Hàn Phong lúc này đang xem camera trong phòng, anh nhìn biểu cảm của Lý Di Băng thì nhếch miệng cười. Anh nối máy với Lý Di Băng :
– Lý Di Băng ,cô pha cho tôi một tách cà phê vào đây.
– Vâng ,thưa tổng giám đốc.
Cả buổi sáng cô phải pha đi, pha lại đến ly cà phê thứ năm, anh mới hài lòng. Hàn Phong còn giao cho Lý Di Băng một đống những công việc có tên và không tên bắt cô phải làm.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn nghi ngờ anh có thù oán gì với mình , anh giống như một vị tổng tài ác ma hành hạ cô gái nhỏ là cô vậy.
Hàn Phong cảm thấy nghị lực của cô gái này đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, cô rất chịu khó, kiên nhẫn, học hỏi ,tiếp thu. Nhưng anh muốn xem xem cô còn có thể nghị lực được đến mức nào.
Anh cầm di động lên kết nối cuộc gọi:
– Ra tay đi.
Đầu dây bên kia nhận lệnh lập tức đi làm.
Lý Di Băng ơi ,Lý Di Băng tôi xem cô còn có thể kiên cường được đến bao giờ. Dám động vào người con gái tôi yêu, các người có nghĩ đến hậu quả là gì chưa?
Chuẩn bị đến giờ tan ca nhưng cô gái còn cả núi công việc phải làm.
Bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại khiến sấp giấy tờ trong tay cô lả tả bay xuống đất.
– Xin hỏi cô có phải là người nhà của bà Phùng Hạ không?
– Vâng ,là tôi đây, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ, tại sao các người lại cầm điện thoại của mẹ tôi.
– Cô ơi ,cô là con gái của bệnh nhân Phùng Hạ đúng không ? hãy bình tĩnh nghe chúng tôi nói, bà Phùng bị tai nạn xe hiện đã nhập viện và đang hôn mê, mời cô mau đến bệnh viện X một chuyến.
Lý Di Băng hốt hoảng ,tay cầm điện thoại vẫn còn run rẩy, cô chạy vào phòng tổng giám đốc còn không kịp gõ cửa .
– Tổng giám đốc ,gia đình tôi xảy ra chuyện ,tôi xin phép được về trước. Tôi xin lỗi phần công việc còn lại của tôi anh có thể giao cho người khác làm không ? Tôi … Chắc tôi phải xin nghỉ một thời gian, mẹ tôi nhập viện rồi, tôi không muốn vì tôi mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc của công ty. Chức thư ký này của tôi xin anh giao cho người khác làm.
Lúc này ,cô gái nhỏ trông vô cùng vội vàng, nước mắt đã đong đầy khóe mi.
Cô cúi gập người chào anh rồi toan chạy ra ngoài. Vậy mà vị tổng giám đốc lại tiến lên nắm lấy tay cô nói:
– Em muốn đi đâu ,tôi đưa em đi. Đã xảy ra chuyện gì sao?
– Cảm ơn tổng giám đốc nhưng tôi…
– Em là nhân viên của tôi, tôi sẽ đưa em đi, thời gian gấp gáp ,những chuyện khác để nói sau.
Anh ngắt lời cô.
– Dạ ,được ,cảm ơn tổng giám đốc.
Chạy đến bệnh viện, mẹ cô đã được đưa vào phòng cấp cứu. Mẹ cô đi siêu thị mua đồ lúc đi băng qua đường không cẩn thận bị ô tô tông phải, chiếc xe không có biển số đã chạy mất, cảnh sát đang cho người truy tìm.
Bác sĩ thông báo tình hình của mẹ cô đang rất nguy kịch, yêu cầu cô kí cam kết sinh tử.
Tay Lý Di Băng lạnh ngắt, run run ký giấy, luôn miệng cầu xin bác sĩ cứu lấy mẹ của mình.
Cuối cùng sau sáu giờ phẫu thuật chờ đợi trong lo lắng ,bác sĩ bước ra thông báo nếu sau ba ngày lâu nhất là một tuần ,nếu mẹ cô không tỉnh ,có khả năng bà ấy sẽ trở thành người thực vật.
Lý Di Băng nghe đến đây cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt cô tối sầm lại ,rồi ngất xỉu trong vòng tay của Hàn Phong.
Anh ôm cô đến phòng nghỉ bên cạnh ,có chút không đành lòng nhưng anh lại nghĩ đến lúc Yên Nhi của anh cũng bị xe tông phải ,bác sĩ cũng thông báo cô ấy sẽ trở thành người thực vật. Mẹ của Yên Nhi cũng ngất đi như vậy, còn anh cũng bỏ công ty ở nước ngoài để chạy về, mời tất cả các bác sĩ giỏi về cứu chữa cho Yên Nhi mà không được.
Cuối cùng anh vì công việc phải bay sang Anh quốc, anh thề ba năm sau anh sẽ quay về trả lại tất cả cho những kẻ đã gây ra tai nạn cho Yên Nhi của anh .
Lý Di Băng ,đây là do mẹ con cô nợ chúng tôi, cô chỉ có thể trách mẹ của cô đã gây ra tai nạn cho Yên Nhi, cũng chỉ có thể trách do cô là con gái bà ta, cô cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm thay cho bà ta.
Lý Di Băng tỉnh dậy, trời cũng đã tối, Hàn Phong vẫn ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô.
– Tổng giám đốc, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, lại phải mất công ở lại chăm sóc cho tôi. Thật ngại quá.
– Không sao. Là việc tôi nên làm thôi. Em có đói không, có muốn ăn gì không?
– Tôi không muốn ăn, Tổng Giám đốc anh đi ăn gì đó rồi về đi. Tôi phải đi đóng tiền viện phí cho mẹ tôi đã.
– Tôi đã đóng cho em rồi.
– Ôi, thật ngại quá, tổng giám đốc anh cho tôi số tài khoản tôi bắn tiền sang cho anh.
– Ừm, tiền phẫu thuật của mẹ em hết tám mươi triệu, nếu bà ấy trở thành người thực vật ,mỗi tháng em sẽ phải đóng tiền thuốc men cho bà ấy ,cũng không phải là con số nhỏ đâu.
Lý Di Băng giật mình đánh rơi cả điện thoại xuống giường . Tiền phẫu thuật của mẹ cô cao như vậy, cô biết lấy đâu ra số tiền lớn như vậy bây giờ.
Hàn Phong lúc này đang xem camera trong phòng, anh nhìn biểu cảm của Lý Di Băng thì nhếch miệng cười. Anh nối máy với Lý Di Băng :
– Lý Di Băng ,cô pha cho tôi một tách cà phê vào đây.
– Vâng ,thưa tổng giám đốc.
Cả buổi sáng cô phải pha đi, pha lại đến ly cà phê thứ năm, anh mới hài lòng. Hàn Phong còn giao cho Lý Di Băng một đống những công việc có tên và không tên bắt cô phải làm.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn nghi ngờ anh có thù oán gì với mình , anh giống như một vị tổng tài ác ma hành hạ cô gái nhỏ là cô vậy.
Hàn Phong cảm thấy nghị lực của cô gái này đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, cô rất chịu khó, kiên nhẫn, học hỏi ,tiếp thu. Nhưng anh muốn xem xem cô còn có thể nghị lực được đến mức nào.
Anh cầm di động lên kết nối cuộc gọi:
– Ra tay đi.
Đầu dây bên kia nhận lệnh lập tức đi làm.
Lý Di Băng ơi ,Lý Di Băng tôi xem cô còn có thể kiên cường được đến bao giờ. Dám động vào người con gái tôi yêu, các người có nghĩ đến hậu quả là gì chưa?
Chuẩn bị đến giờ tan ca nhưng cô gái còn cả núi công việc phải làm.
Bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại khiến sấp giấy tờ trong tay cô lả tả bay xuống đất.
– Xin hỏi cô có phải là người nhà của bà Phùng Hạ không?
– Vâng ,là tôi đây, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ, tại sao các người lại cầm điện thoại của mẹ tôi.
– Cô ơi ,cô là con gái của bệnh nhân Phùng Hạ đúng không ? hãy bình tĩnh nghe chúng tôi nói, bà Phùng bị tai nạn xe hiện đã nhập viện và đang hôn mê, mời cô mau đến bệnh viện X một chuyến.
Lý Di Băng hốt hoảng ,tay cầm điện thoại vẫn còn run rẩy, cô chạy vào phòng tổng giám đốc còn không kịp gõ cửa .
– Tổng giám đốc ,gia đình tôi xảy ra chuyện ,tôi xin phép được về trước. Tôi xin lỗi phần công việc còn lại của tôi anh có thể giao cho người khác làm không ? Tôi … Chắc tôi phải xin nghỉ một thời gian, mẹ tôi nhập viện rồi, tôi không muốn vì tôi mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc của công ty. Chức thư ký này của tôi xin anh giao cho người khác làm.
Lúc này ,cô gái nhỏ trông vô cùng vội vàng, nước mắt đã đong đầy khóe mi.
Cô cúi gập người chào anh rồi toan chạy ra ngoài. Vậy mà vị tổng giám đốc lại tiến lên nắm lấy tay cô nói:
– Em muốn đi đâu ,tôi đưa em đi. Đã xảy ra chuyện gì sao?
– Cảm ơn tổng giám đốc nhưng tôi…
– Em là nhân viên của tôi, tôi sẽ đưa em đi, thời gian gấp gáp ,những chuyện khác để nói sau.
Anh ngắt lời cô.
– Dạ ,được ,cảm ơn tổng giám đốc.
Chạy đến bệnh viện, mẹ cô đã được đưa vào phòng cấp cứu. Mẹ cô đi siêu thị mua đồ lúc đi băng qua đường không cẩn thận bị ô tô tông phải, chiếc xe không có biển số đã chạy mất, cảnh sát đang cho người truy tìm.
Bác sĩ thông báo tình hình của mẹ cô đang rất nguy kịch, yêu cầu cô kí cam kết sinh tử.
Tay Lý Di Băng lạnh ngắt, run run ký giấy, luôn miệng cầu xin bác sĩ cứu lấy mẹ của mình.
Cuối cùng sau sáu giờ phẫu thuật chờ đợi trong lo lắng ,bác sĩ bước ra thông báo nếu sau ba ngày lâu nhất là một tuần ,nếu mẹ cô không tỉnh ,có khả năng bà ấy sẽ trở thành người thực vật.
Lý Di Băng nghe đến đây cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt cô tối sầm lại ,rồi ngất xỉu trong vòng tay của Hàn Phong.
Anh ôm cô đến phòng nghỉ bên cạnh ,có chút không đành lòng nhưng anh lại nghĩ đến lúc Yên Nhi của anh cũng bị xe tông phải ,bác sĩ cũng thông báo cô ấy sẽ trở thành người thực vật. Mẹ của Yên Nhi cũng ngất đi như vậy, còn anh cũng bỏ công ty ở nước ngoài để chạy về, mời tất cả các bác sĩ giỏi về cứu chữa cho Yên Nhi mà không được.
Cuối cùng anh vì công việc phải bay sang Anh quốc, anh thề ba năm sau anh sẽ quay về trả lại tất cả cho những kẻ đã gây ra tai nạn cho Yên Nhi của anh .
Lý Di Băng ,đây là do mẹ con cô nợ chúng tôi, cô chỉ có thể trách mẹ của cô đã gây ra tai nạn cho Yên Nhi, cũng chỉ có thể trách do cô là con gái bà ta, cô cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm thay cho bà ta.
Lý Di Băng tỉnh dậy, trời cũng đã tối, Hàn Phong vẫn ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô.
– Tổng giám đốc, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, lại phải mất công ở lại chăm sóc cho tôi. Thật ngại quá.
– Không sao. Là việc tôi nên làm thôi. Em có đói không, có muốn ăn gì không?
– Tôi không muốn ăn, Tổng Giám đốc anh đi ăn gì đó rồi về đi. Tôi phải đi đóng tiền viện phí cho mẹ tôi đã.
– Tôi đã đóng cho em rồi.
– Ôi, thật ngại quá, tổng giám đốc anh cho tôi số tài khoản tôi bắn tiền sang cho anh.
– Ừm, tiền phẫu thuật của mẹ em hết tám mươi triệu, nếu bà ấy trở thành người thực vật ,mỗi tháng em sẽ phải đóng tiền thuốc men cho bà ấy ,cũng không phải là con số nhỏ đâu.
Lý Di Băng giật mình đánh rơi cả điện thoại xuống giường . Tiền phẫu thuật của mẹ cô cao như vậy, cô biết lấy đâu ra số tiền lớn như vậy bây giờ.