Yêu Đương Đoan Chính

Chương 33



Phòng hai người

Thành phố A bị bao trùm bởi sự sầm uất vô cảm.

Nếu Yến Hảo đến chơi cùng Dương Tùng, rời nhà ga rồi họ sẽ lượn quanh bốn phía, nhưng bên cạnh cậu là Giang Mộ Hành.

Dẫu cảnh sắc có đẹp đến đâu, địa điểm có vui thú cỡ nào cũng không đáng kể.

Yến Hảo ngẫm nghĩ Giang Mộ Hành say xe, dạ dày không thoải mái, nên nghỉ ngơi trong khách sạn một thời gian ngắn, khi đó cậu sẽ chơi chút game trên điện thoại. Không chơi cũng sẽ không chán, cậu có thể ngắm Giang Mộ Hành đi ngủ.

Bởi là phòng hai người, bọn họ chung một cái phòng.

Yến Hảo không ngờ Giang Mộ Hành vừa đến khách sạn đặt hành lý xuống, đã nói ngay muốn tới đại học A.

“Bây giờ hả?” Yến Hảo đực mặt.

“Đại học A cách chỗ này không xa.” Giang Mộ Hành kéo balo kiếm gì đó, “Chúng ta đi một vòng, tiện thể ăn cơm ở đâu đấy.”

Yến Hảo nhìn đoạn gáy sạch sẽ của hắn: “Cậu không ngủ lát à?”

“Ngủ trên tàu rồi.” Giang Mộ Hành tìm thấy một chiếc nào hộp nào đó ném về phía cậu, “Cầm.”

Yến Hảo đón được xem thử, hộp màu xanh, bên trên có chữ viết, toàn bộ là tiếng Anh, cậu đọc hiểu, rề rà chớp chớp mắt, biết rõ còn hỏi: “Đây là gì?”

Giang Mộ Hành cầm balo quăng lên giường, ngồi ở mép giường: “Đuổi muỗi.”

Yến Hảo vuốt hộp mấy lần bằng đầu ngón tay. Thể chất cậu không phải cực kỳ thu hút muỗi, nhưng da cậu trắng, khiến những vết sưng đỏ trở nên rất rõ ràng, hơn nữa mất rất lâu mới giảm sưng, cậu thường xuyên không chịu nổi mà gãi.

Yến Hảo vốn muốn mua chai Lục Thần nhỏ. Cậu nhìn miếng dán đuổi muỗi trong tay, đầu cũng hơi choáng váng, không biết có phải sốt không: “Lớp trưởng, cậu mua à?”

Đây là câu hỏi ngu ngốc.

Dĩ nhiên là mua, nếu không chẳng lẽ gió to thổi tới?

Yến Hảo đang định cứu vãn trí thông minh của mình chút, nào ngờ Giang Mộ Hành đáp một câu: “Không phải.”

“Hoàng Tự nhờ người mua cho bạn gái.” Không nghe ra gợn sóng trong giọng Giang Mộ Hành, trên mặt cũng không thấy cảm xúc, “Tuỳ tiện cho tôi mấy hộp.”

Dứt lời, ngưng một lát, “Tôi chỉ đem theo một hộp, còn lại đều ở nhà, lúc về cho cậu.”

Không chờ Yến Hảo kịp phản ứng, Giang Mộ Hành bỗng đứng dậy: “Cậu có đi không?”

Suy nghĩ Yến Hảo lập tức bị xáo trộn: “Đi chứ, đi đi đi. Lớp trưởng cậu chờ tôi lát, tôi đi vệ sinh.”

Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Giang Mộ Hành thở ra một hơi, ánh mắt đảo qua bình giữ nhiệt màu xanh dương trên bàn, rồi quay trở lại, dừng trong vài giây lát, tiến lên vặn nắp bình, uống một ngụm nước giấm nhạt, cau mày.

“Khó uống thật.”

Đoạn, Giang Mộ Hành tiếp tục uống vài ngụm.

.Trên đường đến đại học A, bụng Yến Hảo kêu gào kịch liệt. Cậu và Giang Mộ Hành tìm quán cơm.

Giang Mộ Hành gọi một bát mì, lại còn là mì chay, không có cả một miếng thịt băm.

Yến Hảo lật menu qua lật lại, cuối cùng chọn phần cơm đĩa thịt thái sợi hương cá.

Cậu là người theo chủ nghĩa ăn thịt, ba món thích nhất lần lượt là móng giò hầm, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt

Cậu là người theo chủ nghĩa ăn thịt, ba món thích nhất lần lượt là móng giò hầm, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt.

Nhìn lại Giang Mộ Hành, ăn uống thanh đạm, gần thành người theo chủ nghĩa ăn chay.

Yến Hảo không nghĩ ngợi nói: “Lớp trưởng, nghe bảo nếu ăn chay suốt thì dần dần sẽ trở nên thanh tâm quả dục.”

Thái dương Giang Mộ Hành mơ hồ giật một cái.

“Cậu nhìn người xuất gia xem, cơm canh đạm bạc, sắc tức thị không, không tức thị sắc*.”

*Câu này vượt quá chỉ số IQ của mình nên không chú thích được.3

Yến Hảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Còn cậu nữa, tư duy rõ ràng, cực kỳ điềm đạm, vô cùng lý trí, không có h4m muốn.”

Thái dương Giang Mộ Hành giật dữ dội hơn nữa.1

Yến Hảo tiến đến bên cạnh hắn: “Lớp trưởng, cậu không phản bác?”

Giang Mộ Hành bưng trà lên uống: “Không phản bác.”

Thật sự không có? Vậy có thể lên không? Tầm mắt Yến Hảo dời xuống theo bản năng.

Giang Mộ Hành bỗng nghiêng mặt.

Yến Hảo tức khắc luống cuống tay chân ngồi thẳng, không dám ngó nữa.

“Lòng hiếu kỳ của cậu đặt vào việc ngoài học tập đặc biệt nhiều.” Giang Mộ Hành đặt cốc lên bàn, “Tôi rất bình thường, không có vấn đề gì hết.”

Yến Hảo hơi giật mình: “Bình thường à?”

Một khắc sau buột mồm: “Bình thường là tốt rồi, rất tốt, bình thường tốt.”

Giang Mộ Hành: “…”

Yến Hảo thật sự đói bụng, cơm vừa đến là ăn luôn mồm, đút vào miệng chật ních, quai hàm nhô cả lên.

Yến Hảo thật sự đói bụng, cơm vừa đến là ăn luôn mồm, đút vào miệng chật ních, quai hàm nhô cả lên

Giang Mộ Hành không thèm ăn mấy. Gắp xong mấy đũa mì, hắn đặt đôi đũa lên miệng bát, hơi ngồi ra sau lướt điện thoại.

Yến Hảo mồm miệng không rõ: “Lớp trưởng…”

Giang Mộ Hành ngắt lời: “Ăn đi.”

Mũi Yến Hảo lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Giang Mộ Hành không ngước mắt: “Ăn xong hẵng nói.”

Yến Hảo li3m dầu cải ngoài miệng: “Ò.”

“Tôi nhịn không nổi, vẫn là vừa ăn vừa nói đi.” Yến Hảo nuốt miếng cơm và đồ ăn, “Chủ nhiệm có nói chuyện với cậu về tôi không?”

Giang Mộ Hành ngước mắt.

Yến Hảo túm những sợi tóc chọt vào mắt cậu ra: “Từ hạng chót lội đến hạng trung, khẳng định sẽ dấy lên ngờ vực.”

Giang Mộ Hành cất điện thoại vào túi áo: “Sao, có người kiếm cậu?”

Yến Hảo không trả lời: “Cậu vẫn chưa nói tôi biết.”

“Hiện tại không có.” Giang Mộ Hành tóm tắt đơn giản dễ hiểu, “Đến cậu.”

Yến Hảo nhếch miệng: “Trên QQ có người nhắn tôi, trong Không Gian cũng có vài bình luận, không nói rõ ràng, đều kỳ quái.”

Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Mỗi một điểm đều do chính bản thân cậu giành được.”

“Không đâu.” Yến Hảo bới măng trong bát ăn, “Trọng điểm cậu đánh dấu cho tôi, có rất nhiều câu ra thi. Không có cậu, tôi không thể làm.”

Giang Mộ Hành chậm rãi nói: “Trước tiên gác lại các môn khác, chỉ nói toán. Câu trắc nghiệm và điền khuyết đều có trong sách vở, giống y chóc, không thay đổi trị số nào.”

“Ý đầu tiên của câu dài cuối cùng không giống y nguyên, nhưng trong sách cũng có dạng đề tương tự. Trước khi thi, chủ nhiệm liên tục nhấn mạnh sẽ thi phần này, đồng thời cũng đánh dấu phạm vi ôn tập trọng điểm, nhưng một số người vẫn làm mất điểm như cũ.”

Hắn dừng một chút, ngôn từ sắc bén, “Cậu nói xem những con điểm kia có đáng để mất không?”

Yến Hảo lắc đầu: “Không đáng.”

Giang Mộ Hành không nhanh không chậm hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại làm mất?”

Yến Hảo dịu ngoan trả lời: “Không ôn tập tốt.”

Giang Mộ Hành đối mặt với cậu lúc cậu ngẩng đầu lên: “Thế nên dù tôi có đánh dấu trọng điểm cho cậu, nếu cậu không chăm chỉ ôn tâp, nhớ nhiều tìm hiểu nhiều, tự quy nạp thứ gì đó cho mình, thì lúc cậu thấy bài thi sẽ chỉ cảm thấy quen chứ không biết phải làm gì.”

Mắt Yến Hảo dần sáng lên, nhìn thẳng vào Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành nghiêm túc nói: “Yến Hảo, cậu phải nhớ rằng, người khác nói thế nào là chuyện của người khác. Cậu nhất định phải chấn chỉnh tư tưởng, thành tích của cậu là thành quả cậu tự mình nỗ lực đạt được.”

Yến Hảo không biết sao, khi lần này nghe hắn gọi tên mình, toàn thân cậu như bị một luồng điện xẹt qua, tê tê.

“Nhưng tôi quả thực có dựa vào cậu.” Yến Hảo nói.

Giang Mộ Hành nhàn nhạt: “Ăn tiếp cơm của cậu đi.”

Yến Hảo bới ra toàn bộ cà rốt thái sợi chất đống cùng một nơi, gắp lên ăn một thể: “Lớp trưởng, cổ họng cậu lành chưa?”

Giang Mộ Hành nói: “Rồi.”

Vẻ mặt Yến Hảo kinh ngạc, thi xong lành liền, lẽ nào thực sự là hội chứng trước khi thi?

“Ờm, lớp trưởng, cậu ngồi chỗ đó có phải áp lực lớn lắm không, mỗi lần thi đều vô cùng lo lắng sẽ tụt hạng?”

Giang Mộ Hành từ chối cho ý kiến: “Khoảng cách điểm rất xa, sẽ không có ai đuổi lên được.”

Yến Hảo: “…”

Giọng điệu rất ngông cuồng, nhưng không phải ba hoa.

Chừng hai giờ chiều, Yến Hảo và Giang Mộ Hành đến đại học A.

Vào khoảng thời gian này, đại học A đang nghỉ hè. Trạm xe buýt đối diện cửa chính toàn những thanh niên trẻ tuổi xách cặp da, thỉnh thoảng có tiếng bánh xe chạy lên mặt đường.

Yến Hảo kéo kéo mũ lưỡi trai trên đầu, đứng ở cửa chính giao máy ảnh cho Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, cậu giúp tôi chụp kiểu ảnh nhé.”

Giang Mộ Hành giơ máy ảnh lên.

Yến Hảo tạo tay chữ V: “Chụp tôi đẹp trai chút.”

Dứt lời, cậu thấy Giang Mộ Hành cầm máy ảnh lùi lại mấy bước, dừng ở một chỗ, sau đó… quỳ một gối xuống.

Tim Yến Hảo đập thình thịch, tạp âm bên tai tựa hồ cũng cách xa cậu, cậu nghe thấy tiếng đầu gối Giang Mộ Hành chạm đất.

Giang Mộ Hành hô: “Cười.”

Yến Hảo nhoẻn khoé môi theo bản năng, đuôi mắt cũng cong lên, cười đến mức rực sáng.

Giang Mộ Hành không động đậy.

Yến Hảo đợi mãi, nụ cười sắp cứng: “Lớp trưởng?”

Giang Mộ Hành ấn màn trập.

Kế đó Yến Hảo được voi đòi tiên, kéo Giang Mộ Hành cùng đứng ở đấy, nhờ một sinh viên đại học A chụp giúp một tấm.

Thế là Yến Hảo và Giang Mộ Hành có bức ảnh chụp chung đầu tiên.

Mặc dù họ chỉ sóng vai đứng cùng nhau, không tiếp xúc cơ thể gì khác, nhưng họ đang nhìn về chung một hướng, đang đứng cùng một khung hình.

Thanh xuân tuổi trẻ thuộc về bọn họ cứ thế được đóng khung.

Yến Hảo xem tấm hình, lòng nảy sinh cảm giác “miễn là học tập thật giỏi thì cái gì cũng sẽ có”.

Toàn thân đều bay bổng.

Yến Hảo vuốt tấm hình, rồi vuốt đến bản thân ở ngay dưới.

Cảm ơn Yến Hảo của hơn hai mươi ngày trước, có sự khắc khổ và kiên trì của cậu ấy, thì mới có hành trình biến giấc mộng thành hiện thực này của mình.

“Lớp trưởng, tôi chụp cho cậu thêm mấy tấm nhé.”

Yến Hảo tràn đầy phấn khởi như học sinh tiểu học đi chơi xuân, “Dưới biển báo đường thì thế nào?”

Giang Mộ Hành che chiếc dù cậu kiên quyết đưa qua, toàn bộ khuôn mặt đường nét rõ ràng khuất trong bóng râm: “Rốt cuộc cậu có đi dạo không? Hay cậu chỉ muốn chụp ảnh ở cửa ra vào?”

Yến Hảo chạy bước nhỏ đến mép dù, nhanh như gió thò đầu nhìn Giang Mộ Hành đang ở trong: “Lớp trưởng, có phải cậu không muốn cầm dù không?”

Mặt Giang Mộ Hành không cảm xúc.

Yến Hảo khụ một tiếng: “Tôi là vì muốn tốt cho cậu.”

“Người say xe vừa ngồi xe xong, cơ thể sẽ không thoải mái. Hôm nay rất nóng, cậu lại không nghỉ ngơi trong khách sạn, lỡ cậu té xỉu tôi cũng khó mang cậu về được.”

Giọng Giang Mộ Hành hơi trầm: “Đã mũ còn dù.”

Yến Hảo tự nhủ, đôi khi không tiện bung dù nên vẫn phải mang mũ. Tôi chỉ là muốn lặng lẽ tản bộ cùng cậu dưới sân trường, không muốn cậu đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, bị người ta dò xét bàn luận.

Nhưng không thể nói những điều này.

Đối diện với cái nhìn chăm chú của Giang Mộ Hành, Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập mạnh cười: “Vì muốn tốt cho cậu, thật đấy.”

Giang Mộ Hành liếc cậu một cái.

Ngay lúc này, đối diện đường cái truyền đến một âm thanh kinh ngạc: “Tiểu Giang.”

Là Hoàng Tự, bên cạnh còn có một nữ sinh cực kỳ cao gầy, dưới quần đùi là cặp chân vừa mịn vừa thẳng, tóc dài hơn cả bạn gái cũ Dương Tùng.

Thời tiết thế này nhưng cô không buộc lại, xoã hết trên vai, tóc bay lượn theo gió, khí chất khá tuyệt.

Yến Hảo nhiều chuyện với Giang Mộ Hành: “Dáng người bạn gái Hoàng Tự ổn thật.”

Giang Mộ Hành thu dù.

Yến Hảo lại nói tiếp: “Rất đẹp.”

Giang Mộ Hành cởi mũ xuống.4

Lập tức có nhiều ánh mắt phóng sang đây, dấy lên một tràng xôn xao.

Sắc mặt Yến Hảo thoắt cái trở nên không tốt. Cậu đang định mở miệng thì Hoàng Tự đã dẫn bạn gái tới.

Hoàng Tự không vội giới thiệu cho bạn gái mà đến gần chút, mắt đảo qua cậu bé bên cạnh Giang Mộ Hành: “Ra đây chơi à.”

Nét mặt của y rất chi là ý tứ sâu xa: “Ra đây chơi là tốt.”

Xong lại nhìn về phía Giang Mộ Hành, ngó lơ cảnh cáo thầm lặng của hắn, vừa cười vừa nói: “Đúng là nên ra đây.”

Ba câu nói, câu trước còn sâu xa hơn so với câu sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Yêu Đương Đoan Chính

Chương 33: Phòng đôi



Thành phố A được bao phủ bởi một sự phồn vinh bạc tình.

Nếu Yến Hảo đến đây chơi với Dương Tùng thì vừa rời nhà ga cậu sẽ đi lung tung, nhưng bên cạnh cậu hiện tại là Giang Mộ Hành.

Cảnh đẹp hay khu vui chơi nào cũng không quan trọng.

Yến Hảo đoán Giang Mộ Hành say xe sẽ khiến dạ dày anh khó chịu nên cậu định nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc, trong lúc đó cậu sẽ chơi game trên điện thoại, mà dù không chơi cũng không chán chút nào, vì cậu có thể ngắm Giang Mộ Hành ngủ.

Vì đặt phòng đôi nên hai người ở cùng một phòng.

——

Yến Hảo không ngờ Giang Mộ Hành vừa đến khách sạn cất hành lý liền nói muốn đến đại học A.

“Bây giờ?” Yến Hảo bối rối.

“Đại học A cách đây không xa.” Giang Mộ Hành mở ba lô ra lục lọi tìm thứ gì đó: “Chúng ta đi dạo một vòng rồi tiện thể ăn cơm ở đó.”

Yến Hảo nhìn cái gáy gọn gàng của anh: “Cậu không ngủ sao?”

“Tôi đã ngủ trên xe rồi.” Giang Mộ Hành đưa đồ tìm được cho cậu: “Cầm lấy.”

Yến Hảo nhận lấy cái hộp màu xanh biếc, phía trên viết toàn là tiếng Anh cậu đọc hiểu được, cậu chầm chậm chớp mắt xem, sau đó biết tỏng còn hỏi: “Đây là cái gì?”

Giang Mộ Hành ném ba lô lên giường rồi ngồi xuống bên mép giường: “Miếng chống muỗi.”

Yến Hảo cạ ngón tay vào hộp, dù thể chất cậu không thuộc dạng hút muỗi nhưng da cậu trắng, bị chích sẽ hiện rõ, lại còn mất rất lâu mới lặn xuống, bình thường cậu còn hay gãi vì không chịu ngứa được.

Ban đầu Yến Hảo định mua một bình Liushen, cậu nhìn miếng dán chống muỗi trong tay, hơi choáng đầu, không biết đầu mình có ấm luôn chưa: “Lớp trưởng tự mua à?”

Câu hỏi này quá ngốc xít, chắc chắn là anh mua rồi, chứ chẳng lẽ gió thổi tới?

Yến Hảo đang định vớt vát trí thông minh của mình thì nghe Giang Mộ Hành nói: “Không phải.”

“Hoàng Tự nhờ người mua cho bạn gái.” Giọng điệu của Giang Mộ Hành không chút dao động, mặt cũng không có biểu cảm gì: “Tiện tay cho tôi mấy hộp.”

Dứt lời, anh thoáng dừng lại: “Tôi chỉ đem theo một hộp, còn lại đều để ở nhà, lúc về sẽ cho cậu.”

Yến Hảo còn chưa kịp phản ứng, Giang Mộ Hành đã đột nhiên đứng lên: “Cậu có đi hay không?”

Mạch suy nghĩ của Yến Hảo bị cắt ngang, cậu đáp: “Đi chứ, đi đi đi, lớp trưởng chờ tờ chút, tớ đi vệ sinh.”

Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Giang Mộ Hành thở ra một hơi, anh nhìn lướt qua bình giữ nhiệt màu xanh trên bàn nhỏ, sau đó dời mắt đi chỗ khác, tiếp đến quay đầu nhìn nó lần nữa, anh khựng lại một lúc mới bước tới mở nắp bình ra, uống một hớp nước giấm nhạt, anh cau mày.

“Khó uống quá đi.”

Nói rồi, Giang Mộ Hành uống thêm mấy ngụm.

——

Trên đường đến đại học A, bụng Yến Hảo réo inh ỏi, thế là cậu và Giang Mộ Hành tìm một quán cơm. Giang Mộ Hành gọi một tô mì chỉ có nước dùng trong suốt, không có một miếng thịt nào.

Yến Hảo xem thực đơn, lật tới lật lui, cuối cùng tạm gọi một tô cơm thịt lợn xé Yuxiang. Cậu là người theo chủ nghĩa ăn thịt, ba món cậu thích ăn nhất là thịt kho tộ, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt.

Cậu nhìn sang Giang Mộ Hành, ẩm thực của anh thanh đạm, sắp thành người theo chủ nghĩa ăn chay luôn rồi.

Yến Hảo không chút nghĩ ngợi lên tiếng: “Lớp trưởng, tớ nghe nói ăn chay mãi thì sẽ dần trở nên thanh tâm quả dục.”

Thái dương Giang Mộ Hành giần giật.

“Cậu xem những người tu hành ấy, cơm canh đạm bạc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Yến Hảo nói đầy lý lẽ: “Còn cậu, đầu óc sáng suốt, rất bình tĩnh, rất lý trí, không dục vọng.”

Thái dương Giang Mộ Hành giật càng thêm mạnh.

Yến Hảo nghiêng người lại gần anh: “Lớp trưởng, cậu không bác bỏ sao?”

Giang Mộ Hành bưng trà lên uống: “Không bác bỏ.”

Không thật sao? Vậy có thể lên được không? Yến Hảo vô thức nhìn xuống dưới một chút.

Giang Mộ Hành bỗng quay đầu lại.

Yến Hảo lập tức lúng túng ngồi thẳng dậy, không dám nhìn nữa.

“Ngoài việc học ra thì tính tò mò của cậu cực kỳ cao.” Giang Mộ Hành đặt ly xuống bàn: “Tôi rất bình thường, không có vấn đề gì cả.”

Yến Hảo hơi giật mình: “Bình thường ư?”

Ngay sau đó cậu buột miệng: “Bình thường là được, tốt lắm, bình thường là ổn rồi.”

Giang Mộ Hành: “…”

——

Yến Hảo đói meo bụng, cơm vừa được bưng lên là ăn từng miếng lớn, đầy ắp cả miệng khiến má cậu cũng phồng lên. Còn Giang Mộ Hành không có khẩu vị lắm, anh ăn xong mấy đũa mì rồi đặt đũa xuống miệng tô, ngồi lướt điện thoại.

Yến Hảo nói lúng búng: “Lớp trưởng…”

Giang Mộ Hành ngắt lời: “Cậu ăn đi.”

Yến Hảo nói bằng giọng mũi: “Tớ muốn nói với cậu chuyện này.”

Giang Mộ Hành không nâng mí mắt đáp: “Ăn xong rồi nói.”

Yến Hảo nhếch khóe miệng dính dầu mỡ: “Ừm.”

“Tớ không nhịn được, vừa ăn vừa nói đi.” Yến Hảo nuốt đồ ăn xuống: “Chủ nhiệm có nói gì về tớ với cậu không?”

Giang Mộ Hành ngước mắt lên.

Yến Hảo nắm mấy sợi tóc chọc vào mắt mình: “Từ dưới đáy chạy đến giữa, chắc chắn sẽ dẫn tới nghi ngờ.”

Giang Mộ Hành cất điện thoại vào trong túi: “Thế nào, có người tới tìm cậu?”

Yến Hảo không trả lời: “Cậu còn chưa nói tớ biết.”

“Vẫn chưa.” Giang Mộ Hành cho cậu đáp án ngắn gọn rõ ràng: “Đến phiên cậu.”

Yến Hảo bĩu môi: “Có người nhắn QQ tớ, tường nhà cũng có vài bình luận, không nói thẳng nhưng vẫn lạ kỳ lắm.”

Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Mỗi một điểm đều là tự cậu đạt được.”

“Không phải.” Yến Hảo gắp măng trong tô ăn: “Cậu vạch trọng điểm cho tớ, rất nhiều dạng dính trong đề thi, nếu không có cậu thì tớ đã không làm được.”

Giang Mộ Hành chậm rãi nói: “Trước tiên không nói các môn khác, chỉ nói về môn Toán. Câu trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống đều có trong sách, giống hệt không đổi một số nào.”

“Dù câu đầu trong số các câu hỏi lớn không giống như đúc nhưng cũng tương tự trong sách, trước khi thi chủ nhiệm nhấn mạnh nhiều lần sẽ ra dạng này, còn phân định phạm vi trọng tâm ôn tập, vẫn có người làm mất điểm như thường.”

Anh dừng một chút, ngôn từ bén nhọn: “Cậu nghĩ có nên để mất những điểm đó không?”

Yến Hảo lắc đầu: “Không nên.”

Giang Mộ Hành từ tốn hỏi: “Vậy vì sao họ lại làm mất?”

Yến Hảo ngoan ngoãn đáp: “Không ôn kĩ.”

Giang Mộ Hành nhìn cậu ngẩng đầu, đối diện với cậu và nói: “Cho nên, tuy là tôi vạch trọng điểm cho cậu, nếu cậu không chăm chỉ ôn tập, không ghi nhớ và giải nhiều để biến thành thứ của mình, thì khi nhìn giấy thi, cậu sẽ chỉ cảm thấy quen mà không biết phải giải thế nào. “

Đôi mắt Yến Hảo dần sáng lên, cậu nhìn thẳng vào Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành nghiêm túc nói: “Yến Hảo, cậu phải nhớ rõ, người khác nói gì là chuyện của người khác, cậu phải suy nghĩ đoan chính, thành tích của cậu là kết quả do chính cậu cố gắng đạt được.”

Yến Hảo không biết phải làm sao, nghe anh gọi tên mình, toàn thân cậu tê dại như bị một luồng điện chạy qua.

“Nhưng sự thật là tớ ỷ vào cậu.” Yến Hảo nói.

Giang Mộ Hành thờ ơ: “Ăn cơm đi.”

Yến Hảo moi hết cà rốt vụn chất thành đống rồi gắp lên ăn cùng một lúc: “Lớp trưởng, cổ họng của cậu đã khỏi chưa?”

Giang Mộ Hành nói: “Khỏi rồi.”

Vẻ mặt Yến Hảo kinh ngạc, thi xong là khỏi, lẽ nào đó là hội chứng trước khi thi thật sao?

“Gì ấy nhỉ, lớp trưởng à, cậu ngồi ở chỗ đó, áp lực có nặng lắm không, mỗi khi thi đều lo bị rớt xuống?”

Giang Mộ Hành không tỏ rõ ý kiến: “Điểm chênh nhau rất lớn, không ai có thể theo kịp.”

Yến Hảo: “…”

Giọng điệu anh cực ngông cuồng nhưng không phải khoác lác.

——

Khoảng hai giờ chiều, Yến Hảo và Giang Mộ Hành đến đại học A.

Quãng thời gian này đại học A đang trong kì nghỉ hè, trạm xe buýt đối diện cổng trường toàn là nam nữ thanh niên xách vali, thỉnh thoảng có tiếng xe chạy băng qua đường.

Yến Hảo kéo mũ lưỡi trai trên đầu, đứng trước cổng đưa máy ảnh cho Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, cậu chụp giúp tớ một tấm đi.”

Giang Mộ Hành nâng máy ảnh lên.

Yến Hảo giơ tay chữ V: “Chụp tớ đẹp trai chút.”

Vừa nói xong, cậu liền thấy Giang Mộ Hành cầm máy ảnh lùi về sau mấy bước rồi dừng lại một chỗ, tiếp đó… anh quỳ một chân xuống.

Trái tim của Yến Hảo đập bình bịch, tiếng ồn ào bên tai như dần cách xa cậu, để cậu nghe thấy tiếng đầu gối Giang Mộ Hành khuỵu xuống đất bụi.

Giang Mộ Hành hô: “Cười.”

Yến Hảo nhếch khóe môi lên theo bản năng, đuôi mắt cũng cong, mỉm cười rạng rỡ.

Giang Mộ Hành không nhúc nhích.

Yến Hảo đợi một hồi, nụ cười đã cứng ngắc: “Lớp trưởng?”

Giang Mộ Hành nhấn nút chụp.

Sau đó Yến Hảo được voi đòi tiên, cậu kéo Giang Mộ Hành đến đứng chỗ của mình lúc nãy rồi nhờ một sinh viên đại học A chụp một tấm. Thế là Yến Hảo có bức ảnh đầu tiên chụp với Giang Mộ Hành.

Dù hai người chỉ đứng sóng vai cạnh nhau, không có tiếp xúc nào khác, nhưng họ đều đang nhìn về cùng một hướng, trong cùng một khung ảnh.

Thuở thanh xuân thuộc về họ cứ thế được giữ vào tấm ảnh.

Yến Hảo nhìn ảnh, bỗng cảm thấy rằng chỉ cần cậu chăm chỉ học tập, chuyện gì cũng có thể làm được.

Cả người trở nên nhẹ bẫng.

Yến Hảo vuốt ảnh qua, họa lại bản thân dưới mắt mình.

Cảm ơn Yến Hảo trong hơn hai mươi ngày qua, nhờ cậu ấy chịu khó và kiên trì mới có chuyến đi này để cậu thực hiện ước mơ của mình.

——

“Lớp trưởng, để tớ chụp thêm vài tấm cho cậu.”

Yến Hảo hăng hái như học sinh tiểu học đi chơi xuân: “Dưới tấm biển đường phố này thì thế nào?”

Giang Mộ Hành cầm dù che nắng bị cậu dốc sức nhét vào tay, dáng hình anh ẩn dưới bóng râm: “Rốt cuộc cậu có vào trong trường đi dạo không? Hay đứng ngoài cổng chụp hình?”

Yến Hảo chạy bước nhỏ tới, ló đầu vào nhìn Giang Mộ Hành dưới tán dù: “Lớp trưởng không muốn dùng dù sao?”

Mặt Giang Mộ Hành vô cảm.

Yến Hảo khụ một tiếng: “Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”

“Người say xe mới ngồi xe xong, cơ thể sẽ khó chịu. Hôm nay trời lại nắng gắt, cậu chưa nghỉ ngơi trong khách sạn, lỡ cậu ngất thì tớ không đưa cậu về được đâu.”

Giọng Giang Mộ Hành hơi trầm: “Đã có mũ còn thêm dù.”

Yến Hào thầm nói trong bụng rằng sẽ có lúc không tiện bung dù, vậy nên phải đem theo mũ, tớ chỉ muốn yên tĩnh đi dạo quanh khuôn viên trường với cậu, không muốn cậu đi đâu cũng trở thành tâm điểm bị người ta dòm ngó và bàn tán.

Nhưng cậu không thể nói những lời đó ra.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Giang Mộ Hành, Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập mỉm cười nói: “Vì muốn tốt cho cậu thật đó.”

Giang Mộ Hành liếc cậu một cái.

Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc từ bên kia đường truyền tới: “Tiểu Giang.”

Đó là Hoàng Tự, bên cạnh hắn còn có một cô gái cao gầy mặc quần đùi để lộ đôi chân vừa thon vừa thẳng, mái tóc của cô còn dài hơn cả của bạn gái cũ Dương Tùng. Trong thời tiết này, cô không buộc tóc mà để xõa hờ trên vai, bồng bềnh theo gió, rất có khí chất.

Yến Hảo nói với Giang Mộ Hành: “Dáng bạn gái Hoàng Tự đẹp ghê.”

Giang Mộ Hành thu dù lại.

Yến Hảo nói tiếp: “Rất đoan trang.”

Giang Mộ Hành cũng cởi mũ lưỡi trai xuống.

Rất nhiều ánh mắt từ xung quanh đổ dồn đến anh, ngay lập tức gây nên náo loạn.

Sắc mặt của Yến Hảo trở nên tồi tệ trong tức thì, cậu đang định mở miệng thì Hoàng Tự đã dẫn bạn gái đến.

Hoàng Tự không vội giới thiệu với bạn gái mà tiến lại gần hơn, ánh mắt hắn đảo quanh Giang Mộ Hành và cậu nhóc bên cạnh anh: “Ra ngoài chơi à.”

Vẻ mặt của hắn có vẻ hứng thú: “Ra ngoài chơi là tốt.”

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Giang Mộ Hành, bỏ qua ánh mắt nhắc nhở lạnh lùng của anh, cười nói: “Muốn ra ngoài hả.”

Ba câu, câu này còn mang ý sâu xa hơn câu kia.

———

Chú thích:

(*) Chuyên mục đoán ẩn ý của anh Hoàng Tự

Ra ngoài chơi à: Câu hỏi thăm bình thường

Ra ngoài chơi là tốt: Xuất lai ngoạn hảo (hảo trong Yến Hảo) = Ra ngoài chơi với Yến Hảo hở

Muốn ra ngoài hả = Muốn bỏ theo người ta luôn à =))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.