Nghe đến đây, Tô Gia Yến biết mình đã bị lừa nhưng không có can đảm để chửi bới, giọng có hơi khó hiểu.
“Ngài…. Rõ ràng đã kí hợp đồng với công ty khác, tại sao còn hứa với tôi ?”
Đường Tử Khanh vừa ăn bánh táo vừa hài lòng nhìn biểu cảm sững sờ trên khuôn mặt cậu. Anh cười khẩy không ngại hình tượng mà nói tiếp.
“Vì lúc đó chỉ có mình cậu là thích hợp nhất ! Với lại làm người mà, ai mà chả bị lừa quan trọng là nhiều hay ít thôi !”
Tô Gia Yến bị thao túng, ỉu xìu ngồi đấy. Vậy là hợp đồng lần này không kí được rồi, chắc Lưu Khiết sẽ thất vọng lắm !!
Bất ngờ, Đường Tử Khanh bật cười khanh khách, anh cười lên trông rất đẹp, lệ chí dưới mắt trở nên chói lóa, thảo nào có nhiều người bám lấy anh không dứt như vậy.
“Đùa cậu đấy, tôi cũng không phải người không giữ chữ tín như vậy ? Tôi sẽ thông báo hủy hợp đồng với Hoa Vinh !”
Tô Gia Yến ngơ ngác chưa tiêu hóa nổi, lát sau mới ngập ngừng nhỏ giọng: “Thôi bỏ đi, hợp đồng đã kí mà bị hủy công ty của anh sẽ phải chịu bồi thường, không nên làm như vậy….”
Đường Tử Khanh không mấy để ý, bâng quơ nói: “Không sao, Hoa Vinh là công ty của cậu tôi, chỉ cần tôi nói một tiếng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu !”
Tô Gia Yến lúc này mới hiểu ra mà cảm thán gật đầu: Người có tiền đúng là tùy hứng thật !!
Thấy Tô Gia Yến cứ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, Đường Tử Khanh cười mỉm hỏi: “Rất đẹp đúng không ? Mê tôi rồi sao ?”
Nghe vậy, khuôn mặt Tô Gia Yến đỏ ửng mất kiểm soát, cậu bối rối thu tầm mắt mà kết luận: Đúng là Đường Tử Khanh rất đẹp !
Nhưng nghĩ đến kết cục thảm hại của Lưu tổng, người chỉ mới ham muốn thân thể anh mà chưa kịp xơ múi nào, sống lưng Tô Gia Yến bỗng dưng ớn lạnh.
Cậu xua tay lắp bắp: “Tôi không có ý gì với anh hết, thật đó !!”
Đường Tử Khanh cười xòa, cũng không truy cứu thêm về truyện này nữa.
Bàn xong việc, Đường Tử Khanh trước khi leo lên xe còn không quên nói: “Hôm sau cậu mang hợp đồng đến tôi sẽ kí, nhưng là người khác thì tôi không chắc đâu !”
Tô Gia Yến mơ hồ nghĩ “người khác” trong lời của Đường Tử Khanh chắc hẳn là giám đốc Lưu, mặc dù không chắc Lưu tổng đã xuống giường đi lại được hay chưa.
Tô Gia Yến nhìn anh gật đầu chắc nịch: “Tất nhiên rồi ! Anh đi cẩn thận !”
Đợi Đường Tử Khanh đã yên vị trong xe, trợ lý mới khởi động máy tò mò hỏi.
“Tiểu Đường tổng, chuyện về Thiệu tổng thế nào rồi ?”
Đường Tử Khanh nhìn những chấm sáng lấp lánh bên ngoài qua ô cửa kính trong suốt, giọng không có mấy cảm xúc nói.
“Mọi chuyện giải quyết êm xuôi rồi !”
Nghe vậy, trợ lý ý thức được chuyện lần này có thiếu niên kia giúp đỡ, không khỏi bối rối hỏi thêm.
“Vậy chuyện hợp đồng, ngài nói thế nào với cậu ấy ?”
“Tất nhiên là hủy !”
Trợ lý nghe xong liền tỏ vẻ biết ngay mà, chỉ tội cho thiếu niên bị lừa kia. Nhưng vài giây sau, tiểu Đường tổng lại nói tiếp.
“Mai cậu sang hủy hợp đồng với Hoa Vinh đi !”
Trợ lý lắp bắp: “Chứ không phải ngài nói hủy là hủy với cậu ta sao ?”
Đường Tử Khanh lạnh nhạt: “Nói gì vậy chứ, trông tôi tệ hại đến mức đó sao ? Sản phẩm bên chi nhánh Cố thị rất tốt, tôi đã bàn bạc qua rồi, cậu ta nói sẽ giảm 15 phần trăm tổng số tiền….”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tử Khanh phấn khích: “Tất nhiên 15 phầm trăm đó là tên biến thái họ Lưu bỏ tiền ra !”
Nghe điệu cười ha hả đắc ý đầy xấu xa của sếp nhà mình, trợ lý âm thầm nuốt nước bọt một cái, cảm thấy họ Lưu thật xui xẻo, vừa bị mất việc mất tiền nay vẫn chưa rời giường được.
Chiếc Lamborghini phóng nhanh trên đường cao tốc, trợ lý liếc nhìn gương chiếu hậu hỏi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây !”
Đường Tử Khanh lặng lẽ cảm nhận sự thèm khát của cơ thể mình: “Đến bar KOP đi, tự nhiên muốn uống rượu quá !”
Rất nhanh chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước cửa bar, trợ lý vội xuống xe mở cửa cho Đường Tử Khanh liền nghe anh nói.
“Cũng muộn rồi cậu về đi, không cần chờ tôi đâu ! Tôi tự bắt taxi về được !”
Trợ lý có hơi do dự, sợ sếp xảy ra chuyện liền nói: “Nếu ngài say quá có thể gọi tôi, tôi sẽ đến ngay !”
Đường Tử Khanh bật cười: “Đùa gì vậy, sếp của cậu là ngàn ly không say nhé !”
KOP là một trong những gay bar nổi tiếng nhất Bắc thành.
Cửa vừa mở ra, một loạt âm thanh hỗn tạp truyền đến màng nhĩ Đường Tử Khanh , có tiếng nhạc xập xình cùng tiếng hú hét chói tai của đám người trên sàn nhảy.
Trong quán bar một mảnh tối đen chỉ nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy đủ loại màu sắc hết sáng rồi tắt, chuyển động vừa nhanh vừa có quy luật chiếu sáng cả bar.
Mọi thứ không kịp phòng bị mà đập vào mắt không gây sự khó chịu ban đầu mà còn kích thích những tế bào ẩn sâu trong cơ thể phấn khích nhảy nhót.
Đường Tử Khanh từ chối những lời mời 1 đêm của vài người cũng đang đứng ở cửa, hoàn hảo lách người vào trong quầy pha chế mà không bị đụng chạm.