Sau khi đăng ký kết hôn xong thì Vương Ngữ Ninh cùng Hoắc Dạ đi dạo một chút, đơn giản là vì hôm nay là thứ hai đầu tuần nên cô không thể ở cùng anh được, dù sao cũng chính là anh đã hứa với mẹ vợ và cha vợ như thế rồi, nên đương nhiên anh cũng biết thân biết phận mà an phận thủ thường. Chỉ là Vương Ngữ Ninh lại không hiểu vì sao Hoắc Dạ lại phải như vậy chứ? Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tức là họ đã là vợ chồng hợp pháp, mà đã là vợ chồng hợp pháp thì ở với nhau cũng đâu có sai?
Vốn dĩ Vương Ngữ Ninh còn định nói gì đó với anh thì bất chợt điện thoại của anh lại kêu lên, nhìn sang tên người gọi đến là Hoắc Đình Hy thì cô cũng bất giác im miệng, sau đó là đưa ánh mắt có chút ngập ngừng nhìn anh, tuy nhiên thì trái lại với sự ngáp ngừng và sự hãi kia của Vương Ngữ Ninh thì Hoắc Dạ liền ngay lập tức tắt máy. Cô cũng khó hiểu nhìn anh, rõ ràng người gọi đến là cha anh kia mà, sao anh lại làm như vậy chứ?
Mặc dù ở kiếp trước Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ cũng kết hôn, đến Hoắc Đình Hy cũng rất tán thành hôn sự này, nhưng do lúc đó cô không có ý định sẽ ở bên cạnh anh cả đời, nên cho dù gia đình anh có chào đón cô đến mấy thì cô cũng làm lơ đi.
Sau một lúc thì im ắng thì điện thoại của Hoắc Dạ lại đổ chuông, vốn dĩ anh còn định sẽ tắt máy nhưng đã bị Vương Ngữ Ninh giữ lại, anh đưa mắt nhìn cô, nhưng nhận lại chỉ là một nụ cười và cái gật đầu từ cô, mặc dù không muốn lắm nhưng anh vẫn nhận máy.
Tuy là nhận máy nhưng anh không hề vui một chút nào, còn lạnh nhạt, nói:
– Có chuyện gì?
– [Con và Ninh Ninh đã đăng ký xong chưa?]
– Rồi.
– [Dì của con đã nấu xong bữa tối, chút nữa đưa Ninh Ninh đến dùng bữa, dù sao thì hai đứa cũng sẽ kết hôn, con bé cũng phải gặp mặt cha mẹ chứ]
Dứt lời thì Hoắc Dạ cũng nhìn sang Vương Ngữ Ninh, nhưng có vẻ như hiện tại cô vẫn còn rất e ngại Hoắc gia, suy cho cùng thì cũng lâu rồi cô không đến Hoắc gia, đột nhiên bây giờ quay về với thân phận là con dâu nhà họ Hoắc thì chắc cô cũng áp lực lắm. Tuy nhiên thì sau đó Hoắc Dạ còn định từ chối thì Vương Ngữ Ninh lại tiếp tục giữ lấy tay anh, cô mỉm cười một cái rồi gật đầu.
Dù rằng cô đã đồng ý rồi nhưng Hoắc Dạ vẫn nói:
– Tôi sẽ hỏi ý của Ninh Ninh, có gì tôi sẽ báo sau.
Nói xong thì anh cũng trực tiếp tắt máy, khi này thì Vương Ngữ Ninh muốn hỏi anh sao lại nói như vậy chứ. Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì Hoắc Dạ đã nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nói:
– Khi nào em sẵn sàng về nhà thì hãy về. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, dù sao thì người em gả cũng là anh, không phải Hoắc gia, đừng tự làm khó mình.
Mặc dù trong lòng của Vương Ngữ Ninh vẫn còn vài khúc mắc, nhưng hơn hết thì có lẽ hiện tại trong lòng cô có sự chột dạ nhiều hơn là lo lắng. Ở kiếp trước cô vẫn luôn chống đối với Hoắc Dạ, không chỉ vậy mà còn phớt lờ tất cả tình yêu mà Hoắc gia dành cho mình, cho nên bây giờ khi bắt buộc phải đối diện với Hoắc Đình Hy và Liễu Thúy thì cô vẫn có chút chột dạ, cô sợ rằng họ sẽ không thích cô.
– Hoắc Dạ, em thấy anh và cha cũng nên ngồi lại nói chuyện với nhau. Dù sao hai người cũng là cha con, cứ chiến tranh như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Đương nhiên Hoắc Dạ biết, chỉ là cho dù Hoắc Đình Hy có làm gì thì anh cũng không cảm nhận được tình phụ tử trong đó. Lúc này Hoắc Dạ mới bắt đầu kể về mình.
Từ lúc mẹ anh qua đời thì Hoắc Đình Hy chỉ biết cắm đầu vào công việc, dù rằng việc làm ăn sau đó của Hoắc thị thật sự rất tốt, nhưng đối với một đứa trẻ như anh thì chỉ cần tình thương mà thôi. Sau đó vài năm, có lẽ Hoắc Đình Hy nhận thấy bản thân đã bỏ bê Hoắc Dạ quá nhiều, biến anh thành một kẻ nổi loạn và có nhiều tai tiếng ở trong trường, vì thế nên ông ấy mới quyết định cưới thêm một người vợ, cho Hoắc Dạ có một người mẹ. Nhưng do cách nói chuyện của Hoắc Đình Hy không khéo, nên càng làm cho Hoắc Dạ chán ghét gia đình này hơn.
Mãi cho đến khi Liễu Thúy vào nhà họ Hoắc, dù rằng bà ấy là mẹ kế, nhưng bà ấy vẫn hết lòng quan tâm và bù đắp hết thảy những gì Hoắc Dạ mong muốn, từ từ thì anh mới bình tĩnh lại và chuyên tâm vào học hành. Vốn dĩ Hoắc Đình Hy nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết thì mối quan hệ của ông ấy và con trai đã có một khoảng cách đủ rộng.
Dù là sau khi phát giác thì Hoắc Đình Hy cũng đã có bù đắp, nhưng vết thương tuổi thơ mãi vẫn không thể lành, nên hai cha con đã từ lâu vẫn luôn chiến tranh lạnh như vậy. Có thể ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm, xem cùng một bộ phim, nói về một chuyện nhưng mãi chẳng thể hòa hợp với đối phương.
Vương Ngữ Ninh nghe Hoắc Dạ nói vậy thì cũng chỉ biết siết lấy tay anh, sau đó cười nói:
– Em nghĩ ông ấy đã cố gắng lắm rồi, một người đàn ông như ông ấy chắc là khó khăn lắm… Hoắc Dạ, anh nên tha thứ cho cha mình, vì dù sao thì ông ấy cũng là cha ruột của anh mà.
– Ninh Ninh, anh hiểu ý em, nhưng xin lỗi… Hiện tại thì anh không làm được.
Vương Ngữ Ninh ngay lập tức lắc đầu, cô còn nói:
– Anh không cần phải xin lỗi em, anh cứ nghe theo lý trí và con tim của mình ấy. Cha và con, cho dù có chiến tranh đến chết… Thì vẫn là cha con ruột thôi.
– Ninh Ninh, cảm ơn em.