Hôm nay đối với Cố Diệp Thanh là một ngày chờ đợi từ lâu, tâm ý đến nay đã 5 năm cũng nên nói ra. Cô vẫn đi học như bình thường, cố gắng tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng hiện tại trong lòng đang cực kì nôn nóng. Giờ ra chơi mặc dù ngồi ở trong lớp nhưng mà đầu óc liên tục suy nghĩ nên nói thế nào thì thích hợp, có cần viết ra giấy rồi học thuộc luôn hay không?
Trước nay môn Ngữ Văn còn chưa làm khó cô, bây giờ lại đau đầu vì mấy lời tỏ tình. Tình yêu đúng là khiến con người phát điên lên mà. Đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu cô mới ngập ngừng mở miệng.
“Nhã Anh…ra về cậu có thể ở lại nói chuyện với tôi một chút được không?”
“Ừm, được.”
Bước 1 hoàn thành, Cố Diệp Thanh ăn mừng trong lòng. Nhưng bước 1 này tất nhiên đơn giản, bước còn lại không chừng còn khó hơn lên trời. Cô dời ánh mắt lên bài học trên bảng, tiếp tục tập trung vào học hành.
Cuối cùng thì một buổi học cũng kết thúc, tim của cô sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi. Cô nhìn thấy nàng đang đứng đợi mình, nhưng bước chân của cô hôm nay cực kì chậm, đến khi cả trường gần như về hết cô mới bước ra đứng trước mặt nàng.
Cô hít sâu một hơi, lấy lại tất cả sự chân thành thể hiện hết lên ánh mắt, ôn nhu nhìn nàng.
Năm 18 tuổi cô nhiệt tình, khí thế.
“Tôi thích cậu,cậu có thể đồng ý không?”
“Tôi xin lỗi,tôi không thích con gái!”
Một câu nói thôi mà, tâm trạng của cô lập tức xuống mức tệ nhất, vẫn cố cười một cái.
“Tôi nhất định khiến cậu rung động.” Vừa nói xong cô liền rời đi, cô không dám đối mặt với người đó nữa.5 năm thanh xuân tuổi trẻ của cô chỉ một câu liền khiến nó biến thành vô nghĩ. Cố Diệp Thanh đạp xe về nhà, hốc mắt vẫn luôn đỏ,trước khi về nhà đã gạt hết cố gắng kiềm nén.
Sau khi kết thúc bữa cơm cùng gia đình thì cô nhốt mình ở trong phòng, nước mắt vô thức chảy xuống cô không thể ngăn chúng lại được. Câu nói đó giống như đem trái tim cô xé nát ra vậy, thứ cô trao đi là cả trái tim để khi nhận lại thì đã không còn nguyên vẹn nữa.
Là 5 năm, thời gian cô chờ đợi là 5 năm! Cậu…cậu ấy không thích con gái, vậy cậu nghĩ rằng tôi thích con gái sao? Không phải!
Cố Diệp Thanh không thích con gái, chỉ đơn giản người cô thích vô tình là con gái thôi. Cô không quan tâm họ là nam hay nữ, điều cô quan tâm là cô yêu người đó, chỉ vậy thôi.
Chỉ là giới tính thôi mà, quan trọng đến vậy sao? Giới tính là thứ duy nhất ngăn cách hai ta sao?
Một ngày tồi tệ tiếp tục diễn ra, cô muốn hét lên,muốn khóc thật to nhưng…nhưng cô không thể,chỉ có thể lặng lẽ mà rơi nước mắt.Tình cảm của mình tất cả đều vô nghĩa,tất cả những chuyện mình làm đều là thừa thôi. Cậu ấy chưa từng cần mình làm những việc đó, đều là mình tự nguyện.
Cô thích nàng, nhưng điều đó không có nghĩa nàng cũng thích cô.
“Là mày thích người ta, chứ người ta không thích mày. Là mày tự nguyện mà, sao bây giờ lại khóc vì cái quyết định của mày!”Cô tự nhủ với bản thân, mọi chuyện đều là do cô mà bắt đầu.
Cô ngồi thẫn thờ, nước mắt làm ướt gối, đến mức nghẹt thở, tay cố gắng gạt nước mắt. Cô phải mạnh mẽ bởi vì nếu như cô yếu đuối thì cũng chẳng có ai che chở cả. Con gái thì sẽ được che chở sao? Không phải, con gái thì cũng như vậy thôi, nếu đến bản thân mình mà cũng không lo được vậy ai lo đây.
Cô không biết bản thân mình ngày mai sẽ thế nào, đối mặt với nàng ra sao đây, huống hồ hai người còn ngồi chung một bàn. Cố Diệp Thanh không muốn để tâm đến nữa, mọi thứ đều đã vỡ vụn rồi, mấy chuyện nhỏ nhặt đó cũng không cần để ý nữa.
Cô tự nghĩ lại nếu như cô biết có ngày hôm nay, liệu năm đó có rung động hay không? Liệu có cam tâm tình nguyện vì người đó mà đau lòng hay không? Cô không dám nghĩ bởi vì cô biết mình sẽ lần nữa rung động, nhược điểm duy nhất của cô chính là quá tình cảm. Chỉ vì một lần rung động, không ngờ sẽ đau lòng đến vậy?
Năm đó cô vốn dĩ chỉ nghĩ đây là tình cảm nhất thời, không chừng hiện tại thích vài ngày sau sẽ quên thôi. Không ngờ tình cảm này từ lâu đã thấm vào bên trong trái tim, đến mức không thể nói quên là quên được nữa.
Cô cảm nhận được gần như tất cả mọi chuyện đều đang đổ lên người cô, từ gia đình, học tập, thậm chí là tình cảm.
Cố Diệp Thanh để thân thể an ổn trên giường, đang mơ màng hồi tưởng về kí ức tươi đẹp của hai người họ.
Bắt đầu khi năm lớp 6,cô được sắp vào cùng lớp với nàng. Hình ảnh cô gái lúc đó, vui vẻ hoạt bát, cười cười nói nói làm quen với cô. Năm lớp 7 chính là lúc cô nhận ra bản thân mình thích nàng rồi, mỗi khi đến lớp nơi đầu tiên nhìn vào là chỗ ngồi của nàng. Trong giờ học lại lén lút ngắm nhìn nàng, đến khi nàng quay lại vô tình chạm vào mắt nhau, mặt sẽ đỏ lên ngại ngùng nhìn lên bảng. Mỗi khi nàng lên bảng làm bài tập, thì cô sẽ xung phong làm bài kế tiếp, đứng cạnh nhau mà làm bài. Tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến nàng đại loại như sở thích, ngày sinh nhật, thậm chí còn ngồi hàng giờ nghiên cứu cung hoàng đạo của nàng. Còn khi nhìn thấy nàng đi cùng người khác thì máu ghen trổi dậy, lửa giận đùng đùng nhưng chỉ cần nàng quay đầu cười một cái liền sẽ tan biến hết.
Lúc đó niềm vui hằng ngày rất đơn giản, chỉ cần ở bên nàng thôi. Đến khi lớn lên mới biết được thứ gọi là niềm vui, là hạnh phúc kia dễ đến cũng dễ đi.
Cô cười, từng vì người đó mà chạy khắp sân trường tìm kiếm, thanh xuân của cô mãi sau này đều sẽ gắn liền với cái tên Hàn Mộc Nhã Anh.
“Cảm ơn vì đã xuất hiện trong thanh xuân tươi đẹp của tôi, cho tôi biết thế nào là thật lòng yêu một người.” Giọng nói của cô khàn khàn nhỏ nhẹ vang lên, nhưng cũng chỉ đủ để một mình cô nghe thấy.