hơi bàng hoàng, hắn thực sự đang nguy kịch
Cô nhìn thời gian đăng tin, là từ 6 tháng trước, cũng khá lâu rồi, chắc bây giờ hắn không sao rồi chứ? Cô cố tìm thêm những tin tức khác về vụ tai nạn nhưng tuyệt nhiên không có. Tư Du chưa bao giờ thấy máy tính lại vô dụng đến vậy. Cô thở dài, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn. Cô vẫn còn nhớ tin nhắn của Đông Hạo, hẹn cô ở nhà hàng ăn cơm cùng ba
10 năm trước, cô bỏ đi không một lời từ biệt, có cảm giác rất tội lỗi. Giống như cô nợ hắn rất nhiều điều, chí ít hắn đã từng xuất hiện, chí ít cuộc sống trung học của cô không quá nhàm chán. Vì vậy cô rất coi trọng hắn. Bây giờ hắn đang gặp nguy hiểm, lại còn có công ty hắn đang đi vào bế tắc, ắt hẳn gia đình phải rất khó khăn
Nghĩ tới một nhà ba người chống chọi với bão tố lớn, cô lại không nỡ nhìn. Ba và mẹ hắn tuổi cũng không còn nhỏ, làm sao lại cứ gánh hết mọi gánh nặng trên vai. Hơn nữa, hắn không tiếp tục điều hành công ty, có phải vì vụ tai nạn? Hắn nếu cố gắng, chắc là khả năng cũng không phải quá kém đi. Hơn nữa, nếu như hắn không có năng lực, ba hắn cũng sẽ không đưa hắn đến vị trí giám đốc
Rốt cuộc trong lúc cô đi, đã có chuyện gì? Tư Du mang nỗi thắc mắc khó chịu đến nhà hàng, cô kêu bừa một món bít tết nào đó rồi ngồi ăn im lặng trong suốt bữa tối. Đúng hơn, cô đang giải đáp thắc mắc của mình, nếu như có một chút quen biết nào đó, cô có thể hỏi ra. Nhưng đáng tiếc, cô không có. Tư Du ảo não thở dài, mày đẹp nhíu chặt
– Tư Du, thức ăn không hợp khẩu vị sao? – dì nhìn cô chằm chằm, hiếm thấy cô chau mày trong bữa ăn
– Không có ạ, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện – Tư Du lắc đầu một cái
– Tư Du, con cũng đã có sự nghiệp ổn định, cũng đã 28 tuổi rồi, cũng nên suy xét đến việc kết hôn đi chứ? – ba cô nhàn nhạt gợi ý. Đông Hạo liếc nhìn cô, cảm thấy thú vị, không biết người như cô sẽ hứng thú với loại đàn ông nào
– Con chưa suy nghĩ đến – cô hoàn toàn không có phản ứng gì nhiều
– Ừm, dù vậy, hai đứa cũng nên dắt nhau đi du lịch ở nơi nào đó, suốt ngày cứ về nhà rồi đi làm
– Con sẽ cân nhắc – cô nghĩ đi du lịch cũng giải tỏa căng thẳng một chút. Dù sao hiện tại suy nghĩ của cô cũng thoải mái hơn
– Tư Du, con nên cười nhiều hơn, như vậy mới thu hút đàn ông. Dì thấy con cười lên, chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân – cánh tay mảnh khảnh lấy lọ tương. Tư Du không để ý nhiều, không có chuyện gì khiến cô cười cô sẽ không cười, nếu không nhìn sẽ giống người điên