“Cô đã biết cái giá phải trả khi phản bội Mộ Hạ Âu chưa?” Hắn tắt phụt đi ngọn lửa, thì thầm tiếng nho nhỏ vào tai Tiêu Linh.
Cô run run tay, cả người lẩy bẩy không nên hồn. Hai tai ù ù không thể nghe rõ bất cứ âm thanh nào. Một lần thôi…cô muốn bố cô, mau đến đón cô lên thiên đàng, cuộc sống như này là quá đủ rồi, cô không thể chịu được nữa.
Người đàn ông muốn cô sống không bằng chết này là Mộ Hạ Âu, là chồng của cô, là người đàn ông đem lại cho cô cảm giác tột cùng của đau khổ, người cho cô biết thế nào là địa ngục trần gian. Vậy mà…cô lại thích hắn sao? Chỉ vì hắn là người đàn ông đã gần gũi với mình sau một đêm? Thật quá ngu ngốc, Tiêu Linh, mày điên rồi.
“Ồ, chảy máu rồi.” Mộ Hạ Âu ngồi thẳng lưng lại, thản nhiên nhìn vết cháy trong lòng bàn tay Tiêu Linh.
Trong phòng thoang thoảng còn xót lại mùi da thịt cháy của Tiêu Linh, cả người cô lúc này nhớp nháp mồ hôi, đôi mắt vô hồn không có chút màu sắc nổi bật nào có thể xen vào.
Rất sợ…rất đáng sợ…
Tiêu Linh nấc lên liên tục, người lẩy bẩy như bị gửi đến cực bắc của địa cầu. Bên cạnh Mộ Hạ Âu cô mới nhớ ra cuộc sống tệ hại này, có lẽ trong khoảng thời gian hắn đi cô đã được Hạo Nam chăm sóc tốt đến nỗi quên mất cay đắng là gì, có lẽ là vì Hạo Nam mà cô đã biết đến dư vị ngọt ngào của một cuộc sống bình yên.
“Đau không?” Mộ Hạ Âu thổi phù, tay đưa lên lau mồ hôi trên trán nhưng vẫn không quên dùng điệu bộ quan tâm để hỏi Tiêu Linh.
Thấy Tiêu Linh không trả lời, Mộ Hạ Âu di chuyển mắt đến đôi môi khô nẻ của Tiêu Linh, mép hơi nhếch lên. “Không trả lời là muốn đôi môi này bị cháy?”
Tiêu Linh giật nảy mình ngồi bật dậy, cô đưa hai tay lên che miệng mình lắc đầu liên tục, lòng bàn tay bị cháy của cô xộc lên mùi khét.
“Khụ khụ…” Bất giác cô ho sù sụ, da bàn tay chạm vào miệng cô thôi đã thấy đau buốt.
“Đau lắm sao?” Hắn chớp mắt đưa bàn tay lạnh giá của mình lên vuốt nhẹ má Tiêu Linh.
Cô không dám im lặng mà chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn, hắn thử dùng lửa thiêu chính da thịt mình xem có đau không chứ? Mộ Hạ Âu chưa từng nghĩ cho cô mà chỉ cần nghĩ làm thế nào để hành hạ cô mà hắn thỏa mãn nhất. Nhưng hôm nay có lẽ là chưa đủ đối với hắn.
Hơi thở đều đều của hắn xen lẫn hơi thở gấp gáp của Tiêu Linh, hắn tiếp tục giật cánh tay bị cháy của cô về phía hắn xem xét. Nhiều nơi bị cháy hồng đến nỗi máu rớm ra, nhiều nơi cháy đen sần sùi lên giống như bàn tay bị biến dạng.
Vừa nhìn hắn đã thầm chê trong lòng rằng bàn tay này thật xấu xí biết bao. Bàn tay của Hi Vân mịn màng lại thơm tho, không giống như của ả đàn bà câm này vừa câm lên đã tởm chết đi được. Không biết ai đẻ ra cô ta, có lẽ sự xấu xí này là di truyền từ bố mẹ cô ta…hoặc là di truyền từ tổ tông họ Tiêu nhà cô ta!
Mộ Hạ Âu liếc nhìn thái độ ủy khuất của Tiêu Linh, môi hắn liền rạng rỡ lên nụ cười dịu dàng khiến đối phương dựng hết toàn bộ lông tơ trên người. Hắn lại chuyển hướng xuống chân đang bó bột của Tiêu Linh rồi hơi nhướng mày. “Cái thứ phiền phức này vẫn chưa được tháo ra? Chân của cô vẫn chưa khỏi à?”
Tay gõ gõ vào lớp bó bột dày cộp của Tiêu Linh, hắn lại giở giọng giảo hoạt. “Có muốn tôi giúp không?” Hắn rời tay khỏi chân cô. Miệng cười khúc khích như ma tàn ma dại.
Có điên đâu mà để hắn giúp mình chứ, cùng lắm Mộ Hạ Âu đem lửa đốt toàn bộ chân cô. Hắn vẫn nghĩ chân cô còn gãy chưa lành sao? Có nên khai ra mình đã hồi phục không đây…
Cô len lén mắt nhìn Mộ Hạ Âu vẻ chần chừ, sau đó dứt khoát lắc đầu chối từ sự giúp đỡ điên rồ của hắn. Tạm thời không nên nói chân cô đã hồi phục, như vậy sẽ tốt cho cô hơn.
“Cô không có quyền từ chối!” Hắn cười lạnh siết chặt tay thành quyền, mắt hơi híp lại như có mưu đồ.
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho các trò đùa kinh khủng của hắn Tiêu Linh đã bị Mộ Hạ Âu kéo tay lôi từ trên giường ngã xuống đất, hắn kéo cô lê lết trên sàn nhà để vào vào nhà tắm.
“A…” Chân và tay cô thi thoảng lại bị hắn kéo va đập vào các chướng ngại vật trong phòng, những cú va đập làm cô như phát điên lên.
Cô ngước mắt ánh nước nhìn Mộ Hạ Âu từ phía sau. Tấm lưng trắng không một vết sẹo, một thân thể cân đối và khỏe mạnh. Hắn như một viên châu sa tỏa sáng…nhưng đó là đối với người khác, còn hiện tại trong mắt cô hắn không khác gì con ác ma máu lạnh.
Vào đến phòng tắm cô bị hắn đá văng vào bên trong, đầu bị va đập vào thành bồn sứ khiến cô như nửa mơ nửa tỉnh.
Mắt mờ he hé nhìn phía trước, đến khuôn mặt của Mộ Hạ Âu cô còn không nhìn rõ nữa rồi. Cô có lẽ…không xong rồi, chóng mặt quá…
Đột nhiên không còn nghe thấy tiếng khóc từ Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu đứng nhìn cô bằng con mắt chứa đầy ám khí. Còn dám giả chết nữa à? Cô ta đã dùng chiêu này đến mấy lần rồi.
Tiếng bước chân cứ thế vang vọng trong phòng tắm ngày một cận kề, Mộ Hạ Âu đi tới trước mặt Tiêu Linh, dùng bàn chân mình nâng cằm lạnh của Tiêu Linh lên, gương mặt dù đã nhắm nghiền mắt nhưng vẫn nhíu nhẹ đôi mày liễu.
Thật không giống bất tỉnh chút nào!
“Dậy!” Hắn hạ chân mình xuống, đầu của Tiêu Linh cùng lúc cũng gục xuống theo.
Mộ Hạ Âu có chút giật mình, cuối cùng hắn vẫn cố gắng nặn ra nụ cười kiên nhẫn. “Tôi nói cô dậy!” Hắn gào lên một hơi, dùng chân đá thật mạnh vào bụng Tiêu Linh.
Trong tiềm thức tiêu Linh chỉ thấy bụng mình nhói lên, xong cô vẫn không tỉnh lại, mặc cho Mộ Hạ Âu đá vào người mình bao nhiêu lần mắt cô cũng không thể căng ra.
“Mẹ kiếp, cô không tỉnh lại tôi đánh chết cô.” Hắn thở hồng hồng, giật chiếc vòi sen bên cạnh phun nước vào người Tiêu Linh.
Nước lạnh từng giọt chảy dài trên da thịt Tiêu Linh, nước cũng phun vào mặt cô, Mộ Hạ Âu điên cuồng đến nỗi chĩa vòi sen vào tai của Tiêu Linh để nước đi vào bên trong, cứ ngỡ cô sẽ tỉnh lại, không ngờ dù bị hành hạ đến thế mắt vẫn không mở ra dù là một lần.
“Bất tỉnh thật?” Hắn ngồi sụp xuống trước mặt Tiêu Linh, vòi sen cũng được để sang một bên rồi tắt nước. Cô ta vậy mà yếu vậy sao?
Nhìn cơ thể ướt đẫm của Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu nhăn mặt. Để như này rồi cho lên giường đúng thật bẩn thỉu chăn gối của hắn ta. Còn nếu để cô ta nằm trong này há chẳng phải rất dễ chết sao? Còn chưa chơi đủ mà chết thì Mộ Hạ Âu này sao mà chịu nổi.
“Coi như hôm nay tôi hóa vai thành người tốt.” Tiếng thở dài như đang mang trong mình trách nhiệm gánh vác nặng nề, hắn tiếp tục cầm vòi sen lên xả nước lạnh vào người Tiêu Linh.
Lần này có một sự khác lạ…Mộ Hạ Âu không dùng găng tay để tắm rửa cho tiêu Linh, hắn dùng tay trần của mình xoa nước hoa hồng khắp người người phụ nữ trước mắt, khắp nơi đều được hắn rửa qua nước cẩn thận trừ chân bó bột của Tiêu Linh.
Sau khi tay được hắn xả nước qua một lần nước, lúc này hắn mới kinh ngạc bởi vết cháy trong lòng bàn tay Tiêu Linh. Ánh mắt không hiểu sao không còn sự phẫn nộ nào, thay vào đó là sự sốt ruột. Cô ta như thể chết rồi vậy, lẽ nào vết thương ở tay đau đến vậy, đau đến ngất?
Hay là vì hắn đã động vào vào nơi đó…
“Chết tiệt!” Mộ Hạ Âu đấm mạnh tay vào bồn sứ phía sau Tiêu Linh, sống mũi hơi nhăn lại giận dữ.
Chiếc khăn tắm bên cạnh cũng được Mộ Hạ Âu lấy vụt đi, hắn quấn khăn quanh người Tiêu Linh rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Trong biệt thự đúng là không có quần áo của phụ nữ, không có đồ để cho Tiêu Linh mặc. Hắn chần chừ mãi mới lấy quần áo của mình ra mặc cho Tiêu Linh, mặc xong áo hắn để ý thấy tay Tiêu Linh ngày một sưng phồng hơn, có cảm giác nhiều nơi đang mọc mụn nước và bưng mủ.
Đây là cái giá đắt phải trả khi phản bội hắn.
– —————
“Gâu, gâu gâu!”
Ưm…
Là tiếng sủa của Linh Linh, nó đang ở gần đây sao?
Khó chịu quá, mắt nặng trịch, cô không muốn mở mắt chút nào, nhưng có vẻ như Linh Linh đang gọi cô.
Cô từ từ mở mắt, xung quanh cô dần lộ ra ánh sáng mờ nhạt. Phải mất đến một phút để cô định thần lại và thấy mình đang trên giường của Mộ Hạ Âu.
Hắn đứng bên cửa sổ, tay cầm điếu thuốc nghi ngút khói. Quả nhiên là có hiệu lực, chỉ cần con chó này đến bên cô ta thì cô ta lập tức tỉnh lại. Ha…giống như đồng loại của nhau vậy.
“Bây giờ là mười hai giờ trưa.” Hắn đưa tay mình lên nhìn đồng hồ, giọng nói trầm trầm như lại khiến ai kia lạnh cả sống lưng.
Tiêu Linh bị giọng nói đó ám ảnh đến phát hoảng, cô ngồi bật dậy nhìn về phía Mộ Hạ Âu. Phía sau hắn xuất hiện vài vạt nắng chói chang, đã là trưa rồi sao?
Đúng này đột nhiên cô cảm thấy trong tai mình rất khó chịu, mũi thì khó thở, mà tay lại hơi ngứa.
Khó chịu đến phát điên, Tiêu Linh đưa tay lên vỗ vỗ vào tai mình, đầu hơi nghiêng một chút. Một chút nước chảy ra tay cô ngay sau đó. “Aaa!” Tay…tay đau quá.
Cô rưng rưng nước mắt nhìn bàn tay bị bỏng lửa của mình. Vậy ra đó không phải giấc mơ, tất cả là sự thật!
Đang bần thần nhớ lại sự việc đêm qua Tiêu Linh liền bay bổng lên giữa không trung. Mộ Hạ Âu một lần nữa bế cô ra khỏi căn phòng. Hắn lẽ nào lại đưa cô đi đâu vậy chứ…đưa cô xuống căn hầm đó ư?
Cô nhắm mắt trông chờ số phận, cho đến khi cả thân mình được đặt xuống mặt phẳng như ghế. Mở mắt ra cô liền thấy mình và hắn đang ở trong bếp, trước mắt là bàn ăn trải sẵn vải đỏ, nĩa và bát đều có sẵn nhưng không có đồ ăn.
Mộ Hạ Âu nhoẻn miệng cười đi đến chiếc ghế đối diện Tiêu Linh kéo ra và ngồi xuống, rút ra một chiếc khăn giấy để lau tay mình, giống như đang lau đi thứ gì đó rất bẩn thỉu vậy.
“Đem ra đây.” Hắn vỗ tay một cái như ra hiệu.
Chưa đầy nửa phút sau một xe đẩy che kín vải bên trên được người hầu đưa đến, cô ta dừng lại trước bàn ăn rồi cúi đầu kính lễ với Mộ Hạ Âu.
“Bày tiệc.” Hắn cất giọng hứng khởi vô cùng.
Chiếc khăn trắng trên bàn ăn được lật ra, khăn vừa lật ra là lúc Tiêu Linh trợn tròn mắt kinh hãi, cô sợ đến nỗi suýt ngã ngửa ghế ra phía sau.
“A…a…” Cô run run tay chỉ về nơi đó.
Đây gọi là tiệc sao? Tất cả đều là đầu chó thui còn dính đầy máu me, còn có cả tay và chân của khỉ được cắt ra, dù là đã nhúng qua nước sôi nhưng tất cả đều chảy máu đầy trên đĩa thức ăn. Thật kinh khủng, giống như một bữa tiệc thịt sống vậy.
Nhìn chúng càng làm cổ họng Tiêu Linh ứ nghẹn hơn, cô thở gấp gáp đưa tay lành lặn lên che miệng mình lại, trong dạ dày cô cuộn trào lên, cảm giác thật buồn nôn khi nhìn vào những cái tay và đầu đó.
Tiêu Linh không thể tin nổi nhìn thái độ hưng phấn của Mộ Hạ Âu, hắn nhìn cô như thách thức.
“Hôm nay…không ăn hết đừng hòng bước ra khỏi đây.” Hắn nhếch mép nhún vai, ngay lập tức những đĩa thức ăn dị hợm đó được người hầu bày lên bàn. Một mùi hôi hám bốc ra từ chúng, giống như trước khi được nhúng qua nước sôi đều đã bị Mộ Hạ Âu để cho chết thối rữa vì bị hành hạ hay nhịn đói vậy.