Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 33: Cô Gái Bị Khóc Đuổi Ra Khỏi Cửa



Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Nam Ương Ương nhìn chằm chằm vào cô đang ngồi trên giường Diệp Cô Thâm chơi máy tính, bên cạnh còn có đồ ăn vặt, váy ngủ Nhật Bản mày lam nhạt rộng thùng thình, thắt lưng buộc một cái đai lưng, kéo nhẹ một cái, bên trong có thể nhìn một cái không sót gì.

Nghe nói Diệp Cô Thâm hôn một cô gái ngay trong quân đội, còn ôm cô, thềm mếm anh nhiều năm như vậy sao có thể chịu được sự việc như vậy.

Xin cha để đến quân đội.

Cô bé này nhìn cũng chẳng có bộ dạng tiểu thư khuê các gì cả, Diệp Cô Thâm sao có thể cho phép một cô gái ở trong phòng mình làm xằng làm bậy như vậy.

Đường Tuệ Như cảm thấy ánh mắt cô ta không kiêng nể đánh giá mình, bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Mỹ nữ, cô nhìn đủ chưa? Như cô nhìn thấy, cô muốn tìm thủ trưởng Diệp, nhưng anh ta không có trong nhà, cô qua bên tòa nhà hành chính xem đi!”

“Cô tên là gì?” Nam Ương Ương đánh giá cô, trong đầu tìm kiếm tên các con gái nhà giàu trong thành phố, nhưng không có ấn tượng nào với người trước mặt.

Cô bé này đến cùng từ nơi nào xuất hiện đây!

“Nha…” Đường Tuệ Như buông máy tính, dựa vào đầu giường, đùi thon thẳng tắp nhàn nhã bắt chéo: “Cô tìm Diệp Cô Thâm, cô hỏi tôi tên là gì, tôi nói này người đẹp, cô nhầm đối tượng rồi!”

“Tôi là hỏi cô.” Khuôn mặt thanh lệ Nam Ương Ương nhỏ nhắn trầm tĩnh.

Chưa từng có một người con gái nào dám ở trước mặt cô ta làm càn như vậy!

Phải biết rằng cô ta là thiên kim của tổng thống!

Khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Tuệ Như cười cười: “Cô hỏi tôi, tôi phải trả lời sao? Tôi còn chưa có ngu đi nói tin tức của mình cho một người xa lạ, còn nữa…Hiện tại đây là phòng của tôi, cô muốn tìm Diệp Cô Thâm thì tự đi mà tìm, ngăn trở ánh sáng của tôi rồi!”

Tâm tình cô vốn không tốt, tự nhiên có một người đến chất vấn cô, tâm trạng càng không tốt rồi.

“Nhanh mồm nhanh miệng!”

Nam Ương Ương thực sự không tin Diệp Cô Thâm sẽ thích một cô gái như vậy.

Thanh âm bàn phím vang lên liên tục, Nam Ương Ương nhìn chính mình bị cô gái bỏ qua, lại đánh giá một câu: “Không có lễ phép!”

“Em nói chị gái này, chị tự tiện xông vào phòng của tôi, tôi còn chưa nói chị không lễ phép đâu nhé?” Đường Tuệ Như nghiêng đầu, sau đó đứng dậy, đứng trên giường cao nhìn chằm chằm vào cô ta: “ Địa bàn của tôi, cô không được xâm lấn. Về phần Diệp Cô Thâm, tôi nói anh ta không có nhà!”

“ Xem ra thật sự là một cô gái không có giáo dục, đối đãi với khách như vậy.” Trong lòng Nam Ương Ương không khỏi mừng thầm.

Diệp gia là gia tộc như vậy, nhất định sẽ không để cho cô gái này được gả vào. Diêp Cô Thâm rốt cuộc cũng là đàn ông, nhất thời hứng thú mà thôi.

Cô ta tin tưởng rất nhanh có thể nhìn thấy cô bé này bị khóc hề hề đuổi ra khỏi cửa.

“Không có giáo dục?” Đường Tuệ Như nghe thấy bị chê cười, khóe miệng nhếch lên: “Vị khách này, cô không mời mà đến là xâm nhập phòng ngủ của người sở hữu, vậy coi như là chiến binh không có giáo dục, đẳng cấp của tôi so với cô còn kém xa.”

“Cô chính là dựa vào cái miệng này, lừa thủ trưởng Diệp sao? Nếu không thì sao người anh minh thần võ, tình táo cơ trí, làm sao lại giữ cô ở nơi này!” Nam Ương Ương không chút khách khí nói ra.

Xem ra cô gái này yêu thích Diệp Cô Thâm nha!

Đường Tuệ Như nhàn nhã xuống giường, đeo dép lê vào, lạch cạnh lạch cạnh đi ra ngoài: “Còn lo lắng cái gì, chị gái nhỏ đưa cô đi tìm thủ trưởng Diệp…”

Đáy mắt Nam Ương Ương nghi hoặc, vẫn quay người đi theo cô đi ra ngoài.

Nam Ương Ương vừa ra phòng ngủ, bỗng nhiên dừng lại trước Đường Tuệ Như: “Tôi đi đổi lại quần áo, … đợi một tý nha!”

Tiểu Tuế Tuế trở về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, cầm điện thoại bấm một dãy số, tựa vào đầu giường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.