Edit: Kali
Beta: TH
Động tác của Trình Như Ca ngừng lại, ban đầu vốn nắm chặt tay lại đổi thành vuốt ve cổ tay cô như đang vỗ về. Cả người hơi ngả ra sau, để cô tùy ý hôn loạn xạ trên môi anh.
Thẩm Ý Nùng cũng chỉ duy trì thế chủ động được một lát, hôn chẳng được mấy chốc, sức lực cạn kiệt rồi mềm oặt ngã bẹp xuống. Tay Trình Như Ca đỡ lấy lưng cô, để cô ngã ngồi trên chân mình.
Ý thức vẫn còn chếch choáng vì men say, hai tay ôm chặt lấy eo anh, dùng môi cọ sát lên da thịt anh, thử chạm lên cằm và một bên mặt của anh. Hơi thở nóng bỏng mang theo hương rượu, dần ăn mòn lý trí.
Trình Như Ca cụp mắt nhìn người đang nằm trong lòng mình. Thẩm Ý Nùng không còn chút sức lực nào, dựa vào người anh, đôi mắt bị ánh đèn sáng trên trần nhà ở phòng khách rọi vào khiến cô nheo lại.
Cô cố gắng trông rõ anh, rồi cười cười, đột nhiên đưa tay chọc lên mặt anh, ngửa đầu ngây ngô gọi.
“Như Ca.”
Hai mắt của Trình Như Ca bỗng tối sầm lại, bế ngang cô lên, đứng dậy đi lên lầu.
…
Ngoài cửa sổ thoáng đãng, khi bị tia nắng mặt trời rọi lên mặt đánh thức dậy. Thẩm Ý Nùng nhíu mày lẩm bẩm, đầu óc nặng như bị rót chì.
Cô vô thức động đậy người dưới chăn, khắp người truyền đến những cơn đau nhức, ngay lập tức làm cô từ trong mộng tỉnh lại. Thẩm Ý Nùng đột nhiên mở mắt ra, ký ức ùa về, cô lập tức đắp chăn ngồi dậy.
Đây là một phòng ngủ xa lạ, cô nhìn quanh bốn phía. Từ cách bài trí trong phòng và kệ sách trên kia để những đĩa ảnh là có thể nhận ra phong cách quen thuộc. Thẩm Ý Nùng liếc mắt xuống, nhìn thấy một đầu máy vinyl ở trong góc.
Trình Như Ca từng nói với cô, trong phòng anh có một cái.
Tình huống lúc này rất dễ lý giải.
Thẩm Ý Nùng không ôm hy vọng gì, kéo chăn ra cúi đầu nhìn, thấy trên người đang mặc một bộ đồ ngủ của đàn ông. Cô ảo não đến mức gãi đầu, một loại hình ảnh đồng thời tràn vào đầu.
Cô lại ngủ cùng anh ấy rồi.
Ngồi yên một chỗ, tinh thần trống rỗng kéo dài hơn mười phút. Cuối cùng Thẩm Ý Nùng cũng ép mình chấp nhận hiện thực, uể oải cụp mắt, ỉu xìu ngã xuống giường.
Lúc rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, phòng ngủ vốn không có một bóng người đã có một người đứng ở đó. Trình Như Ca nhìn cô, vẫn bình thản như thường.
“Em tỉnh rồi à?”
“… Vâng.”
“Đói bụng chưa? Anh chuẩn bị bữa sáng.” Anh cụp mắt, hai mắt đảo qua bộ áo ngủ rộng trên người cô, rồi dời đi không tiếng động. Trong đầu cuối cùng chỉ lưu lại cổ tay thon gầy mà cô để lộ ra bên ngoài. Không hiểu sao khiến người ta có cảm giác cô đơn.
“… Hơi đói ạ.” Bị anh hỏi như vậy, Thẩm Ý Nùng mới phát hiện dạ dày rỗng tuếch. Mũi chân không kiềm được hơi co lại, cụp mắt nhìn chằm chằm dưới đất.
“Vậy đi thôi.” Trình Như Ca rất tự nhiên đi tới nắm tay cô ra ngoài. Lòng bàn tay anh ấm áp, ngón tay thon dài, dịu dàng cầm lấy tay cô. Thẩm Ý Nùng ngừng bước, theo anh xuống lầu.
Trên bàn đã đầy ắp bữa sáng, nào là cháo, nào là mì. Trình Như Ca kéo ghế ra.
“Không biết em thích ăn gì, nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít.”
“Cảm ơn anh.” Cô cắn môi nói.
Ăn hai miếng sủi cảo tôm, Thẩm Ý Nùng lại cầm ly sữa đậu nành lên, không nhịn được ngước mắt nhìn người đối diện, muốn nói lại thôi.
“Hôm qua…”
Động tác của Trình Như Ca dừng lại, nhàn nhạt quay đầu lại nhìn cô.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ, bị dáng vẻ lặng thinh của Trình Như Ca nhìn đến mức hoảng hốt. Hai mắt tự giác né tránh, khẽ nói rất nhỏ.
“Em uống say.” Nói xong, cô lập tức ngẩng đầu, nhìn anh vô cùng thành khẩn, “Tửu lượng của em rất kém, rượu nhẹ cũng không uống được. Uống say xong sẽ rất dễ mất khống chế, cho nên chuyện hôm qua em thành thật rất xin lỗi…”
“Anh không say.” Trình Như Ca đột nhiên lên tiếng, cắt lời cô, hai mắt sắc bén.
“Anh rất tỉnh táo.”
Thẩm Ý Nùng cứng họng, mặt biến sắc, nhìn anh, lộ ra chút buồn rầu và hoang mang.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Dạ?” Cô mờ mịt, Trình Như Ca duỗi tay ra, xoa đầu cô.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, đoàn phim rất tâm lí cho nghỉ một ngày. Ăn sáng xong, Trình Như Ca hỏi cô muốn đọc sách hay không.
Lần đầu tiên Thẩm Ý Nùng tới phòng sách của anh, bên trong rộng đến mức kinh ngạc. Bốn mặt tường đều là giá sách, có một cầu thang bên cạnh. Trên cửa sổ đọng lại lớp tuyết trắng mỏng nhẹ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính, len lỏi vào trong.
Thẩm Ý Nùng tiện tay cầm một quyển sử thi của Homer lên trong đống sách bao la của anh. Vốn còn tưởng rằng sẽ là loại chữ nghĩa khó hiểu. Kết quả không ngờ, ngoài dự đoán, nó rất hay. Vua của đảo Ithaca đồng thời là tướng lĩnh của đoàn quân Hy Lạp – Odysseus trở về xứ sở sau khi chiến tranh kết thúc. Dọc đường phiêu bạt xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô đọc đến mức say mê, ngay cả lúc Trình Như Ca mang sữa bò đi vào cũng không hay biết.
“Đang đọc gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi, Thẩm Ý Nùng giơ trang bìa của sách ra cho anh xem. Trình Như Ca gật đầu, đưa ly sữa bò cho cô.
“Quyển sách này rất không tệ, những câu chuyện ngày xưa đều rất sâu sắc.”
“Anh đều đọc qua hết rồi sao?” Thẩm Ý Nùng cầm ly lên uống một ngụm, chỉ toàn bộ bức tường chứa sách kia.
“Phần lớn.” Trình Như Ca giải thích, “Những cuốn để ở chỗ cao nhất đều đã xem qua, ở dưới có một số ít vẫn chưa kịp đọc.”
Thẩm Ý Nùng kinh ngạc đến nỗi trợn tròn đôi mắt, biểu lộ sự kính nể.
Trình Như Ca cười nhạt, mắt liếc qua khóe miệng cô, hơi dừng lại.
“Ở đây, lau một chút.” Anh chỉ vào khóe miệng của mình ra hiệu. Thẩm Ý Nùng không hiểu lắm, lau lung tung hai lần, vừa hay lau chỗ ngược lại.
Trình Như Ca bất đắc dĩ, lại nhắc nhở cụ thể hơn.
“Bên phải, có sữa bò chưa được lau sạch.”
“Ồ.” Thẩm Ý Nùng xấu hổ, lập tức duỗi tay lau sạch, sau đó hơi đỏ mặt, “Bây giờ thế nào ạ? Hết rồi đúng chứ.”
“Ừm, còn một chút.” Anh thấp giọng, giọng trầm đến mức như đang cố đè nén điều gì. Thẩm Ý Nùng kinh ngạc mở to mắt, đã thấy anh cúi người xuống.
Sự mềm mại đáp xuống cánh môi cô, chạm khẽ rồi ngay lập tức rời khỏi.
Trình Như Ca nâng mặt cô, tay nhẹ nhàng xoa nắn, trong mắt hiện lên ý cười.
“Bây giờ hết rồi.”
“…” Cô mím chặt môi, dừng hình ở đó.
Người này, sao lại thích động một tí là hôn vậy.
Những tia nắng ấm áp của mùa đông quá yếu ớt. Mặc dù phơi nắng một buổi sáng, cũng chỉ cảm thấy cả người uể oải. Nó giống như để một chiếc chăn ẩm trong tủ mấy tháng, bị bay đi hết hơi lạnh lẽo, chỉ còn lại hương nắng và sự mềm mại.
Thẩm Ý Nùng buông sách đang cầm trong ra, ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.
“Mệt rồi à?” Trình Như Ca bên cạnh thay cô vuốt hết tóc tai đang lộn xộn hai bên mặt ra sau tai, gương mặt đượm dịu dàng.
Thẩm Ý Nùng gật đầu, giọng nói trở nên ủ rũ, “Em muốn ngủ.”
“Tới đó đi.” Phòng sách có ghế nằm, phía trên được phủ một tấm chăn mềm mại. Trình Như Ca lập tức ôm cô từ dưới đất lên, bế lên trên ghế.
Thẩm Ý Nùng chìm trong sự mềm mại, cả người đều rất thư thái. Chỉ nhúc nhích một chút và điều chỉnh một tư thế thoải mái, ngay sau đó lập tức gối đầu nhắm nghiền hai mắt lại.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến động tĩnh, tấm chăn mềm rõ ràng bị lún xuống. Một cơ thể và nhiệt độ quen thuộc kề bên, Trình Như Ca ôm cô vào lòng.
Thẩm Ý Nùng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt ấm áp của anh. Anh vuốt nhẹ lưng cô, giọng nói trầm thấp vọng bên tai. “Ngủ đi.”
“Vâng.” Cô vô thức đáp lại, đầu tựa vào cổ anh, chìm vào giấc mộng, từ từ ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch đến chạng vạng tối, khoảnh khắc cô mở mắt ra không biết mình đang ở nơi nào. Tia nắng nhảy nhót dưới sàn nhà, nhuộm hồng cả phòng sách bằng những vệt sáng, hoàng hôn dịu dàng mà đa tình.
Thẩm Ý Nùng vừa tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy đó là Trình Như Ca. Anh nghiêng mặt, cúi đầu ôm lấy vầng trán cô, hơi thở khẽ khàng, gương mặt dưới bóng tối hư ảo như không có thật.
Mỗi một bộ phận trên khuôn mặt anh đều được tạo hóa ban tặng một cách hoàn hảo. Cực kì khéo léo và tuyệt đẹp. Tạo cảm giác đẹp đến thảng thốt sững người. Cho dù nhìn chăm chú hồi lâu vẫn không tìm ra chút tì vết nào.
Thẩm Ý Nùng ngây ngốc nhìn, giống như mỗi lần chuyên chú nhìn anh trên màn hình lớn vậy. Trong lòng trở nên thoả mãn và mềm nhũn, như có thứ gì đang chậm rãi tan chảy.
Có lẽ là do cái nhìn của cô quá chăm chú, lông mi Trình Như Ca khẽ động, bỗng dưng mở mắt, lộ ra con ngươi đen thẫm sâu hoẳm. Hai người bất ngờ không kịp đề phòng đã va vào mắt đối phương.
Thời gian dường như bị ấn vào nút tạm dừng, ai cũng không dời đi. Cứ nằm lẳng lặng như vậy, ánh mắt giao hòa, chăm chú nhìn nhau.
Mãi cho đến khi Thẩm Ý Nùng bị mê hoặc, nhẹ nhàng lại gần, chạm vào làn môi anh.
Dây thần kinh chậm nhịp cuối cùng cũng khẽ nhảy số. Sau khi Thẩm Ý Nùng nhận ra thì hơi thẹn thùng. Hai mắt loé lên, vừa nghĩ muốn lùi lại thì Trình Như Ca đã choàng người tới, đỡ gáy cô rồi lại đè xuống.
Hoàn toàn khác hẳn với sự đụng chạm vừa nãy của cô. Đây là sự tiếp xúc thân mật khăng khít thật sự, dây dưa triền miên. Một nụ hôn giữa những người yêu nhau.
Lúc tách ra, cô thở dồn dập, môi mọng đỏ tươi và ướt át. Ngay cả trong đáy mắt cũng ngập nước và đầy ý tình.
Bộ dáng này khiến Trình Như Ca phải ổn định hơi thở mất một lát, anh khắc chế xoa mặt cô.
“Còn ngủ nữa không?”
Thẩm Ý Nùng đã hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng lắc đầu không ngừng, mặt nóng cả lên.
“Chúng ta dậy ăn cơm chứ?” Anh hỏi, cô lập tức phụ họa.
“Dạ.”
Hai người cùng nhau làm bữa tối, cái tạp dề kia lại phát huy công dụng. Trong lúc nấu ăn Trình Như Ca sẽ thường xuyên hỏi ý kiến của cô. Thẩm Ý Nùng dựa vào những kinh nghiệm nấu nướng thường ngày của mình nói cho anh biết. Cuối cùng, hai người làm ra một bàn đồ ăn kết hợp cả Trung Quốc và phương Tây.
Mì Ý trộn với nấm hương và thịt gà, thế mà mùi vị cũng không hề tệ. Trên mặt hai người đồng thời lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nâng chén, khẽ cụng ly. Chúc mừng vì sự sáng tạo đại thành công trong tài nghệ nấu nướng hôm nay.
Ban đêm ra ngoài đi dạo, ngập tràn không khí đêm Giáng Sinh. Các tòa nhà đã được trang trí rất sớm từ trước, quanh khắp tiểu khu trang hoàng đầy cây thông Noel. Đầu cành cây treo đầy những món quà nhỏ và bóng đèn màu vàng ấm áp. Còn ông già Noel râu trắng ở đâu cũng bắt gặp được.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Thẩm Ý Nùng mặc áo lông của Trình Như Ca, rất rộng và dài tới tận mắt cá chân, trùm kín mít toàn bộ người. Mặc dù như vậy, hai người cũng không đi dạo được lâu đã trở về.
Thẩm Ý Nùng cảm thấy lạnh, về đến nhà đã vội vã đẩy cửa, sau đó nhìn thấy trong phòng khách bày một cây thông Noel rất lớn.
Thậm chí còn cao hơn cả cô, trên cây treo đầy những bóng đèn nhỏ xinh, nhánh cây vươn ra treo đủ loại quà lớn nhỏ, phía dưới còn chồng chất không ít hộp quà lớn. Tất cả đều dùng những dải lụa thắt nơ con bướm đóng gói rất tinh tế.
“Đây là… Gì vậy ạ?” Thẩm Ý Nùng ngơ ngác quay đầu lại, Trình Như Ca đứng sau lưng cô, anh khẽ cười.
“Quà Giáng Sinh.”
Thẩm Ý Nùng vẫn hơi ngơ ngác, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Mãi cho đến khi Trình Như Ca khẽ đẩy cô, dịu dàng nói.
“Qua xem thử một chút, xem có thích không.”
Chỉ cần là anh tặng, thì cô đều thích.
Cô ngơ ngẩn suy nghĩ, hai chân vô thức bước tới cây thông Noel trước mặt.
“Em có thể mở quà không?” Tay cô chạm vào phía trên hộp quà, lại lập tức thu tay về, quay đầu hỏi anh. Trong mắt đầy dè dặt, hai mắt Trình Như Ca lại mềm mại đi vài phần.
“Đương nhiên có thể, đây đều là chuẩn bị cho em, đều là của em.”
Thẩm Ý Nùng mở ra một hộp quà đầu tiên, treo ở đằng trước, vừa vặn lòng nằm gọn trong lòng bàn tay cô, phía trên buộc một chiếc nơ con bướm màu xanh biển.
Cô chậm rãi kéo dải lụa xuống, mở ra, bên trong là một chiếc kẹp tóc bằng thủy tinh, khảm những viên kim cương tinh tế, dưới ánh đèn càng thêm sáng lấp lánh.
Sau khi cô cất kĩ càng, tiếp tục nghiêm túc mở quà, giống như là đang chơi trò mở trứng màu phiên bản người thật vậy. Mỗi một hộp quà đều là những món quà nhỏ khác nhau, những món đắt tiền hay bình thường đều có. Nhưng không có món nào là không dùng tấm lòng để lựa, đều là những đồ rất hợp với cô.
Sau khi đã mở xong toàn bộ quà, xung quanh Thẩm Ý Nùng chất một đống đồ, trước mặt chỉ còn lại một hộp quà cuối cùng, treo tít trên đỉnh ngôi sao cao nhất của cây thông Noel.
Cô nhón chân lên để lấy chiếc hộp kia xuống, là món quà duy nhất màu hồng nhạt, như thể đoán trước được là thứ gì. Trái tim Thẩm Ý Nùng không kiềm được đập rộn ràng, gỡ chiếc nơ con bướm ra. Trên đống giấy vụn màu hồng nhạt, chỉ có độc một tờ giấy. Trên tờ giấy viết một câu, từng chữ rõ ràng.
―― “Anh thích em.”
Hơi thở quen thuộc bên cạnh phả vào, Trình Như Ca bước tới ôm cô vào lòng, giọng nói của anh vang bên tai, trầm và dịu êm, đượm tình nồng.
“Anh không biết nên làm thế nào mới có thể khiến em kiên định hơn, vì thế đã chọn những món quà này. Chỉ muốn nói với em rằng, em không phải sợ, cũng không cần phải lo âu. Tất cả những thứ thuộc về em, anh đều thích.”