Minh Thành, Chu Vương phủ
Lương Tam Bảo một thân y phục màu lục với chất lụa thượng phẩm bay phấp phới phiêu dật theo hình dáng gầy gầy, hắn bước đi có chút gấp gáp từ ngoài cửa sau của Chu Vương phủ vào thẳng căn phòng nằm hướng ra hoa viên lộng lẫy trải dài hơn hai cái khuôn viên bình thường của Ung Nhị Vương phủ gộp lại. Hắn vừa bước vào phòng, nhìn thấy thân hình cao lớn của nam nhân đang đứng giữa phòng vẽ tranh thì liền quỳ xuống khấu đầu.
“Hạ quan bái kiến vương gia!!”
Minh Cao Hoan Tư Sĩ vừa nhìn thấy Lương Tam Bảo khấu đầu với mình xong thì liền đưa tay ngoắc ngoắc.
“Lương đại nhân tới rồi, ngươi xem bức tranh này bản vương vẽ có đẹp không? Dáng vẻ hiền thục như cành liễu của mỹ nhân trong tranh ta vẽ thật rất đẹp a…”
“Vương gia…”, Lương Tam Bảo đứng dậy khẽ than, tại sao Chu Vương lại có thể vô tư vẽ tranh ở đây khi mà mọi chuyện vẫn còn dang dở như thế chứ?
“Thế nào?”, Chu Vương tiêu sái đặt bút xuống nghiên mực, lại ngẩng đầu lên nhìn gã tâm phúc Lương Tam Bảo của hắn.
Lương Tam Bảo lúc này mới chắp tay hô lên, “Vương gia, tên thích khách bị giam trong ngục đã tự vẫn rồi!!”
“Thì sao?”, Chu Vương nhíu mày hỏi lại, “Tự vẫn thì tốt, sợ tội nên tự vẫn, theo lệnh chủ nhân nên tự vẫn, chết rồi thì không đối chứng. Mặt nào có hại cho bản vương?”
Theo lý mà nói thì sau vụ hành thích đó, người bị thương nặng nhất là Ung Nhị Vương, người có công lớn nhất là Ung Nhị Vương, nhưng mà chính vì thế người bị nghi ngờ nhiều nhất cũng là Ung Nhị Vương. Ung Nhị Vương cũng rất thức thời, sau khi sự việc xảy ra lập tức đóng cửa phủ không phô trương lãnh công, lấy lý do là dưỡng thương. Nhưng mà song song đó tên thích khách cũng ngậm miệng không khai tiếng nào, như vậy có nghĩa là sao?
Hắn đang đợi cái gì?
Đợi cơ hội trở mình?
Hắn đang đợi được cứu…
Mà bây giờ ai là người có khả năng cứu hắn nhất? Nhắm mắt mà nghĩ cũng biết là Ung Nhị Vương.
Thế nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên tự vẫn trước khi Ung Nhị Vương xuất môn. Chuyện này quá mức kỳ lạ, nhìn vào cũng thấy cái chết của hắn không được bình thường.
Là Ung Nhị Vương ra tay diệt khẩu a…
Nghĩ kiểu nào thì mũi nhọn cũng đều là nhắm tới Ung Nhị Vương, liên quan gì tới Chu Vương hắn…?
Chu Vương vẻ mặt vô cùng vui vẻ, lại tiếp tục nhìn ngắm mỹ nhân trong tranh của mình, tuy nhiên vẻ mặt của Lương Tam Bảo đã dần dần trở nên biến sắc…
“Vương gia, tin tức từ phương bắc truyền về, Phúc Diệp Công chúa ở Bắc Thành bị ám sát bất thành!!”
——
Minh Thành, Sùng Vương phủ
Sùng Vương cầm thanh kiếm dài trên tay, theo tiếng đàn của nữ hầu đàn phía trong đình mà gia tăng tốc độ ra chiêu. Tai lại nghe Vu Kình đứng kế bên nói rõ ràng từng chữ, tới khi kiếm trên tay dừng lại giữa không trung, Minh Cao Hoan Tư Điệp mới đột nhiên cười lớn.
“Hahaha… Ngươi nói là tin hoàn toàn chính xác chứ? Phúc Diệp Công chúa bị bang Hoành Mãng ám sát sao? Nếu vậy thì thực sự sắp có chuyện vui để xem rồi…”
Vu Kình là một nam tử gầy nhỏ, đi theo Sùng Vương với tư cách là thư đồng, sau đó trở thành trợ thủ cho Sùng Vương. Hắn nhìn Sùng Vương một thân cao to cường tráng đang cầm chiếc khăn lau vội mồ hôi trên người, nhàn nhạt cười nói.
“Mọi chuyện sắp xoay chuyển… Xem ra Chu Vương điện hạ sắp không xong rồi…”
Sùng Vương chính là người nhận trách nhiệm điều tra sự việc ngày hôm đó, từ chuyện bọn thích khách này xuất thân ở Hoành Tịch thì thực sự không khó để nhận ra chúng là người của bang Hoành Mãng. Nếu nói Ung Nhị Vương là người đáng nghi nhất trong sự việc ngày hôm đó, thì việc Phúc Diệp Công chúa bị ám toán đã hoàn toàn loại bỏ được hoài nghi của Đệ nhị đế đối với Ung Nhị Vương.
Sùng Vương đem một chén rượu nuốt xuống, không khỏi phiêu đãng nói, “Bởi dĩ xét trên góc độ tình thân thì Ung Nhị Vương và Phúc Diệp là huynh muội ruột thịt, còn xét trên góc độ chính trường thì Phúc Diệp đóng vai trò níu giữ mối quan hệ của bệ hạ với Ung Nhị Vương và tộc Minh Trung. Phúc Diệp còn thì tình cảm còn, Phúc Diệp mất thì tình cảm mất. Cho nên vì vậy, Ung Nhị Vương sẽ không dám liều lĩnh mà ra tay với muội muội ruột của mình.”
Vu Kình nhẹ cười gật đầu, “Chính vì lẽ này, mọi nghi ngờ dĩ nhiên sẽ dồn về phía người được lợi thứ hai, Chu Vương.”
Dù cho Chu Vương vốn dĩ không có làm cái gì quá lớn vào ngày hôm đó, thế nhưng bệ hạ đã đưa công lao của Chu Vương lên tuyên dương xem như “món quà sinh thần” mà Hoàng quý phi Nhậm thị đã tốn công nài nỉ bệ hạ.
Tư Điệp nhếch môi cười cười, cái này bây giờ ngược lại đã đem Chu Vương vào tử lộ a…
Vu Kình tiếp tục phân tích, “Nếu tên thích khách kia còn sống, chủ nhân của hắn lại đang nhắm tới Ung Nhị Vương một cách rõ ràng như vậy, vậy thì hắn hoàn toàn có thể một lần nữa đem nước bẩn hắt lên người Ung Nhị Vương một nhát trí mạng… Chỉ đáng tiếc là hắn đã vong mạng…”
Cái chết không đối chứng này, ngược lại bây giờ đã gây bất lợi cho Chu Vương.
“Thật không hiểu bọn Hoành Mãng này làm cái gì? Rốt cuộc là chúng muốn nhắm tới Chu Vương hay Ung Nhị Vương a?”, Tư Điệp vừa đi tới bên trong đình vừa ngửa đầu lên trời tự hỏi, bầu trời mùa thu đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển mùa rồi a.
Nữ hầu cầm áo ngoài của Tư Điệp nhẹ nhàng khoác lên người hắn, lúc này hắn mới nhướng mày cười.
“Nhưng ta không nghĩ chuyện này sẽ gây nguy hại nhiều tới Chu Vương. Ung Nhị Vương thoát thế hiểm nhưng điều đó không có nghĩa là Chu Vương sẽ ngã ngựa a.”
Vu Kình ôn tồn chắp hai tay vào ống tay áo của mình để tránh đi cái không khí giá rét chuyển mùa, điềm đạm tiếp, “Ung Nhị Vương luôn chôn chân ở trong phủ luyện chữ vẽ tranh, nội bất xuất ngoại bất nhập. Chắc chắn con cờ dùng để quật ngã Chu Vương sẽ không thể chuẩn bị được gì, bất quá có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm như vậy cũng đã quá tốt rồi…”
Tư Điệp nheo mắt cười, “Ung Nhị Vương lần này quả là may mắn, chuyện xảy ra ở tận phương bắc lại vô tình giúp huynh ấy thoát thế. Bất quá với thế lực của Chu Vương rất lớn, huynh ấy chắc chắn sẽ không tha cho Ung Nhị Vương…”
“Không chừng đêm nay Ung Nhị Vương phủ sẽ xảy ra đại loạn rồi nhỉ…!?”
“Bọn họ đấu nhau cũng không liên quan tới chúng ta đâu, ta cứ làm tốt việc của mình là được, mọi chuyện còn lại xem như mắt mù tai điếc đi.”
“Vâng. Vương gia, còn một chuyện nữa.”
Vu Kình đột nhiên chuyển giọng làm Minh Cao Hoan Tư Điệp chuẩn bị ngồi xuống bàn thịt nướng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, “Chuyện gì thế?”
“Thần Mạc Các từ ngày hôm đó cũng không có động tĩnh gì, chúng ta có cần phái người tới đó hỏi thăm lần nữa không?”
Tư Điệp đưa tay lên chặn lại, “Sau khi sự việc diễn ra ta đã hai lần phái người đến hỏi thăm đưa thuốc nhưng không lần nào gặp được Thần Xung Mạc Thanh Trần. Cũng phải mấy tháng rồi, không nên lại tới đó nữa, kẻo lọt vào tai bệ hạ thì lại không hay.”
Xung quanh Thần Mạc Các luôn có ám vệ của Đệ nhị đế theo dõi, nếu xuất hiện ở nơi đó quá nhiều lần sẽ gây ra hiểu lầm, Minh Cao Hoan Tư Điệp tuy trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám làm liều.
Vu Kình gật đầu, “Vương gia sáng suốt.”
“Nhưng ngươi cũng phải theo dõi động tĩnh Thần Xung Mạc Thanh Trần kỹ cho ta, ta cần cơ hội…”
Vu Kình cúi đầu, “Tuân lệnh vương gia.”
——
Minh Thành, Ung Nhị Vương phủ
Nam nhân mặc trên người một bộ y phục màu đen, tóc được búi gọn gàng đứng phía sau một ngôi đình nhỏ được che phủ bằng những lớp màn mỏng, nếu quan sát từ xa thì cũng chẳng thể nhìn rõ dung nhan. Hắn cầm trên tay một cây bút được thấm đầy mực đỏ vẽ lên mảnh lụa trắng trên bàn một nhành trúc đỏ, đây là kiểu vẽ cơ bản nhất và cũng không cần dùng kỹ năng lắm nhưng hắn ngày nào cũng đứng ở đó, viết chữ xong lại vẽ tranh, viết thì ít, vẽ thì nhiều, mà vẽ thì cũng chỉ vẽ mỗi mấy cây trúc khiến người ta nhìn mà phát chán.
Đoạn thời gian trước Ung Nhị Vương phủ nằm trong tình trạng nội bất xuất ngoại bất nhập nhưng cũng không phải là bị kiểm soát giống như tội nhân như Thần Mạc Các. Thế nhưng mấy ngày nay bên dưới các gốc cây lớn trong viện phủ lại có xuất hiện mấy nhành cây khô khiến Hoàn Hoàn cảm giác được có ám vệ trong phủ. Mấy nhành cây khô nhỏ nhỏ này được Ung Nhị Vương phái Hoàn Hoàn giấu ẩn trong mấy tán cây to ở khắp vương phủ, chỉ có ám vệ của Ung Nhị Vương phủ mới biết được vị trí đứng sao cho không đả động tới mấy nhánh cây này, còn lại nếu có lực đạo đủ mạnh đạp vào cây thì mấy cái nhành cây khô này sẽ theo lá cây mà rơi xuống đất.
“Vương gia, ngài nghỉ tay ăn chút điểm tâm đi.”
Bích Tự Lãnh Thanh Thu mang theo gia nhân thiếp thân tiến vào trong đình, tự tay đặt lên bàn vài đĩa bánh đậu xanh, Ung Nhị Vương thích ăn nhất là loại bánh này, là loại đơn giản và có chút hương vị nhân gian khiến người ta khó hiểu hắn từ đâu mà lại thích ăn loại thức ăn bình dân như thế.
Lãnh Thanh Thu mỉm cười ôn hòa nói, “Bánh này do chính ta làm, vẫn hết sức cẩn thận nhưng mà khó tránh có chút sai sót.”
Hoàn Hoàn theo quy tắc thì không cần phải làm gì nữa, thế nhưng vì tình hình có kẻ lạ trong phủ nên nàng buộc phải thực hiện thử độc trước. Sau khi dùng kim bạc thử độc xong thì đem một chút đến cho con vẹt bên cạnh ăn thử, Lãnh Thanh Thu cũng không vì thế mà khó chịu gì, nàng khẽ cười hỏi, “Thế nào?”
Hoàn Hoàn nhăn mặt nói, “Vương phi, người dĩ nhiên không thể làm việc sai sót gì để làm hại vương gia rồi. Nô tỳ chỉ là làm theo cho đúng quy tắc thôi…”
Sắc trời lúc này chạng vạng tối, ngoài đình cũng không còn quá sáng tỏ, Ung Nhị Vương thả bút xuống nghiên mực khiến mực đỏ văng ra có chút tán loạn trên mảnh lụa trắng tinh, lại xoay người đem một miếng bánh bỏ vào miệng rồi tản bước đi về phía Lãnh Thanh Thu. Hai người dựa sát đầu vào nhau nói chuyện gì đó phi thường nhỏ, từ xa chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khẽ thỉnh thoảng vang lên…
Tên ám vệ ngồi trong tán cây to gần đó quan sát tới đây cũng nhịp chân phóng đi, hắn theo một lối mòn tìm đến một ngõ vắng, nhìn thấy chiếc xe ngựa im lặng đứng ngay đó liền chui vào trong khấu đầu.
“Vương gia.”
“Thế nào?”
“Ung Nhị Vương ngày nào cũng như nhau, luôn ở trong đình từ sáng tới chiều mà viết chữ, vẽ tranh, ăn bánh, uống trà… thực sự không có gì khác lạ.”
“…Sao lại thế được?”, Chu Vương nhíu mày sang nhìn Lương Tam Bảo, lại nói, “Nếu Ung Nhị Vương không gặp gỡ kẻ lạ, lại không ra khỏi phủ… Vậy thì kẻ nào đã hại bản vương?”
Lương Tam Bảo vẻ mặt cũng thoáng chút lúng túng, ba vị vương gia hiện giờ đều đã bị khóa chân lại kinh thành, chuyện xảy ra ở phương bắc quả thực quái lạ, cứ tưởng rằng mọi thứ đã an bài rồi thì tại sao bỗng nhiên bọn khốn Hoành Mãng kia lại đi hành thích Phúc Diệp Công chúa chứ? Đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian mọi người đều đang đóng cửa cài then?
“Ngươi… chắc chắn vẫn luôn theo sát Ung Nhị Vương, không hề bỏ lỡ khoảnh khắc nào chứ?”
“Ta chắc chắn.”, tên ám vệ gật đầu, bất quá trong lòng hắn vẫn có chút kỳ quái khó nói.
“Thế nào?”, Lương Tam Bảo thoáng trông thấy ánh mắt tên ám vệ lảng đi nên liền hỏi, “Ngươi phát hiện ra có gì đó không đúng rồi sao?”
Tên ám vệ ngước mặt lên nhìn Chu Vương và Lương Tam Bảo, ngập ngừng nói.
“Ung Nhị Vương hình như ăn hơi ít…”
“???”
“Vương gia, Lương đại nhân, chính là Ung Nhị Vương thích ăn bánh đậu xanh thì ai cũng biết, chỉ là ta lại cảm thấy thời gian này ngài ấy ăn bánh đậu xanh hơi ít… Cảm giác không giống như cách người ta phản ứng với món ăn mà mình yêu thích tí nào…”
Lương Tam Bảo kinh ngạc nói, “Ăn mãi một món cũng ngán a…”
Chu Vương lại phản bác, “Không đúng, nhị đệ này của bản vương chính là thích ăn bánh đậu xanh đến phát cuồng, chỉ cần cái gì có liên quan đến đậu hắn đều thích. Ta cảm thấy nếu hắn không muốn ăn thì sẽ không cho người làm, còn nếu đã cho người làm thì chắc chắn là sẽ ăn hết.”
Lương Tam Bảo hơi nhíu nhíu mày, lập tức xoay qua tên ám vệ hỏi, “Ngươi, có nhìn thấy Ung Nhị Vương không?”
Tên ám vệ có chút ngẩn ngơ gật đầu, “Dĩ nhiên, ta lúc nào cũng đi theo Ung Nhị Vương…”
Lương Tam Bảo lại quát, “Không phải, ta dĩ nhiên biết ngươi lúc nào cũng đi theo Ung Nhị Vương. Ý ta hỏi là, ngươi có tận mắt nhìn thấy dung mạo của Ung Nhị Vương lần nào chưa?”
“…Ta luôn nhìn thấy Ung Nhị Vương điện hạ đứng trong đình ngoài hoa viên, nhưng… dường như ngài ấy sợ nóng, lúc ra ngoài luôn được tỳ nữ cầm dù che nắng, ở trong đình cũng treo rất nhiều màn che chắn nắng… Đúng là có chút khó nhìn…”, tên ám vệ nói tới đây mới phát hiện ra điểm quái lạ mà hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng sau đó hắn lại lập tức nói thêm, “Nhưng mà Ung Nhị Vương và vương phi rất gần gũi với nhau, ta không nghĩ là có điểm gì khác thường…”
Điểm nghi vấn này Lương Tam Bảo có thể hiểu a, nhưng Chu Vương ngồi bên cạnh chưa chắc đã hiểu. Người có nhiều tiểu thiếp như Chu Vương, tâm xem nữ nhân là tấm áo khoác ngoài thân thì những chuyện này sẽ không để bụng, chỉ cần hoàn thành sự nghiệp là được. Nhưng Ung Nhị Vương thì lại hoàn toàn khác, vị vương gia này khuê phòng chỉ có mỗi một thê tử, hậu viện hoang vắng đến mức bị những kẻ đối địch thỉnh thoảng trêu ghẹo là “không có mặt mũi” nhưng cũng chưa từng có ý định lập thiếp hay có tin đồn phong lưu nào ở bên ngoài.
Người như Ung Nhị Vương, tuyệt đối sẽ không để thê tử của mình làm những chuyện như vậy…
Tuy nhiên, Lương Tam Bảo chưa kịp nói gì thì Chu Vương đã liền nghiến răng đến run rẩy hỏi.
“Vậy có nghĩa là người ở trong vương phủ có khả năng cao không phải là vị tiểu đệ đệ của bản vương rồi…!?”
“Vương gia, chuyện này cũng chưa thể nói trước được…”, Lương Tam Bảo thở dài nói, “Nếu người ở trong phủ không phải là Ung Nhị Vương thì chúng ta có thể vạch trần chuyện này, đưa Ung Nhị Vương vào tội lừa gạt thiên tử, trong thời gian dầu sôi lửa bỏng này mà lại không có mặt ở kinh thành thì chắc chắn Ung Nhị Vương sẽ gặp phải rắc rối rất lớn. Tuy nhiên, nếu chúng ta phán đoán sai thì ngược lại trong mắt bệ hạ, ngài sẽ trở thành người hành sự lỗ mãng, lại còn ảnh hưởng danh tiếng là muốn hãm hại huynh đệ. Tuyệt đối không nên liều lĩnh…”
Lương Tam Bảo đi theo Chu Vương đôi khi cũng rất mệt mỏi vì sự nông cạn của hắn, nếu không phải vì chịu ơn của Mạnh quốc công để có thể tiến vào triều đình, mà đích nữ của Mạnh quốc công lại là vương phi của Chu Vương thì Lương Tam Bảo cũng sẽ không phải đi theo Chu Vương này làm việc. Cũng may Chu Vương tuy không thông minh nhưng cũng không phải là kẻ lỗ mãng, nếu Lương Tam Bảo nói chuyện có tình có lý thì hắn cũng sẽ nghe theo.
Quả nhiên Chu Vương liền bình tĩnh lại, quay sang nhìn Lương Tam Bảo, nhướng mày nhếch mép nói, “Vậy thì bản vương đành phải tự mình đến Ung Nhị Vương phủ để thăm vết thương của tiểu đệ đệ rồi, không biết đệ ấy đã khỏe chưa…!?”
Ung Nhị Vương phủ về mặt đắc địa không bằng Chu Vương phủ, về vị trí của phủ nói nhẹ là yên tĩnh, nói nặng là hoang vắng. Tuy nhiên cũng không có bất kỳ kẻ nào dị nghị, bởi vì nơi này là do chính Ung Nhị Vương thỉnh cầu chứ không phải là do Đệ nhị đế ban cho. Lúc đầu Đệ nhị đế vì nể mặt tộc Minh Trung nên đã định ban cho Ung Nhị Vương phủ đệ ở nơi sầm uất nhất Minh Thành, ngang ngửa Chu Vương, thế nhưng Ung Nhị Vương không muốn trực tiếp chạm trán với Chu Vương nên đã tự mình tới xin Hoàng đế được dời phủ đệ đến nơi khác. Kết quả là Ung Nhị Vương phủ được dời đến gần như là sát rìa Minh Thành, giá trị gần như là thấp nhất trong ba phủ đệ của ba vị hoàng tử như bây giờ.
Chu Vương đại giá đến Ung Nhị Vương phủ vô cùng bất ngờ, lúc đến nơi thậm chí hạ nhân của Ung Nhị Vương phủ cũng không kịp chuẩn bị mà mặt mày biến sắc. Nhìn thấy hạ nhân của phủ muốn đi báo tin, Chu Vương liền sai người giữ hắn lại, nhàn nhã cười nói.
“Bản vương tới thăm đệ đệ cũng không cần chuẩn bị gì nhiều… Ung Nhị Vương đang ở đâu? Bản vương tới thẳng đó thăm đệ ấy là được.”
Hạ nhân trong phủ lúc này mặt đã không còn giọt máu, lúng túng đáp, “Bẩm Chu Vương điện hạ, vương gia… vương gia đang bận…”
Chu Vương lúc này trong lòng nhảy dựng nhưng bề ngoài lại nhăn mặt bày ra vẻ khó chịu, “Ung Nhị Vương bận? Quan trọng hơn việc bản vương đang đứng ở đây à?”
Tên hạ nhân kinh sợ lập tức quỳ xuống dập đầu, “Hồi bẩm vương gia, hạ nhân không dám…”
Chu Vương liền cười, “Thế Ung Nhị Vương đang ở đâu?”
Tên hạ nhân lúc này mới lắp bắp đáp, “Vương gia… vương gia đang ở hoa viên phía đông phủ…”
Nhìn sắc trời chạng vạng tối, Chu Vương thở dài.
“Sắp tới giờ dùng bữa tối rồi a… Hẳn là lúc này tiểu đệ đệ của bản vương sắp vẽ tranh xong rồi. Bản vương đến đó xem tranh a…”
Nói rồi hắn đem theo lực lượng tay sai hùng hậu mà nâng bước chân đi thẳng về phía hoa viên nằm ở phía đông Ung Nhị Vương phủ. Lúc đến nơi đã nghe thấy tiếng Hạc cầm văng vẳng như gần như xa mà vang lên, Chu Vương không thích tiếng đàn của Ung Nhị Vương. Dù cho cầm nghệ của Ung Nhị Vương điêu luyện như thế, là thứ đã từng được Đệ nhị đế mở lời vàng ngọc mà khen nhưng bản thân Chu Vương luôn cảm thấy không nghe vào nổi tiếng Hạc Cầm của Ung Nhị Vương.
Nghe quá thiếu độ ấm là suy nghĩ của Chu Vương khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng Hạc Cầm của vị nhị đệ này, “Có chút không giống cho người nghe…”
Hôm nay Ung Nhị Vương không viết chữ, cũng không vẽ tranh mà lại chơi đàn. Đây là cây Hạc Cầm bạch ngọc mà Phúc Diệp Công chúa đã van xin Đệ nhị đế ban tặng cho Ung Nhị Vương, âm thanh chỉ cần nghe qua là có thể nhận ra. Nhưng Chu Vương không nghĩ người đang đàn là Ung Nhị Vương, âm bổng lần này Ung Nhị Vương dùng rất nhiều, không giống của Ung Nhị Vương thường ngày.
“Đàn rất hay!!”
Chu Vương chợt lên tiếng cắt ngang tiết tấu của Ung Nhị Vương, hắn vừa vỗ tay tán thưởng vừa âm thầm quan sát nam tử ngồi cách đó không xa. Thấy ngón tay nam tử kia chợt nhấc lên một chút, hắn liền cười lớn nói.
“Lão nhị vết thương xem ra đã khỏi rồi, vì sao vẫn còn núp một góc ở trong phủ thế này chứ? Làm huynh thực sự lo lắng nên hôm nay mới đại giá quang lâm đến đây thăm đệ đây.”
Ung Nhị Vương ngồi phía trong ngôi đình giữa hoa viên, được màn che mỏng manh rũ xuống làm gương mặt tuấn tú trắng trẻo càng trở nên mơ hồ. Ung Nhị Vương ngữ điệu có chút trầm trầm không vui nhưng vẫn khách khí đáp.
“Hoàng huynh đại giá đến phủ, đệ mừng còn không kịp. Chẳng qua thân thể đệ vốn yếu kém, vẫn còn sợ gió lớn nắng gắt.”
Chu Vương chậm rãi bước đến gần ngôi đình, cũng không quản những người khác hai bên đều đang chờ đợi hắn cho miễn lễ, hắn cười nói.
“Hoàng đệ thân thể suy nhược sau vụ hành thích đó bản vương thật đau lòng a, thôi thì đệ cũng không cần hành lễ với bản vương làm gì…”
“…Đa tạ hoàng huynh.”
Chu Vương chỉ cho mỗi Ung Nhị Vương miễn lễ, còn lại trên dưới phủ, kể cả vương phi của Ung Nhị Vương vẫn chưa được đứng dậy, thực sự nhìn vào vô cùng khó coi. Chu Vương cũng không quan tâm, một mặt là vì hắn vẫn chưa nhìn được rõ mặt của người ngồi trong đình, mặt khác chính là vì muốn bức Ung Nhị Vương tự mình cầu xin cho trên dưới phủ miễn lễ.
Thế nhưng Ung Nhị Vương vẫn vô cùng kiên nhẫn, sau một lúc mới nhạt giọng nói.
“Hoàng huynh đến đây bất ngờ, trên dưới phủ vẫn chưa kịp chuẩn bị chu đáo. Hay là để đệ sai người đi chuẩn bị tiếp đãi huynh.”
“Ầy không cần, bản vương thích chỗ này, không cần đi đâu cả.”
Lại nói tiếp.
“Hoàng đệ thân thể không tốt mà vẫn yêu thích cầm kỳ thi họa thế này, chuẩn bị thật tốt a… Màn che khắp nơi thật khiến người ta phải hâm mộ…”
Ung Nhị Vương không đáp nhưng trong mắt Chu Vương lại là đang sợ hãi không dám nói chuyện, hắn lại tiến gần tới ngôi đình, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện.
“Bất quá bản vương thấy trời sáng hay chiều tà mà đệ vẫn che màn rũ xuống tận eo thế này thì thật là cẩn thận hơi quá…”
Lời vừa dứt thì Chu Vương đã đứng trước cái màn che của Ung Nhị Vương không tới ba bước chân, lúc này cũng được coi là miễn cưỡng nhìn thấy được một chút, ngũ quan này thật là rất giống, cả dáng người cũng không khác biệt mấy. Chu Vương trong lòng tán thưởng Minh Cao Hoan Tư Phàm tìm đâu ra được một người giống bản thân đến như thế này, xem ra đã tốn không ít tâm tư rồi. Nhưng bất quá trong lòng hắn đột nhiên cũng cảm thấy chút lo lắng không biết do đâu, cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng này phút chốc khiến cho hắn trở nên hưng phấn, hắn nghiền răng trong miệng một chốc liền nâng giọng nói tiếp.
“Hoàng đệ vì sao không nói gì? Hay là đệ đang sợ cái gì a?”
Hằn vừa nói lại vừa mạnh bạo tung cái màn che rũ rượi đang ngăn cách giữa hắn và Ung Nhị Vương, phía sau tấm màn che là một gương mặt tuấn mỹ mà âm trầm, cương nghị mà có chút yếu ớt đang ngồi bên
Hạc Cầm bạch ngọc. Đôi mắt hẹp dài ngự trị một chút lạnh lẽo thoáng ngẩng lên nhìn đôi mắt to tròn có chút ngớ ngẩn của nam tử trước mặt, lạnh giọng hỏi lại.
“Sợ? Ai sợ?”
Chu Vương hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, hai chân hắn giờ phút này đã cứng như tượng đá nhìn nam tử đang ngồi thẳng lưng trước mặt mình.
Đây chính là Ung Nhị Vương bằng xương bằng thịt a…
Làm sao có thể như vậy? Chu Vương đã cho người lén lút bao vây toàn Ung Nhị Vương phủ rồi mà, làm thế nào Ung Nhị Vương thật lại có thể thình lình xuất hiện ở đây?
Khóe mắt Tư Phàm khẽ cong, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đã được chia nhỏ ra sẵn ở kế bên cho vào miệng, lại nhâm nhi chút trà đắng tựa như chờ đợi gì đó, tới lúc đĩa bánh đậu xanh bên cạnh nàng đã vơi đi hết một nửa mà Chu Vương đứng trước mặt vẫn chưa thể nói ra được lời nào. Lúc này Tư Phàm mới bèn mở miệng nói.
“Khi nãy đệ nghe huynh nói là “trời sáng” mà đệ vẫn che màn tránh nắng… Không ngờ huynh lo lắng cho đệ như vậy, không cần tới tận nơi thăm mà vẫn có thể biết được đệ ít đi phơi nắng…”
Chu Vương, “……”
Lúc này Bích Tự Lãnh Thanh Thu đang một mực nghiêm chỉnh cúi người hành lễ bên cạnh Tư Phàm mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chu Vương điện hạ, vương gia thật sự cơ thể suy nhược không chịu được gió lạnh…”
Chu Vương lúc này mới tìm được đường thoát, liền thu lại nét mặt ngu ngốc của mình, gằn giọng phất tay, “Được rồi, nếu Ung Nhị Vương đã yếu ớt như vậy thì cũng không nên ở ngoài này nhiều… Vào trong… vào trong đi…”
Dứt dời Chu Vương liền ngoảnh mặt phóng thẳng vào chính điện, tùy ý để trên dưới Ung Nhị Vương phủ miễn lễ, hắn thực sự vừa xấu hổ vừa túng quẫn lại vô cùng lo lắng, vì sao lại như vậy đây? Như thế này chẳng phải là hắn đã rơi vào tình trạng nguy hiểm rồi sao? Hắn phải làm sao đây? Cơ hội trở mình cuối cùng của hắn trong trận này thực sự tan tành rồi sao…?
Hắn muốn trở về để bàn bạc với Lương Tam Bảo ngay lập tức, nhưng nếu bây giờ quay lưng đi về thì thực sự rất mất mặt, truyền ra bên ngoài thì hắn còn cái gì nữa đây?
Tư Phàm nhìn bóng lưng Chu Vương đi khuất mà ánh mắt ám xuống một màu trầm, hai bàn tay trong ống tay áo cũng siết chặt đến nổi gân, Bích Tư Lãnh Thanh Thu ở bên cạnh trông thấy liền vươn tay vuốt lấy mu bàn tay nàng, dịu dàng nói.
“Vương gia trở về thực sự là may quá. Chỉ cần có vương gia ở đây, mọi chuyện sẽ không sao…”
Tư Phàm khẽ thở dài, nương theo bàn tay mà nâng Lãnh Thanh Thu đứng dậy, lúc này mới cười nhạt, “Bỏ qua cơ hội lần này thực sự là đáng tiếc, nhưng may mắn có nàng ở phủ chống đỡ thời gian qua. Đa tạ nàng.”
Lãnh Thanh Thu khẽ cười lắc đầu, Tư Phàm lại dìu nàng cùng nhau đi về phía chính điện, nơi có một cây đuốc đang bừng bừng cháy là Chu Vương đang đợi sẵn. Bữa cơm này đối với Chu Vương hẳn là tương đối khó ăn rồi.
Đứng ở một góc vườn khuất sau cây anh đào lớn, Mạc Thanh Trần nhìn theo bóng lưng Ung Nhị Vương sóng vai đi cùng vương phi, đến khi hình bóng hai người họ khuất dạng thì nàng mới âm thầm bỏ đi, lặng lẽ y như cái cách nàng đã đưa nữ nhân kia vào vương phủ khi nãy vậy.
Mạc Thanh Trần rất nhanh đã có thể dùng khinh công thoát ra khỏi Ung Nhị Vương phủ, lúc này nàng mới đưa mắt xoay lại nhìn, ẩn nấp trong các con đường nhỏ xung quanh Ung Nhị Vương phủ quả nhiên đều là ám vệ của Chu Vương. Nói thật ra thì việc Chu Vương phát giác ra chuyện bất thường này nhanh hơn Mạc Thanh Trần nghĩ, trước đây nàng vốn không đánh giá cao Chu Vương lắm nhưng lần này nàng lại chợt nghĩ tên vương gia này cũng rất nhanh nhạy.
Mà, cũng có thể là do có quân sư chỉ dẫn…
Nhưng quân sư nhạy bén như vậy làm sao lại đi quy thuận Chu Vương đây?
Khi Mạc Thanh Trần về tới Thần Mạc Các, nàng mang theo một gương mặt không có lấy nửa điểm vui vẻ mà giao Bích Huyết Châu cho Thanh Loan bảo nha đầu này cất giữ cẩn thận, đợi đại phu đến xem xét tình hình, xong thì cho tới nửa ngày sau cũng không thấy Mạc Thanh Trần bước ra khỏi phòng nàng nữa. Thanh Loan đứng nhìn cửa phòng tiểu thư của mình mất hết mấy nén nhang cũng trở nên lo lắng vô cùng, cuối cùng nhịn không được liền đẩy thẳng cửa bước vào phòng. Nào ngờ vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đã khiến Thanh Loan một trận giật thót, thét lên.
“Tiểu thư, người người người đang làm gì vậy???”
Mạc Thanh Trần vốn đã quen với tính cách của Thanh Loan nên việc nha đầu này đẩy cửa đột ngột bước vào cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục cầm khối bột trên tay nhìn ngắm rồi lại thoáng dùng tay bóp nhẹ làm khối bột mềm in hằn cả năm dấu vân tay.
“Thanh Loan, ngươi nói xem khối bột này có thể làm ra các loại bánh có phải tuyệt diệu hay không?”
Tuyệt. Dĩ nhiên là tuyệt.
“Nhưng tại sao tiểu thư lại làm bánh ở trong phòng của mình chứ???”, Thanh Loan kinh hãi hỏi, “Từ trước tới giờ người không hề có hứng thú với tất cả mọi loại bánh mà…”
Mạc Thanh Trần thoáng dừng lại động tác, lại đáp.
“Ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng con người vui vẻ hơn.”
“Nhưng tại sao người lại bày đầy ra phòng thế này…?”, Thanh Loan nhìn quanh chiếc bàn vốn dùng để bút viết ám đầy bột đậu mà có chút hoa mắt, “Đáng lý ra tiểu thư phải xuống bếp chứ…”
Vào bếp sẽ bị hạ nhân mà Đệ nhị đế cài vào khắp Thần Mạc Các nhìn thấy, nàng không muốn người ta biết chuyện này, càng không muốn người ta nghĩ nhiều về chuyện mình làm…
“Tiểu thư, Thanh Tâm biết làm bánh, đợi lúc muội ấy khỏe lại thì người muốn ăn gì đều có hết. Sao lại làm như vậy, bẩn hết cả người rồi…”, Thanh Loan vừa lầm bầm cằn nhằn trong miệng vừa đưa tay phủi sạch bột đậu còn đang dính trên tay áo Mạc Thanh Trần.
Mạc Thanh Trần lại thở dài nói, “Ta là muốn tự làm.”
Thanh Loan liền trố mắt nhìn Mạc Thanh Trần từ trên xuống dưới, tiểu thư của nàng chỉ mới đi vài tháng mà giờ giống như đã biến thành con người gì thế này? Trước đây tiểu thư của nàng vui thì sẽ cưỡi ngựa, buồn thì sẽ luyện khí, không vui không buồn thì sẽ luyện kiếm, đọc sách,… tuyệt nhiên sẽ không có chuyện chủ động muốn xuống bếp a… Dù cho tiểu thư của nàng cũng được gọi là có chút tài lẻ, nấu được vài món đơn giản, nhưng món mà nàng ấy không thích thì nàng ấy sẽ không động tới. Mà nay, tiểu thư của nàng lại đang đứng nghiên cứu thứ mà nàng ấy không thích nhất: bánh ngọt, điều này đã khiến cho Thanh Loan lòng mang đầy hoảng loạn hỏi.
“Tiểu thư bị làm sao vậy? Rốt cuộc người đi Bắc Thành đã gặp phải chuyện gì thế? Người thật kỳ lạ…”
Mạc Thanh Trần nhất thời im lặng, là vì lúc nãy nàng thấy Tư Phàm ăn bánh đậu xanh vô cùng nhiệt tình, tựa như nàng ấy rất yêu thích món bánh đó, đi ngang qua nhà bếp của Ung Nhị Vương phủ cũng thấy rất nhiều bột đậu nên nàng mới biết Tư Phàm thích ăn bánh đậu. Nhưng lại có một sự thật là trong suốt khoảng thời gian hai người ở chung với nhau nàng lại không hề hay biết chuyện này, ngược lại Bích Tự Lãnh Thanh Thu dường như biết rất rõ khẩu vị của Tư Phàm… Điều này đã làm cho trái tim của nàng có chút trống rỗng buồn bã…
Ngoài ra còn có chuyện khác…
Trong đầu nàng lại chợt nhớ đến hình ảnh hai người kia đi cùng nhau dưới mái đình, Tư Phàm bàn tay nhẹ nhàng nâng tay của Lãnh Thanh Thu.
Đẹp.
Xứng đôi.
Vô cùng lễ tiết.
Là tương kính như tân…
Mạc Thanh Trần thấy cảnh đó, lại thoáng có cảm giác khó nói nên lời, chỉ một cảm giác này lại khiến Mạc Thanh Trần thoải mái hơn nhiều.
Nàng đúng là điên rồi…
Mạc Thanh Trần buông khối bột trên tay xuống, lập tức lạnh giọng ra lệnh.
“Dọn dẹp sạch đi cho ta.”
Thanh Loan, “……”
Tiểu thư của nàng bị làm sao đây? Tại sao cảm xúc lại thay đổi xoành xoạch như chong chóng thế này…? Có phải là bị trúng thuật gì không đây…?
Sáng hôm sau khi Mạc Thanh Trần đang ở trong thư phòng thì chợt nghe hạ nhân vào báo có đại phu đến Thần Mạc Các chữa bệnh, nàng vừa nghe liền biết là Lâm đại phu do Ung Nhị Vương phái đến nên bèn cho mời vào, trong khi đó Thanh Loan đang đứng mài mực bên cạnh nàng thì mặt mũi đã nhăn lại như khỉ.
“Ung Nhị Vương này vì sao bám riết lấy người không buông? Lúc người vừa đến Minh Thành liền gặp hắn, vào cung cũng dính chuyện với hắn, Thanh Tâm bị thương cũng là hắn xúi giục người một mình lẻ loi đi Bắc Thành, bây giờ người về không biết hắn lấy tin tức từ đâu ra mà nhanh như vậy đã phái người đến tra xét…”
Mạc Thanh Trần nhàn nhạt cười, chuyện nàng và Tư Phàm cùng nhau đến Bắc Thành cũng không có ai biết, chẳng trách Thanh Loan lại nghĩ Tư Phàm đang theo dõi tung tích của nàng.
“Dù sao cũng chỉ mỗi Lâm đại phu là biết cách điều chế thuốc từ Bích Huyết Châu, hắn cũng không phải có ý gì quá xấu.”
Nàng vừa đáp vừa dẫn theo Thanh Loan đi cho đại sảnh tiếp đón Lâm đại phu, mắt vừa nhìn thấy Lâm đại phu thì nàng liền có chút chú ý tới nét mặt có chút vui vẻ bất thường của ông ta. Mạc Thanh Trần trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không biểu hiện gì, chỉ hướng tới Lâm đại phu chắp tay.
“Lâm đại phu, đã lâu không gặp.”
“Được sự phó thác của vương gia, ta không dám phụ lòng.”
Lâm đại phu ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thanh Trần một chút, nàng có thể trông thấy ánh mắt dò xét của ông ta dừng lại trên gương mặt của nàng một chốc rồi lập tức dời đi.
“Thanh Loan, ngươi đưa Lâm đại phu vào xem mạch cho Thanh Tâm.”
“Ây…”, Lâm đại phu đột nhiên lại kêu lên một tiếng, bên tay nặng trịch một cái hộp to sắp sửa rơi xuống đất liền được Mạc Thanh Trần nhanh tay đỡ lấy, ông ta vẻ mặt hốt hoảng kêu lên, “Đa tạ Thần Xung đại tiểu thư, ta thực sự già rồi a… Hộp thuốc này thực sự vừa nặng vừa to, đi xe ngựa tới thì cũng không vấn đề gì nhưng xách tới xách lui trong các phủ đệ thực sự rất mệt mỏi. Hôm nay ta vừa bắt mạch cho một lão phu nhân nhà nọ trước khi đến đây… Sức lực thực sự không còn lại nhiều…”
Mạc Thanh Trần đuôi mắt khẽ giật nói, “Lâm đại phu vẫn còn rất khỏe mạnh, chỉ là làm việc quá sức mà thôi.”
Lâm đại phu thở dài nói, “Đoạn thời gian này là đang chuyển mùa, bệnh vặt rất nhiều nên ta đúng là phi thường bận rộn. Sang mùa đông rồi chắc số lượng người bị cảm sẽ còn tăng lên rất nhiều, nhưng là người hành nghề cứu người nên ta cũng đành phải cố gắng thôi…”
Mạc Thanh Trần khẽ cười xem như khách sáo, Lâm đại phu liền đem cả cái hộp thuốc to thả vào tay nàng, không quên dùng khăn thấm mồ hôi mệt mỏi nói.
“Thần Xung đại tiểu thư là người học võ, sức khỏe dẻo dai như vậy… Hay là ngươi giúp ta khiêng hộp thuốc này đi!!”
Mạc Thanh Trần thuận thế ôm vào lòng hộp thuốc to ngang ngửa cơ thể nàng, quả thật khó tin với sức nặng này mà một người ngoài năm mươi như Lâm đại phu có thể vác được, đúng là làm nàng kinh ngạc một phen.
Lâm đại phu điều chế Bích Huyết Châu xong chữa trị cho Thanh Tâm hôn mê bất tỉnh mấy tháng qua cũng mất nửa ngày trời, trong suốt khoảng thời gian đó cả Mạc Thanh Trần và Thanh Loan đều không rời đi nửa bước. Mạc Thanh Trần vẫn luôn là người mà Lâm đại phu bắt buộc phải ôm hộp thuốc to đó, ông ta luôn khéo léo đẩy Thanh Loan đi làm việc khác để một mực ép Mạc Thanh Trần phải là người gánh lấy cục nợ lớn này. Lúc rời khỏi Thần Mạc Các, Lâm đại phu nói với Mạc Thanh Trần.
“Tình trạng của Thanh Tâm cô nương có lẽ đã qua khỏi nguy hiểm nhưng cần phải theo dõi trong thời gian dài. Thần Xung đại tiểu thư hãy để nàng tĩnh dưỡng một thời gian, ta sẽ thường xuyên đến để xem xét tình trạng của nàng.”
Mạc Thanh Trần cũng không nói gì mà chỉ chắp tay đa tạ, sai người đưa bạc và chút lễ vật nhỏ cho Lâm đại phu, đồng thời giúp ông ta đưa hộp thuốc to lên xe ngựa, tới lúc xong thì nàng mới thở ra một hơi, hộp thuốc đó thiệt tình là rất nặng…
Thanh Loan tròn mắt nhìn Lâm đại phu rồi lại nhìn Mạc Thanh Trần cả nửa ngày, nàng vốn định bắt bẻ vì sao lão ta không đem theo đệ tử để xách hộp thuốc to này giúp mà lại bắt tiểu thư của nàng còng lưng ra ôm hộ chứ? Không phải mấy lão già có chút tay nghề đều thường nhận đệ tử sao? Lâm lão già này nếu thực sự là đại phu có tiếng trong kinh thành thì lão ta chắc chắn cũng phải có hơn mấy chục đệ tử a…
Cho đến khi cùng Mạc Thanh Trần đi vào thư phòng, lúc này chỉ còn duy nhất hai người các nàng ở trong phòng thì nàng mới tròn mắt hốt hoảng nhìn Mạc Thanh Trần lấy từ trong tay áo ra một phong thư.
“Tiểu thư, cái đó… người lấy từ… lúc nào…?”
Rõ ràng là mọi hành động của tiểu thư cùng Lâm lão già kia đều nằm trong mắt Thanh Loan nàng mà… Hai người họ trao đổi thư tín từ lúc nào chứ???
Mạc Thanh Trần đưa mắt đến nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Thanh Loan, khẽ cười, tay lại định đem bức thư ra đọc thì chợt nhớ tới gì đó, nàng liền ho nhẹ một tiếng nói.
“Thanh Loan, ngươi ra ngoài đi.”
Thanh Loan, “……??????”
Không đợi Thanh Loan phản bác, Mạc Thanh Trần liền ngoắc đầu ngụ ý đuổi người làm nha đầu này một bụng ủy khuất cùng khó hiểu mà lững thững bước ra ngoài. Tiểu thư nàng chưa bao giờ đuổi hai tỷ muội nàng đi một cách tuyệt tình như vậy a, từ nhỏ ba người đã lớn lên cùng nhau, ăn chung, ngủ chung, tắm chung, học võ chung, học cưỡi ngựa chung,… làm thế nào bây giờ chỉ vì một bức thư nhỏ xíu của một lão già lại khiến cho tiểu thư hạ lệnh đuổi nàng đi như thế…? Nàng thực sự rất đau lòng a…
Mạc Thanh Trần nhìn chiếc phong thư màu trắng tinh mà trái tim đập có chút loạn nhịp, phải nói là việc hai người vừa mới vượt qua hàng tá nguy hiểm để về đến kinh thành ngày hôm qua mà ngay hôm nay Tư Phàm đã phái người đến Thần Mạc Các là rất mạo hiểm. Nhất là việc hôm qua Chu Vương gây ra một màn náo động tại Ung Nhị Vương phủ, bề ngoài thì nói thăm bệnh nhưng với lực lượng “thăm bệnh” hùng hậu của Chu Vương thì trong lòng ai cũng tự hiểu mục đích chuyến “thăm bệnh” này cũng không có gì tốt đẹp. Nếu việc này vào tai người khác thì họ chắc chắn sẽ nghĩ hai huynh đệ này đang vì người của Thần Mạc phủ mà bằng mặt không bằng lòng nhau…
Nhưng Tư Phàm rất kỹ tính, nàng ấy thông qua Lâm đại phu để chuyển thư cho nàng, Lâm đại phu lại bắt nàng khuân vác hộp thuốc kia rõ ràng trước mặt nhiều người như vậy, nếu có bị đồn ra ngoài thì cũng là Lâm đại phu thay mặt Ung Nhị Vương trừng phạt Mạc Thanh Trần, hai bên ngoài địch ý ra thì cũng chẳng còn gì…
Tư Phàm làm vậy ngoài việc muốn lấy lòng Đệ nhị đế sau sự việc bị nghi ngờ là chủ mưu vụ hành thích ra, còn là để giành phần “trừng phạt” Mạc Thanh Trần trước nhiều người khác. Một khi Ung Nhị Vương xuất phủ thì sẽ có rất nhiều kẻ thuộc phe phái của tộc Minh Thần vì muốn lấy lòng Đệ nhị đế mà lợi dụng việc kia đi gây sự với Thần Mạc Các. Vậy nếu Ung Nhị Vương tự mình ra tay trước thì sẽ chặn đứng được hành động của bọn người đó. Nếu bọn chúng dám gây khó dễ cho Thần Mạc Các nữa thì chẳng khác nào lo chuyện bao đồng của Ung Nhị Vương phủ.
Tư Phàm mặc dù không trực tiếp tới gặp nàng, nhưng nàng ấy vẫn sẽ bảo vệ nàng khỏi việc bị thế lực tộc Minh Thần chèn ép. Dù sao nàng cũng không thể trốn trong Thần Mạc Các cả đời, sau khi Ung Nhị Vương xuất phủ thì sớm muộn gì Đệ nhị đế cũng sẽ triệu nàng vào cung “nhận thưởng”, đến lúc đó nàng và Tư Phàm vẫn có thể gặp nhau được mà.
Nàng nhẹ nhàng xé đi phong thư, động tác cực kỳ cẩn thận như sợ làm rách mất một góc nào đó của vật kia, lại có chút khẩn trương vội vã như nóng lòng chờ mong muốn biết Tư Phàm viết cái gì trong đó cho nàng. Mạc Thanh Trần cảm thấy nàng rất không có tính kiên định, vừa rồi nàng lạnh nhạt rũ bỏ đi suy nghĩ về Tư Phàm, sau đó nhận được thư của Tư Phàm thì lòng nàng lại nhảy dựng lên hồi hộp, lúc mở thư thì khẩn trương mong chờ muốn nhìn thấy thứ gì đó thuộc về Tư Phàm, còn bây giờ thì trái tim nàng lại nóng như lửa đốt, toàn thân toát ra nhiệt khí đến mức muốn lập tức bay đến Ung Nhị Vương phủ để gặp được Tư Phàm…
Thu đi, đông đến, chớ chờ.
Tiết trời đông lạnh, lòng ta nhớ nàng…
Bút tích của Tư Phàm mềm mại như nước chảy mây bay, nét nhỏ như thể dùng bút có đầu lông cực nhỏ để viết, hoàn toàn khác với nét chữ mà một người bình thường dùng võ công như nàng có thể viết được, tuy nhiên để có thể giữ được nhịp độ viết với nét bút nhỏ và đều như thế này thì cổ tay cũng phải dùng lực rất nhiều và vô cùng khéo léo. Sự tuyệt diệu này làm cho Mạc Thanh Trần nhìn đến say mê.
Hừm…
…Nàng say mê nội dung hơn là chữ viết…
Mạc Thanh Trần hai má nóng bừng nhìn bức thư chỉ đúng hai dòng của Tư Phàm, ngẩn ngơ mím môi cười một hồi lâu liền nhẹ nhàng ôm chặt vào lòng.
Nụ cười đó theo Mạc Thanh Trần đến tận mấy ngày hôm sau.
Sau hôm được Lâm đại phu chữa trị thì không tới hai ngày sau Thanh Tâm đã có thể mở mắt tỉnh lại, lúc đó Thanh Loan nước mắt nước mũi tèm lem chạy từ ngoài phá cửa phòng Mạc Thanh Trần mà xông vào, mếu máo nói đến lạc giọng.
“Tiểu thư… tiểu th… Thanh Tâm… tỉnh lại rồi…tỉnh lại rồi…”
“Thật sao?”, Mạc Thanh Trần không nén được vui mừng từ tận đáy lòng, liền nhanh chân đi về phía phòng nghỉ của Thanh Tâm. Vừa trông thấy nàng thì nha đầu đó liền thều thào hô lên.
“Tiểu thư…”
“Đừng động.”
Mạc Thanh Trần đưa tay ngăn Thanh Tâm ngồi dậy, lại theo bản năng tìm đến cổ tay Thanh Tâm mà bắt mạch lần nữa, khí huyết đã lưu thông ổn định rất nhiều, xem như chỉ không tới mười ngày nữa nha đầu này đã có thể đứng dậy đi lại rồi. Chỉ là nàng lại chỉ chợt mỉm cười mà nói.
“Thanh Tâm, ngươi bị thương mới khỏi đừng tùy tiện sử dụng nội công. Thời gian tới dù có khỏe thì cũng nên ở yên trong phòng hoặc đi theo ta, đừng ra ngoài nữa.”
Thanh Tâm vừa nghe thấy liền hốt hoảng kêu lên.
“Tiểu thư? Vì sao? Có… có phải vì ta… bị thương… làm người thất vọng rồi…?”
Thanh Loan quỳ ở kế bên giường muội muội mình nghe Mạc Thanh Trần nói thì mặt cún cũng ngơ ngác ngẩng lên nhìn nàng, ai oán hỏi.
“Tiểu thư vì sao lại không cho Thanh Tâm sử dụng võ công…?”
Mạc Thanh Trần, “……”
Nàng không thể nói vì nếu Thanh Tâm khỏe lại rồi thì Lâm đại phu sẽ không còn lý do đến Thần Mạc Các nữa… Nghĩ tới nghĩ lui liền nói.
“Ta cần người mài mực tốt hơn, Thanh Loan mài mực bị khô quá.”
Thanh Loan, “……”
Thanh Loan đang muốn khóc thật lớn đây…
Mạc Thanh Trần bật cười lắc nhẹ đầu nói tiếp, “Thanh Tâm từ nhỏ là người an tĩnh, thích hợp làm những việc cần sự tỉ mỉ này hơn. Thanh Loan ta sẽ có việc khác cho ngươi, được chứ?”
Vì là tiểu thư nên Thanh Loan nàng mới miễn cưỡng nuốt giận thôi nhé…
Thấy đã vuốt được đuôi cún của Thanh Loan, lại làm Thanh Tâm ngoan ngoãn giả bệnh tiếp rồi Mạc Thanh Trần mới hài lòng gật đầu. Mỗi ngày đều an tĩnh ở trong phòng luyện chữ, không thì tập làm bánh đậu xanh, một mặt thì lại mong ngóng chờ đợi tin tức nào đó truyền đến, ví dụ như: Hoàng đế triệu nàng vào cung nhận thưởng, tin tức từ Vân Thành, hoặc là Lâm đại phu…
Vào một hôm Mạc Thanh Trần đang đứng tập viết chữ với Thanh Tâm đang ở bên cạnh mài mực thì Thanh Loan từ bên ngoài chợt bước vào, vừa nghe thấy khí tức mạnh mẽ của Thanh Loan ào đến thì Mạc Thanh Trần liền nâng mày hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Thanh Loan đóng kín cửa, cài then chốt cẩn thận rồi lập tức đi thẳng tới trước bàn tập viết của Mạc Thanh Trần, nhỏ tiếng nói.
“Tiểu thư, hoàng cung truyền đến tin tức, Chu Vương hôm nay bị Hoàng đế trách phạt, Tả thị lang Lương Tam Bảo đứng ra bênh vực liền bị khiển trách đánh ba mươi đại trượng.”
“Chuyện này tuy không có gì lớn, nhưng vì đối tượng là Chu Vương được sủng ái bậc nhất nên hẳn là đã truyền đi khắp kinh thành rồi?”, Mạc Thanh Trần gác bút ngẩng đầu lên nhìn Thanh Loan.
Thanh Loan gật đầu lia lịa, ” Một nửa phía đông Minh Thành đã xuất hiện mấy tin này trong các tửu lâu rồi. Vài ngày nữa chắc toàn Minh Thành đều sẽ biết thôi.”
Thanh Tâm đứng kế bên Mạc Thanh Trần chậm rãi nói, “Chuyện này có thể là có người cố ý tiết lộ ra bên ngoài để hạ thấp danh tiếng của Chu Vương… Tiểu thư cũng nên viết thư về cho lão gia rồi…”
Bây giờ sự nghi ngờ của Đệ nhị đế đã dồn hết vào Chu Vương, chỉ cần Phúc Diệp Công chúa về đến kinh thành đem mọi chuyện có liên quan tới bang Hoành Mãng bóc ra thì không sợ không dính líu tới Chu Vương. Đáng lý ra Phúc Diệp Công chúa đã định bỏ qua cho bang Hoành Mãng vì liên quan tới lễ cầu thần, thế nhưng việc bang Hoành Mãng dám cả gan hành thích ngay tại trại giam giữ chắc chắn sẽ làm cho Công chúa nổi giận. Với tính cách của nàng Công chúa này, không đem cả bang Hoành Mãng đào lên thì nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bang Hoành Mãng này mà bị Phúc Diệp Công chúa đào ra, không trực tiếp dính tới Chu Vương thì chắc chắn cũng phải làm Chu Vương đứt gãy một cánh tay. Nếu tên thích khách ám toán Đệ nhị đế kia còn sống, vì bảo toàn mạng sống cho toàn bang mà trực tiếp xác nhận có dính líu tới Chu
Vương thì chắc chắn mạng Chu Vương không thể giữ được rồi, vì để vào được tận hoàng cung ngay trong sinh thần của Chu Vương thì chắc chắn Chu Vương chính là người trực tiếp phê chuẩn chứ không thể là tên quan lại nào đó sắp xếp a…
Đáng tiếc tên thích khách đó đã chết rồi, không thể xác nhận có liên quan trực tiếp tới Chu Vương nữa, khó trách sao ngày hôm đó Tư Phàm lại tức giận đến như vậy…
Mạc Thanh Trần dùng nét chữ của mình để thuật lại toàn bộ tình hình thời gian qua rồi đưa tin về Vân Thành, chỉ lược bỏ những đoạn có sự tham gia của Tư Phàm vì để tránh nội tổ phụ đọc được, trong thư nàng vẫn là một nhi nữ ngoan ngoãn ngồi im giữa sóng yên biển lặng nên chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì khiến người khác chú ý đâu, Mạc Thanh Trần nghĩ tới đây cũng thấy nhẹ nhõm không ít.
Những hạt tuyết đầu mùa bắt đầu rơi chậm rãi xuống mái hiên làm Mạc Thanh Trần không thể thả bồ câu đưa thư về Vân Thành được nữa, nàng nhân lúc Thanh Loan cùng Thanh Tâm đi chuẩn bị than sưởi ấm mới có thể lặng lẽ sắp xếp lại xấp giấy mà nàng đã tập viết thời gian qua. Đang lúc thu dọn gần xong thì chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.
Không phải tỷ muội họ Thanh, nếu là họ thì sẽ trực tiếp đi vào. Cũng không phải hạ nhân trong Thần Mạc Các, nếu là họ thì đã sớm lên tiếng.
Mạc Thanh Trần định thần hơi thở sao cho nhẹ hết mức có thể rồi đi đến sát cánh cửa vừa phát ra tiếng gõ, đứng cách sau một cánh cửa nàng có thể nghe ra được nhịp thở lẫn nội tức của người phía bên kia nếu có võ công. Người kia cũng giống như Mạc Thanh Trần, đang điều chế lại nhịp thở để cảm nhận nàng, nhưng vì thời tiết năm nay phi thường rét lạnh nên hắn thoáng mất mấy nhịp thở. Chỉ như vậy đủ khiến Mạc Thanh Trần nhận ra người vừa đến là ai, nàng lập tức mở cửa ra, ngữ điệu tuy lạnh nhưng cũng không giấu được chút kinh hỉ trong đáy mắt.
“Thường đại ca.”
“Tiểu thư…”
Nam tử đứng trước cửa phòng Mạc Thanh Trần nét mặt thoáng biến động khi nhìn thấy nàng, liền nói tiếp.
“Tiểu thư, lão gia phái ta đến để truyền tin cho người…”
“Thường đại ca, bên ngoài lạnh, ngươi vào phòng trước đi.”
Mạc Thanh Trần trông thấy bóng người đi tới liền mở cửa rộng ra bảo Thường Minh Hải vào phòng. Nam tử cao lớn nét mặt cường hãn ương ngạnh như vậy nhưng lại ngay tức khắc hướng tới Mạc Thanh Trần cúi người cung kính, hô to.
“Thường Minh Hải bái kiến tiểu thư!!”
“Thường đại ca đứng dậy đi…”
Mạc Thanh Trần vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn Thường Minh Hải, hắn là người lớn nhất trong số các gia đinh đời thứ ba của tộc Chiến Thần. Nếu Thần Mạc phủ là một bang phái trong giang hồ thì Thường Minh Hải chính là đại sư huynh, còn tỷ muội họ Thanh chính là đứng hàng gần cuối trong số các sư tỷ muội. Bình thường Thường Minh Hải chính là người quản sự của các gia đinh đời thứ ba trong Thần Mạc phủ, việc hắn được phái đến Minh Thành chứng tỏ phụ thân và nội tổ phụ có việc quan trọng nên mới ngay trong mùa đông giá rét thế này bắt hắn phóng ngựa đến báo tin cho nàng..
Nhìn Mạc Thanh Trần bán tín bán nghi nhìn mình, Thường Minh Hải liền nói.
“Tiểu thư, lão gia nói vì chuyện của Chu Vương và Ung Nhị Vương đấu nhau nên sắp tới Minh Thành gió sẽ to lắm. Lão gia lo sợ người sẽ bị lấy ra để tính kế nên rất lo lắng. Vì thế lão gia đã phái ta đế nhắc nhở người phải cẩn thận nhiều hơn nữa.”
“Người của tộc Minh Thần đấu với nhau, ta liên quan gì mà lại tính kế ta được?”, Mạc Thanh Trần có chút ngờ vực, sau đó liền hỏi tiếp, “Chỉ như vậy thôi sao?”
Thường Minh Hải sắc mặt trở nên phi thường nghiêm túc, trầm giọng nói, “Tiểu thư, thực ra còn một chuyện nữa…”
——
Mấy ngày sau trời bắt đầu chính thức vào đông, thời tiết lạnh giá làm khắp nơi ai cũng phải mặc tận năm sáu lớp y phục giữ ấm, thế nhưng vẫn không làm Minh Thành bớt buồn chán đi. Hôm nay khắp nơi đều đã nhận được tin Phúc Diệp Công chúa trở về Minh Thành sau năm tháng đến Tát Xích Na thực hiện nghĩa vụ cầu thần và kéo dài hòa bình giữa hai nước, nơi nơi đều vui như trẩy hội vì đối với họ, thực sự rất khó có cơ hội được nhìn thấy tận mắt người của hoàng tộc ngồi tứ luân xa diễu hành trên phố.
Mạc Thanh Trần để lại Thanh Tâm ở lại Thần Mạc Các rồi mang theo Thanh Loan ra ngoài phố xem như để hóng vui, hôm nay nàng khoác trên người y phục khá dày, mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ có khắc hình lông vũ mà đứng lẫn trong đám đông, chậm rãi mà hòa vào với bách tính.
Dù đã che khuất đi rất nhiều cảm xúc trên mặt nhưng Thanh Loan vẫn có thể nhận ra tiểu thư của mình dường như đang tìm kiếm cái gì đó, đi theo sau một hồi Thanh Loan liền mím mím môi.
“Tiểu thư người đi ngoài phố thế này dễ bị cảm lạnh lắm. Hay là chúng ta về nhà đi…”
Mạc Thanh Trần nhướng mày, giọng điệu hơi giấu chút tiếu ý hỏi, “Thanh Loan ngươi là đang lạnh sao?”
Thanh Loan lập tức giấu đi hai bàn tay lạnh buốt của mình ống tay áo, nhăn mặt kêu lên, “Tiểu thư, ta thân thể chịu lạnh rất kém người cũng biết mà. Với cả, Phúc Diệp Công chúa về kinh thì có gì đâu mà người phải nhọc lòng ra đường đón nàng chứ?”
Nàng khẽ cười, “Ta chỉ là buồn chán muốn đi dạo, cũng không phải là đi đón Công chúa.”
Lại ngưng một lúc, nàng nói tiếp.
“Hay là chúng ta vào Bảo Đông lâu uống chút đồ làm ấm cho ngươi được chứ?”
Thanh Loan như bắt được sợi dây cứu sinh, lập tức phóng tới sát bên mình Mạc Thanh Trần mà cọ cọ vào vai nàng, “Thật không hổ danh là tiểu thư, người đúng là tâm lý. Ta cảm động muốn chết rồi…”
Mạc Thanh Trần lắc nhẹ đầu, đem theo nha đầu Thanh Loan vào thẳng Bảo Đông lâu định bụng tìm chỗ đẹp ngồi để có thể nhìn rõ khung cảnh bên dưới, nào ngờ vừa định ngồi thì ngay lúc đó có một cái bóng nhỏ thoăn thoắt phóng đến cướp lấy cái bàn vị trí đẹp duy nhất còn sót lại khiến Thanh Loan giật mình hô lên.
“Này!!”
Thanh Loan tức giận chỉ tay vào cô nương vừa mới đặt một chân lên ghế rồi thuận thế ngồi lên bàn, vẫy vẫy cái dây ngọc bội vắt bên hông trong tay, khóe miệng tinh ranh nhếch lên một đường sâu nói.
“Ai đến trước thì bàn là của người đó!!”
Mạc Thanh Trần trông thấy cô nương này thì đuôi mắt liền khẽ nâng lên, khóe môi lại thoáng mỉm cười.
Biết ngay tới nơi này sẽ gặp được nàng.
Thanh Loan siết chặt một nắm tay, tay kia chỉ thẳng vào mặt Hoàn Hoàn mắng lớn.
“Ta tới đây trước thì bàn đó là của ta!!”
Hoàn Hoàn lại nhướng mày, “Ta là người nhìn thấy bàn trước, lại là người chạm vào bàn trước. Dĩ nhiên cái bàn này là của taaaa!!!!!”
Thanh Loan tức muốn xì khói gồng lên mắng lớn, “Đồ ngang ngược ngang nhiên cướp bàn, uổng công ngươi là người của thế gia…”
“Thanh Loan…”, Mạc Thanh Trần khẽ lên tiếng ngăn câu tiếp theo của Thanh Loan, nàng không muốn Thanh Loan nhắc tới tên tuổi của Ung Nhị Vương ở nơi đông người, như vậy không khéo sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Tư Phàm. Nàng lại nhìn Hoàn Hoàn mà nhàn nhạt nói, “Muốn biết ai xứng đáng ngồi bàn đó hơn thì chỉ cần hỏi chủ quán xem có ai đặt bàn đó trước chưa? Nếu chưa thì lại hỏi xem tiểu nhị đã tiếp đón ai trước là sẽ biết ai là người đến đây trước thôi.”
Hoàn Hoàn lần trước bị Mạc Thanh Trần đánh bại, lại còn bị Tư Phàm cười ghẹo nên tới giờ vẫn còn hơi tức, nàng liền nói.
“Đông người như vậy thì ai mà nhớ được người nào tới trước người nào tới sau? Không bàn cãi nữa, bàn này là của ta, của công tử nhà ta!! Hai ngươi đi tới chỗ khác chơi đi!!”
Mạc Thanh Trần khẽ cười, “Hôm nay Công chúa hồi kinh, Bảo Đông lâu lớn như vậy làm việc sẽ vô cùng cẩn thận, khách quan đến chắc chắn sẽ để lại tên tuổi rõ ràng. Cũng không cần ai nhớ ai quên, lật sổ sách ra liền biết.”
“Ngươi…”
Hoàn Hoàn trợn mắt nhìn trân trân Mạc Thanh Trần, cái cục đá áo trắng bạo lực này làm sao lại ăn nói như thế này đây? Lần trước muốn cạy miệng nàng ra cũng không được mà…
Đang lúc sắc mặt Hoàn Hoàn dần dần chuyển đỏ thì từ phía cầu thang đi lên lầu chợt vang lên tiếng cười lớn, “Hahaha… Không ngờ Mạc Thanh Trần ngoài võ công ra còn có thể dùng cái miệng khóa chặt người khác. Thật là làm ta mở rộng tầm mắt…”
Là tiếng của Minh Cao Hoan Tư Điệp.
Mạc Thanh Trần có chút bất ngờ lẫn hụt hẫng khi đột nhiên lại nghe thấy tiếng của Sùng Vương phía sau mình, nàng theo lễ đành quay lại cúi đầu thì liền kinh ngạc trong lòng khi nhìn thấy Tư Phàm cũng đang đứng phía trước Sùng Vương mà chăm chú nhìn nàng. Mạc Thanh Trần vui mừng trong lòng vì rốt cuộc nàng chính là đoán đúng suy nghĩ của Tư Phàm rồi, trong lòng vui vẻ lan đến khóe mắt cũng sáng ngời nhìn lại Tư Phàm, nàng liền chắp tay hành lễ.
“Bái kiến Ung Nhị Vương điện hạ, Sùng Vương điện hạ.”
Tư Phàm nhìn đỉnh đầu của Mạc Thanh Trần cũng không nói gì, Sùng Vương đứng kế bên cảm thấy không khí hơi sượng sùng nên bèn hạ giọng nói, “Ở ngoài đừng gọi bọn ta như vậy.”
Thanh Loan nhìn nét mặt lạnh như tảng băng của Tư Phàm thì cảm thấy một bụng nóng giận, vì sao hắn dám đối với tiểu thư nhà nàng có cái thái độ đó chứ? Chưa kịp phản bác thì Mạc Thanh Trần ở kế bên khẽ đáp, “Bái kiến hai vị công tử.”
Lúc này Tư Phàm mới thở ra, lạnh giọng phất tay, “Miễn lễ.” rồi chắp hai tay ra sau lưng nhìn một lượt tình cảnh trước mặt, lên tiếng gọi, “Hoàn Hoàn, đừng quấy. Bàn này là của chúng ta, không cần phải tranh giành với ai.”
Thanh Loan lúc này nhịn không nổi liền ngẩng đầu dậy nói, “Công tử, bàn này vì sao bây giờ lại là của ngươi rồi???”
Tư Phàm lại không đáp, ngược lại Sùng Vương đứng cạnh nàng nét mặt tươi cười từ nãy tới giờ đành lên tiếng đáp thay, “Bàn ở vị trí đẹp như vậy, bọn ta dĩ nhiên đã đặt suốt năm. Tới hay không tới thì đều là bàn bọn ta đã đặt trước. Tiền trao cháo múc rõ ràng với chủ quán, cô nương có thể đi hỏi thử a…”
Thanh Loan tròn mắt nhìn hai gã vương gia tiêu pha hoang phí trước mặt mình một cách đầy kinh hãi, đặt bàn quanh năm suốt tháng dù có đến hay không sao? Mất bao nhiêu tiền bạc chứ? Bọn người Minh Thần này đúng là ăn trên đầu trên cổ của bách tính mà…
Ngược lại Mạc Thanh Trần lại rất bình tĩnh, khẽ cười nhạt nói, “Hóa ra là vậy, thảo nào chỗ đẹp như vậy mà lại còn trống.”
Sùng Vương nhìn nụ cười của Mạc Thanh Trần một bộ dáng chuẩn mực thanh lãnh giống như tách biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt xung quanh thì khẽ lắc đầu nói.
“Nàng cũng đi hóng Phúc Diệp Công chúa hồi kinh sao? Xem ra sức hút của Công chúa thật sự lớn, tới cả Mạc Thanh Trần nàng cũng cảm thấy hứng thú.”
“Từ lúc vào kinh tới giờ ta cũng chưa từng trông thấy Công chúa, danh tiếng của Công chúa rất tốt nên bản thân ta cũng tự nhiên có chút tò mò.”, Mạc Thanh Trần không mặn không nhạt đáp.
Sùng Vương nghe được thế lại cười vô cùng rạng rỡ nhìn nàng, “Vậy thì nàng không cần phải đi tìm chỗ ngồi khác, cứ ngồi đây cùng với huynh đệ bọn ta mà xem tứ luân xa của Công chúa về thành. Bây giờ dù nàng có đi chỗ nào thì cũng không tìm ra chỗ đẹp nữa đâu.”
Từ đầu khóe mắt Tư Phàm vẫn luôn nhìn Mạc Thanh Trần, nàng dư sức cảm nhận được điều này, thế nên nàng liền đánh liều nâng con ngươi ướŧ áŧ lên nhìn Tư Phàm khiến nàng ấy thoáng nâng mày ngẩn ra. Tư Phàm rất nhanh lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, hơi chép miệng làm ra vẻ vô tình mà nói.
“Cũng lỡ rồi, nàng cứ ở đây đi.”
Dĩ nhiên Tư Phàm sẽ không thể đuổi Mạc Thanh Trần đi, Mạc Thanh Trần chỉ cần cho nàng ấy một cái cớ để giữ nàng lại là được. Nhưng Sùng Vương lại không nghĩ như thế, chuyện Ung Nhị Vương cho Lâm đại phu đến gây chút khó dễ cho Mạc Thanh Trần ám vệ của hắn cũng đã báo lại, lại thêm tình hình nãy giờ thì đoán chừng Ung Nhị Vương không thích chuyện này nên hắn bèn nói nhỏ vào tai nàng.
“Huynh, ta vô ý quên mất vài chuyện, huynh không sao chứ?”
“…Không sao.”, Tư Phàm cũng cố tình trả lời lại chậm một chút cho giống như đang không tình nguyện lắm, lại nói, “Chỉ là xem Công chúa hồi kinh, cũng không ảnh hưởng gì, ta sẽ tự có cách làm việc sau.”
Lời này là ý gì đây? Tức là vẫn để bụng chuyện này và sẽ trừng phạt Mạc Thanh Trần sau sao? Sùng Vương vốn biết tính Ung Nhị Vương âm trầm khó đoán, chỉ không nghĩ là cũng hẹp hòi như vậy. Hắn lắc đầu hướng Mạc Thanh Trần cười, “Vậy là được rồi.”
Mạc Thanh Trần nghe được cuộc trò chuyện này lại thoáng nâng mày, Tư Phàm giả vờ làm kẻ hẹp hòi như vậy thật là giống, nếu là trước đây nàng đã tin sái cổ là nàng ấy đang muốn hành hạ nàng chuyện gì đó rồi. Bất quá bây giờ nàng lại nghĩ tới cách khác mà Tư Phàm đang nói, khẽ giấu đi nụ cười sau làn tóc đen nhánh.
Nàng nhìn ra lý do mà ta tới đây rồi…
Hoàn Hoàn cùng Thanh Loan mỗi người liền chiếm lấy một bên chỗ cho chủ nhân của mình ngồi, đồng loạt hô lên, “Tiểu nhị!!”
“Tới đây, tới đây…”, Tiểu An Tử đã đứng xem kịch vui nãy giờ lúc này mới lên tiếng đi đến bàn cúi người, “Khách quan muốn dùng gì, thời gian này Bảo Đông lâu đã bắt đầu ủ rượu hoa đào rồi, nếu khách quan muốn dùng Bảo Đông lâu vẫn có a…”
Tư Phàm và Mạc Thanh Trần đồng lúc hô lên.
“Rượu hoa đào…”
Tư Điệp, Hoàn Hoàn, Thanh Loan, “……”
Mạc Thanh Trần nhanh chóng rũ mắt nhìn xuống mặt bàn, Tư Phàm lại hẹp mắt lạnh giọng nói.
“Rượu hoa đào ủ phải qua mùa đông mới ngon, không nên uống bây giờ. Ngươi cứ tùy tiện chọn vài món là được.”
Thực tế Mạc Thanh Trần định uống rượu hoa đào thật, nàng muốn thông qua những thứ này để giao tiếp với Tư Phàm. Vốn dĩ rượu hoa đào là tượng trưng cho đêm hôm đó hai nàng ở Bắc Thành, nàng muốn gọi rượu hoa đào nhằm ngụ ý nói “Ta cũng nhớ nàng.” với Tư Phàm, lại muốn gặp Tư Phàm lần nữa. Nhưng Tư Phàm lại gạt đi, ngụ ý đáp lại rằng “Bây giờ chưa phải lúc.”, vậy thì nàng cũng nói được gì nữa bây giờ, đành nhàn nhạt cười nói.
“Cũng đúng, rượu hoa đào chỉ nên dùng vào mùa xuân, lúc đó hẳn sẽ nồng hơn… Thật chờ mong được một lần nữa thử lại rượu hoa đào…”
Tư Phàm lại lạnh nhạt rũ mắt nhìn xuống những cái đỉnh đầu được phủ lốm đốm tuyết trắng dưới phố, “Hy vọng là có cơ hội.”
Minh Cao Hoan Tư Điệp nhìn một màn này lại hiểu rằng Ung Nhị Vương đang gây sự với Mạc Thanh Trần nên bèn mím môi nâng mày nói, “Rượu hoa đào là rượu nhẹ, thời gian ủ ngắn là đủ ngon rồi, cũng không cần phải đợi đến tận mùa xuân mới uống được. Vậy đi, phủ của ta cũng có vài bình rượu hoa đào, vốn là định dành tặng cho vị muội muội kia nhưng nghĩ lại thấy tặng rượu cũng rất không thích hợp. Nếu nàng thích thì hai ba ngày nữa ta sẽ phái người đem mấy bình rượu hoa đào đó tới Thần Mạc Các tặng nàng, được chứ?”
Thanh Loan cảm thấy Sùng Vương này rất vui vẻ dễ gần, lại vô cùng có hảo ý nên có cảm tình rất tốt với hắn, thấy hắn muốn tặng rượu hoa đào mà tiểu thư nàng đang muốn uống thì nàng liền vui vẻ ngay lập tức, “Vậy thì hay quá, tiểu thư, chúng ta cũng không cần phải đi tìm rượu hoa đào khắp Minh Thành nữa rồi.”
Mạc Thanh Trần thuận thế chỉ nhìn Sùng Vương khẽ cúi đầu, “Vậy đa tạ công tử.”
Chẳng mấy chốc một bàn đầy món ăn đã được dọn lên, Tư Phàm đem một đĩa đậu phộng lại trầm tĩnh ngồi bóc ăn rồi nhấp rượu chậm rãi, nghe cuộc nói chuyện giữa Sùng Vương và Mạc Thanh Trần. Sùng Vương lúc này phi thường vui vẻ hỏi nàng.
“Mạc Thanh Trần, lần trước cùng nàng cùng ta đấu võ nàng có nhớ không? Lúc đó ta chưa chuẩn bị tốt nên vô ý bị thương, nhưng bây giờ ta đã khỏe rồi, lúc nào đó chúng ta hãy tỷ thí lại đi, nàng thấy thế nào?”
Mạc Thanh Trần nhớ rõ ngày hôm đó nàng đã tung một cước khiến Tư Điệp bị hỏng một tay, xem ra mấy tháng qua hắn dưỡng thương rất tốt, cơ thể nhìn cũng cường tráng hơn nhiều, chứng tỏ là rất chăm chỉ luyện tập. Nàng xem trọng những người cố gắng và có tinh thần thượng võ thế này nên liền khẽ đáp, “Được, nếu ngươi thích.”
“Vậy…”, Tư Điệp hơi ngập ngừng chỉ tay vào nàng như đang nhớ lại gì đó, lại tiếp, “Hằng năm vào mùa đông, huynh trưởng của ta sẽ tổ chức một buổi đi ngắm hoa mơ và chơi trò đánh cầu… Lúc đó ta sẽ bảo huynh ấy dành ra một chút thời gian để tổ chức tỷ thí, nàng tới kinh thành lâu như vậy cũng chưa có được trải qua nhiều hoạt động hay ho, lần này nên trải nghiệm thử.”
Chu Vương còn có lá gan mở hội chơi bời, thật sự là người vô tư… Mạc Thanh Trần nghĩ đến chỉ thầm cười lạnh, ngoài mặt thì nàng gật đầu đáp, “Công tử đã mở miệng mời, Thanh Trần không dám trái lời…”
Dù sao thì vào mùa đông này có cơ hội được nhìn thấy Tư Phàm đã quá ít rồi nên nàng cũng không muốn bỏ lỡ, với cả sẵn tiện nàng cũng muốn xem thử tình trạng hiện tại giữa mối quan hệ của Chu Vương và Ung Nhị Vương.
Tư Điệp lại hào hứng giới thiệu, “Mạc Thanh Trần, Bảo Đông lâu này nổi tiếng khắp kinh thành về hoạt động ca kịch, nàng đã từng được chưa? Nơi đây cứ cách chín tháng một năm là lại có vở kịch mới rất hay, huynh đệ bọn ta…”, hắn nói tới đây thì khều vai Tư Phàm, “…rất hay tới đây nhìn ngắm… à, xem kịch…”
Tư Phàm thoáng hẹp mi mắt nhìn lại Tư Điệp, “Ta chỉ đến xem kịch.”
Tư Điệp bật cười, “Đệ cũng không bảo huynh ngắm cái gì? Sao huynh lại khẩn trương hung dữ đến thế?”
Lời chọc ghẹo này của Tư Điệp khiến cho cả bàn ai nấy cũng đều khúc khích cười, Tư Phàm nhìn lướt qua Mạc Thanh Trần cũng đang cười mình thì vành lỗ tai thoáng hồng, ho nhẹ, “Ta chỉ không muốn bị người khác hiểu lầm…”
Tư Điệp lại rạng rỡ cười, “Ai hiểu lầm a? Ở đây không có ai có thể giận được huynh haha…”
Cả bàn lại cười lớn, Mạc Thanh Trần ánh mắt có chút vui vẻ ngượng ngùng nhìn về phía Tư Phàm, nàng dĩ nhiên không tính toán với Tư Phàm những chuyện này, nàng tự nhận mình không phải người hẹp hòi như nàng ấy nha…
Tư Điệp liếc nhìn Mạc Thanh Trần, cánh môi của nàng đỏ đỏ hồng hồng xinh đẹp khẽ nâng lên chứng tỏ là nàng rất vui thích trước mấy trò đùa này làm hắn cũng vui lây. Vì muốn trực tiếp loại bỏ không khí ngượng ngùng giữa Ung Nhị Vương và Mạc Thanh Trần nên hắn lại lập tức hướng tới Tư Phàm nói.
“Nhị ca, huynh đó, tính tình trầm lặng làm cho không ai biết sở thích của huynh là gì để mà chiều chuộng. Muội muội sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa nhà huynh thôi, vậy mà huynh vẫn tìm ra tận ngoài đường thế này, thật là khiến đệ không thể hiểu nổi… Nếu huynh sớm nói cho đệ biết thì đệ đã cho người dọn sạch tuyết ở mấy tuyến đường nhỏ để huynh đệ ta có thể đi xe ngựa rồi, huynh bị nội thương vừa khỏi, ra trời lạnh thế này đệ lại lo huynh sẽ bị cảm lạnh a…”
Tư Phàm lại âm trầm liếc nhìn xuống đường, đường phố đã bắt đầu được binh lính dạt người dân sang hai bên sắp sửa đón tứ luân xa của Phúc Diệp Công chúa vào thành, trầm giọng đáp, “…Ta chỉ là buồn chán muốn đi dạo, cũng không phải có mỗi mục đích là đi nhìn muội ấy.”
Thanh Loan lúc này đang ngấu nghiến ăn bánh bao nóng hổi thì chợt ngừng lại động tác liếc mắt lên nhìn gương mặt sắc sảo mà phi thường lạnh nhạt của Tư Phàm, thầm nói trong bụng, “Sao cái câu này nghe quen quen vậy a…? Chẳng phải lúc nãy tiểu thư cũng vừa nói ra câu y chang vậy sao…?”
Lại đưa mắt nhìn sang Mạc Thanh Trần, vẻ mặt của nàng cũng như trước điềm nhiên nhàn nhạt cười nhưng Thanh Loan có thể phát hiện ra khí sắc của nàng có chút khác với thường ngày, hình như là nàng đang cười a…
Nếu có Thanh Tâm ở đây thì muội ấy nhất định sẽ phát hiện chuyện gì đang xảy ra, đáng tiếc Thanh Loan chỉ có thể cật lực khắc sâu khoảnh khắc này vào đầu để về nhà có thể kể tường tận cho Thanh Tâm biết. Dù cho muội ấy không tận mắt nhìn thấy nên có thể đoán trật một chút, nhưng vẫn là đỡ hơn để một mình Thanh Loan nàng ở đây đoán gà đoán vịt.
Lúc này bên dưới tiếng kèn trống đã bắt đầu vang lên nghênh đón Phúc Diệp Công chúa hồi thành, từ ngoài cổng thành lớn vang lên tiếng roi da quất vào mông ngựa vùn vụt mang theo đó là hai dãy binh lính mặc sắc áo đỏ thẫm cưỡi ngựa chạy dọc hai bên đường gồm tám con mỗi bên xem như chạy mở đường. Theo sau chính là một chiếc tứ luân xa trắng như tuyết thêu cùng chỉ vàng phi thường diễm lệ khiến người nhìn từ trên cao xuống trông khung cảnh không khác gì một dải lụa lớn đang bao bọc lấy một chiếc hộp bạch ngọc nạm vàng giữa trời đông rét lạnh, mà ngồi ở chính giữa lại là Phúc Diệp Công chúa xinh đẹp lộng lẫy tựa như viên ngọc quý được mùa đông ban tặng, thật đẹp nhưng lại thấu lạnh xa vời. Hai bên chiếc tứ luân xa chính là ba người thân cận nhất của Phúc Diệp Công chúa bao gồm một tỳ nữ thiếp thân và… hai hộ vệ…
Hai hộ vệ…?
Tư Phàm và Tư Điệp đồng loạt nhíu mày nhìn kỹ, đúng là bên cạnh Phúc Diệp Công chúa có tới ba người, trong đó có một nữ nhân lạ mặt, dáng vẻ cao cao mà lạnh lùng đi đối một bên với Tiểu Túc. Lòng hai người đều chợt đánh động một tiếng, “Người cao ngạo và ưa sạch sẽ như Linh Kỳ vì sao lại có thể thu nhận thêm một người lạ đây?”
Mạc Thanh Trần cũng giống như