Sáng hôm sau cô đã thức dậy rất sớm và chuẩn bị rất kĩ càng để đến biệt thự xin việc.
Cô mới vừa đến thì cảm thấy choáng ngợp bởi sự xa hoa rộng lớn ở biệt thự là một và thêm cái thứ hai nữa là có rất nhiều người đến xin việc như cô.
Như An nhã rất sợ, cô sợ họ sẽ không nhận cô vì trình độ học vấn của cô chỉ tới lớp 11, không những như vậy mà cô còn có tiền sử đánh lộn.
Tuy công việc là làm một người hầu, người giúp việc nhà nhưng khi xin vào làm cũng phải có giấy tờ, bămhg cấp. Bước vào biệt thự thì cô được một anh chàng vệ sĩ chỉ đường đi qua một dãy nhà nhỏ phía bên kia.
Sau đó thì cô được hướng dẫn chời tới lược mình. Khoảng nữa tiếng sau thì cũng tới lượt cô. Như An Nhã mang theo tâm trạng lo lắng cùng hồi hợp bước vào phòng.
Cô nhẹ nhàng bước vào phòng rồi khép cửa lại sau đó đi lại phía bàn. Trên bàn có một người người phụ nữ trung niên đang ngồi cuối đầu xuống ghi ghi cái gì đó.
Đến khi người phụ nữ trung niên đó ghi xong thì ngước mặt lên nhìn.
“Là dì”
“Con là cô bé hôm qua đã giật tại túi tiền cho dì sau”
“Dạ đúng rồi ạ”
“Con đến đây để xin việc sau”
“Chuyện ngày hôm qua dì cám ơn con nhiều nha”
“Dạ không có gì đâu ạ”
“Được rồi hôm nay con đến xin việc sau”
“Dạ “
“Vậy con hãy nói cho gì biết là con có thể làm những việc gì”
“Chỉ cần nó là việc nhà thì con làm được hết ạ”
Khi ba cô mất, mẹ thì đổ bệnh nên cô chính là người đứng ra gồng gánh hết tất cả, từ nhặt ve chai, rửa chen, bưng phở hay thậm chí là người làm cô cũng từng làm qua hết rồi.
Sau đó thì người phụ nữ trung niên đó hỏi cô thêm vài câu nữa rồi kêu cô để lại số điện thoại lại và có gì sẽ thông báo cho cô sau.
Như An Nhã ra về, một mình cô lội bộ trên con đương lớn vì bây giờ cô đã không còn tiền xe đi về. Đến trưa thì cô mới về đến căn phòng trọ đơn sơ của mình.
Cô bỏ túi xách đồ đạt qua một bên rồi lại nằm trên chiếc giường nhỏ của mình rồi dần chìm vào giất ngủ với chiếc bụng trống rỗng. Sỡ dĩ cô không đi ăn là vì bây giờ trong người cô chỉ còn vài chục ngàn thôi.
Số tiền lãnh lương được bửa hôm khi cô đã chuyển về cho mẹ mình chửa bệnh hết rồi.
Sáng hôm sau ttrong lúc đang ngủ thì cô nghe tiếng điện theo reo, Như An Nhã lười biến nhướng mi rồi nghe điện thoại.
“Alo”
“Có phải là cô Như An Nhã không ạ”
“Đúng vậy”
“Cô đã được nhận vào biệt thư làm việc, cô hãy nhanh chống thu dọn hành lí đi đến biệt thự ngay trong hôm nay để nghe phổ biến về nội quy và tập làm quen với biệt thự.”
Nghe người bên khi nói mà Như An Nhã bừng tĩnh, như không tin vào tai mình nên cô hỏi lại.
” Tôi tôi được nhận vào làm việc sau”
“Đúng vậy”
Nói xong thì người bên kia cúp máy, còn cô thì ngồi đó ngơ ngơ ngáo ngáo một hồi rồi mới la lên:
“Mình có việc làm rồi sao, aaaa vui quá mình có việc làm rồi”
Vui sướng xong thì cô nhanh chống phi vào nhà tấm làm vệ sinh cá nhân, sau đó thì xếp đồ đạt vào một cái túi. Do ở biệt thự có chế độ bao ăn bao ở cho người làm luôn nên cô cũng không cần lo chổ ăn chổ ngủ nữa.
Đồ của cô rất ít, chỉ có vài bộ đồ củ đơn giảng và một số vật dụng cá nhân đơn cần thiết.
Sau đó cô đi trả phòng rồi dùng hết số tiền còn lại để kêu xe. Ngồi trên xe Như An Nhã nghĩ cụm từ’ tiền khô cháy túi và nghèo rớt mồng tơi’ được sinh ra là để dành cho mình.
Vào biệt thự rồi thì cô được một người phụ nữ trung niên, hay mọi người còn gọi bà ấy là vú Từ chỉ dẫn và sắp xếp chổ ở.
Phòng của cô ở có ba giường, cô nghe nói là lần này tuyển chỉ có 3 người. Hiện tại cô đã đến còn hai người kia thì chưa, cô có chúc lo lắng vì không biết hai người kia sẽ như thế nào, hai người họ có kì thị cô không.nữa