Cửa xe mạnh mẽ đóng sầm, không khí ẩm ướt từ bên ngoài cũng len lỏi chui vào. Nhìn Tô Gia Yến bị ướt mưa có chút chật vật, Tô Dịch khởi động xe, không vui nói.
“Dù của em đâu ? Nãy anh thấy em có cầm mà !”
Tô Gia Yến sờ sờ cái đầu bông xù hơi ẩm ướt của mình, không quan trọng mà thuật lại.
“Nãy em thấy có người đứng ở cổng công ty nên cho người ta mượn rồi !”
Tô Dịch lấy khăn khô trùm lên đầu cậu, lại tăng nhiệt độ xe lên một chút, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Muốn làm người tốt quá ha ! Còn để bản thân bị ướt !”
Làm việc chính nghĩa mà bị anh hai móc mỉa như vậy, Tô Gia Yến có hơi tủi thân: “Mưa nhiều lắm đó anh hai, biết khi nào mới tạnh, em chạy có chút xíu à !”
Tô Dịch hơi xoay vô lăng nói: “Trong xe anh có dù, lần sau gọi anh ra đón, nhớ chưa ?”
Tô Gia Yến không thích cảm giác bị nuông chiều như trẻ con này, không đáp lời mà chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Bị ướt có chút xíu à, hung dữ như vậy làm gì !”
Tô Dịch lặp lại: “Nhớ chưa ?”
Tô Gia Yến trề môi nói: “Em biết rồi !”
Cố Sâm thất thần nhìn chiếc dù được nhét vào trong tay mình, một chiếc Rolls-Royce chầm chậm đi đến trước mặt hắn, cửa kính xe nhẹ nhàng hạ xuống, lộ ra chút bối rối của tài xế.
“Xin lỗi chủ tịch, để ngài đợi lâu rồi !”
Cố Sâm không lên tiếng, tài xế nghĩ thầm chủ tịch có lẽ đang rất giận dữ, bèn vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe mở cửa cho vị đại nhân này lên.
Cô Sâm nhàn nhạt liếc tài xế một cái, không mặn không nhạt nói: “Không cần xuống xe đâu, tôi có dù rồi !”
Tài xế: Ngài lấy đâu ra dù vậy ?
Cố Sâm nói xong trực tiếp mở dù ra che, rất nhanh đã yên vị trong xe. Tài xế len lén liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy chủ tịch nhẹ nhàng để dù vào ghế trống bên cạnh, có lẽ rất trân trọng món đồ nhỏ đó.
Đang đăm chiêu suy nghĩ bỗng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của tử thần, tài xế không dám nhìn loạn, tim đập bang bang mà lái xe.
Cố Sâm nhìn chiếc dù ướt nhẹp đặt trên ghế, một giọt nước chảy trên vải dù thấm ướt ghế bên cạnh không khỏi nghĩ nghĩ.
Bạn nhỏ chắc bị ướt mưa không ít nhỉ ?
Nhà của Tô Gia Yến nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh, từ trung tâm thành phố đi ra nhanh nhất cũng phải nửa tiếng mới tới nơi. Tô Gia Yến rất yên tâm về tay nghề lái xe của anh hai nhà mình, ngồi trên xe rung đùi bấm điện thoại.
Cố thị không quy định nhân viên không được sử dụng di động trong giờ làm, mặc dù vậy Tô Gia Yến vẫn để điện thoại một góc, thật sự cần dùng mới lôi ra.
Mới mấy tiếng xem qua mà Wechat của cậu náo nhiệt phết, đa số là tin nhắn của bạn thân và mấy nhóm lớp cậu tham gia, ngoài ra còn có tin nhắn của giáo sư Từ.
Giáo sư Từ: [Dạo này bận quá chưa có thời gian hỏi thăm trò, công việc hiện tại của trò ổn chư ?]
Tin nhắn được gửi từ hơn 1 tiếng trước, có lẽ giáo sư vừa tan lớp buổi chiều. Tô Gia Yến làm việc tại Cố thị phần nhiều là do giáo sư Từ giới thiệu, ông tự hào cảm thán rằng một học trò xuất sắc của ông hiện tại đang làm việc ở đó.
Tô Gia Yến mới đầu không quá để tâm, nhưng tìm hiểu kĩ thì biết Cố thị nằm trong top doanh nghiệp lớn nhất thế giới, các chuyên gia dự đoán nó sẽ tiến xa hơn trong vài năm ngăn ngủi tới, là con rồng thâu tóm tất cả các ngành có thể kiếm ra tiền.
Mà trụ sở chính của Cố thị nằm ngay trong Bắc thành, cũng khá gần nhà cậu, đặc biệt tiền lương siêu siêu cao.
Tô Gia Yến gõ chữ trả lời giáo sư.
Tô Gia Yến: [Thầy không cần lo lắng, mọi thứ đều ổn cả !]
Tô Gia Yến lại thăm hỏi một chút về sức khỏe của giáo sư, bật cười khi nghe ông kể về khóa tân sinh viên mới vào trường…..
Hàn huyên một chút, chiếc xe chầm chậm tiến vào cổng sắt, sau đó hai cánh cổng nhẹ nhàng khép lại.
Đỗ xe xong xuôi Tô Gia Yến bước xuống xe, mới đi được vài bước tóc cậu bị vò mạnh. Cậu tránh thoát bàn tay ma quỷ của anh trai, trừng mắt oán trách.
“Anh làm hỏng tóc em !”
Nói xong còn vuốt vuốt sửa lại, Tô Dịch phì cười, khoác vai cậu vừa đi vừa nói.
“Anh cũng không cố ý, chỉ xem tóc em khô hay chưa thôi ? Mẹ mà phát hiện là anh xong đời đó !”
Tô Gia Yến bắt được trọng điểm: “Thì ra anh chỉ lo bản thân mình xong đời thôi, quan tâm em cũng là giả !”
“Đâu có, anh chỉ lo mẹ biết em ướt mưa, lỗ tai của em lại sớm kết kén thôi !”
Tô Dịch yêu thương nhéo nhéo vành tai nhỏ của cậu, vừa bước đến cửa đã phát hiện mẹ mình đã sớm đứng ở đó, ánh mắt đăm đăm nhìn bàn tay anh nhéo tai cậu.
Tô Dịch: “……” Chuyến này xong đời rồi !
Tô Gia Yến ngồi sô pha êm ái, miệng nhai lê vừa ngọt vừa giòn, chớp mắt vô tội nhìn anh trai bị mẹ rượt khắp nhà.
Mẹ Tô: “Tô Dịch, anh có lớn mà không có khôn, ai cho anh bắt nạt Yến Yến hả ?”
Tô Dịch nhìn mẹ biện giải: “Mẹ à, con không có con vô tội thật mà……!” Lại quay sang phía Tô Gia Yến cầu cứu: “Bé ngoan, mau nói sự thật đi mà…..!”
Tô Gia Yến: “…..” Chớp mắt vô tội.
Tô Dịch gào thét: “Bé ngoan, cứu anh…!”
Tô Gia Yến: “…..” Chớp mắt vô tội, em không biết gì hết á !
Tô Dịch chết tâm: “Bé ngoan, em thật là không có lương tâm mà !”