Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng!

Chương 29: Cái giá của hạnh phúc



-Tôi biết cậu sao?

Người con trai ấy nhìn anh:

-Cứ cho là vậy! 

-Cậu là ai?-anh nhìn chàng trai bằng đôi mắt lạnh băng

Chàng trai đưa tay lên đầu rồi… 

-Là người đã rời xa anh hai năm về trước!

Anh mở to mắt nhìn người đối diện:

-B… Băng… Băng?…-Băng Băng? Cái tên quen thuộc quá phải không? Không sai!là cô! Chẳng qua là lúc nãy cô đã tháo bộ tóc giả nam xuống… 

Người đối diện cười nhẹ,dang tay ôm lấy anh… 

Anh cũng theo phản ứng mà ghì chặt đầu cô vào ngực mình:

-Đồ ngốc này! Suốt thời gian qua em đã ở đâu vậy hả? Có biết là anh nhớ em lắm không? Anh đã phát điên lên đấy! Em mau đền đi!

-Ừm! Em sẽ đền!-cô cũng ôm lấy anh

-Anh tưởng em đã…-mắt anh đỏ lên,nhưng không phải vì buồn,mà là vì quá xúc động khi gặp lại cô…thiên thần băng giá… 

-Tử Mặc tiền bối đã giúp em!-cô buông anh ra

-Tử Mặc?

-Lúc em bị xe tông,Tử Mặc tiền bối cũng tình cờ đi ngang qua. Rồi anh ấy đi cửa sau của phòng bệnh trong bệnh viện,bí mật chữa trị cho em,sau đó nhờ các bác sĩ nói rằng em đã chết!-cô đưa hai tay ra sau

-Tại sao lại không nói với anh?-anh tức giận

Cô chỉ cười mỉm:

-Chẳng phải em đã về với anh rồi sao?

*Chụt*

Anh…hôn lên môi cô…rồi nói:

-Đây là hình phạt vì đã bỏ anh!

-Đây là nụ hôn đầu của em đó đồ ngốc!-cô liếc anh bằng đôi mắt lạnh tanh

-Không phải!-anh lắc đầu

-Tại sao?-cô hỏi bằng cái giọng lạnh băng như ngày nào

Anh không nói gì,nắm tay cô đến nơi nhỏ và cậu… 

Hai người mừng lắm,nước mắt rơi liên tục,nhỏ thì cứ ôm cô thật chặt như không cho cô đi:

-Băng Băng là đồ đáng ghét…hức…bỏ đi như vậy…hức…Thiên Ái ghét Băng Băng lắm…oa oa…-nhỏ và cậu cũng đã kết hôn một năm trước rồi…cũng buồn chứ…không có người bạn thân bên cạnh…người buồn cảnh nào có vui… 

Cô cười trừ…chẳng biết từ bao giờ,cô và anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa…chỉ là lúc trước 100% lạnh lùng,bây giờ thì chỉ còn…80% thôi… 

______________________________________

Vài tháng sau đó…

-Băng Băng à! Chúng ta đang đi lựa váy cưới đó!-nhỏ la cô

-Chẳng phải đang lựa sao?-cô xem đồ,chẳng thèm nhìn nhỏ,giọng nói vô cảm

-Yaaaa! Từ nãy đến giờ mày chỉ lựa vest thôi đó!-nhỏ tức giận-Bộ mày muốn đám cưới có tới hai soái ca đi cưới nhau à? 

-…-cô im lặng,đúng là vậy…từ nãy đến giờ cô chỉ toàn lựa vest…nhưng không phải cho anh…mà là cho cô…

Rồi ngày đó cũng đến… 

Lễ cưới của cô và anh,Tử Mặc cũng ở đó chúc phúc cho họ…Có thể nói đây là đám cưới long trọng nhất từ trước đến giờ,bang King và Queen đều có mặt đầy đủ… 

Cô mặc bộ váy cưới trắng tinh,cúp ngực xòe rộng như Cinderella,đây là bộ váy chỉ có duy nhất thuộc quyền sở hữu của cô,nếp váy có đính kim cương,tóc thắt xương cá,bộ váy thêu những họa tiết hoa hồng sắc sảo nhất có thể,mặt cô đã đẹp lắm rồi nên chỉ cần thoa một lớp son nhẹ thôi,cô mang đôi giày cao gót trắng mũi nhọn đính kim tuyến…như vậy thì chắc sẽ có rất nhiều người muốn cướp dâu đấy… 

Anh mặc bộ comple trắng,hoa hồng đỏ cài vào chiếc túi trước ngực, thực ra thì hai người định chọn đồ cưới màu đen cơ nhưng cậu và nhỏ nhất quyết không đồng ý…

Nhỏ và cậu cũng thế,làm phù dâu và phù rể cho hai người,nhỏ mặc giống cô, chỉ khác là váy của nhỏ ngắn đến đùi gối… 

Tiếng nhạc mở lên,Nguyễn lão gia dắt con gái mình đi trên thảm đỏ,đặt tay cô lên tay anh,ông cười:

-Ta hy vọng con sẽ trông nom con bé thật tốt! 

Anh gật đầu:

-Vâng! 

Anh đeo nhẫn cho cô,giọng nói ấm áp:

-Nguyễn Ngọc Băng!Anh có thể không phải là một người đàn ông tốt,nhưng vì em,anh sẽ trở thành người chồng tốt nhất trên trần đời.Quãng thời gian qua chúng ta đã có nhưng giây phút ấm áp,đau thương và mất mát,vậy…quãng đường còn lại anh sẽ bù đắp tất cả lại cho em,sẽ không lần nào đẩy em vào nguy hiểm nữa. Anh có thể lạnh lùng với mọi thứ,nhưng riêng em,anh có thể làm người chồng ngọt ngào nhất trên đời. Băng Băng! Em có đồng ý ở bên anh,để anh làm chồng của thiên thần lớn và là cha của thiên thần nhỏ sau này không? 

Cô rưng rưng rơi lệ,ôm chặt lấy anh:

-Em đồng ý!

Anh hôn cô…sau bao nhiêu năm…anh đã có thể hôn cô trước mặt mọi người một cách đường đường chính chính với tư cách là người chồng thật sự… 

*Bốp bốp**Rào rào*

Tiếng vỗ tay vang lên inh ỏi,đôi vợ chồng này thật khiến người ta hâm mộ…bao nhiêu sóng gió…họ cũng đã vượt qua…

Họ hỏi tôi… 

Cái giá của hạnh phúc là gì? 

-Đau thương!…bởi…tình yêu là thứ xa xỉ nhất trên đời…nó có thể đánh đổi bằng cả sinh mạng của một đời người…phải có sóng gió,mất mát…mới biết tình cảm dành cho nhau lớn đến mức nào…Tiền?Nó mua được mọi thứ? Nhầm rồi…vì có những thứ…sử dụng kim cương cũng chẳng thể mua được… 

End… 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.