Biểu hiện cuộc đời không còn gì luyến tiếc của Thẩm Ý Nùng rõ ràng đến nỗi Trình Như Ca không dám nói ra những gì anh muốn nói. Hiện tại trong đầu anh tất cả đều là những nội dung vừa xem lúc nãy, nội tâm hồi lâu cũng không cách nào bình tĩnh được.
Bài đăng sớm nhất là vào 6, 7 năm trước, có lẽ khi đó cô ấy mới đang học cấp 3.
Nội dung bài đăng trên đó buồn, hoặc dễ thương, hoặc đắc chí, hoàn toàn giống như tự lầm bầm với màn hình nhưng lại thể hiện được một hình ảnh chân thật khác của cô ra trước mắt anh.
Trình Như Ca nghĩ rằng cô chỉ là một người hâm mộ bình thường nhưng thật không ngờ tình cảm sâu đậm trong đó đủ để nhấn chìm anh.
Đêm đó, hai người không hẹn mà cùng im lặng, căn phòng chìm vào bóng tối. Thẩm Ý Nùng nằm quay lưng về phía anh, ở giữa chừa ra một khoảng rộng nửa mét.
Đèn đường xuyên qua rèm cửa, hắt vào chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu sáng hình dáng to lớn mông lung.
Trong lòng Trình Như Ca thở dài, duỗi tay về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nụ hôn ngay lập tức rơi xuống, một chút, lan từ trán xuống, xuống giữa lông mày, sống mũi, má và cuối cùng dừng ở khóe miệng.
Khi đôi môi chạm vào nhau, gương mặt cô lại nóng bừng lên, lông mi cô run rẩy.
“Em thấy rất xấu hổ…” Hơi tách ra, cô thút thít, đôi mắt nhắm nghiền, như con đà điểu vùi đầu vào ngực anh.
Trình Như Ca biết rõ cô đang nói về việc lúc trước khi đi ngủ, trái tim anh lập tức trầm xuống giống như đầm lầy, vừa ẩm ướt ướt vừa mềm mại.
Anh ôm cô thật chặt, thì thầm bên tai cô.
“Vậy thì anh cho em.”
“Gì cơ?” Cô không hiểu ý câu này, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
Trình Như Ca lại cúi xuống hôn cô, hơi thở ấm nóng bao trùm toàn bộ những lời chưa kịp nói ra.
“Á.”
Trong chăn như mây quay cuồng, âm thanh ái muội vụn vặt vang lên liên tục hồi lâu. Ngoài ô cửa sổ, vầng trăng ẩn vào làn mây đen, gió thổi lay động lá cây xào xạc, đêm tĩnh lặng mà bình yên.
“Xuân Oanh” dự kiến sẽ được phát hành vào mùa hè, đạo diễn Lâm Triều rất coi trọng bộ phim này, đã tuyên truyền không ít.
Ngày công chiếu, nhà đầu tư đoàn phim và nhân viên đều có mặt. Gặp lại Cố Tuyên và Hạ Úy, bầu không khí giữa họ khó có được sự khách sáo như hôm nay mặc dù từ lúc gặp mặt Thẩm Ý Nùng và cô ta chưa nói gì với nhau.
Trong cuộc phỏng vấn truyền thông, sau khi đặt câu hỏi liên quan đến bộ phim, có những người hóng chuyện bắt đầu hỏi về vấn đề sinh con. Mặc dù đây là cảnh mà những người đã kết hôn phải trải qua nhưng Thẩm Ý Nùng vẫn hơi xấu hổ khi đối diện với máy ảnh.
“Ừm… cái này, hiện tại chúng tôi tạm thời chưa vội.”
Sau khi kết thúc chương trình, đám đông trở lại phòng chờ, từng người chuẩn bị rời đi. Cố Tuyên nhìn thấy cô, không nén được trêu đùa.
“Vẫn còn không vội sao? Trình Như Ca đã ngoài 30 rồi, đừng để một đống tuổi rồi vẫn còn phải trông con.”
Thẩm Ý Nùng: “…”
Cô nhẫn nhịn lắm mới giữ được bình tĩnh để trả lời lại.
“Thầy Cố cũng đã ngoài 30 rồi, đừng nói đến kết hôn cả bạn gái hình như cũng chưa có. Đừng để đến khi già rồi mới có một đứa con.”
“…” Trong lòng Cố Tuyên uất nghẹn, hồi lâu không nói nên lời.
“Tôi chỉ đùa chút thôi! Không đến mức phải trù tôi như thế chứ?” Mặc dù hiện tại khả năng này có nguy cơ cao thành hiện thực.
“Tôi cũng chỉ đùa chút thôi mà.” Thẩm Ý Nùng nhẹ nhàng đáp.
Buổi tuyên truyền của bộ phim là ở Bắc Kinh. Đúng lúc hôm nay Trình Như ca tan làm sớm nên tiện đường sang đón cô.
Ô tô đỗ ở cửa sau hội trường. Khi nhìn thấy Trình Như Ca, Thẩm Ý Nùng vẫn đang nói chuyện với Cố Tuyên. Hai người sóng vai đi ra, nhìn thấy Trình Như Ca, mắt Cố Tuyên sáng lên, đi sang chào hỏi.
“Như Ca.”
“Ừ.”
Anh thuận miệng trả lời, khẽ gật đầu với anh ta.
Lên xe và đóng cửa lại. Mọi cửa sổ đều kín kẽ nhưng qua kính pha lê vẫn nhìn được bên ngoài, Cố Tuyên đang đứng bên đường nhìn theo bóng dáng họ ngày một đi xa.
Thẩm Ý Nùng quay đầu lại và ngay lập tức tố cáo.
“Như Ca, anh ta không phải là người tốt.”
“Có chuyện gì vậy?” Trình Như Ca nhìn chằm chằm vào cô đầy thích thú.
“Vừa nãy anh ta nói xấu sau lưng anh.”
“Hả?”
“Anh ta nói anh… nói anh một đống tuổi rồi.” Thẩm Ý Nùng chọn điểm mấu chốt, phần còn lại trực tiếp lược bỏ.
“Điều này thì liên quan gì đến hắn ta?” Trình Như Ca hoang mang nhíu mày: “Hay là nói, hắn ta muốn đợi anh già đi rồi hành đao đoạt ái? Cướp em khỏi tay anh?”
“…”
“Không phải.” Thẩm Ý Nùng kết thúc chủ đề này, dùng bàn tay xoa xoa gương mặt anh.
“Điều em muốn nói là thầy Trình nhà chúng ta luôn trẻ trung và đẹp trai. Anh ta ghen tị anh giống như mãi mãi ở tuổi thanh xuân, nội tâm cực kỳ xấu xí.”
“Xuân Oanh” là lần thứ hai Thẩm Ý Nùng hợp tác với một đạo diễn nổi tiếng. Lần này tiếng tăm và độ nổi tiếng của cô so với lần chiếu “Xuất Sơn” trước đó đã hoàn toàn khác biệt. Cộng với việc có một nhà đầu tư có trọng lượng, ngay từ khi tuyên truyền bộ phim đã nhận được rất nhiều sự mong chờ.
Đợi gần nửa tháng cuối cùng cũng đến ngày phim được công chiếu. Doanh thu từ phòng vé đặt trước đã gần phá 100 triệu, tỷ lệ giờ phim được chiếu ở các rạp cũng rất cao.
Mặc dù đã xem một lần nhưng ngày “Xuân Oanh” công chiếu, Thẩm Ý Nùng vẫn đi cùng Trình Như Ca đến rạp gần nhà để xem. Hai người lợi dụng hai phút đầu phim lén lút đi vào, sờ soạng chỗ ngồi trong bóng tối, trong tay vẫn không quên ôm bắp rang bơ.
Đây là lần đầu tiên Trình Như Ca xem bộ phim này. Thẩm Ý Nùng ngồi bên cạnh anh hơi căng thẳng, giống như cô giải giúp anh một bài thi còn bây giờ đã đến lúc phải kiểm tra.
Mở màn bộ phim là đoạn Thẩm Ý Nùng thử gương. Trên màn hình lớn tối tăm, chỉ có một cô gái mặc váy vải bông ngồi trên giường, hoảng loạn nhìn căn phòng xa lạ. Cả rạp im lặng, mọi người trong rạp chiếu phim đều nhìn chằm chằm vào màn hình. Khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, ánh mắt của họ bị thu hút, hơi thở như ngừng lại.
Sau khi thức dậy, nữ chính nhìn vào đồ đạc trong phòng, không biết tại sao lại đi bộ ra đường, gặp mặt những người xa lạ. Trên mặt cô toát ra vẻ choáng ngợp và hoang mang, gió thổi làm váy và tóc dính vào da, và con ngươi đen toát ra một vẻ mờ mịt vi diệu.
Một bản nhạc dài và kỳ quái, ống kính phóng to từ gần đến xa, rồi phóng to, ở ngã tư giao thông xe cộ đông đúc và hình ảnh mỏng manh của cô trong chiếc váy trắng như một con sâu bướm cuối thu.
Phần đầu của bộ phim không rõ ràng, sương mù dày đặc. Khi cốt truyện xuất hiện nhiều lần trở đi trở lại, vụ án được phơi bày, cảnh sát đến cửa, và quá khứ đang dần hé lộ. Sự thật khó tin được trình bày trước mặt mọi người.
Hóa ra cô mới là kẻ chủ mưu thực sự.
Khi nhân vật nữ chính bị bắt về quy án, hội trường phim yên tĩnh rơi vào tình trạng kinh ngạc và liên tục thảo luận. Khi mọi người vẫn chưa thỏa mãn, bộ phim kết thúc đột ngột, ánh đèn trên cao bật lên ngay lập tức, và những tiếng thì thầm mơ hồ biến thành những âm thanh tăng lên đột ngột, công khai bàn luận và cảm thán.
Khán giả đứng dậy và bước ra, vừa đi vừa bàn tán với những người bạn đi xem cùng. Khuôn mặt của họ đều phấn khích và ngạc nhiên. Đó là kiểu ngạc nhiên khi xem một bộ phim hay. Hai tiếng vừa rồi sự thỏa mãn vượt qua cả hưng phấn, không ít người có ý định xem lần hai.
Cách rạp phim không xa có con đường nhỏ mọc cây ngô đồng. Hai người nắm tay nhau thong thả đi về nhà. Ánh nắng vàng rạng rỡ, những chiếc lá vàng xen lẫn với đám lá xanh, gió thoảng nhè nhẹ, cái mát mẻ trong lành buổi sáng hãy còn.
Thẩm Ý Nùng kéo tay anh, hỏi anh cảm nghĩ sau khi xem phim: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Không thẹn với lòng.” Trình Như Ca nhìn cô chăm chú, sắc mặt nghiêm túc, chỉ có trong mắt toát ra ý cười, sự tán thưởng và vui mừng.
Thẩm Ý Nùng bình tĩnh nhìn anh vài giây, rồi nhào qua ôm chặt anh.
“Muốn được anh hôn.” Cô ngước lên và khẽ cong mắt. Cả hai người đều đeo khẩu trang và đội mũ, ban đầu Thẩm Ý Nùng chỉ định trêu anh nhưng không ngờ Trình Như Ca nghe xong bèn kéo khẩu trang xuống, bao phủ lên gương mặt cô.
Cây ngô đồng hai bên đường rậm rạp, che khuất ồn ào huyên náo, ngẫu nhiên có một hai người đi qua, xe cộ thưa thớt.
Anh vừa hôn, Thẩm Ý Nùng không nhịn được thì thầm: “Nếu bị người khác nhìn thấy…”
“Không sao đâu.” Anh nhắm mắt lại trằn trọc, trong sự bận rộn mơ hồ trả lời.
“Chúng ta đã cầm giấy chứng nhận cơ mà…”
Phản hồi từ những người xem đầu tiên về “Xuân Oanh” tốt chưa từng thấy. Nhiều blogger đã đăng bài cảm nhận, video và nhận xét về bộ phim lên mạng, nhận xét về bộ phim từ mọi khía cạnh và góc độ. Ngày công chiếu kết thúc, bộ phim còn lên hotsearch, đầu tiên là từ khóa tên bộ phim, theo sau từ khóa #Ân Hạ#.
Tên nhân vật nữ chính trong phim mà Thẩm Ý Nùng thủ vai.
Một số phương tiện truyền thông nhận xét rằng cô đã thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời trong bộ phim này, diễn một người phụ nữ nhạy cảm, ảm đạm, điên rồ và thông minh đến vô cùng chân thực. Ánh mắt của cô thực sự khiến người ta rung động, cách màn hình mà dường như nhân vật trong phim đang đứng trước mặt người xem. Cô hoàn toàn xứng đáng là diễn viên.
“Xuân Oanh” vừa là một bộ phim nghệ thuật vừa là một bộ phim thương mại. Đồng thời, cốt truyện đã bị đảo ngược nhiều lần, xây dựng cực kỳ hoàn hảo.
Tham vọng của Lâm Triều rất lớn, không chỉ muốn một bộ phim điên cuồng phá kỷ lục phòng vé trong nước, mà bộ phim còn phải được đề cử tại các giải liên hoan phim lớn. Trong khoảng thời gian các diễn viên cùng ông bay tới bay lui trong nước, nước ngoài, đi thảm đỏ, phỏng vấn, phim nổi tiếng đã làm giá trị con người tăng lên gấp mấy lần. Vô số lời mời và kịch bản ùn ùn kéo đến, giá trị thương mại cũng không thể đo đếm.
Tưởng Du đã lấy cho cô vị trí làm người đại diện toàn cầu cho cả một thương hiệu hàng xa xỉ nổi tiếng toàn thế giới. Đồng thời cũng là người Trung Quốc đầu tiên giữ vai trò người phát ngôn cho nhãn hàng này. Tin tức vừa được công bố lại gây ra làn sóng dữ dội.
Trong giới, địa vị của cô dường như đã hoàn toàn không thể bị lay chuyển.
Chỉ vỏn vẹn 3 năm ngắn ngủi, cô từ một kẻ vô danh, hiện tại trở thành người mà trong số những diễn viên trẻ không ai sánh kịp.
Tháng 10, liên hoan phim Kim Hoa diễn ra đúng như dự kiến. “Xuân Oanh” được đề cử trong hạng mục phim điện ảnh xuất sắc nhất, đồng thời Thẩm Ý Nùng với diễn xuất tốt trong phim được đề cử vào hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nhiều người đều đang theo dõi, năm nay cô 26 tuổi, liệu có giành được một danh hiệu ảnh hậu hay không.
Trình Như Ca năm nay vẫn ngồi dưới sân khấu, vẫn chỉ làm một vị khách quý đến dự, vị trí ở ngay hàng ghế đầu nổi bật, khác với vị trí ban giám khảo trong những năm trước.
Khi mới gặp nhau, Trình Như Ca từng nói anh muốn cùng cô đi thảm đỏ. Khi đó Thẩm Ý Nùng không để trong lòng. Lúc ấy hai người khác nhau một trời một vực, đừng nói là đi thảm đỏ với bao nhiêu đơn vị truyền thông chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cô cũng tự biết xấu hổ.
Mà tối nay, cô khoác tay anh xuống xe. Hai người mặc lễ phục và tây trang cực kỳ ăn ý, mỉm cười thong dong nhìn vào ống kính.
Người dẫn chương trình trên sân khấu công bố danh sách từng người chiến thắng. Các khách mời trao giải và diễn viên lên sân khấu chào hỏi nhau. Dưới khán đài, khán giả vỗ tay, đèn flash sáng chói. Không khí dường như trở nên náo nhiệt, sôi động còn thời gian thì thong thả trôi qua.
Đến hạng mục nữ diễn viên xuất sắc nhất, hình như là ảo giác, Thẩm Ý Nùng nghe thấy tên mình. Cô kéo váy đứng dậy, bước từng bước xuống bậc thang. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người và không biết bao nhiêu camera, cô chuyên chú cẩn thận, cẩn trọng hơn hết thảy mọi lần.
Chiếc cúp là một người nhỏ bé bằng vàng tinh xảo, nặng trĩu trong tay. Đứng ở giữa sân khấu không thể nhìn thấy mọi khuôn mặt bên dưới, chỉ có tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên lúc này vì giờ phút này cô vinh quang đoạt giải.
Thẩm Ý Nùng đứng trước micro, ánh mắt hướng đúng đến vị trí Trình Như Ca đang ngồi. Vừa hay anh chọn một vị trí mà cô có thể nhìn thấy.
Trình Như Ca lẳng lặng mỉm cười nhìn cô chăm chú, trong mắt lóe lên sự kiêu ngạo.
Cô không kiềm được hơi mỉm cười. ngôn tình ngược
“Tôi thực sự là một người rất may mắn, nhưng tôi không muốn quy tất cả những gì tôi có bây giờ là may mắn. 21 tuổi tôi bắt đầu quay phim, chưa bao giờ làm trái lương tâm, chưa bao giờ làm sai lệch hai chữ diễn viên.”
“Đã từng có một người nói với tôi như thế này. “
“Tôi không có cách nào để yêu cầu mọi người phải xuất sắc, nhưng tôi có thể yêu cầu bản thân mình quay thứ gì đó có ý nghĩa hơn. “
“Trong vài năm qua, tôi luôn coi nó như châm ngôn sống của mình. “
“Cảm ơn chồng tôi, anh Trình Như Ca, vì luôn giúp đỡ, đồng hành, tiếp thêm can đảm cho tôi vững bước trên con đường này.”
“Em yêu anh!”
HOÀN