Giang Thu cảm thấy hoa mắt chóng mặt vô cùng, đứa học sinh lưu manh của lớp thì giờ đã bắt đầu phát điên, lại con nhóc học trò thành thật vô cùng này nữa. Haiz!! Lần này nếu không đứng ra xin lỗi giúp em ấy, lỡ mà có chuyện gì không khéo hai gia tộc lớn họ Khúc và họ Khang lại chạm mặt nhau nữa
Cô giáo vừa mới bước xuống bục giảng được hai bước, Mạnh Nhi đã lồm cồm đứng lên, đi đến trước bàn của Khúc Chính Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét ngây thơ, cả người cúi gập xuống một góc chín mươi độ thật tâm xin lỗi hắn
– Mạnh Nhi xin lỗi… Là ban nãy em không cố ý đâu, tại vì em tự giẫm dây giày mình cho nên mới ngã vào anh. Nếu anh bị gì thì cứ tìm em, Mạnh Nhi sẽ chịu trách nhiệm với anh
Cả lớp tai vừa nghe được những lời thật tâm của cậu liền ngay lập tức muốn sùi bọt mép, mỗi người đều cùng một suy nghĩ
– Nhóc con ơi!! Em ngây thơ quá rồi. Con bạo chúa đó nó không lấy tiền đánh vào mặt em thì thôi, chứ cần gì ba cái tiền viện phí đó, cả gia tộc nhà nó có một cái bệnh viện lớn nhất thành phố này đấy!!
Khúc Chính Quân nhìn con người trước mắt, cậu nhóc này tỏa ra một khí tức khiến người ta muốn yêu chiều vô cùng, khoảng khắc nhìn thấy con mắt to tròn ngập nước vì đau đó, không hiểu sao hắn lại không thể tức giận được, nhưng mà cảm xúc muốn ăn hiếp con người cứ dấy lên trong lòng không thôi
Bốn ánh mắt nhìn nhau, cậu thấy hắn không nói gì lại sợ hắn không tin, liền loay hoay chỉ xuống đôi bàn chân đang mang giày của mình
– Nè!! Anh nhìn đi, em không có nói dối đâu, dây tuột thật mà!!
Hắn theo lời cậu nhìn xuống, thì ra nhóc con này nói thật, nhìn cậu cứ chìa chìa chân cho mình xem rõ, cõi lòng hắn cảm thấy nhóc này vừa đáng yêu lại vừa muốn làm người ta ăn hiếp vô cùng. Giang Thu thấy hắn vẫn không nói gì, liền đi xuống che chắn trước mặt Mạnh Nhi rồi ôn hòa nói
– Chính Quân!! Mạnh Nhi mới vào lớp mình ngày hôm nay, lại còn là nhảy lớp, thật ra em ấy nhỏ hơn em đến một tuổi, dù gì cũng xem như là ca ca của em ấy!! Em bỏ qua nhé!
Thì ra là nhỏ hơn một tuổi, thảo nào nhìn mặt còn búng ra sữa đến vậy, Chính Quân bây giờ mới mở miệng, giọng nói không có chút bực bội hay gì cả chỉ chầm chậm phát ra âm thanh
– Cột dây giày lại đi!! Lần sau đừng làm phiên tôi nữa
Sau đó liền không quản Mạnh Nhi còn đang đứng đó, trực tiếp úp mặt xuống ngủ luôn!!
Cả lớp lại được một phen sét đánh vào não luôn
– Cha mẹ ơi!! Chính Quân hôm nay mặc dù bị đập vào đầu một cú thật đau nhưng mà lại không nổi điên, thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở người ta. Chắc chắn luôn, hôm nay trời nổi bão, chúng tôi chắc luôn!!!
Mọi người cùng nhau gật đầu vì cái dự đoán của mình, chỉ có Mạnh Nhi là cứ khó hiểu, tuy đã ngay ngắn đi vào chỗ ngồi nhưng ánh mắt không hiểu sao cứ nhìn qua con người úp mặt xuống bàn ngủ này!!!
———******——
Giờ ăn trưa, khung cảnh ở căn tin thật hỗn loạn kẻ chen chúc người xô đẩy cũng chỉ vì miếng ăn… Tuy nói là trường dành cho quý tộc, nhưng luật lệ ở đây cấm các nhà đưa cơm đến cho con em của mình, để các học sinh tự lập hòa nhịp với xã hội được tốt hơn là cứ phải o bế trên tay
Mặc kệ ở chỗ quầy bàn thức ăn có nháo nhào ra sao, thì chỉ riêng một bàn của ba người Chính Quân, Nghiêm Khiết, cùng Tĩnh Hi đã tự an ổn bắt đầu ngồi ăn cơm từ khi nào
Chính Quân không phải là ít nói, nhưng chỉ là việc gì nên nói thì nói,không liên quan đến mình thì mặc kệ, cho nên ở bàn ăn hai người bạn hỏi gì thì hắn chỉ trả lời nấy, còn lại không lấy một tiếng hỏi thăm
Chỉ có Tĩnh Hi gần như là bám sát người vào tảng băng có tiếng tên là Nghiêm Khiết làn nũng
– Khiết!! Tớ muốn ăn cá nhưng không muốn ăn xương đâu
Tảng băng lạnh lùng vừa lấy phần thịt cá ngon nhất cho cậu, vừa nói
– Ăn hết thì lại nói, tớ sẽ gắp thêm cho cậu
Bàn ăn đang ở một bầu không khí hài hóa thì bỗng nhiên có một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện ở bên cạnh Chính Quân, cậu nhóc rụt rè nói
– Anh ơi!!! Cho anh nè
Sau đó đặt lên trên bàn một miếng băng cá nhân màu trắng hồng, ở trên còn in vài hình con heo nhỏ nhỏ dễ thương vô cùng. Cả ba người đồng loạt ngước mắt lên nhìn cậu nhóc ấy, hòa sra là Mạnh Nhi, Chính Quân nhìn một cái liền nhớ ra đây là nhóc con khi sáng đập đầu với hắn
Mạnh Nhi thấy người kia đã chịu nhìn mình, liền cố gắng giải thích
– Anh Quân!! Ban nãy thật tình xin lỗi anh!! Đừng giận em nhé, em thật sự không có ý với anh đâu. Với lại bàn tay trái của anh bị xước một đường rồi kìa, em mang băng cá nhân đến cho anh đó!! Xem như là tỏ chút lòng thành nhé!!
Nói rồi cậu bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, Chính Quân nhìn miếng băng dán đó, đây là lần đầu tiên có kẻ không sợ hắn, thậm chí ngược lại còn để ý từng vết thương nhỏ trên người Chính Quân này đó!!! Xem ra nhóc con này thật thuần khiết nha!!
Ai kia đáp
– Được rồi!! Tôi không cần những thứ này đâu!!
Bỗng nhiên Tĩnh Hi vừa được Nghiêm Khiết lau miệng xong liền nhanh nhảu hỏi
– Này!! Em trai, em thích Chính Quân hả??
Bụp!!
Nụ cười trên khuôn mặt của Mạnh Nhi vụt tắt, mặt cậu đỏ hồng, tay thì xua xua nói
– Không phải!! Tại..tại ban nãy lúc anh ấy ngủ em thấy trên tay anh ấy có một vết xước chảy máu, cho nên mới muốn giúp một chút thôi mà!!
Tĩnh Hi bật ngon tay cái tán thưởng cậu
– A!! Thì ra là vậy!! Em thật ngoan nha!!
Khang Mạnh Nhi cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó lại nói
– Vậy em đi trước!! Chào tạm biệt mọi người ạ!!
Nhìn bóng lưng nhóc con kia một mình bước chân vào cấp ba nhưng vẫn còn vẻ thuần khiết, Chính Quân không hiểu sao tâm lại ngứa ngáy đến kì lạ, nhìn đến miếng băng dán vết thương cậu vừa đặt trên bàn, ngoài mặt tuy tỏ ra ghét bỏ nhưng khi Tĩnh Hi cùng Nghiêm Khiết vừa cúi xuống ăn cơm, hắn liền nhanh tay cầm lấy miếng băng dính đó bỏ vài túi quần. Trong lòng tự hỏi, mình làm như vậy là vì cái gì chứ?? Ánh mắt lại vô tình cứ nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn đang xếp hàng mua cơm kia…
——-*****——
Thôi rồi!! Quân nó dính thính rồi!!