Đỗ Tẫn Thâm chỉ ở bên cạnh Trình Huyễn Chu khoảng 30 phút.
Khi trợ lý thông báo với Đỗ Tẫn Thâm rằng cố vấn pháp lý đã chờ sẵn ở công ty nên xin thiếu gia đến càng sớm càng tốt, lúc đó Đỗ Tẫn Thâm mới rời đi.
Hôm thứ sáu Trình Huyễn Chu không quá bận rộn vì các vấn đề về quy trình và địa điểm cơ bản đã được giải quyết, còn những vấn đề nhỏ khác thì y giao cho những người còn lại trong nhóm xử lý.
Đỗ Tẫn Thâm rất nhanh đã biến mất không còn tăm tích trong tầm mắt của y, nhưng Trình Huyễn Chu cũng không kinh ngạc vì chỉ cho rằng hắn đang có hứng thú nhất thời mà thôi, thật sự không kiên trì thêm được mấy ngày nữa đâu.
Buổi chiều thứ sáu, Trình Huyễn Chu không có mặt ở trường học nhưng cũng không ai biết y đã đi đâu.
Trình Huyễn Chu đã lên hai chuyến tàu điện ngầm và một chuyến xe buýt, quẹo vào mấy cái hẻm nữa mới đi vào một khu nhà màu xám.
Phong cách xây dựng của nơi này rất độc đáo, các tòa nhà bê tông tròn và ngắn xếp từng hàng một tạo nên cảm giác vừa quỷ dị vừa nặng nề của khoa học kỹ thuật. Ít người đi bộ qua lại và chỉ có một nhân viên bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật bên trong cổng sắt.
Gió lạnh thổi qua làm những bụi cây khô héo đung đưa xào xạc, trên nền trời u ám giống như những tiếng hát oán hờn.
Ngay lối vào có treo một tấm biển sắt bụi bặm trên hàng rào thép gai: “Trung tâm y tế, xin hẹn ngày khám, người làm biếng miễn vào.”
Nơi đây từng là cơ sở thực nghiệm nhưng dần bị bỏ hoang, giá đất không đắt nên từ từ trở thành tụ điểm của các phòng khám chui, đồng thời bày bán một số mặt hàng không tiện bán công khai.
Đây là nơi mà những gia đình nghiêm túc sẽ không bao giờ để Omega đặt chân đến. Nơi đây giống như khu đèn đỏ ở một số nước, vì nhiều người hành nghề bất hảo và mức độ an toàn vệ sinh đáng lo ngại. Nhưng có cầu thì sẽ có cung, một số Omega muốn dùng thủ đoạn để chiếm lấy trái tim chồng sẽ bí mật đến đây làm phẫu thuật tạo hình tuyến thể, nhưng xác suất thất bại cũng là điều ít người quan tâm đến.
Nghe nói ở đây thường có một kẻ kỳ lạ mặc áo blouse trắng và đeo kính loạn thị chuyên đi bắt cóc Omega có độ tuổi thích hợp để làm thí nghiệm trên cơ thể sống, tin tức này vừa truyền ra ngoài đã làm mọi người hoảng sợ.
Trình Huyễn Chu bước vào tòa nhà một cách quen thuộc, đi xuống từ một cầu thang khuất trong góc. Y đã đến nơi này từ khi vừa thành niên, cho nên dù có nhắm mắt cũng không thể đi sai đường.
Đó là điều thận trọng và táo bạo nhất mà y từng làm trong đời. Để tránh các bạn cùng lớp và đôi khi là tài xế nhà họ Đỗ với Đỗ Tẫn Thâm, Trình Huyễn Chu sẽ xin ở lại trường tự học rồi bắt xe buýt đến đây sau bữa tối, sau đó y sẽ nói dối là mình tự đi bộ về nhà.
May mắn thay, hai vị trưởng bối nhà họ Đỗ rất dễ tính nên chỉ yêu cầu Trình Huyễn Chu gửi tin nhắn khi về muộn, những lời nói dối mà y thêu dệt hoàn mỹ đến nỗi Đỗ Tẫn Thâm cũng không biết y đã bí mật làm gì suốt bao năm qua.
Sau khi Trình Huyễn Chu đi xuống đất, y mở một cánh cửa nhỏ ra.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng và đeo mắt kính đang ngồi ở bàn làm việc, nghe thấy tiếng động nên anh ngẩng đầu lên, cặp kính phát sáng dưới ngọn đèn khiến anh trông vô cùng lạnh lùng.
“À, khách quý đến rồi.”
Trình Huyễn Chu gật đầu và chào một cách qua loa, “Chào bác sĩ Trần.”
Alpha được gọi là bác sĩ Trần vẫn còn trẻ chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng tóc đã lốm đốm hoa râm. Khuôn mặt của anh quá mức thon gầy, da thịt hõm vào trong và quầng mắt hơi xanh xao trông rất đáng sợ.
Khoảnh khắc Trình Huyễn Chu lần đầu tiên nhìn thấy anh, y cảm thấy không có gì ngạc nhiên khi mọi người lại lan truyền những tin đồn khủng khiếp đến vậy. Với vẻ ngoài đáng sợ của bác sĩ Trần, bất kể anh đi tới chỗ nào trong khu phố vào ban đêm đều sẽ ngay lập tức trở thành một ví dụ tốt nhất cho các bậc cha mẹ dọa sợ con cái của mình.
Bác sĩ Trần họ Trần tên Tích, Tích trong kỳ tích.
Nhưng anh đã không giới thiệu tên thật của mình từ nhiều năm trước, do đó Trình Huyễn Chu chỉ gọi anh là bác sĩ Trần như những người đến trước.
Bác sĩ Trần hỏi y: “Gần đây cậu thế nào?”
Trình Huyễn Chu đơn giản nói: “Không tốt lắm, tôi thường xuyên dùng thuốc ức chế hơn… Các phương pháp khác không mấy hiệu quả.”
Bác sĩ Trần cau mày, “Tôi luôn đề nghị cậu đi thử với người khác. Tiếp tục dùng thuốc ức chế không phải là một lựa chọn hay. Mấy tháng trước cậu còn bị sốt cao đột ngột và chuột rút khi dùng thuốc ức chế, cậu chưa quên đúng không?”
Trình Huyễn Chu lạnh lùng, châm chọc nói: “Tìm ai, anh cũng muốn tôi đi tìm một Omega ư?”
Bác sĩ Trần thở dài: “Nếu không thì sao? Cậu tới đây có lợi ích gì chứ?”
“Việc này giống như ăn cơm uống nước ấy mà, tưởng tượng ra một cái bánh lớn đặt trước mặt thì sẽ không đói nữa sao? Quan trọng là cậu phải đi ăn. Đừng nói với tôi là cậu định giải quyết cơn đói khát trong giấc mơ đấy.”
Trình Huyễn Chu lạnh lùng nói, “Đặt một cái bánh đã mốc meo và ghê tởm trước mặt, xem lâu sẽ không còn thấy đói bụng nữa. Điều này khó hiểu lắm hả?”
Bác sĩ Trần: “…”
“Được rồi.” Bác sĩ Trần nói trong bất lực, “Đây là lý do mà tháng nào cậu cũng đến đó xem à? Cậu tưởng hộp đêm là sở thú sao?”
Trình Huyễn Chu cảm thấy thích thú với phép so sánh thú vị của bác sĩ Trần, một lát sau y nói, “Không phải tất cả.”
“Tôi đã thuyết phục mình sa đọa và đắm chìm. Mỗi khi tôi nhìn họ, tôi nghĩ rằng một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành một trong số họ, chuyện đó sớm muộn gì cũng đến.”
“Sau đó…”
Trình Huyễn Chu nhẹ nhàng nói: “Tôi trở thành người mà mọi người muốn, một người bình thường.”
Bác sĩ Trần có vẻ mặt phức tạp, mất một lúc lâu mới trả lời: “Nhưng rõ ràng là cậu không muốn mà.”
“Đôi khi tôi cũng chẳng thể hiểu được cậu. Con người có bản năng tìm kiếm con đường dễ dàng và tránh khó khăn, tình cảnh hiện tại đã định sẵn nên cậu chỉ có thể học cách chấp nhận bản thân, thay vì cố gắng dùng đủ thứ phương pháp tự hành hạ bản thân mình.”
“Làm Alpha không tốt sao? Biết bao nhiêu người muốn mà cũng không thể trở thành Alpha kìa, Alpha là những người đứng đầu tầng lớp xã hội đó. Một con đường xán lạn như thế lại không đi, tại sao cứ tự tạo khó khăn cho mình, cứ phải đâm đầu vào con đường đầy chông gai cơ chứ? Tôi nghi ngờ cậu có sở thích khác thường, bạo dâm hay thích bị ngược đây?”
Trình Huyễn Chu im lặng hồi lâu, không trả lời mà chỉ hỏi: “Anh có thể thử phẫu thuật cấy ghép không?”
Bác sĩ Trần nhanh chóng trả lời bằng hai chữ: “Không được.”
“Tôi biết những gì cậu đang nghĩ, cấy ghép các tuyến thể để từ Alpha biến thành Omega? Không thể, đừng nghĩ về nó nữa.”
“Mặc dù tôi là một bác sĩ lang băm, nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu rằng cậu sẽ chết.” Bác sĩ Trần nói với giọng điệu nghiêm túc.
Khuôn mặt tái nhợt của Trình Huyễn Chu lộ ra vẻ dửng dưng: “Ai mà không chết chứ?”
“Cậu có ít nhất 80% xác suất chết trên bàn mổ. Đây là kết quả cậu muốn sao?”
“…”
“Cậu nghe tôi hỏi…” Bác sĩ Trần nói, “Cậu vẫn còn tỉnh táo hả? Hay cậu thực sự định trở thành một người điên?”
Trình Huyễn Chu nói, “Tôi rất tỉnh táo.”
“Tất cả những người bị bệnh tâm thần đều nói mình không bị bệnh.”
Trình Huyễn Chu đáp lại không nao núng: “Người bình thường cũng sẽ nói mình không bị bệnh.”
“Vậy đây là một nghịch lý.”
“Chúng ta không thể nói thế được.”
“Nhưng tôi sẽ không đồng ý. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình của cậu sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi.”
“Tiểu Trình, cậu vẫn còn trẻ, cậu có thể gặp trở ngại gì chứ? Nếu cậu thực sự cảm thấy cuộc sống vô vọng, cậu không nên đến tìm tôi mà nên đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Trình Huyễn Chu không hề lung lay trước những lời thuyết phục, ngược lại y lạnh lùng hỏi: “Vậy theo ý kiến của anh, anh là bác sĩ chứ không phải sát nhân?”
Bác sĩ Trần cứng họng. . ngôn tình ngược
Suy nghĩ của Trình Huyễn Chu trôi về nửa năm trước.
Khi đó Trình Huyễn Chu đã biết được bí mật của bác sĩ Trần, lý do tại sao anh giấu tên thật và từ chức tại bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố.
Năm đó y cũng giống hiện tại bình tĩnh đứng trước mặt đối phương, y nói rằng mình sẵn sàng trả một số tiền lớn để mua thuốc chuyển đổi giới tính.
Bác sĩ Trần lặng lẽ nhìn chằm chằm Alpha trẻ tuổi đẹp trai trước mặt thật lâu, một lúc sau anh dùng ngón trỏ gõ lên bàn, âm thanh giòn giã của ngón tay va vào ván gỗ bộc lộ ra cảm xúc không rõ ràng của anh: “Cậu đi với tôi.”
Trình Huyễn Chu không biết phòng khám của bác sĩ Trần được liên thông với một tầng hầm lớn như vậy. Y đi theo bác sĩ Trần lên cầu thang rồi băng qua một hành lang hẹp, không khí tràn ngập một mùi đặc biệt khó tả do bụi bặm tích tụ quá lâu.
Họ đi bộ khoảng năm phút, rồi bác sĩ Trần cầm đèn pin dừng lại trước một cánh cửa rỉ sét.
Bác sĩ Trần lấy ra chiếc chìa khóa từ trong túi trước ngực và mở cửa.
Một mùi lạ lùng khó tả ập đến trước mặt y.
… Giống như mùi ẩm mốc trộn lẫn với vô số hương liệu đã hết hạn sử dụng, nó chắc chắn không phải là mùi dễ chịu.
Bóng đèn trên mái nhà nhấp nháy vài cái rồi bật sáng, vài con côn trùng nhỏ cứ lao vào xung quanh nguồn sáng phát ra tiếng “vo ve” rất nhỏ, âm thanh khó chịu khiến người ta bất giác sởn tóc gáy.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo, trước mặt Trình Huyễn Chu hiện ra những chiếc kệ sắt. Trên kệ có vô vàn những bình thủy tinh có hình dạng giống nhau chứa đầy chất lỏng trong suốt, trông toàn bộ khung cảnh thật hoành tráng.
Đột nhiên nhận ra điều gì đó nên Trình Huyễn Chu kinh ngạc nhìn bác sĩ Trần, nói từng chữ: “Anh, anh có phải là biến thái không?”
Căn phòng chứa đầy những thứ giống như chất lỏng này, hóa ra đều là tin tức tố đậm đặc của Omega ở dạng lỏng!
Bác sĩ Trần nghe thấy từ “biến thái” cũng không có một chút phiền lòng, ngược lại anh nở nụ cười ngả nghớn: “Sao nào? Sợ rồi?”
Trình Huyễn Chu quả thực vô cùng sợ hãi và không thể tin vào mắt mình, nhưng khứu giác cho y biết toàn bộ tầng hầm đang tràn ngập mùi của hàng trăm loại tin tức tố khác nhau.
“Đây là cái gì?” Y suýt nữa không nói nên lời.
“Nước hoa tin tức tố, cậu chưa nghe nói qua sao?” Bác sĩ Trần đẩy kính, “Thật tiện lợi và dễ sử dụng, có thể chọn tùy ý.”
Trình Huyễn Chu cân nhắc rồi hỏi, “Anh… Lấy mấy thứ này ở đâu vậy?”
Bác sĩ Trần liếc mắt nhìn y một cái: “Cậu đang suy nghĩ gì đấy? Lấy từ nhiều người khác nhau thôi. Cậu sẽ không nghĩ tôi bắt cóc Omega rồi ép khô họ đó chứ?”
Trình Huyễn Chu cụp mắt xuống: “…Ồ.”
Bác sĩ Trần chậm rãi bước qua kệ sắt trong khi chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt anh rất thích thú, ánh mắt khi ngắm nhìn bình thủy tinh đó cũng vô cùng âu yếm.
“Cậu có biết tại sao tôi nghiên cứu thuốc chuyển đổi giới tính không?” Giọng nói du dương của anh vang vọng khắp tầng hầm.
Trình Huyễn Chu đứng sau lưng, im lặng.
“Đó là thí nghiệm táo bạo nhất mà tôi từng làm. Khi đó, tôi mới là một cậu sinh viên chưa tốt nghiệp của trường y và đang làm trợ thủ cho thầy hướng dẫn ở chi nhánh của bệnh viện.”
Bác sĩ Trần nói: “Tôi có một bệnh nhân muốn tôi thực hiện phẫu thuật chuyển đổi giới tính cho hắn, mà tôi lại…”
Anh cười khổ: “… Không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của hắn.”
“Vì hắn mà tôi đã dành suốt ba tháng trời trong phòng thí nghiệm, sau đó tôi đã chế tạo ra thuốc chuyển đổi.”
“Thuốc chuyển đổi, tôi chọn tên này vì tôi hy vọng nó sẽ giúp người khác chuyển đổi giới tính.”
“Nhưng thực tế là thuốc chuyển đổi không thể khiến một người biến thành giới tính khác, nó chỉ có thể thay đổi một số phản ứng sinh lý. Nó là một trò đùa, là thất bại của tôi.”
“Nhưng cho dù như vậy thì tôi vẫn không từ bỏ, tôi muốn phối hợp thuốc chuyển đổi và tin tức tố với nhau nên tôi đã chuẩn bị vô số tin tức tố của Omega. Quyến rũ, gợi cảm, lôi cuốn, hắn muốn trở thành gì thì tôi cũng làm được, chúng tôi ngày càng tiến xa hơn trên con đường thành công.”
“Nếu hắn muốn trở thành Omega, vậy tôi sẽ để hắn trở thành Omega tốt nhất.”
“Và sau đó?” Trình Huyễn Chu hỏi.
“Sau đó…” Bác sĩ Trần kể bằng một giọng nói buồn bã khó tả, “Hắn có thai rồi chết dưới con dao của tôi.”
“Khi đó hắn gần như sắp chết, nhưng vẫn không nói với tôi điều gì. Mà tôi vẫn đang chìm đắm trong những giấc mơ đẹp đẽ của chính mình.”
“Mãi cho đến khi mổ xác hắn thì tôi mới biết tất cả các cơ quan nội tạng của hắn đã hỏng hết, cả người hắn như một cái xác khô. Vì hắn được tiêm thuốc chuyển đổi trong một thời gian dài, bản thân cơ thể hắn cũng không tương thích với tin tức tố nhân tạo nên cơ thể hắn bị tổn hại rất nhiều. Thế mà hắn vẫn muốn có một đứa con, điều này thực sự khá kỳ lạ.”
“Sao mà làm được, tôi không phải Chúa nên đâu thể tạo ra phép màu.”
Trình Huyễn Chu nghe mà cảm thấy ớn lạnh toàn thân, như thể đang ở trong hầm băng.
Bác sĩ Trần chậm rãi quay đầu lại, đằng sau mắt kính lạnh lẽo là ánh mắt như muốn xuyên thấu qua cả người Trình Huyễn Chu. Anh khẽ nói, “Cậu thật sự muốn chết đến thế sao?”
“Cậu làm vậy vì ai?”
Những ngón tay của Trình Huyễn Chu đang trượt trên một chiếc lọ nhỏ bị phủ đầy bụi, chiếc nhãn trên lọ ghi ba chữ “Trà ô long”.
Tay y đột nhiên run lên một cách máy móc.
“Choang” một âm thanh chói tai và giòn giã vang lên.
Chiếc bình thủy tinh bị y vô tình làm rơi khỏi kệ sắt, vỡ tan thành vô số mảnh.
Chất lỏng trong suốt như pha lê tràn ra nền nhà bẩn thỉu, một vài giọt bắn lên trên mặt của y.
Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập hương trà đắng.