[Tàn đông] Sư thầy
Không biết từ khi nào sắc trời đã biến âm u, đại sảnh càng thêm u ám, mắt tôi hơi se lại, tượng Phật trông có chút gớm ghiếc trong ánh đèn mờ ảo.
“Thí chủ, trời chiều rồi, mời thí chủ vào thư phòng.” Một chú tiểu chào tôi.
“Ồ, cảm ơn. Đã tới giờ này rồi.” Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi theo chú tiểu ra khỏi đại điện.
“Phương trượng, có thí chủ tới.” Tiểu hòa thượng vừa lùi vừa nói.
Sau khi chào hỏi với sư trụ trì, tôi đề xuất muốn ở lại mấy ngày. Tôi nhìn thoáng qua căn phòng, chắc là phòng này chỉ để tiếp khách các thứ mà thôi, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ và vài cái ghế, trên tường treo một bức thư pháp ghi bài thơ Kim Cương Kinh: “Nhất thiết hữu vi pháp / Như mộng huyễn bào ảnh / Như lộ diệc như điện / Ưng tác như thị quán.”* Người viết là Quyết Tuyệt.
(*) Tất cả pháp hữu vi
Như mộng ảo, bọt nước
Như sương sa, điện chớp
Nên quán sát như vậy.
“Thư pháp của sư Quyết Tuyệt thật đẹp quá, thanh lịch phóng khoáng, xuất trần tuyệt thế.”
“Nét vẽ nguệch ngoạc của sư đệ lại được thí chủ khen thưởng… Y tới rồi.” Phương trượng nói chưa xong, một nhà sư vạm vỡ đã từ ngoài cửa bước vào.
“Vị thí chủ này trông thật quen mắt.” Vị hòa thượng đi tới lễ phép cúi đầu chào tôi, tôi cũng vội vàng cúi mình vái chào. “Mấy năm trước tôi thường cùng một người bạn tới đây dâng hương. Đã từng gặp sư thầy rồi.”
“Ồ, chả trách.”
“Mời thí chủ tới ăn chút cơm chay. Mấy hôm nữa sư đệ nhớ phụng bồi vị thí chủ này nhiều chút.” Phương trượng phân phó.
Trong phòng sư thầy Quyết Tuyệt, tôi thấy một bộ cờ, bèn nghĩ thầm chỗ này quả nhiên có kỳ thủ.
Sư thầy thấy tôi nhìn bàn cờ thì hỏi: “Thí chủ có muốn làm một ván cờ không?”
“Có chứ, mong được sư thầy chỉ giáo.”
Đêm trên núi mịt mù, ngoại trừ tiếng gió núi thỉnh thoảng gào rú, còn có tiếng kêu cô đơn của loài chim thường trú không rõ. Đánh cờ trong tay, tôi trở về mùa hè năm ấy, chính ở trong núi này, tôi và Phong ca thắp hương xong, tay trong tay xuống núi, đi suốt quãng đường không dừng lại, cho đến khi mặt trời ló dạng ở đằng Tây mới xuống đến chân núi. Đứng bên dòng suối nhỏ róc rách, tôi và Phong cởi giày tất ra, cùng nhau ngồi bên bờ, ngâm chân trong dòng nước lạnh mà ngắm nhìn đàn cá dài một gang tay màu xám đang bơi dưới chân chúng tôi. Lúc nhấc chân lên, nước hứng hoàng hôn, nước sông lóe lên ánh vàng chói mắt.
“Hổ Tử……”
“Ừm?” Tôi ôm vai Phong kéo lại gần, hôn một cái lên má anh.
“Không biết em ấy một mình ở thành phố thế nào rồi, không biết đã tìm được việc làm chưa.”
“Anh yên tâm đi, cô ấy là một kế toán công có chứng chỉ. Tìm việc rất dễ dàng. Có tin mới là cô ấy gọi mình ngay.”
Một tiếng ‘tách’ nhỏ nhẹ vang lên, kéo suy nghĩ của tôi trở lại. Sư thầy Quyết Tuyệt thoát khỏi gọng kìm của tôi, đặt cờ tiến công.
Nhưng tôi vừa mới định thần, không ứng phó nổi nước cờ này, hoảng loạn cầm quân cờ trong tay đặt vào chỗ chết.
Sư thầy Quyết Tuyệt ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục nghĩ nước cờ…
Trong nhà nghỉ dưới chân núi, khi chủ tiệm dắt con trai đi dọn dẹp bát đĩa trong nhà, Phong và tôi đã trần truồng nằm trên giường. Khi tôi nằm trên lưng Phong dũng mạnh phi nước đại, tôi không nghe thấy tiếng thở dốc gợi cảm của anh nhưng cái lỗ thịt khít khao của Phong vẫn làm cho tôi sướng điên lên, khiến tôi mồm miệng cắn loạn trên cổ anh, hung hăng nhấp *** vào trong.
Lúc tôi gầm nhẹ bắn tinh dịch vào sâu trong trực tràng anh, Phong vẫn không quay đầu lại. Tôi nằm trên lưng anh đợi hoàn hồn, nhẹ nhàng kéo đầu anh qua, lại thình lình phát hiện nơi khóe mắt Phong có giọt lệ.
Trong nháy mắt, tôi lập tức hiểu Phong đang nghĩ gì trong lòng.
“Đừng khóc, Phong ca…… Đừng khóc.”
“Hổ Tử,” Phong ca vươn một tay ra vuốt ve mặt tôi, đôi mắt thâm tình không lớn nhìn chằm chằm vào tôi: “Anh biết là mình đang làm xằng làm bậy. Em không nói anh cũng đoán được hẳn em ấy cũng biết chuyện chúng mình, vậy nên mới phải từ chức chuyển đến nơi khác…”
“Đến lượt thí chủ.” Sư thầy Quyết Tuyệt nhẹ giọng nhắc nhở. Tôi vô thức đưa tay ra lại lập tức rụt về. Lúc định thần mới phát hiện, chủ lực của tôi đã bị đối phương đoạt hết rồi.
“Thí chủ.” Sư thầy Quyết Tuyệt đặt quân cờ trong tay vào thùng cờ. “Có tâm sự gì ngài không ngại nói chút chứ?”
“Cán bộ mấy năm trước cùng ngài đi dâng hương đâu rồi?” Sư thầy Quyết Tuyệt trầm ngâm hỏi.
“Cái…… Cái gì?” Tôi sửng sốt.
“Xin lỗi thí chủ, là do tôi đường đột. Người bạn kia của thí chủ có sống lưng thẳng, trầm ổn giỏi giang, tóc húi cua, ánh mắt sáng ngời, làn da trên trán hơi nhạt, hẳn là do thường xuyên đội mũ, ngay cả dáng người ấy đi thôi cũng lộ ra tác phong chuyên nghiệp vậy nên chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nhận ra. Hơn nữa quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, thành ra tôi có ấn tượng rất sâu nhưng lúc này mới có thể nhớ lại.”
“Ngài… ngài còn nhìn ra gì nữa không?”
Quyết Tuyệt mỉm cười không nói gì. Tôi cũng im lặng.
“…Hẳn là thí chủ đang gặp chút chuyện tình cảm? Thế gian tất cả đều là hư vô, quan trọng là phải xem khúc mắc trong lòng người nên phá giải như nào.”
“Chúng tôi… chúng tôi thực sự có tình cảm đó… Tình cảm rất tốt…… Anh ấy mất rồi.”
Tôi trả lời xong liền đứng lên đi đến bên cửa sổ. Vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ treo chéo trên bầu trời, tôi nhìn mà thấy mắt ươn ướt, nóng hổi, vầng trăng lạnh lập tức phóng đại, méo mó.
Máu…… Tất cả đều là máu…… Bộ quân phục của Phong, dao cạo trong tay, khuôn mặt anh……
“Anh ấy mất rồi, mất cũng đã được hơn một năm nay. Tôi trợn mắt nhắm mắt đều là hình bóng anh, sức khỏe ngày càng sa sút, đã sắp thành gỗ mục. Vì không muốn nhìn vợ mình lo lắng nên tôi mới đến ở chùa vài ngày, có lẽ sẽ có thể tìm được chút bình yên.”
Tôi sững sờ nhìn ánh trăng lạnh lùng ngoài cửa sổ, quên mất mình đang ở đâu. Đèn đột nhiên tắt ngúm, và một vòng tay ấm áp ôm tôi sau lưng. Mỗi người đều có một mùi vị riêng. Sư thầy Quyết Tuyệt là người thường xuyên ở ngoài, mùi trên người y là mùi cỏ cây, có đắng có ngọt, với một chút tươi mát.
“Thí chủ là muốn tưởng nhớ người thân, mà vóc người của tiểu tăng không khác vóc người của người ấy lắm, thí chủ liệu có muốn coi tôi là người ấy không?”
Ánh trăng êm đềm, vòng tay rắn chắc, phong thái điềm tĩnh, trong phút chốc tôi có chút hốt hoảng —— nhất định là Phật Tổ hiển linh, người tên Quyết Tuyệt nhất định là Phong ca, tới để an ủi nỗi sầu tương tư này của tôi —— chỉ là, tôi gầy quá, kề bên cơ thể không chút khác biệt của anh lại càng lộ rõ, thành thử ra tôi ở trong vòng tay anh lại thấy có chút trống trải.
Lòng tôi bắt đầu âm ỉ đau. Tôi xoay người lại, ôm chặt lấy anh, áp môi lên môi anh.
Tôi ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh, hai ba bước đã lên đến giường mây. Tôi nằm lên người anh, vẫn không ngừng hôn lên bờ môi anh.
Anh vẫn là thế, không chút lảng tránh nhưng lại cũng không nhiệt tình đáp lại, mặc kệ tôi tham lam quấn lấy cơ thể anh……
Tôi thành thạo lột sạch quần áo của hai người, trần truồng ôm lấy anh, tận hưởng hơi ấm của cơ thể nhau.
Tôi hôn nhẹ lên cơ thể anh, bắt đầu từ cằm anh, hôn dần xuống dưới, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng di chuyển trên tấm lưng mỏng manh mịn màng của tôi.
Tôi ngậm núm vú của anh trong miệng, chầm chậm cắn mút, đến khi nó đã cứng lên như một hạt đậu rồi tôi mới nhả ra, ngậm lấy cái còn lại, vừa vuốt ve toàn thân anh, lại vừa mút ngực anh.
Tay tôi mò về phía đũng quần của anh, con *** to bự và đầy đặn đã dựng đứng lên, trực tiếp dính vào bụng tôi, ép vào giữa hai người. dương v*t của tôi cũng cương cứng lắm, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác đê mê như vậy. Hai cây côn th*t to lớn bắt đầu vờn nhau, không ngừng cọ xát giữa bụng hai người, chỉ sau một lúc, hạ bộ cả hai đã ướt sũng trơn trượt rồi. . Đam Mỹ Hài
Tôi đưa đầu xuống bụng dưới của anh, thèm thuồng thè lưỡi liếm quy đầu rồi nuốt trọn con *** dày cộp của anh vào miệng, nhanh quá, sâu quá, khiến tôi suýt nữa thì ói ra, nhưng tôi vẫn không chịu nhả ra mà ngậm chặt lấy nó, lưỡi không ngừng vẽ từng vòng tròn trên quy đầu anh. Cùng lúc đó, đôi bàn tay to lớn của anh cũng nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi mà vuốt ve.
Tay tôi lướt qua tinh hoàn của anh, vào thẳng nơi đáy chậu, chỗ đó thế nhưng cũng vẫn sạch sẽ mà bóng loáng. Ngay sau đó, tôi sờ tới hậu môn anh, tuy chỉ là nhẹ nhàng cọ vào thôi nhưng đã khiến máu trong người tôi sôi sục cả lên rồi. Tôi thử tách mở hai chân đang khép chặt vào nhau của anh, thế nhưng lại không làm nổi, lòng tôi cuống lên, đứng dậy bò lên người anh, ấn con *** đau đớn về phía gốc đùi đang kẹp chặt của anh mà thình lình vào.
“A…” Tôi đau đến độ kêu lên. Gốc đùi anh không bôi trơn, lực ma sát quá lớn. Tôi chọc một chọc này là quy đầu chọc vào, mà bao quy đầu thì bị ma sát chặn lại ở ngoài, đau tưởng chết đi sống lại.
Tôi vội vàng nhổ nước bọt, quệt vào *** rồi lại đâm vào gốc đùi.
A, quá tuyệt, quy đầu của tôi áp sát vào đáy chậu và được kẹp chặt bởi cặp đùi mịn màng của anh, khoái cảm không hề khác chút nào với lúc chơi lỗ.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn quen đâm vào mặt sau của Phong ca, làm mấy chục cái như thế này xong, tôi lại cảm thấy khó chịu, cố gắng kéo đùi anh lên mà tấn công cái cửa sau của anh.
“Thí chủ…… Thí chủ……” Quyết Tuyệt nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Thí chủ, ổn rồi…… ổn rồi.”
Tiếng gọi khẽ của y đánh thức tôi, y thuận tay bật đèn phòng lên. Tôi nhìn thấy cơ thể trần truồng của y mà đột nhiên cảm thấy không chốn dung thân.
dương v*t to lớn của y vẫn cứ kiên quyết dán lên bụng y, trên đó lúc này cũng đã ướt nhẹp rồi. Còn con *** của tôi thì vẫn nằm gọn trong gốc đùi của y, ướt đến rối tinh rối mù.
Quyết Tuyệt chống tay phải lên giường, đứng dậy đi xuống đất, con *** bự không dán lên bụng nữa nhưng vẫn chĩa ngược lên trên một cách ngoan cố, thô to no đủ, thân cây cũng thực dày mà quy đầu cũng lớn, trên mã mắt còn có một giọt dâm dịch đang nhỏ thẳng xuống. Chỗ lông mu của y cũng gọn gàng bóng bẩy, cả dương v*t cũng hơi giống của Phong ca, chỉ là dài hơn một tí.
Quyết Tuyệt cầm khăn lau đi d*m thủy của mình, vừa lau vừa nói với tôi: “Thí chủ thấy thế nào rồi? Thoải mái chứ?”
“Ừm…” Tôi thật không biết phải làm sao để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, đành phải để y lau cho mình xong thì lại nắm lấy dương v*t tôi lau hộ.
“Hạnh phúc, vui sướng gì, rồi cũng phải kết thúc. Cho dù là đột ngột hay là kiệt sức thì cũng là kết thúc, hà tất phải rối rắm như vậy.”
“Nhưng… Nhưng mà, vẫn cứng như vậy, ngài không khó chịu sao?” Tôi hỏi, chỉ vào dương v*t đang đung đưa của y.
“Một lúc rồi sẽ tự ổn thôi. Dục hay niệm thì cũng vậy, qua một thời gian dài tất sẽ tự mình tiêu tan thôi.”
“Sư thầy, ý ngài là, thời gian là thuốc trị thương tốt nhất?”
“Đúng vậy, chẳng qua thời gian dài chữa bệnh, lúc nào cũng là khó chịu nhất.”
Đêm đó, thay vì đến phòng khách để ngủ, tôi ở lại trong phòng của sư thầy Quyết Tuyệt. Mặc dù điều này không đáp ứng với quy định của chùa nhưng Quyết Tuyệt vẫn rất thoải mái mà đồng ý. Trước khi đi ngủ y còn hỏi tôi thân thể bị sao, nghe nói tim tôi không tốt còn đặc biệt dặn dò tôi đặt thuốc cấp cứu ở đầu giường.