Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 17



Triệu Thất trong lòng cười lạnh một tiếng, ra vẻ sợ sệt nói: “Không, ta sợ người khác cho ta tiền.”

“Sợ người khác cho ngươi tiền? Ừ, ngược lại là rất dễ sợ. Chỗ này ta có không ít bạc, có thể hù ngươi mấy lần đây?” Nhạc Thính Tùng chớp mắt mấy cái hỏi.

Triệu Thất liên thanh nói: “Càng nhiều càng sợ, ngươi cho ta ba, bốn vạn lượng, ta liền sợ chết khiếp.”

“Bây giờ còn coi ta là kẻ ngu si đùa giỡn.” Nhạc Thính Tùng chìm xuống, tiện tay từ chiếu cói trên giường rút ra một bó cỏ khô vừa dai vừa mềm, trói hai tay Triệu Thất lại đầu giường.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Triệu Thất bị động tác của Nhạc Thính Tùng hù sợ, giật nảy mình muốn bò lên. Nhạc Thính Tùng thiếu kiên nhẫn, duỗi chân đè lên hông hắn, Triệu Thất lập tức không còn khí lực, mềm nhũn ngã lên trên giường.

“Mỗi lần ta làm chuyện sai, sư phụ đều sẽ để ta tự hối cải.” Nhạc Thính Tùng vừa trói vừa nói, “Cho nên ta cũng cho ngươi một cơ hội, bây giờ ngươi nói xem ngươi sai chỗ nào.”

Triệu Thất khinh thường nghĩ, đây đều là mấy trò Triệu Vũ Thành chơi rồi. Mỗi lần phạm hắn lỗi sai, Triệu Vũ Thành liền để hắn tự hối cải, tự hối không đúng liền trừng phạt, kỳ thực không phải là thay đổi cách chơi hắn sao?’

Thế nên Triệu Thất có chút miễn cưỡng, miễn cưỡng ứng phó: “Ừ, ta không nên lừa tiền ngươi. Nhưng mà cái này cũng tại ngươi quá dễ lừa, ta và A Văn lớn lên không hề giống nhau, sao ngươi lại không nghi ngờ?”

Nhạc Thính Tùng cười giận dữ: “Vậy theo ngươi nói, tất cả đều là lỗi của ta sao?”

“Nếu không phải ngươi ngốc, làm sao lại bị lừa gạt —— ôi!”

Nhạc Thính Tùng thu lại dây cỏ, vươn mình cưỡi lên trên người Triệu Thất, loạt xoạt một tiếng cởi bỏ y phục của hắn.

Triệu Thất thầm mắng mình một câu, lại theo thói quen nâng khoé miệng, nhanh chóng chịu thua nói: “Không phải, không phải, không chỉ tại ngươi quá ngu, mà còn vì ta quá xấu xa. Không không, chủ yếu là bởi vì ta quá xấu xa, lòng ta đen xì, bắt nạt kẻ ngu như ngươi, ta không phải người tốt.”

Nhạc Thính Tùng xì cười một tiếng, thật giống như nghĩ đến cái gì, từ trong hầu bao móc ra mấy đồng xu vừa lột được trên người Triệu Thất, nắm trong tay xoa xoa, nói: “Tiền này là của ngươi, ta trả lại cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Triệu Thất tuy rằng không rõ ý của y, nhưng vẫn nắm cơ hội được voi đòi tiên: “Vậy tốt quá, nhưng mà ta còn có hai ba lượng bạc vụn nữa, ngươi cũng đưa ta đi.”

Nhạc Thính Tùng lắc đầu: “Không đúng, dựa theo những gì ngươi vừa mới nói, hiện tại ngươi nên sợ hãi mới phải.”

Triệu Thất nhìn y nói như thế nửa ngày, cũng chỉ trói mình lại nhưng không có dáng vẻ muốn động thủ hành hung, thoáng buông lỏng, hắn cảm thấy có lẽ tiểu tử này cũng chỉ đến thế là cùng, lười biếng nói: “Đúng đấy, đúng đấy, ta sợ —— a! Khốn nạn!”

Hắn vừa giận vừa sợ mà trừng mắt nhìn Nhạc Thính Tùng. Vừa rồi, ngay lúc Triệu Thất lúc nói chuyện, Nhạc Thính Tùng giống như tia chớp, nhanh chóng và chính xác chụp đồng tiền lên đầu nhũ hắn!

Tiền thông hành trong nước ngoài tròn trong vuông, lỗ ở giữa không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để đầu nhũ Triệu Thất đâm vào. Nhưng mà con vật nhỏ đáng thương này bị ngược đãi, lập tức không chịu cô đơn mà bành trướng không ít, càng chắc chắn kẹt trong cái lỗ, Triệu Thất vung vẩy mấy lần cũng không rơi xuống, trái lại bị khối lượng của đồng tiền kia kéo đến một trận khó nhịn.

“Nhãi con khốn nạn này, vì một đồng bạc lại hạ thủ ngoan độc như thế, tâm nhãn nhỏ đến mức kim không đâm qua được! Một ngày nào đó rơi vào trong tay ông mày, ông mày sẽ dạy cho mày biết thế nào là lễ độ!” Triệu Thất chửi ầm lên.

“Ừ, nhưng đáng tiếc hiện tại ngươi ở trong tay ta.” Nhạc Thính Tùng thần sắc vẫn giống như thường, trong tay còn cầm một đồng tiền nữa, khua trên người Triệu Thất nhiều lần, giống như đang tìm một góc độ dễ dàng để hạ thủ, “Ta đưa tiền cho ngươi đây, ngươi có sợ không?”

“Sợ ngươi cái —— a a a!”

Lại một đồng tiền nữa, xếp ngay trên đồng thứ nhất. Triệu Thất hiện tại chỉ cần hơi nhúc nhích, nơi đó liền bị kéo đến không chịu được.

“A, còn dư chỗ này, đặt lên ba đồng cũng cũng vẫn đủ. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Triệu Thất ngay cả lắc đầu cũng không dám, chỉ có thể nhỏ giọng rút ra khí: “Không, không cần, ta biết sợ…”

“Có thật không?” Nhạc Thính Tùng tiếc nuối nói, “Ngươi cũng đừng hối hận, vốn có thể trả lại ngươi sáu đồng tiền, hiện tại chỉ có thể trả lại bốn thôi.”

“Cái gì? Bốn?” Triệu Thất run rẩy, còn chưa kịp trốn, đã bị Nhạc Thính Tùng trực tiếp tóm chặt eo, cậy mạnh sáp hai đồng tiền lên đầu nhũ kia của Triệu Thất.

“Đừng… Đừng! Dừng tay!”

“Ngươi bảo ta đừng dừng tay sao?” Nhạc Thính Tùng gẩy đồng tiền kẹt ở trên ngực Triệu Thất, làm cho toàn thân hắn không khống chế được mà chập trùng liên tục, y thở dài nói: “Ồ, ta vừa nói cái gì nhỉ. Đưa bốn đồng xong rồi, chính là bốn đồng, thế mà ngươi đã kêu đến đáng thương như thế, ta cũng không đưa nhiều hơn cho ngươi đâu.”

Bất quá, phản ứng của Triệu Thất lại khiến y chơi vui vô cùng, tiếng kêu cũng rất êm tai. Nhạc Thính Tùng cảm thấy trên người mình có chút là lạ, vội vã vận công áp chế, trên tay cũng có chút mất tập trung, không cẩn thận khiến lực đè chút, đem một viên đầu nhũ kéo đến thay đổi hình dáng.

“A, a, a a!”

Triệu Thất bỗng nhiên mở to hai mắt, cả người lại co giật. Nhạc Thính Tùng cảm thấy hắn cực lực giãy dụa, liền đưa tay ấn eo hắn, bất thình lình ngửi được một luồng hơi thở kỳ dị mà quen thuộc, bỗng nhiên nhớ ra tình cảnh này mình cũng từng trải qua một lần…

Đôi mắt Văn Diễm cơ hồ trừng nứt, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong.

Cậu không nhìn thấy trên giường xảy ra chuyện gì, nhưng có thể rõ ràng nghe được âm thanh, rõ ràng nghe thấy tiếng kêu của Triệu Thất ý vị như thế nào. Thậm chí cậu có thể thảo ra một bức hoạ trong đầu, thế nhưng cậu lại không thể động đậy, bất lực đứng bên ngoài.

“Nha… Đau quá…”

Triệu Thất nhỏ giọng kêu đau, âm thanh kia như con mèo nhỏ uống không tới sữa, như móng vuốt nhỏ mềm nhũn cào ngứa tâm can.

Nhạc Thính Tùng nghe được liền căng thẳng, nhìn thấy cổ tay hắn bị dây cỏ mài đến đỏ bừng, rốt cục phát lòng từ bi, thả hai tay hắn ra.

Triệu Thất từ cao trào thật vất vả mới khôi phục lại chút thần trí, sờ cổ tay đau tấy, cúi đầu nhìn trước ngực mình sáng loáng hai mảnh đồng quang, hai đầu nhũ vừa sưng vừa loáng, tâm lý vừa hận vừa sợ, trong lòng nhớ kỹ mối hận này, trên mặt lại nhiều hơn mấy phần khiếp sắc, đỏ mắt nói: “Ngươi, ngươi trả thù cũng trả thù xong rồi, hiện tại, hiện tại có thể thả ta không?”

Nhạc Thính Tùng lắc đầu một cái, dựng thẳng ba ngón tay: “Sau kho bị ngươi lừa gạt, ta cho ngươi ba lần cơ hội, lúc vào cửa hỏi ngươi là một lần, ngươi nói sợ người khác trả thù lao là lần thứ hai, cuối cùng để ngươi tự hối cải là lần thứ ba. Thế nhưng ngươi đều không nắm lấy. Ta vốn định giáo huấn ngươi ba lần, hiện tại mới có hai lần thôi.”

Ba lần? Triệu Thất tâm tư xoay chuyển ——

Mới vừa vào cửa, Nhạc Thính Tùng hỏi hắn dùng tiền làm cái gì, hắn trả lời là tìm đại phu, cho nên Nhạc Thính Tùng cầm đi tất cả bạc.

Lần thứ hai, hắn thuận miệng lừa gạt nói sợ người khác trả tiền, cho nên Nhạc Thính Tùng “cho” hắn bốn đồng tiền, làm cho hắn thật sự sợ yếu mệnh.

Nhớ đến đây, Triệu Thất liền tuyệt vọng. Nhạc Thính Tùng này, làm việc dĩ nhiên chỉ theo ý mình, không kiêng dè gì, thủ đoạn ác độc tàn nhẫn. Hiện tại mới hai lần đã muốn mất đi nửa cái mạng, lại bị dằn vặt nữa, mình còn sống nổi không hả trời?

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì mới có thể buông tha cho ta?” Triệu Thất đỏ mắt nhìn y, lông mi thật dài run rẩy, rút tay rút chân mà cuộn thành một đoàn, yếu ớt che trước ngực của mình, thoạt nhìn thực sự là đáng thương yếu mệnh.

“Híc, ngày hôm nay cứ như vậy, sau này hãy nói tiếp.”

Nhạc Thính Tùng lúng túng sờ mũi, thở dài, giơ tay ôm hắn vào trong ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, dùng nội lực xoa cổ tay tụ huyết. Để hắn thoáng buông lỏng, liền duỗi tay tới, dự định gỡ xuống kia bốn đồng tiền kia.

“Shh ——” Triệu Thất hít ngụm khí lạnh, nhỏ giọng nói, “Đau…”

Nhạc Thính Tùng cũng phát hiện tình huống không tốt lắm. Hai đầu nhũ đã trướng lớn cũng không nói, còn cứng như hòn đá, không dễ dàng lấy xuống. Mấu chốt chính là, chỉ cần nhẹ nhàng túm động đồng tiền, thậm chí chỉ cần chạm vào, Triệu Thất sẽ rầm rì mà kêu đau.

“Ồ, sao ngươi yếu ớt thế?”

Kẻ đầu xỏ lại còn mặt mũi nói như vậy, nếu là bình thường Triệu Thất nhất định sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên. Nhưng bây giờ hắn đang sợ, cho nên không nói tiếng nào, cắn chặt lấy răng.

“A!”

Cắn răng cũng không ngăn cản được tiếng rên rỉ tràn ra trong cổ họng, Triệu Thất nổi giận nhìn Nhạc Thính Tùng —— tiểu tử này vừa nãy dám liếm hắn một cái!

“Lúc ta bị thương đều liềm như thế mà.” Nhạc Thính Tùng làm ra hành động này, trên mặt vẫn còn bày ra cái vẻ khí khái chính trực, “Ta giúp ngươi liếm, rất nhanh sẽ không sưng nữa.”

Triệu Thất oán hận mài răng: “Không cần ngươi lo.”

“Nhưng mà ngươi liếm không tới nha.” Nói, Nhạc Thính Tùng lại nhẹ nhàng thổi một hơi, “Như thế nào, có thoải mái hơn không? Ngươi tự thổi cũng được, sẽ đỡ đau hơn một chút.”

Triệu Thất không biết y thật sự ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc, tại sao ở trước mặt người khác lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng hắn cũng biết kháng nghị không có tác dụng, liền quay đầu nhắm mắt, coi như không nhìn thấy.

Bởi vì thị giác không dùng tới, xúc giác càng trở nên mẫn cảm. Đầu lưỡi ấm áp mà mềm mại đang cẩn thận thăm hỏi chỗ đau, nước miếng lưu lại phía trên, bị gió thổi đến lành lạnh. Triệu Thất dần dần thấy thú vị, khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng ma sát lên hai chân, phía dưới bắt đầu rục rịch —— đã rất lâu rồi hắn không được người ta đối xử dịu dàng như thế. Lúc này cảm thấy rất thoải mái, liều mạng mà hưởng thụ.

Nhưng tiểu tử Nhạc Thính Tùng kia lại là kẻ không yên tĩnh, trong chốc lát, Triệu Thất liền nghe y kinh hô: “Ai nha, nơi này của ngươi tại sao lại to lên không ít.”

Triệu Thất tức giận mở mắt ra: “Ta cũng không phải người chết, ngươi làm như thế, tự nhiên sẽ có phản ứng.”

Nhạc Thính Tùng ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Thật là kỳ quái, rõ ràng mỗi lần đêif là Triệu Thất làm hỏng việc, thế nhưng cuối cùng kẻ hối hận bất an vẫn là y.

Triệu Thất nhìn hai cái đầu ngực mình đã nổi lên ánh nước, suy nghĩ có lẽ sẽ có tác dụng làm trơn, tự đưa tay đi rút, Nhạc Thính Tùng thấy hắn đau đến không chịu nổi, không nhịn được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay đặt trên lỗ nghiền một cái ——

Đồng tiền vỡ đoo, ào ào ào rớt xuống.

“Ngươi…” Triệu Thất xanh mặt, “Ngươi có chiêu này, tại sao không lấy ra dùng sớm.”

Nhạc Thính Tùng cực kỳ ngượng ngùng, thành khẩn nói áy náy: “Thật không phải. Vừa rồi tình thế cấp bách, nhất thời quên mất.”

Này có thật không?

Triệu Thất nghi ngờ đánh giá Nhạc Thính Tùng, nhưng ánh mắt của y vẫn thản nhiên như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể đổ cho cái tên này đầu óc ngu ngốc, nỏ qua đi.

Khi Thính Tùng ôm Triệu Thất đang ngủ ra ngoài, huyệt đạo của Văn Diễm cũng đã tự động giải khai.

Triệu Thất đầu tiên là bị dằn vặt một trận, sau đó gỡ tiền xuống, cũng không chống đỡ được, Nhạc Thính Tùng liền ôm hắn an ủi một hồi.

Đây là gia hoả chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, tuy rằng cảm thấy Nhạc Thính Tùng rất đáng sợ, có thể bởi vì ngực của y xác thực rất ấm áp, kỹ thuật vuốt ve (cho con lừa) rất đỉnh, cho nên hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi, bộ dáng điềm tĩnh mà an tường, hơi nhếch khóe môi, như đang trong mộng đẹp.

“Buông hắn xuống!” Văn Diễm lạnh lùng nói, sắc mặt âm tình bất định nhìn chăm chú vào Triệu Thất quần áo xốc xếch.

Nhạc Thính Tùng như không nghe thấy, hoàn toàn không để cậu vào trong mắt, cứ đi thẳng về phía trước.

“Đứng lại!” Văn Diễm liền gọi, âm thanh lớn hơn một chút.

Lúc này Nhạc Thính Tùng mới hơi nhíu mày. Triệu Thất trong ngực bất mãn mà lầu bầu một câu gì, lại tiếp tục ngủ say.

Lúc này y mới giãn lông mày, lạnh lùng liếc Văn Diễm một cái: “Noãn Hương Các, cách hắn xa một chút.”

Mặt Văn Diễm trắng nhách, phảng phất như bị đánh trúng tử huyệt, chỉ có thể đứng tại chỗ không động đậy, trơ mắt nhìn hai người càng đi càng xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.