Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia

Chương 36: Ngưu lang chức nữ



Lúc Sách Thiệu tỉnh ngủ, đã đến sân bay S thị, y còn sốt nhẹ, cả người thoạt nhìn có chút suy yếu, y mệt mỏi mở mắt, nhìn thoáng qua Sách Trí bên cạnh, ý thức từ từ khôi phục, “Người tìm được rồi sao?”

Sách Trí đang cúi đầu xem di động, cũng không ngẩng đầu lên trả lời, “Còn đang tìm.”

Sách Thiệu vùng vẫy ngồi ngay ngắn, “Từ trấn Vân Dĩ đến S thị đã mấy tiếng, trấn Vân Dĩ tổng cộng chỉ có mấy bệnh viện mấy phòng khám, tìm lâu như vậy cũng không thấy, thủ hạ của anh đều là đồ bỏ sao?”

“Có phải đồ bỏ hay không, em nói không tính.” Sách Trí ném thẻ đăng ký cho Sách Thiệu, “Nếu tỉnh, em mới có thể tự mình đăng ký, không cần mấy thủ hạ bỏ đi của anh khiêng em lên nữa.” Cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, quay đầu lại phân phó nói, “Đặng Đằng, sau khi trở về mang nhị thiếu về thẳng đại trạch, sau đó tìm Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho nó. Không có cho phép của ngài Diệp, bất luận kẻ nào cũng không được phép thả nó đi khỏi đại trạch, đến khi tôi về.”

“Dạ, đại thiếu.” Đặng Đằng gật đầu cung kính.

“Đợi một chút.” Sách Thiệu đứng lên, “Anh không quay về?”

Sách Trí nhìn Sách Thiệu một cái, “Em không phải ngại thủ hạ của anh đều là đồ bỏ sao? Anh sao có thể ném một mình người đàn ông của em ở trấn Vân Dĩ không lo.”

“Vậy em với anh cùng trở về.” Sách Thiệu không chút do dự nói.

“Anh bây giờ cho tất cả mọi người rút về, để tự em đi tìm thế nào?” Sách Trí liếc mắt nhìn Sách Thiệu, Sách Thiệu cắn môi, nửa ngày mới mở miệng, “Vậy em đi về trước, anh chú ý an toàn.”

“Cám ơn đã nhớ.” Sách Trí khoát khoát tay, cũng không quay đầu lại đi rồi. Sách Thiệu đi theo Đặng Đằng, lên máy bay.

Sách Thiệu mới vừa xuống phi cơ, đã bị Diệp Thần hầu ở sân bay trực tiếp áp tải về đại trạch. Tiếp theo liền bị mấy Bác sĩ kết hợp, làm kiểm tra từ trên xuống dưới một phen. Cuối cùng xác nhận, trừ bỏ một vài vết trầy xước ngoài da, trên người Sách Thiệu không ngoại thương nào khác nữa. Diệp Thần vừa lòng gật gật đầu, cầm điện thoại, gọi cho Sách Trí, “Anh có thể yên tâm, em trai anh không chết được. Anh tình huống kia thế nào?”

Sách Trí ở bên kia trả lời cái gì, Diệp Thần gật gật đầu, “Biết rồi, anh yên tâm đi.”

Sách Thiệu nằm ở trên giường, trên người đang đắp mền mềm mại, y đáng thương ngửa đầu nhìn Diệp Thần, “Kiểm tra cũng làm xong, thuốc cũng thoa xong rồi, chị dâu, có thể trả quần áo lại cho em không?”

“Bác sĩ nói, cậu hiện tại cần phải nghỉ ngơi, nếu đã nói như vậy, cần quần áo hay không cũng không liên quan gì. Cậu an tâm nghỉ ngơi đi, một hồi Diệp Tiểu Miêu tan học về sẽ qua chơi với cậu. Mặc dù cậu cũng không như hẹn mang về gấu ngựa về cho nó, nhưng Diệp Tiểu Miêu nghe nói cậu bị thương bày tỏ, chỉ cần cậu an toàn trở về, nó có thể không cần gấu ngựa.” Diệp Thần thản nhiên mở miệng, xoay người đi ra khỏi phòng.

“Chị dâu, ” Sách Thiệu kềm nén không được, rốt cục lại mở miệng, “An Đức tìm được rồi sao?”

Diệp Thần nghiêng đầu nhìn Sách Thiệu, hồi lâu lắc lắc đầu, “Không biết.” Nói xong, xoay người ra phòng.

Bên này Sách Trí cúp điện thoại, quay đầu hướng người trên giường bệnh cười một cái, “Lúc này cậu yên tâm, nó trừ bỏ trầy da, chuyện gì cũng không sao.”

Trên đầu An Đức buộc băng gạc, cả người có chút suy yếu nằm trên giường bệnh, trên mặt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không sao là tốt rồi.”

Sách Trí hạ xuống mi mắt nhìn anh, “Sách Thiệu lần này, thiếu cậu một mạng.”

An Đức lắc đầu, trên mặt hơi hơi tươi cười, “Chuyện cam tâm tình nguyện, đâu ra thiếu không thiếu, hơn nữa, tôi không phải còn chưa chết sao.”

“Cũng thật khó cho cậu, dưới tình huống đó, còn có thể gọi cho tôi. Bằng không tôi thật không biết sẽ có hậu quả gì nữa.” giọng điệu Sách Trí thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn An Đức lại thâm thúy, “Lần này nếu cậu thật xảy ra chuyện gì, anh em chúng tôi, chỉ sợ đời này cũng trả không hết.”

An Đức hơi hơi dựa dựa về phía sau, “Sách Trí, tôi nhớ anh trước kia không phải người dài dòng như vậy. Nếu anh là tôi, anh có thể liều cái mạng này bảo vệ Diệp Thần không?”

Sách Trí quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Xét đến cùng, cuối cùng là trước kia tôi xem nhẹ cậu. Tôi cho là có một số chuyện, tôi có thể làm, người khác làm không được.” Dừng một chút, anh chuyển tầm mắt về, “cậu bây giờ có dự định gì không?”

“Dự định?” An Đức hơi hơi nhắm mắt, “Tôi bây giờ chỉ muốn có thể chuyển viện sớm một chút, về H thị, có thể mỗi ngày thấy em ấy là được rồi.”

“Chỉ đơn giản như vậy, không dự định gì khác nữa?” Sách Trí híp mắt nhìn An Đức, trong giọng nói rõ ràng là không tin.

An Đức cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Sách mắt Trí, chầm chậm mở miệng, “Tôi muốn dẫn em ấy ra nước ngoài, lúc trước em ấy không phải vẫn muốn tiếp tục học cao học sao, lần này đúng lúc là một cơ hội. Chỉ là không biết, ý kiến của anh.”

Sách Trí lặng đi một chút, sau đó nhún vai, “Chuyện của nó, tôi chưa bao giờ can thiệp. Cậu nên hỏi ý kiến của nó một chút.”

“Tôi đây còn thật không dám hỏi, em trai của anh, tâm tư quá sâu.” An Đức cười khổ lắc lắc đầu, “Tôi không biết em ấy nghĩ thế nào, cũng không muốn tùy ý làm rối loạn cân bằng hiện tại.”

Sách Trí cười nhìn anh, “Thật ra nó không phải lòng dạ sâu, mà là cậu lo lắng quá nhiều. Kỳ thật đi nước ngoài với nó mà nói cũng tốt. Nếu vậy, chuyện này cứ giao cho tôi đi. Tôi sẽ khiến nó cam tâm tình nguyện đi nước ngoài cùng cậu.”

~~

Sách Thiệu nằm trên giường nửa ngày, rốt cục đến khi bạn học Diệp Tiểu Miêu tan học về nhà, nó vui vẻ phấn khích vọt vào phòng Sách Thiệu, lượn vòng quanh giường Sách Thiệu mấy vòng, vẻ mặt lo lắng kéo tay Sách Thiệu, “Cậu út, cậu vẫn khỏe chứ, cậu còn nhớ rõ con là ai sao?”

Sách Thiệu liếc mắt, “Diệp Tiểu Miêu, con mà xoay tròn nữa, cậu sẽ chóng mặt.”

Diệp Tiểu Miêu dè dặt bò lên giường, vươn ngón tay nhè nhẹ chọt chọt vết thương trên mặt Sách Thiệu, mắt to mở tròn tròn, “Cậu út, đau không?”

Sách Thiệu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó trong tay, “Không đau, đây là Cậu út tự mình vẽ.”

“Oh.” Diệp Tiểu Miêu dường như yên tâm, dừng một chút lại nghĩ tới, “cậu An Đức đâu?”

Ánh mắt Sách Thiệu tối sầm xuống, y ngửa đầu nhìn trần nhà, hồi lâu mới cười cười, trả lời, “Con không phải muốn gấu ngựa sao, anh ấy đi bắt gấu ngựa cho con rồi.”

Diệp Tiểu Miêu bày ra một nụ cười thật tươi, lộ hai cái răng khểnh nhỏ, cười được một nửa, lại ngừng lại, hết sức nghiêm túc nhìn ánh mắt Sách Thiệu, “Gấu ngựa dữ như vậy, cậu có thể bị nguy hiểm hay không?”

Sách Thiệu nhắm lại mắt, ra vẻ thoải mái mà trả lời, “Sẽ không. Nhất định sẽ không.”

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Tiểu Miêu đều xin nghỉ ở nhà chơi cùng Sách Thiệu. Diệp Thần cuối cùng cũng phát ý tốt, cho Sách Thiệu một bộ đồ ngủ, phạm vi hoạt động của Sách Thiệu từ giường mình mở rộng đến cả đại trạch. Mỗi ngày cùng Diệp Tiểu Miêu như hai đứa nhóc đùa giỡn không dứt, giống như người lúc trước luôn luôn lo lắng buồn đau ở trên máy bay không tồn tại.

Chỉ là mỗi sáng sớm lúc rời giường, y sẽ dựa cửa nhìn Diệp Thần một cái, nhàn nhạt mở miệng, “Có tin gì không?” Lúc nhận được câu trả lời phủ định, y sẽ mặt không chút thay đổi vào phòng tắm, rửa mặt chải đầu sau đó đi ra. Nếu không phải y ăn càng ngày càng ít, cả người càng ngày càng gầy yếu, Diệp Thần gần như cảm thấy, chết sống của An Đức với y mà nói, thật ra cũng không quan trọng như vậy.

Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều chiếu vào, Sách Thiệu chân trần ngồi trước cửa sổ sát đất, cầm trong tay một cuốn truyện thiếu nhi, từng tờ từng tờ lật xem, một bên Diệp Tiểu Miêu đang nằm sấp bên cạnh y, hết sức chuyên chú làm bài tập.

Sách Thiệu bị ánh mặt trời sáng chói có điểm mở mắt không ra, chữ viết trên sách trước mặt hơi mơ hồ, cuộc sống như vậy đã kéo dài một tuần. Y không tin Sách Trí thật không có tin của An Đức. Hay có lẽ, nhận được không phải là tin tốt gì.

Sách Thiệu cảm thấy có một thanh đao cùn đang mài từng chút từng chút trong lòng mình, y sắp chống đỡ không được rồi. Cuộc sống mỗi ngày qua như vậy, cứ càng tuyệt vọng hơn một ngày. Y chưa từng biết, hóa ra bản thân thật sự còn có thể quan tâm một người như vậy.

Diệp Tiểu Miêu viết xong đề mục trong tay muốn Sách Thiệu giúp nó kiểm tra, nhưng kêu mấy lần, Sách Thiệu cũng không phản ứng gì. Nó vươn tay dè dặt kéo kéo quần áo Sách Thiệu, Sách Thiệu giật giật mí mắt, từ từ mở mắt ra, nhìn Diệp Tiểu Miêu, khẽ cười cười, sau đó cả người té xuống.

Diệp Tiểu Miêu ở một vài mặt là một đứa bé vô cùng bình tĩnh, nó sửng sốt nhìn Sách Thiệu một chút, xoay người lấy điện thoại gọi cho Diệp Thần, sau khi cúp điện thoại, mới chạy đến trước mặt Sách Thiệu, ôm Sách Thiệu khóc lớn.

Sách Thiệu rất nhanh được đưa đến bệnh viện, theo người có mặt lúc ấy tự thuật, bởi vì Diệp Tiểu Miêu khóc thật sự rất thảm thiết, thế cho nên lúc được đưa đến bệnh viện, Bác sĩ nghĩ tánh mạng Sách Thiệu bị đe dọa. Thẳng đến sau khi kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận Sách Thiệu chẳng qua là bởi vì thân thể bản thân đã suy yếu, trong khoảng thời gian này dinh dưỡng hấp thu lại không đủ, tuột huyết áp mà tạo thành hôn mê.

Sau khi tiêm đường Gluco vào tĩnh mạch, Sách Thiệu được đưa đến phòng bệnh nghỉ ngơi. An Đức ngồi xuống bên giường bệnh, cầm tay Sách Thiệu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt y.

Diệp Thần nhìn anh nhẹ lắc đầu, quay đầu đối Sách Trí bên cạnh mở miệng, “Nhìn bọn họ như vậy, anh không cảm giác mình làm kẻ xấu một lần chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ sao? Nếu để Sách Thiệu biết, An Đức sớm đã trở về, anh che giấu toàn bộ tin tức không cho cậu ấy biết, cậu ấy còn không liều mạng với anh?”

Sách Trí nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò của Sách Thiệu cười cười, “Anh cảm thấy hiệu quả không rồi, ít nhất bây giờ nó đã biết, nó lại nhiều hơn một người quan tâm.”

Diệp Thần nhẹ nhàng nắm tay anh, cười cười, hướng về phía An Đức khe khẽ mở miệng, “Chỉ như vậy đã đau lòng sao? thật ra tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể tiếp tục diễn, giả bệnh nan y gì gì đó, Sách Thiệu chắc chắn cam tâm tình nguyện cùng anh đi nước ngoài.”

An Đức trên người còn mặc quần áo bệnh nhân, tóc trên đầu đều bị cạo sạch, băng gạc đã tháo xuống, trên vết thương dán băng cá nhân. Ánh mắt anh nhìn chăm chú mặt Sách Thiệu, không chút nào dời đổi, “Chỉ như vậy thôi, em ấy muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, giống như trước cũng rất tốt. Như thế vừa giày vò em ấy, cũng là dằn vặt bản thân mình, cần gì chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.