Với tài ăn nói khéo léo như rót mật vào tai, Hoàng Thảo dễ dàng lôi kéo Anh Phongkhiến cuộc nói chuyện của cả hai trở nên khá thoải mái. Dù chỉ thoángliếc nhìn cũng đủ nhận thấy xung quanh có vài ánh mắt ghen tị của cácnàng tiểu thư khác. Cũng phải thôi bởi trong bữa tiệc này, cô là ngườiđầu tiên có thể làm Phong trả lời có chút sắc thái như vậy.
-Hình như những lần gặp mặt trước đây giữa hai công ti chúng ta, anhkhông tham gia thì phải. Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh
– Do bận chuyện học nên tôi không tiện. Nếu cô thấy không phải thì tôi xin lỗi nhé!- Vừa nói hắn vừa khẽ nhún vai.
– Hì!- Cô nở nụ cười tinh nghịch nhìn anh và lên tiếng trêu ghẹo- Thếmà tôi cứ tưởng anh không thích mấy chuyện làm ăn khô khan này chứ! Tôilà tôi không thích tẹo nào.
– Thấy mà. Từ lúc biết cô, tôi thấy cô có chịu đi theo ba gặp mấy người đối tác đâu. Toàn bị bắt ép.
– Nè… Trêu tôi hả? Đừng thấy tôi hiền ăn hiếp nha! Tôi dữ lắm đó!
Cô nhảy nãy giận dỗi. Điệu bộ trông dễ thương cực. Mấy chàng công tửgần đó tim muốn rụng rời mà chẳng dám làm gì cả. Cuộc nói chuyện có lẽsẽ kéo dài mãi trong tâm trạng thoải mái, vui vẻ như thân thiết lâu rồicủa cả hai nếu như cô không phải theo cha lên sân khấu phát biểu cảmnghĩ. Ngay khi đứng bên cạnh cha mình, cô liền thì thầm vào tai ông Đặng điều gì đó có vẻ thần bí. Hắn chỉ thấy ông khẽ đánh mắt sang nở một nụcười thích thú, hài lòng. Nhưng với tính cách vốn lạnh lùng, thờ ơ, hắnlàm gì quan tâm mấy chuyện này. Như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội lôichiếc điện thoại từ trong túi và ấn vào thư viện ảnh. Lập tức một cô gái tròn tròn , dễ thương với khuôn mặt bánh bao cùng nụ cười tỏa nắng hiện lên màn ảnh. Khẽ vuốt nhẹ tấm hình, hắn nở một nụ cười dịu dàng hiếmthấy. Trong đầu hắn lúc này tự hỏi không biết giờ nó đang làm gì. Có lẽđang vui vẻ bên gia đình, bạn bè? Hay vẫn buồn buồn chuyện hắn không ởbên nó lúc này? Thật là hắn mong sao bữa tiệc kết thúc nhanh chóng đểhắn còn nhắn tin, nói chuyện với nó nữa chứ. “À! Không biết chuyện MinhKhiết định thông báo là gì nhỉ? Chẳng lẽ có bạn gái hả ta?”. Hắn ngướcnhìn vầng trăng trên cao suy nghĩ bâng quơ một mình.
… Đã có mở tiệc thì cũng đến lúc tan. Bữa tiệc sinh nhật tại gia của Ái Ngọc chẳng mấy chốc đã đi đến hồi kết. Mọi người dần dần ra về sau khi gửi đếnnhau những lời tạm biệt cùng những cái ôm nồng ấm. Tiệc thì tan thật đấy nhưng với Khiết, Nhi, Ngọc thì chúng vẫn còn một tiết mục thú vị khácnữa. Cả đám lũ lượt kéo nhau lên phòng Ngọc sau khi phụ ông bà Vương dọn dẹp bàn ghế.
– Đợi mãi mới tới lúc này. Cậu định thông báo chuyện gì đây. Mình háo hức đến điên người rồi đây.
Vừa bước vào phòng, Ái Ngọc đã nhanh nhảu hối thúc, đồng thời leo tótlên giường ngồi xếp bằng cứ như đang vào rạp xem phim. Khiết cười hì hì, đưa tay gãi đầu ra vẻ ngượng ngùng. Cậu cứ “Ờ thì…” ấp a ấp úng như”gà nuốt dây thun” khiến Nhi phát cáu:
– Nhanh đi ba. Gì mà cứ ờ ờ hoài vậy
– Nhanh gì mà nhanh. Nói không ra giờ sao?
Dường như hồi hộp quá khiến tâm trạng Khiết khá nhạy cảm. Thế nên mớinói có chút xíu là dỗi rồi. Điều bất ngờ hơn là cũng với cái lí do ti xí ấy đấy mà hai người cãi nhau ì xèo.
– Có chuỵên gì mà nói không ra chứ!
– Chuỵên quan trọng nên khó nói thôi.
– Vậy ôm một mình luôn đi, nói cho tụi tôi làm gì. Quan với chả trọng.Bộ cậu giết người hay cướp của? Nhát gan!- Linh Nhi trề môi, tuôn mộttràn dài khích tướng.
– Thế việc tôi thích cậu đủ khó nói chưa mà ở đó bảo tôi nhát gan.
Trong lúc quá tức giận, Minh Khiết đã hớ lời nói ra luôn chuỵên quantrọng. Linh Nhi đang trề môi cũng phải thu lại, đứng khép nép ngượngngùng như mèo con. Mới phút trước cả hai còn cãi nhau khí thế lắm, chẳng thua gì mấy bà bán cá bán tôm ngoài chợ, vậy mà giờ im re nhìn nhaungại ngùng , một lời cũng không hó hé. Chỉ duy có Ái Ngọc là đang mừngrơn, nhảy tưng tưng trên giường, la hét, vỗ tay ầm trời chúc mừng. Nóphấn khích tới nỗi bay xuống luôn phim trường, hếch vai nữ chính thúcgiục:
– Còn chờ gì nữa. Đồng ý đi! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!
Linh Nhi nhắm tịt mắt, gật đầu cái rụp rồi cả hai cùng lúc nở nụ cườithật tươi. Hai bàn tay từ từ đưa tới, đan thật chặt vào nhau. Sinh nhậtÁi Ngọc đã kết thúc với khung cảnh lãng mạn, hạnh phúc, đầy ắp tiếngcười như thế đấy. Nhưng khi cuộc vui đã tàn, khi chỉ còn một mình đốidiện với bốn bức tường, nó mới thấy sự lạc lõng, trống trải trong tâmhồn mình. Nó chợt nhận ra, niềm vui hôm nay chưa thật sự trọn vẹn, vẫncòn thiếu một mảnh ghép. Và mảnh ghép ấy, nó có linh cảm rằng bản thânsẽ chẳng bao giờ có diễm phúc được nhận lấy.
Ái Ngọc lắc mạnhđầu, cố xua tan cái suy nghĩ vẩn vơ đó. Uể oải nằm trên giường, nó đămđăm nhìn màn hình điện thọai nằm im trên tay mình. Bây giờ đã là 11h30′, vẫn không có thông báo gì từ người ấy. Chỉ còn 30′ nữa thôi là qua ngày mới. Từng phút trôi qua, nó thấy cơ thể ngày càng nặng trĩu. Nặng ở đôi mắt và nặng cả trong tim.
~ – Chào ông Đặng. Chúng tôi xin phép ra về
Hai cha con Anh Phong gửi lời chào tới ông Đặng và Hòang Thảo rồi nhanh chóng rảo bứơc ra về. Càng đến gần chíêc xe của mình bao nhiêu, hắncàng thấy rộn ràng trong lòng bấy nhiêu. Ngay khi chíêc xe vừa lăn bánh, hắn lập tức lôi địên thoại và nhắn tin cho nó. Một đọan chúc sinh nhậtthật dài chuẩn bị đựơc hoàn thành thì lại bị gián đọan với ông Lã:
– Con đang làm gì vậy? Nhắn cho ai mà gấp gáp?
– Đây là chuỵên riêng tư của con
– Dừng một chút nói chuỵên với ba đi
Ông ngập ngừng nói tiếp. Đưa tay nhìn đồng hồ, chỉ còn 5′ nữa là quangày mới, hắn vội vã đáp, đôi mắt vẫn không dứt khỏi màn hình
– Con đang có chuỵên gấp. Có gì lát nói
Thái độ ấy của hắn khiến ông Lã khá bực bội. Trong lúc tức gịân ông đưa tay gịưt phắt chiếc điện thọai trên tay Phong
– Có gì gấp bằng chuỵên công ty mình hả?
Và vô tình ông đã thấy một câu tâm tình trong đọan tin nhắn ngọt ngào của con trai…
– ” Anh thích em nhiều lắm!”. Con có bạn gái? – Ông sững sờ nhìn Anh Phong chằm chằm
– Thì sao chứ? Con lớn rồi. Sẽ chẳng ảnh hửơng vịêc học đâu. Trả lại cho con.
Vừa dứt lời, Anh Phong liền chồm tới chộp lấy địên thọai. Nhưng tíêcthay, hắn chậm một bứơc. Ông Lã đã nhanh tay đút nó vào túi quần. Mặthắn liền sa sầm lại.
– Đó là địên thọai của con
– Ba sẽ không trả. Ba nói đây là lần đầu và cũng là lần cuối, con chia tay bạn gái đi
– Tại sao chứ? Đã bảo sẽ không ảnh hửơng vịêc học
– Điều đó ba chưa bao gìơ lo lắng về con
Ông nhanh chóng đáp lại. Nghe đến đây, chợt một dòng suy nghĩ điên rồlóe lên trong đầu hắn. Quay sang nhìn ba, với gịong đầy nghi ngờ, hắnhỏi:
– Liên quan đến Hòang Thảo?
Ông im lặng không trảlời. Điều này càng làm hắn chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Thở hắt, hắn nhìn bâng qươ vào khỏang không vô định, tiếp tục hỏi ông với gịongđiệu đầy suy tư. Hình như hắn… đang suy xét điều gì đó
– Ba nói thật đi. Có phải công ty chúng ta đang gặp khó khăn sau vụ lừa gạt đó không?
– Bậy bạ. Làm gì có- ông gựơng cười lấp liếm- chỉ một chút nhưng ba giải quýêt đựơc
– Thế thì đừng ép con phải chia tay bạn gái và… gì đó với Hòang Thảo
– Không đựơc- ông liền sừng sộ- chỉ có cách này mới gíup công ty ta gĩư vững chỗ đứng. Ông Đặng là người có quyền lực trong gíơi bất động sản,ta không thể đắc tội
– Thế nên phải cúi xúông nịnh hót bằng những vịêc làm… không mất sạch sẽ như thế!
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, căng thẳng. “Boong”.Tíêng chuông của một nhà thờ gần đó vang lên, chính thức bứơc qua mộtngày mới. Điều đó cũng đồng nghiã sinh nhật Ái Ngọc cũng đã qua và lờihứa mà hắn đã nói không thể thực hịên đựơc.
“Bộp”. Chíêc điệnthọai trên tay nó rớt xúông giừơng.Hàng mi khép lại, chìm vào gíâc ngủtrong mệt mỏi vì chờ đợi. Vầng trăng trên cao chỉ biết thở dài, lắc đầungao ngán. Chờ đợi… đó là cảm giác dễ khiến con người ta mệt mỏinhất… không chỉ về thể xác mà ở cả tinh thần.
Na đã trở lại sau một thời gian dài ẩn dật. Vì lý do học tập nên Na không thể tiếp tụcviết trong thời gian vừa qua. Mong mọi người thông cảm. Đó là lỗi củaNa. Từ bây gìơ cho đến Tết, Na sẽ cố gắng full truỵên sớm nhất có thể.Chỉ tập trung làm full truỵên này. Xin gửi lời chào đến mọi người