Edit: A Tang
Beta: TH
Một suy nghĩ bất chợt hiện ra trong đầu, cảm giác nuối tiếc quen thuộc lại xuất hiện, cô nói ra sự nghi ngờ đã giấu trong lòng nhiều năm.
“Thầy Trình, vì sao sau đó anh lại không đóng phim nữa?”
Hàng ngàn người hâm mộ điện ảnh và fan của anh chỉ có thể xem đi xem lại những bộ phim anh đóng trước đây. Trên mạng có rất nhiều bình luận đều đang than vãn. Thời đại hoàng kim năm đó của phim điện ảnh đã một đi không trở lại rồi. Mấy bộ phim điện ảnh xuất sắc đều đã qua mấy năm. Hiện giờ dường như đã đi đến sườn dốc bên kia, không có bộ nào có thể đem ra chống đỡ.
Bởi vậy, số lượng tác phẩm ít ỏi của anh được coi là những tác phẩm thần thánh, những tác phẩm kinh điển mãi mãi.
Trình Như Ca nghe xong câu hỏi của cô, hồi lâu không lên tiếng. Sự trầm mặc của anh khác với trước kia, như thể rơi vào một mảng ký ức tồi tệ, khuôn mặt phủ lên một tầng u ám mỏng manh.
Thẩm Ý Nùng hối hận. Cô hơi mở môi định đổi chủ đề thì nghe thấy Trình Như Ca mở miệng.
“Xảy ra một số chuyện không tốt.” Anh có vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn khẽ cong miệng về phía cô.
“Thế nên đột nhiên mất hứng thú với diễn xuất.”
“À, em xin lỗi!” Cô áy náy nói, hơi mất tự nhiên.
“Không sao đâu.” Lần này Trình Như Ca thực sự mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.
“Lần sau có cơ hội anh sẽ kể cho em nghe.”
Có điều cả hai người đều không nghĩ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Sản nghiệp của Trình Như Ca liên quan đến cả hai nơi đại lục và Hồng Kông. Anh từ nhỏ lớn lên ở bên kia. Hàng năm, dù không có việc gì, anh cũng sẽ sang đó một thời gian.
Biệt thự nơi Thẩm Ý Nùng gặp anh lần đầu tiên là bất động sản do mẹ anh để lại.
Tháng 3, cái lạnh của Bắc Kinh vẫn chưa nguôi, đi ra ngoài vẫn rất khó khăn. Trình Như Ca vì một dự án phát triển phim truyền hình nên phải đi Hồng Kông công tác. Nếu là trước kia, anh có thể sẽ ở đó mười ngày, nửa tháng mới quay lại nhưng lần này có thêm Thẩm Ý Nùng. Buổi tối anh nghiêm túc hỏi ý kiến cô.
“Đi cùng với anh sao?” Cô ngạc nhiên hỏi, Trình Như Ca trả lời.
“Theo ý em thôi. Nếu em không đi anh sẽ về sớm một chút. Nhưng mà anh nhớ đúng lúc em đang được nghỉ nên hỏi ý kiến em.”
“Cái này…” Cô ngập ngừng do dự, ngưng mắt suy nghĩ. Trình Như Ca ở bên cạnh bổ sung thêm một câu.
“Hồng Kông có một số nơi chơi rất vui. Nếu em đi anh sẽ dẫn em đến đó.”
“Em đi!” Cô lập tức đồng ý mà không suy nghĩ. Đi chơi với thầy Trình, lại còn là nơi anh lớn lên nữa.
Nghĩ đến điều đó Thẩm Ý Nùng lại cảm thấy lâng lâng, vui vẻ muốn bay lên vậy.
“Được, anh sẽ bảo trợ lý đặt vé máy bay.” Trình Như Ca nhịn cười, gật đầu.
Ngày đó khởi hành vào sáng sớm. Đường cao tốc đến sân bay bị sương mù dày đặc, cách vài mét cũng khó nhìn, chiếc xe đi cẩn thận.
Thẩm Ý Nùng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi qua sang chỗ khác, giọng điệu cảm thán.
“Mấy năm gần đây tình hình ô nhiễm không khí ở Bắc Kinh ngày càng nghiêm trọng.”
“Các thành phố phía Nam rất hiếm gặp.” Trình Như Ca nói.
“Bầu trời trong xanh quanh năm, ven đường bốn mùa đều có hoa nở.”
“Vâng, lúc trước em đến đó quay phim, mỗi ngày bầu trời đều trong vắt.”
“Mà không khí thì rất ẩm ướt.”
Hai người mỗi người một câu, nhìn nhau, không nén nổi ý cười.
“Vậy mới nói mùa đông nên đi một nơi ấm áp nghỉ ngơi.” Thẩm Ý Nùng lại cảm thán. Trình Như Ca nhớ đến tối hôm qua cô xếp một vali đầy váy không khỏi lắc đầu.
Vé máy bay mua ở khoang hạng nhất. Sáng hôm nay dậy sớm nên lên máy bay không lâu Thẩm Ý Nùng dã dựa lưng vào ghế ngủ. Trong lúc mơ màng, cô mơ hồ nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện, ý thức lại nhanh chóng tan biến trong hư vô.
Khi cô tỉnh dậy, cả người đang dựa vào vai Trình Như Ca. Tấm che nắng trong cabin bị kéo xuống chỉ còn ánh sáng lờ mờ. Anh cầm một máy đọc sách điện tử trên tay, trên đó là kiểu chữ chính Khải, mắt nhìn xuống cuốn sách.
Khuôn mặt của Thẩm Ý Nùng vùi trên cổ anh, nhìn xuống dưới là phần xương quai xanh lộ ra, một mảng trắng nõn tinh tế lộ ra dưới cổ áo sơ mi.
Cô vô thức dụi mắt, chóp mũi chạm vào da anh, ngứa ngáy.
“Tỉnh rồi à?” Trình Như Ca phát hiện ra động tĩnh, nghiêng đầu hỏi, âm thanh trầm thấp như đang dán bên tai cô.
“Hmm.” Cô nói bằng giọng mũi, nhẹ duỗi lưng một cái, mò mẫm khoác tay anh, lười biếng.
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến nơi?”
“Sắp đến rồi.” Trình Như Ca nhìn thời gian: “Nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, em ăn chút trái cây đi.”
Anh đẩy đĩa trái cây được tiếp viên mang đến để trên chiếc bàn nhỏ sang. Thẩm Ý Nùng ngồi thẳng dậy, vừa lấy lại tinh thần vừa cầm dĩa chậm rãi ăn.
Lúc máy bay hạ cánh đã là buổi trưa, tài xế đã chờ ở bãi đỗ xe. Trên đường đến biệt thự, Thẩm Ý Nùng không giải thích được sao lại bồn chồn. Nơi này có ý nghĩa phức tạp và đặc biệt với cô.
Lần này xe được lái trực tiếp một đường từ cổng đến trước nhà. Trở lại chốn xưa, cảnh vật vẫn như cũ. Những bông hoa trong sân dường như nở đẹp hơn. Màu hồng lan từ tường ra bên ngoài, chỉ là không thấy bóng dáng con mèo trắng kia nữa.
Thẩm Ý Nùng nhớ ra một điều gì đó và nói với người ở bên cạnh: “Anh có biết không? Hôm đó em xuất hiện ở cửa nhà anh là bởi vì có một con mèo nhảy lên tường rào rồi rơi vào bên trong.”
“Em nghe thấy nó cứ kêu mãi nên lo lắng mới đi vào tìm, kết quả cổng nhà không đóng. Em đi vào tìm một lượt, không nhìn thấy mèo nhưng lại thấy anh.”
Có đôi khi cô tự hỏi đây có phải là một loại chỉ dẫn của số mệnh.
Nghe cô nói đến đây, Trình Như Ca cẩn thận nhớ lại. Ngày đó anh nghe thấy tiếng mèo kêu mơ hồ nhưng khi đó thân bị vây hãm, đầu óc mơ hồ nên anh nghĩ đó là ảo giác.
“Có vẻ như con mèo mới là thủ phạm.” Cuối cùng anh nghiêm túc nói.
Nói là đưa cô ấy đi chơi, nhưng từ trưa anh vẫn tiếp tục gọi hội nghị video suốt buổi chiều, cuối cùng trời tối. Trình Như Ca đã đặt trước một nhà hàng ở cảng Victoria, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm trên cảng.
Bộ phim đầu tiên của anh là hợp tác với một đạo diễn Hồng Kông, sau đó anh định cư lâu dài ở đại lục. Mặc dù vậy, truyền thông Hồng Kông vẫn thường xuyên đưa tin về anh, độ chú ý rất cao.
Thẩm Ý Nùng nhìn anh ra đến cửa khó được một lần đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm thì rất mới lạ.
“Thầy Trình, nhìn anh như trẻ ra mười tuổi ý.”
Trình Như Ca: “…”
Mọi động tác của anh đều ngừng lại.
“Bình thường anh già như vậy sao?” Anh bị shock, lần đầu tiên anh có nghi ngờ sâu sắc về ngoại hình của mình.
“Không phải là khuôn mặt trẻ hơn.” Thẩm Ý Nùng nín cười, trịnh trọng nói: “Đó là khí chất.”
“Khuôn mặt của anh là kiểu trai non mơn mởn nhưng khí chất lại giống một nghệ sĩ lâu năm. Như hiện tại mới là trong ngoài đồng nhất.”
“…” Trình Như Ca: “Được rồi, để miệng của em nghỉ ngơi một lúc, giữ sức lực để tí còn ăn cơm.”
Thẩm Ý Nùng thật sự không có nói hươu nói vượn.
Khuôn mặt của Trình Như Ca dường như đã bị thời gian bỏ quên mất 10 năm. Năm tháng cũng phá lệ ưu ái anh, tuổi tác càng cao, nhan sắc ngày càng sắc xảo.
Bình thường ở nhà cách ăn mặc của anh luôn mộc mạc, giản dị. Trong những trường hợp chính thức thì anh một thân tây trang nghiêm túc, phong thái đàn ông được bộc lộ hoàn toàn nhưng vẫn thiếu vài phần khí phách của người trẻ.
Hôm nay anh bất ngờ mặc một chiếc áo khoác móc lớn của Nike, quần đen bình thường, vành mũ kéo thấp, kính râm che gần hết khuôn mặt. Nhìn không giống một người đàn ông trưởng thành mà giống một chàng thiếu niên đẹp trai lạnh lùng.
Trên thực tế, anh chỉ mới 29 tuổi.
Thẩm Ý Nùng nhìn sang người đang nắm tay mình đi lên phía trước, ánh mắt dừng lại trên đường cong lạnh lẽo cứng rắn trên mặt anh, trong lòng bỗng có chút chua xót.
“Như Ca, anh có biết fan hâm mộ hay gọi anh là gì không?” Cô kéo tay anh hỏi. Trình Như Ca nghiêng đầu, hơi ngập ngừng một chút.
“Không biết.” Anh nghĩ một chút, giọng không chắc chắn, “Hình như tất cả mọi người đều gọi tên anh.”
“Không đúng.” Thẩm Ý Nùng cười tinh nghịch, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng nói mềm mại: “Anh trai.”
Ánh mắt Trình Như Ca đột nhiên co rút, khuôn mặt bất động. Ước chừng vài chục giây sau, xúc động trong tim mới dần tan đi, anh mím môi, không nói lời nào.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Thẩm Ý Nùng có chút thất vọng. Khi anh định nói gì đó để chuyển chủ đề thì Trình Như Ca nhìn cô trầm giọng nói.
“Gọi lại lần nữa.”
“???” Vẻ mặt cô hơi ngạc nhiên, chớp chớp mắt, cho rằng mình bị ảo giác
“Em vừa gọi anh là gì?” Giọng điệu của trình Như Ca chầm chậm, rõ ràng và dịu dàng.
“Gọi lại lần nữa.”
“Anh trai.” Cô khẽ nói. Trình Như Ca đột nhiên lấy mũ trên đầu xuống, ụp lên đầu cô, cúi xuống gần, hôn lên môi cô.
Khi đến nhà hàng, môi Thẩm Ý Nùng hơi sưng lên, như là bị người khác nhấm nháp gặm cắn. Khi đi qua cửa, cô liếc nhìn người trong gương, mặt bỗng đỏ bừng. Nhìn sang Trình Như Ca vẫn ung dung bình tĩnh, anh ôm cô đi theo người phục vụ đến bàn đã đặt trước.
Kính từ sàn đến trần trong suốt, phản chiếu rõ ràng con tàu du lịch và ánh sáng bên ngoài. Khung cảnh ban đêm của thành phố tập trung ở đó, và nhiều quầng sáng khác nhau được chiếu vào ban đêm, đan xen trong biển. Thẩm Ý Nùng dùng dĩa gảy đĩa salad trước mặt, không nhịn được oán trách.
“Lần sau đang ở bên ngoài thì anh đừng có nặng tay như vậy, người khác sẽ nhìn thấy.”
“Ý em là…” Trình Như Ca ngước mắt lên, hỏi thành tiếng.
“Anh chỉ có thể dùng sức khi đang ở nhà?”
“…” Mặt cô không có biểu cảm gì, nhanh chóng phủ nhận.
“Em không có ý đó.”
“Anh biết rồi.” Trình Như Ca gật gật đầu, biểu cảm bình thường, thong thả cắt cá tuyết trong đĩa.
“Bình thường anh cũng không phải người như thế.” Anh nói xong, trong lòng Thẩm Ý Nùng hơi thả lỏng. Cô vừa định mở miệng nói, không kịp phòng bị anh quay lại chủ đề trước đó.
“Chỉ cần khi ở bên ngoài em đừng dùng bộ dạng này gọi người khác, về sau nếu muốn…” Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen láy của anh phản chiếu ánh nến vàng rực trên đỉnh, thong thả, ung dung.
“Thì gọi ở nhà.”
…
Có thể nói, Thẩm Ý Nùng đã hoàn toàn hỗn loạn, sau đó cô khổ sở vùi đầu ăn cơm, không dám nói một tiếng nào, chỉ sợ anh lại nói câu gì kinh người.
Trái tim cô hông thể chịu đựng thêm lần nữa.
Vài ngày nay, Trình Như Ca đều bận rộn, xử lý mọi việc ổn thỏa mới có thời gian đưa cô ra ngoài chơi. Có lẽ vì nghĩ cô còn trẻ mà anh đưa cô đến những nơi mà các cô gái đều thích như Viện hải dương học, Disney, vv… những nơi náo nhiệt sôi nổi hoàn toàn khác biệt với phong cách của anh.
Thẩm Ý Nùng chỉ lo lắng liệu họ có bị chụp lại hay không.
“Không sao đâu.” Giọng nói bình tĩnh của Trình Như Ca vang lên sau chiếc khẩu trang: “Sẽ không có ai nhận ra chúng ta.”
“Ngoài ra.” Cô gật đầu yên tâm, đeo băng đô có tai Mickey lên, kéo anh nhảy nhót về phía trước.
“Thầy Trình, chúng ta nhanh đi lên chơi trò chơi phía trước, đằng trước còn xếp một hàng dài!”
Sau khi trải nghiệm bốn năm trò chơi, một ngày đã trôi qua. Chạng vạng, hai người ngồi trên một chiếc ghế dài dưới gốc cây cổ thụ để nghỉ ngơi. Góc này hẻo lánh, không có trò chơi giải trí nào ở gần cũng có rất ít khách du lịch.
Thẩm Ý Nùng nhìn xung quanh, đại não chuyển động, rút điện thoại ra.
“Thầy Trình, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi.”
Hôm nay họ đi chơi, đúng lúc gặp rất nhiều người chụp ảnh ở khắp mọi nơi. Nơi nào cũng có thể nhìn thấy những người tạo dáng cùng bạn bè, người thân hoặc những đôi yêu nhau đang chụp ảnh.
Thẩm Ý Nùng nhớ rằng họ chưa bao giờ chụp ảnh cùng nhau.
“Bây giờ sao?” Trình Như Ca tháo khẩu trang ra, đối diện với camera trước của điện thoại di động đã được bật, tựa đầu vào một chiếc băng đô Mickey khổng lồ, bất động.
Ánh nắng hoàng hôn khiến khuôn mặt hai người dịu dàng khác thường. Đôi mắt của hai người nghiêm túc nhìn vào màn hình, khóe miệng giấu ý cười, thần thái và biểu cảm không quá khác biệt.
Xứng đôi vừa lứa một cách kỳ lạ.
Thẩm Ý Nùng càng xem càng hài lòng, Trình Như Ca đột nhiên nói.
“Gửi cho anh.”
“Dạ?”
“Ảnh chụp, gửi cho anh một bản.”
Thẩm Ý Nùng nghe vậy chọn gửi đi. Lát sau, chỉ thấy Trình Như Ca mở ra, sau khi phóng to thu nhỏ xem qua cẩn thận mới ấn nút lưu.
“Chụp rất đẹp.” Anh dường như vô ý khen ngợi một câu, giống như khen hôm nay thời tiết thật đẹp. Thẩm Ý Nùng cười nghiêng ngả, ngã vào đầu vai anh.
“Cảm ơn thầy Trình đã khen ngợi.”
Ban đêm, hai người họ muốn đến núi Thái Bình để ngắm cảnh đêm. Khi đó trời còn chưa tối, nhưng mặt trời đã xuống dưới đường chân trời. Khi lên đến đỉnh núi thì vừa kịp lúc mọi nhà đều lên đèn.
Ngày hôm qua khởi hành, Trình Như Ca đột nhiên nói một câu. Thang cuốn mà Vương Phỉ hay đi hàng ngày trong bộ phim “Khu rừng Trùng Khánh” nằm ở phía trung tâm. Nếu muốn xem chúng ta có thể đi xem.
Thẩm Ý Nùng rất ngạc nhiên, nhiệt tình chạy tới ôm chầm lấy anh, khiến Trình Như Ca rất hưởng thụ.
Những cô gái nhỏ dường như rất dễ dàng vui vẻ.
Chiếc xe đang chạy trên đường, người đi bộ hai bên vội vã, đường phố nhộn nhịp và ồn ã, những tòa nhà cao tầng được xếp san sát nhau.
Thẩm Ý Nùng lơ đãng lướt điện thoại mới nhìn thấy Trình Như Ca đã đăng một trạng thái mới lên vòng bạn bè.
Vẫn là một bức ảnh đơn giản không có caption như cũ, ánh mắt cô dừng lại.
Phía trên là lâu đài Disney màu xanh hồng. Ở góc dưới bên phải của bức ảnh, Thẩm Ý Nùng nhìn thấy chuột Mickey, còn lộ ra một góc mái tóc đen của cô.
“Trình…” Cô vừa quay lại định nói thì chuông điện thoại của Trình Như Ca vang lên. Anh nhìn tên người gọi trên màn hình, biểu cảm nghiêm túc, giơ một ngón tay về phía cô “suỵt” rồi nhận điện thoại.
Trong xe yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy anh nói một vài từ ngắn gọn. Không giống như là công việc, nhưng lại xa cách và đạm mạc. Cuối cùng, Trình Như Ca cúp điện thoại.
“Thanh Thanh” anh trầm ngâm chậm rãi cất tiếng: “Sợ là chúng ta không thể tiếp tục ngắm cảnh đêm nữa. Bây giờ xảy ra chút việc, trước tiên quay về biệt thự đã.”