Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 17: Truyền thuyết phương nam



Lời y chưa dứt, đột nhiên như đất bằng nổi dậy, nâng đầu gối thúc vào bụng đối phương, gai thú vẫn nắm trong tay đồng thời đâm tới.

Giác cũng là một thợ săn giàu kinh nghiệm, mẫn cảm với nguy hiểm khác hẳn người thường, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cơ thể đã theo phản xạ vội vàng lùi về sau. Nhưng mà Bách Nhĩ đã sớm đoán được phản ứng của hắn, cơ thể vẫn trên không trung, đầu gối đang khuỵu đổi thành duỗi, dựa vào thế lùi về sau, lại một cước đá vào bụng Giác, đạp bay hắn ra ngoài, cùng lúc y nhảy lên, tại thời điểm hắn còn mù mịt ngã xuống, gai thú nhẹ nhàng đâm vào chỗ lõm giữa hai xương đòn.

“Khiêu chiến với Nặc, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.” Nhìn sắc mặt thú nhân trên mặt đất đã đỏ bừng lên, y khẽ cười, rút gai thú lại, nhanh chóng lùi về phía sau bên cạnh Duẫn, Nặc, đề phòng đối phương không cam tâm mà phản công lại. Thật ra y biết rõ nếu giao chiến thật sự, vô luận là sức lực hay tốc độ y đều kém thú nhân. Y chẳng qua là chiếm tiện nghi khi đánh bất ngờ mà thôi, chỉ cần có thể khiến đối phương kinh sợ, liền đạt được mục đích. Về phần quyết đấu chân chính, ai quan tâm chứ.

Hành động bất thình lình tới khiến xung quanh trong phút chốc tĩnh lặng, dù là á thú, thú nhân xem náo nhiệt hay là các thú nhân đang bận rộn đều khiếp sợ nhìn về phía Bách Nhĩ đang cúi đầu phủi tuyết rơi trên áo choàng, như không hề có chuyện gì phát sinh, lại đưa ánh mắt đồng tình về phía Giác vẫn nằm ngơ ngác dưới mặt tuyết, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện. Ngay cả Nặc cùng Mục đều hơi há hốc mồm, cảm giác chính mình có phải đã uống nhựa cây mà sinh ra ảo giác không.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Chỉ có Duẫn không nhìn thấy, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường, vội vàng kéo nhi tử Tiểu Mục, liên thanh hỏi. Nếu hắn đoán không lầm, dĩ nhiên là Bách Nhĩ lại làm ra chuyện gì khó lường. Hắn vừa mở miệng, không khí ngưng trọng nhất thời bị đánh vỡ, Giác cũng phục hồi *** thần, nhanh chóng từ mặt đất đứng dậy, không nói một câu, mà bỏ đi. Bách Nhĩ âm thầm quét mắt về bóng dáng nản lòng của hắn, y biết người này về sau sẽ không còn ngẩng đầu nổi trước mặt tộc nhân nữa. Nhưng đối với chuyện này y thật sự không có gì áy náy cả, bởi vì đối phương đã chạm vào điểm mấu chốt của y.

Bên này, Mục đã ở bên tai Duẫn kể hết mọi việc, cho tới khi mặt mày Duẫn hớn hở, nếu không phải cố kỵ Bách Nhĩ là á thú, chỉ sợ hắn đã tiến lên đấm mạnh hai quyền bày tỏ tán thưởng rồi.

Các thú nhân xử lý xong con mồi, lấy đầu với nội tạng ra, thêm phần thịt, giao cho các á thú nấu ăn. Số thịt còn lại cứ đặt trên sân như vậy, đến khi đông cứng lại thì bỏ vào trong lều dự trữ thức ăn của bộ lạc, sau đó mỗi ngày tính theo đầu người mà chia tới các tộc nhân. Bởi lần săn bắt này chủ yếu là ba người Bách Nhĩ xuất lực, nên họ được chia thêm một con trường giác thú, cùng với mỗi người hai con tiểu nhĩ thú, đều còn nguyên vẹn, chưa xử lý gì hết. Bách Nhĩ cũng không chê ít, thực tế thu hoạch lần này của họ xem như rất nhiều, nếu để bọn họ tự khiêng về, nhất định sẽ không hơn con số này đâu, số còn lại chỉ sợ tiện nghi cho đám dã thú trong rừng, chi bằng kết thêm chút thiện duyên.

Động tác của các á thú rất nhanh nhẹn, một lát bên kia liền nổi lửa lên, trong đó, trên ba đống lửa có đặt nồi xương rất lớn, cao cỡ nửa thú nhân, mấy người mới ôm hết, bên trong nồi có một nửa là nước, bọn họ lột da đầu thú bỏ vào, sau đó rửa sạch nội tạng, cuối cùng cho khoai lang tím vào trong.

Bách Nhĩ nhìn thấy, thầm nghĩ, nhìn qua nấu cũng chẳng khá hơn y chút nào, miệng lại hỏi Mục vẫn bám theo y như cái đuôi nhỏ “Cái nồi kia là đầu của con thú nào mà lớn vậy?”

Trải qua chuyện vừa rồi, Mục hoàn toàn sùng bái y, nghe thấy y hỏi, liền cao hứng vì mình có thể giải thích nghi vấn của y “Là oa nô thú, a phụ nói nó lớn như ngọn núi, tiếng kêu chính là oa nô, oa nô, thú nhân cả bộ lạc phải hợp sức mới có thể bắt được nó. Một con oa nô thú có thể đủ cho tộc nhân ăn rất nhiều ngày. Bộ lạc chúng ta có nồi đầu oa nô thú quả là rất giỏi đấy, bộ lạc khác dù có cũng không nhiều như chúng ta đâu, có chỗ còn không có nữa.” Nói tới đây, cậu nhóc nhìn rất kiêu ngạo, là kiêu ngạo vì chính bộ lạc của mình.

Lớn như ngọn núi nhỏ? Bách Nhĩ nheo mắt suy nghĩ một lát, cảm giác như nghe qua chuyện lạ vậy. Con thú lớn như thế, hành tẩu trong rừng rất bất tiện, dù cho cây cối ở đây có lớn hơn thế giới ban đầu của y rất nhiều. Thế nhưng lần đầu nghe chuyện liên quan tới bộ lạc khác, y không khỏi có vài phần hứng thú.

“Bộ lạc khác? Gần bộ lạc ta có bộ lạc khác sao?”

“Đương nhiên là có rồi.” Mục kinh ngạc nhìn y, hiển nhiên không thể ngờ ngay cả kiến thức bình thường như vậy y cũng không biết. Nhận ra nghi hoặc trong mắt nó, Bách Nhĩ mỉm cười, một chút xấu hổ cũng không có “Trước kia không ai nói những chuyện như với ngươi cho ta cả.”

Sự khó hiểu trong mắt tiểu thú nhân nhất thời biến thành thương xót, nó đưa tay nắm chặt tay Bách Nhĩ, nói “Vậy về sau ngươi không biết cái gì, ta đều nói với ngươi. Ta không biết sẽ đi hỏi a phụ cùng Nặc, sau đó nói lại cho ngươi biết.” Vừa dứt lời, đầu nó liền bị đập một cái, Duẫn ở phía sau tức giận nói “A phụ không thể nói thẳng với Bách Nhĩ, mà còn cần con truyền lời à?” Nói xong, hắn liền kể chuyện bộ lạc khác cho Bách Nhĩ nghe. Duẫn cũng xem như hiểu, Bách Nhĩ không chỉ không biết sự tình của bộ lạc khác, mà ngay cả nhiều sự việc bình thường trong bộ lạc mình cũng không rõ, thật chẳng biết sao y lớn lên được.

“Bộ lạc Hắc Hà của chúng ta là bộ lạc lớn mạnh nhất phía Bắc rừng Lam Nguyệt, xung quanh bộ lạc chúng ta còn có rất nhiều bộ lạc khá nhỏ khác, đều là do thú nhân từ các tộc tạo thành. Bộ lạc trong rừng Lam Nguyệt đều là thú nhân tạp tộc, chỉ có đi về phía Nam của rừng, có người nói bên ngoài Lam Nguyệt là một thảo nguyên mênh mông cùng với hồ nước rộng lớn, nơi đó có thú nhân thuần tộc sinh sống. Nghe nói cuộc sống của họ còn tốt hơn chúng ta, có thức ăn ăn không hết, có nồi gốm, chén gốm dùng không hết, còn có váy mềm mại thoải mái hơn da thú. Bộ lạc chúng ta dùng chén gốm, nồi gốm chính là khách thú từ phía Nam mang tới, một bình gốm có thể đổi được toàn bộ thức ăn hôm nay chúng ta được chia, ngoại trừ nhuyễn cốt thú.” Nhà hắn có hai cái bình gốm, nếu không phải Ni Nhã cứ ầm ĩ đòi bằng được, thì sao hắn lại lấy thức ăn tích trữ rất lâu để chuẩn bị qua mùa đông đi đổi chứ.

Cũng chính là một con trường giác thú, sáu con tiểu nhĩ thú. Bách Nhĩ im lặng tính toán một chút, nhất thời cảm thấy quý lạ vô cùng, theo bản năng nghĩ tới mấy món đồ sứ *** mỹ ở nhà kia, khi đó còn lười xem thử, lúc này lại có ý tưởng sao không mang theo vài cái tới đây. Khẽ lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ không thực tế ra khỏi đầu, y nói “Bộ lạc chúng ta không phái người qua phía nam sao?” Món lợi kếch xù như vậy, cho dù khi trở về thuận tay mang theo mấy bao cũng đủ cho bộ lạc ăn dài lâu.

“Lúc tộc trưởng tiền nhiệm còn sống, có phái người đi, nhưng chỉ có a phụ của Tiêu Kha và Ni Nhã trở lại, bọn họ mang á thú ngoại tộc về, làm bạn đời của mình, còn có một người là bạn đời của tộc trưởng hiện tại.”

“Không mang về thứ gì khác sao?” Bách Nhĩ có chút khó tin, hỏi.

“Chắc là không. A phụ của ta không nói với ta.” Duẫn suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu. Sau đó cúi đầu nhìn qua Nặc đứng bên kia trầm mặc, giống như có thể nhìn thấy gã vậy. Là bằng hữu nhiều năm, hô hấp cùng tiếng bước chân của đối phương hắn đều vô cùng quen thuộc, hắn biết Nặc vẫn ở đó “A phụ của Nặc chính là đi ra ngoài chuyến đó đã không còn nữa, chỉ để lại hắn với a mạt của hắn.”

Nặc như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ im lặng nhìn á thú nấu ăn cách đó không xa, ngay cả ánh mắt đáp lại cũng keo kiệt.

Bách Nhĩ chưa bao giờ vì sự hiếu kỳ của mình mà giả bộ đồng tình hay trên danh nghĩa quan tâm đi tìm hiểu chuyện thương tâm của người khác, nghe được vậy, y không truy vấn sâu vào, mà hỏi “Nói cách khác chuyến đi qua phía Nam đó ngoại trừ vài á thú ngoại tộc, không có thu hoạch gì sao?”

“Ừ.” Duẫn gật đầu “Có lẽ vì vậy nên tộc trưởng hiện tại sau khi tiếp nhận chức vụ, ngoại trừ tiếp tục cùng vài bộ lạc nhỏ phụ cận cũng không phái người ra ngoài nữa.”

Hy sinh nhiều thú nhân như vậy ư? Theo phỏng đoán của Bách Nhĩ, nếu tộc trưởng tiền nhiệm quyết định phái người đi xa, suy xét đến nguy hiểm trên đường đi cùng với việc đem những thứ giá trị bên ngoài về bộ lạc, tuyệt đối sẽ không chỉ cho hai ba thú nhân ra ngoài, tối thiểu cũng phải mười người trở lên mới có thể đi. Hy sinh nhiều thú nhân như vậy chỉ vì mang về ba á thú, chuyện này nghĩ sao cũng thấy không hợp lý, trừ phi ngay từ đầu họ đi tới đó là vì mấy á thú kia. Đáng tiếc việc này Duẫn cũng chỉ là nghe kể lại, tình huống chân thật chỉ sợ có vài người may mắn còn sống sót kia mới biết rõ nhất.

Nghĩ đến ba người Na Nông kia địa vị thấp thoáng cao hơn các á thú khác, Bách Nhĩ hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện trong bộ lạc mình nghe một chút rồi dừng lại, không nên truy cứu quá sâu thì tốt hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.