Ngoảnh đi ngoảnh lại bất chợt Âu Nam Diệp đã ở Anh Quốc được một tháng, trong khoảng thời gian một tháng này, cô đã làm quen hầu hết với tất cả mọi thứ nơi đây. Cuộc sống trong suy nghĩ của cô trước đó tưởng trừng rất khó khăn nhưng hết thảy mọi thứ vẫn diễn ra một cách rất tốt.
Tất cả là nhờ sự sắp xếp của Hồ Điệp cũng như sự giúp đỡ từng li từng tí của Tony. Nhiều lúc cô cảm thấy bản thân nợ ân tình của hai người họ rất nhiều, không biết đến khi nào cô mới có thể đủ lông đủ cánh làm chủ chính cuộc đời của mình đây.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ khiến cô ngẩn người thì tức khắc Tony từ bên ngoài cửa đi vào gọi cô, kéo cô quay trở lại với thực tại.
“Diệp Tử, khóa huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày kia, cô chuẩn bị sẵn tâm lý rồi chứ? Sẽ rất tàn khốc, nhiều cuộc huấn luyện rất biến thái đó.”
Tony tự nhiên chạy vào phòng bếp, mở cánh cửa tủ lạnh ra, lấy một lon coca cola cùng hộp quả cherry ra, sau đó tiện thể lấy luôn ly sữa đậu nành trên bàn đi về phía sofa, ngồi xuống và thưởng thức. Tất cả quá trình không đến 1 phút, cô cũng chẳng để ý mấy, bởi sự việc như lúc nãy đã diễn ra một tháng nay rồi.
Ban đầu Âu Nam Diệp cứ nghĩ sẽ cùng sống chung với Tony dưới một mái nhà, nhưng thật may không phải như vậy, cô sống ở căn hộ đối diện căn hộ của Tony, cả hai đều là nhà của Tony. Nói trắng ra cả tiểu khu mười mấy tầng này đều thuộc sở hữu của cậu ta, điều này cũng chẳng quá nhạc nghiên đối với cô, cậu ta là một phú nhị đại mà, tiền đối với cậu ta không thành vấn đề.
“Ừ, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Không thành vấn đề.”
Âu Nam Diệp nhàn nhạt đáp, tiện tay rót cốc nước ấm cho bản thân, sau đó quay lại sofa ngồi xuống. Cô khẽ nhấp một ngụm nước ấm, ánh mắt mông lung hướng về phía cửa sổ sát đất, phía bên ngoài là khung cảnh thành phố Thành Đô phồn hoa, tráng lệ.
“Hồ Điệp sẽ đến đây chậm hơn dự kiến, cô ấy còn một nhiệm vụ quan trọng cần giải quyết, cô cũng đừng lo lắng quá.”
Tony vừa bỏ một quả cherry đỏ mọng vô miệng vừa nói, ánh mắt dừng lại trước Âu Nam Diệp, một hồi lâu sau mới thu lại tầm mắt. Tâm trạng có chút phức tạp, lại nghĩ đến lần đầu gặp mặt của hai người họ, người con gái với thân hình mảnh mai, một thân đơn độc giữa dòng người tấp nập sao mà khiến người khác cảm thấy đau lòng đến vậy. Sâu thẳm trong nội tâm anh dâng lên một cỗ chua sót, một ý niệm muốn bảo vệ người con gái này, nhưng lại chưa từng dám đối diện thẳng thắn với cô ấy.
Bởi anh sợ, anh sợ nếu nói ra khoảng cách giữa hai người họ đã xa lại càng xa hơn. Cái rung động thủa ban đầu phải chăng là thứ tình cảm mỏng manh nhất, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hết thảy cũng chỉ là sự rung động từ một phía. Nói trắng ra là sự rung động đơn phương, cũng như tình yêu đơn phương không bao giờ nhận lại hồi đáp, nhưng vẫn không có cách nào buông bỏ, bởi nó là sự chấp niệm trong nội tâm.
“Ừ, cảm ơn anh thời gian qua đã chiếu cố tôi.” Cô khẽ nở một nụ cười đáp lại anh.
Nhìn nụ cười kia của cô, trái tim Tony khẽ đập lệch nhịp, vành tai khẽ đỏ ửng vì ngại ngùng. Anh vội vã quay mặt sang hướng khác, với lấy ly sữa trên bàn uống một hơi hết sạch, nội tâm hoảng loạn của anh mới dịu đi một chút.
“Khụ khụ…không có gì. Tối nay có một bữa tiệc cô muốn đi cùng không?”
Tony vô cùng tự nhiên chuyển chủ đề, anh muốn dẫn cô đi làm quen với nhiều người bạn một chút, như vậy sẽ tốt với cô về sau.
“Được, lại làm phiền anh rồi.”
Âu Nam Diệp suy nghĩ một chút rồi đáp ứng, cô cũng nên ra ngoài tạo thêm nhiều mối quan hệ như vậy sẽ rất có ích cho sau này. Cô nhất quyết phải trở mình, sau đó quay về khiến những người kia phải trả giá, Âu Nam Diệp cô sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho bất kì kẻ nào liên quan.
Để trở nên mạnh mẽ hơn, để không cảm thấy bản thân vô dụng cô đã quyết định gia nhập tổ chức “Saf”, một tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới. Mới đây thôi cô mới biết cả Hồ Điệp lẫn Tony đều là người của tổ chức đó, nên cô đã lựa chọn gia nhập tổ chức “Saf”, đây chính là bước đầu cho công cuộc trả thù của cô.
Dù biết con đường sau này rất nguy hiểm nhưng cô không có lựa chọn, từ ngày Âu gia bị hủy diệt cô định sẵn bản thân phải bước vào con đường gai góc không lối thoát này rồi. Bất kể có mất mạng cũng không thể từ bỏ.
“Diệp Tử, cô cần gì cứ nói cho tôi, chúng ta là bạn nên đừng khách sáo.”
Tony trầm giọng nói, tiện tay buông hộp quả cherry xuống bàn, trong chiếc hộp chỉ còn lại vài quả lăn lóc ở một góc. Ánh mắt không tự chủ lại liếc nhìn Âu Nam Diệp đang ngồi phía đối diện, trái tim bồi hồi lại một lần nữa thổn thức, không thể khống chế được mà đập mạnh lên từng hồi.
“Ừ.” Cô đáp một tiếng, rồi lại rơi vào im lặng khiến Tony cảm thấy có chút xấu hổ, lại tiếp tục nói:
“À đúng rồi, chuyện cô nhờ tôi điều tra đã có tiến triển, Tư Đồ Hoằng đã cho người tìm cô trong suốt khoảng thời gian cô mất tích. Có lẽ anh ta rất lo lắng, cô không định cho anh ta biết tung tích của cô sao?”
Tony ngồi thẳng người dậy, hai tay dang rộng sang hai bên thành sofa, ngón tay thon dài tùy ý gõ gõ lên thành ghế, khó hiểu nhìn cô hỏi. Theo như những gì anh được biết, Tư Đồ Hoằng là thanh mai trúc mã của cô, hai người họ hẳn là rất thâm tình, cô không muốn hắn ta biết mình ở đâu chỉ có một lý do duy nhất. Chính là không muốn liên lụy đến hắn ta.
Đoán được mọi chuyện, tâm tình Tony không mấy tốt, dù biết cô đã có người trong lòng nhưng anh không thể buông bỏ được ý niệm với cô.
“Tôi không muốn anh ấy bị liên lụy, huống chi Tư Đồ gia đối với thân phận hiện tại của tôi rất không vừa ý. Anh nói xem, họ làm sao chấp nhận một cô tiểu thư không nơi nương tựa như tôi đây, tôi hiện tại chỉ là gánh nặng của anh ấy mà thôi.”
Nhắc đến Tư Đồ Hoằng, khóe mắt cô nổi lên một tầng nước mỏng, trái tim trở nên đau đớn co rút, cô đối với anh quả là có tình cảm. Hai người họ là cùng nhau trưởng thành, thử hỏi có mấy ai thoát khỏi cái gọi là dành tình cảm đặc biệt với thanh mai trúc mã đây? Quả là rất khó!
“Ừ, vậy tôi đi trước đây, không làm phiền cô nữa, tối gặp lại.”
Tony nhận thấy bầu không khí có chút bi thương bèn lấy cớ rời đi, anh cũng chỉ là một người xa lạ đối với cô mà thôi, vẫn là không có tư cách tham gia vào chuyện của cô.
“Tối gặp lại.”
Âu Nam Diệp khẽ lau khóe mắt, đứng lên tiễn Tony ra ngoài cửa, khi bóng lưng ấy khuất dần sau ngã rẽ cô mới đóng cửa lại. Quay trở lại vào trong, tâm trạng lại một lần nữa trì trệ, cô nhẹ nhàng nhấc chân đi về phía cửa sổ sát đất. Ánh mắt phảng phất chút buồn khẽ nhìn xuống bên dưới, bóng cây ngô đồng ven đường mới ngày nào còn xum xêu những tán lá vàng ươm giờ đã trơ trọi. Mọi thứ dường như thay đổi rất nhanh, mùa Thu sắp qua đi, mùa Đông lại đến, quả là thời gian không đợi một ai cả.
Xa xa phía chân trời, từng áng mây nhẹ nhàng trôi qua, từng tia nắng ấm ảm đạp khẽ lay lắt qua tấm rèm cửa, hắt vào căn phòng khiến nó trở nên ấm áp hơn mọi khi.
Phía dưới cửa sổ là cả một Thành Đô đầy xô bồ và nhộn nhịp…
Loss_được biết đến là khách sạn lớn nhất Thành Đô, thuộc quyền quản lý của “Dạ Đế” nằm trong chuỗi khách sạn cao cấp bậc nhất thế giới, một nơi mà giới thượng lưu phải bỏ ra một số tiền khổng lồ mới có thể bước vào.
Bên ngoài đại sảnh khách sạn vô cùng náo nhiệt, vệ sĩ xếp thành hai hàng đứng dọc hai bên, những người máu mặt trong giới thượng lưu lần lượt nối đuôi nhau đi vào bên trong.
Một chiếc Bugatti Bolide đỏ phanh gấp dừng lại trước sảnh thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường kèm những người trong giới thượng lưu. Đa phần đều là ánh mắt tò mò, bởi lẽ hiếm khi họ lại thấy Tony_công tử ăn chơi trác táng của gia tộc Louis lại tham gia một bữa tiệc chính trị.
Cửa xe mở ra, thân ảnh một nam nhân với toàn thân vest trắng lịch lãm rơi vào tầm mắt, khiến cho bao người phải ngoảnh lại nhìn với vẻ mặt trầm trồ. Theo đó một cô gái xinh đẹp khoác trên mình bộ lễ phục màu đỏ bước xuống, càng khiến những người ở đây ngỡ ngàng hơn. Từ khi nào mà công tử ăn chơi trác táng Tony lại có thể dẫn một mỹ nữ đến những bữa tiệc chính trị như này, quả là Mặt Trời mọc đằng Tây rồi.
Bỏ qua những ánh mắt dò xét của mọi người, Âu Nam Diệp tự nhiên đến bên cạnh Tony, bàn tay thon dài khẽ vươn lên khoác tay anh, điềm đạm đi vào bên trong.
Giữa đại sảnh náo nhiệt, hình ảnh nam thanh nữ tú xuất hiện khiến đám đông huyên náo nhất trời trở nên im lặng, ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ, ghen tị đều dán chặt lên người cả hai. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, từng câu, từng chữ không xót một từ lọt vào tai Tony và Âu Nam Diệp.
“Âyzo…kia chẳng phải là thiếu gia Louis Tony sao? Sao anh ta lại đến đây nhỉ? Bữa tiệc chính trị như này hiếm khi thấy mặt anh ta.”
Một cô tiểu thư tóc ngắn kế bên chảnh chọe nói, không kiêng dè mà có chút lớn tiếng mỉa mai.
“Còn phải nói sao, người ta là dẫn mỹ nữ đến thị uy nha, cô không thấy cô gái đi cùng anh ta sao? Phải nói là rất xinh đẹp, cô còn chẳng bằng một nửa của người ta đâu đó…”
Một cô tiểu thư tóc vàng bên cạnh chen vào, còn không quên lên giọng mỉa mai cô tiểu thư tóc ngắn, hiếm khi có dịp mỉa mai nhau nha, phải nắm bắt cơ hội.
“Xì! Cô làm như mình xinh đẹp lắm ấy.” Cô tiểu thư tóc ngắn bĩu môi khinh bỉ nói.
Cô tiểu thư tóc vàng khó chịu đi lườm nguýt lại đối phương rồi hậm hực đi ra chỗ khác. Xung quanh vẫn không ngớt những lời bàn tán về hai người một nam một nữ vừa bước vào.
“Thiếu gia Tony thay tâm đổi tính rồi ư?”
“Không biết. Nhưng cô gái bên cạnh quả là rất đẹp, không biết bao giờ tôi mới có cơ hội gặp được chân ái như cô ấy đây?”
“Cậu nằm mơ đi là vừa!”
“…”
Tiếp nối là rất nhiều lời bàn tán gây xôn xao cả đại sảnh nơi diễn ra bữa tiệc. Âu Nam Diệp bỏ ngoài tai những lời bàn tán kia, theo chân Tony đi chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc.
“Lucas tiên sinh, chúc mừng ngài thăng tiến.” Tony nở nụ cười xã giao bắt tay với vị Lucas tiên sinh trước mặt.
Theo tầm mắt của anh, cô thấy được một vị lão gia uy nghiêm đứng đó, hai mắt híp lại quan sát Tony, rồi cười bắt tay anh.
“Hà hà…cảm ơn. Vị tiểu thư kia là…” Lucas tiên sinh nói lời cảm ơn, rồi hướng ánh mắt tò mò về phía Âu Nam Diệp đứng bên cạnh, trong lòng thầm đánh giá.
“Cô ấy là bạn tôi_Âu Nam Diệp, sau này cần ngài giúp đỡ nhiều rồi.” Tony nhân cơ hội giới thiệu đôi bên.
Sau đó cả ba cùng trò chuyện đôi chút rồi vị Lucas tiên sinh kia đi chào hỏi những quan khách khác, còn Âu Nam Diệp cũng lui về một góc ở bàn tiệc ngồi nghỉ nơi, bản thân Tony cần xã giao nên đã nói cô ngồi chờ mình.
Âu Nam Diệp ngồi xuống ghế bên cạnh, khẽ day day huyệt thái dương có chút nhức nhối của mình, rồi tùy ý nhìn xung quanh một lượt. Nơi này quả là rất sang trọng, không hổ danh là khách sạn lớn nhất Thành Đô, xa hoa tráng lệ hơn so với tưởng tượng của cô.
Ngồi một hồi lâu, cô cảm thấy chán nản bèn cầm ly rượu vang trên bàn nhấp một ngụm, thứ chất lỏng màu hổ phách cay nồng trôi xuống cổ họng khiến cô tỉnh táo đôi chút. Cũng lâu rồi cô chưa có đụng đến rượu, quả nhiên mùi vị vẫn khó uống như ngày nào. Âu Nam Diệp vẫn ngồi đó thưởng thức ly rượu, cô đâu biết rằng trong ly rượu cô đang uống có vấn đề.
Ở một góc đối diện, có một ánh mắt háo sắc luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô, khi thấy cô uống ly rượu đó thì khóe môi hắn ta khẽ nở một nụ cười. Quả nhiên ngu ngốc, con mồi mà hắn ta nhìn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Âu Nam Diệp trầm tư một lúc lâu, bất chợt cô cảm thấy cơ thể trở nên khác lạ, hơi thở cô bắt đầu trở nên dồn dập, cơ thể nóng lên, vô cùng khó chịu. Tầm mắt theo đó mà mờ dần, sức lực như muốn cạn kiệt, cô ra sức lắc đầu cho tỉnh táo, bản thân chật vật bước đi tìm tolet.
Nhìn ngắm khuôn mặt ửng hồng cùng mồ hôi lấm tấm trên trán mà lòng cô khẽ thầm chửi rủa: ‘Chết tiệt! Cô bị hạ dược!’
Âu Nam Diệp ra sức tạt nước lạnh vào mặt hòng cho tỉnh táo, nhưng sự khó chịu và nóng nực trong người không hề vơi đi, thay vào đó càng trở nên khó chịu hơn. Tất cả những gì trước mắt đều mơ hồ, cô rất muốn có thứ gì đó mát lạnh chạm vào người, cô thật sự khó chịu quá.
“Ưm…nóng quá…”
Cô khẽ rên rỉ nới lỏng chiếc váy dạ hội, chẳng lẽ hôm nay cô phải trôn vùi ở chỗ này sao? Làm ơn, ai đó đến giúp cô đi!