Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 47



“Warren, rốt cuộc ngươi còn muốn tự do lang thang như vậy đến khi nào?”

“Con không hiểu ngài đang nói gì, papa.”

Aubrey ngồi trên chính điện có chút bất đắc dĩ lại có chút đau đầu nhìn Warren đứng ở phía dưới vẫn mang tư thái bất cần đời, “Ngươi đã thành niên rồi, lẽ nào ngươi muốn ăn không ngồi rồi cả đời à?”

Warren nhìn thoáng qua thành chủ đại nhân cao cao tại thượng, chính là papa mình, cong khóe môi cười, “Papa, khi ngài không ở đây con đã xử lý sự vụ trong thành rất tốt đó, lẽ nào như vậy cũng không thể khiến ngài hài lòng sao?”

“Đương nhiên ——” Aubrey cất cao giọng, nhưng lại lập tức khôi phục bình tĩnh, “Những sự vụ này là ngươi tự mình xử lý sao? Vì sao ta thấy đa số là nhờ Felix quyết định cho ngươi?”

Warren nhún nhún vai, “Vậy có gì sai chứ, papa? Ngài không phải thường dạy con, làm một người nắm quyền, chúng ta cần học cách chia sẻ công việc cho thuộc hạ mà? Con nghĩ Felix làm rất tốt, ông ta cũng là thuộc hạ mà ngài đắc ý yên lòng không phải sao?”

“Warren, ngươi không phải trẻ con, ta không thể đứng phía sau nhìn ngươi cả đời.” Aubrey nhìn Warren như cười như không đứng bên dưới, trong ngực cảm thấy mệt mỏi rã rời, phất phất tay nói, “Ngươi lui xuống trước đi, hảo hảo ngẫm lại.”

“Dạ.” Warren mặt không đổi sắc, hành một lễ rồi xoay người rời đi.

Nhìn Warren biến mất ngoài cửa, trên mặt Aubrey khó nén mệt mỏi và thất vọng, thở dài một hơi tựa trên lưng ghế.

“Thành chủ đại nhân, uống nước.” Yadaier từ phía sau đi ra bưng lên một tách nước đặt vào trong tay Aubrey, thấy sắc mặt Aubrey không tốt lắm, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ, “Warren thiếu chủ tuổi còn trẻ, từ từ sẽ đến, không phải Barry tiên sinh đã nói sao, thân thể ngài không hợp để chịu phiền hà, tốt nhất hãy nghỉ ngơi.”

Aubrey tiếp nhận tách nước uống một ngụm rồi nhắm lại hai mắt, nhẹ giọng nói, “Ông bạn già, ta không phải không muốn chết từ từ, nhưng, thời gian của ta không nhiều lắm. Warren đứa trẻ này…” Aubrey nhớ lại trấn nhỏ yên lặng kia, lẩm bẩm nói, “Dù cho, dù cho nó có được phân nửa ổn trọng của Claude cũng tốt a…”

Yadaier đã cùng Aubrey ở lại trấn Topaz nghe được Aubrey lẩm bẩm, trong đầu cũng hiện lên hình bóng của thanh niên ổn trọng trầm mặc kia, nhưng miệng vẫn khuyên nhủ, “Dù sao Warren thiếu chủ vẫn là một đứa trẻ rất tài năng, ngài nên tin tưởng Warren thiếu chủ.”

Nghe lời an ủi của Yadaier, Aubrey lại thở dài, giơ tay bóp bóp mũi, mệt mỏi nói, “Mong là như vậy.”

.

Đêm đó, trong một tòa thiên điện, Warren đinh đương ngồi trên ghế, vươn ngón tay phải nhẹ nhàng khảy khảy ngọn nến.

Amber từ ngoài cửa đi vào thấy Warren không yên lòng, mở miệng hỏi, “Sao còn chưa ngủ?”

Warren liếc nhìn Amber, nhớ tới chuyện gì đó rồi cười khẽ một tiếng, “Cứ ru rú trong chủ thành cũng bức bối thật a?”

“Hửm?” Amber không biết tại sao Warren lại nói lên một câu không đầu không đuôi như thế.

“Chúng ta đã lâu không ra ngoài chơi rồi.” Warren không thèm để ý phản ứng của Amber, tiếp tục nói, “Mấy ngày nữa thời tiết nóng bức, chúng ta ra ngoài du ngoạn vài ngày đi, mấy ngày nay vì papa ra ngoài giải sầu mà phải xử lý sự vụ, thật không thoải mái.”

“Vậy, ngươi muốn đi chỗ nào?” Amber nghe được Warren nhắc đến Aubrey, nghĩ đến thái độ ngày càng lạnh nhạt với mình của thành chủ, sắc mặt trong nháy mắt cũng có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, tận lực biểu hiện thoải mái mà hỏi.

“Đương nhiên là trấn Topaz.” Warren thản nhiên nói.

“Cái gì?!” Amber lần này thực sự thay đổi sắc mặt.

“Thấy papa từ nơi đó trở về sắc mặt đã đẹp hơn rất nhiều, nói vậy đó nhất định là một địa phương tốt, đương nhiên nên đi xem, hơn nữa…” Warren nói đến đây, nụ cười hứng thú trên mặt càng đậm, “Nơi đó, còn có huynh đệ duy nhất đã lâu không gặp của ta, không phải sao?”

Nghe Warren giải thích, sắc mặt của Amber trông càng khó coi, nhưng hắn không chú ý tới nụ cười trên mặt mà không hề toát lên từ khóe mắt người kia, Warren xiết chặt nắm tay dưới ống tay áo rộng thùng thình.

Đường nhìn của Warren xuyên thấu qua song cửa sổ nhìn về phía chủ điện, trong mắt một mảnh lạnh lùng, papa, nếu ngài nói con ngay cả một nửa của Claude cũng không bằng, con đây đương nhiên phải xem vị ca ca địa vị không ai bì được trong lòng ngài, đến tột cùng ưu tú như thế nào, đương nhiên phải đến gặp hắn trau dồi kinh nghiệm chứ, ngài nói phải không?

.

Aubrey rời đi, khiến cả nhà Claude không thích ứng trong một khoảng thời gian, Trình Trì mỗi ngày làm cơm thì sẽ không tự chủ được mà làm thức ăn nhiều thêm, mà Claude mỗi ngày sau khi đi săn về sẽ vô thức liếc nhìn chiếc ghế dựa nơi Aubrey thích nằm. Về phần Ian, cũng tâm tình không tốt trong vài ngày, làm gì cũng không khơi dậy được hứng thú, cho đến hai ngày nay mới lần nữa hăng hái ngẩng cao đầu đứng lên theo Jerome và Fix mang theo Bánh Trôi đi chơi.

“Úc, trời ạ, ngươi lăn trên đống bùn à?” Trình Trì ở dưới bếp sau khi nghe tiếng kêu của Ian và tiếng cào cửa thì chạy ra mở cửa, cúi đầu nhìn Ian và Bánh Trôi đã trở thành hai con khỉ lăn bùn, mở to hai mắt nhìn.

Biết hôm nay mình nô đùa có chút thái quá, Ian mở to đôi mắt màu xanh sẫm tròn tròn vô cùng vô tội nhìn Trình Trì, tiến lên lấy lòng định cọ ống quần hắn, nhưng bị Trình Trì nhanh nhẹn né tránh, “Ê! Ê! Ê! Cả người toàn là bùn còn cọ lên người ta, ngươi cố ý phải không?”

Bổ nhào vào hư không, Ian ủy khuất, tiếp tục trợn tròn mắt thấp giọng ngao ngao kêu hai tiếng.

Trình Trì nhìn thoáng qua hai con thú nhỏ ngươi xướng ta ca, đành phải thở dài, khom lưng mỗi tay xách cổ một tên nhóc đi đến phòng tắm, “Các ngươi ở yên trong phòng tắm cho ta, ta đi nấu nước, chưa tắm xong thì không được phép ra khỏi phòng tắm, bằng không hôm nay không được ăn cơm, biết chưa?”

Ian và Bánh Trôi ra sức vẫy vẫy đuôi kêu hai tiếng biểu thị hiểu rõ, Trình Trì nhìn nền đất bị vẫy đầy bùn, lại phát điên, “Đừng lắc đuôi, ta vừa lau dọn xong!”

.

“Nói này, nói này, hai đứa các ngươi hôm nay đã đến nơi nào phá rối hả, lăn cho cả thân bùn bẩn trở về?” Trình Trì cầm cái gáo tạt lên Ian và Bánh Trôi, bùn trên người hai tên nhóc kia theo dòng nước trôi trên mặt đất thành một bãi nước bùn, điều này khiến Trình Trì nhịn không được phải mở miệng hỏi.

“Ngao ngao ngao…” Đây là Ian trả lời.

“Chi chi chi…” Đây là Bánh Trôi trả lời.

“Haiz…” Đây là Trình Trì không tinh thông ngôn ngữ của muông thú phải trợn trắng mắt đáp lại.

Mặc dù không thể hiểu bọn nó nói gì, nhưng một chút cũng không gây trở ngại cho việc giáo dục tư tưởng cho hai tên nhóc kia của Trình Trì, “Ta nói này, các ngươi lần tới tìm một nơi sạch sẽ nô đùa được không hả? Lăn một thân đầy bùn trở về, dù ta không chê tắm cho các ngươi là phiền phức, thì các ngươi cũng phải biết trong bùn đất bẩn như thế nào chứ? Bao nhiêu là vi khuẩn a? Lỡ như ăn nhầm vào miệng tiêu chảy thì sao đây? Lẽ nào các ngươi thích uống thuốc đắng của Barry tiên sinh à…”

Trình Trì bên này nghiêm khắc dạy dỗ, ngay từ đầu Ian và Bánh Trôi còn ngoan ngoãn chăm chú nghe, sau đó lại nhịn không được ôm lấy móng vuốt lắc đuôi vẫy nước, Trình Trì ngăn lại đứa này thì đứa kia lại lủi lên, bắt được đứa kia thì đứa này lại bắt đầu vẫy nước, đợi đến khi thiên tân vạn khổ tắm rửa xong, Ian và Bánh Trôi đã sạch sẽ thơm tho, Trình Trì thì lại ướt sũng cả người.

“Hai đứa bây… Át xì!” Trình Trì chỉ vào Ian và Bánh Trôi đang vẫy nước sau khi tắm xong muốn nói gì đó, một trận gió lạnh thổi qua khiến hắn bất giác hắt xì một cái, tiếng vang kinh thiên này khiến cho hai tên nhóc kia giật mình, lập tức hai “viên cầu” xù lông kia lại cắn răng chịu đựng, không tiếng động cười rộ lên.

“Còn cười nữa!” Trình Trì tức giận ‘hứ’ khẽ một tiếng, ngồi xổm xuống búng lên hai cái trán của hai “viên cầu” bởi vì ngẩng mặt mà trông có vẻ thành thật kia, “Biết hôm nay đã làm sai chuyện gì chưa hả? Thứ nhất, chạy đến vũng bùn mang một thân bùn đất trở về. Thứ hai, trong phòng tắm không chịu ngoan ngoãn tắm mà làm cho cả phòng tắm ướt nhẹp, dạy mà không chịu nghe. Các ngươi nói, nên phạt thế nào?”

“Ngao ngao…” Ian nhẹ nhàng kêu một tiếng, lắc đuôi tiến lên muốn lấy lòng Trình Trì, nhưng bị Trình Trì giơ một ngón tay đẩy ra, “Hôm nay làm nũng cũng không có kết quả đâu.”

Nghe được Trình Trì nói như vậy, Ian ngừng bước, vô cùng đáng thương mà liếc nhìn Trình Trì vẻ mặt thờ ơ kia vài cái, nức nở một tiếng, xoay người đi đến phòng khách, Bánh Trôi thấy Ian cúi đầu ủ rũ cũng nhí nhảnh theo sau.

Trình Trì thấy Ian cẩn thận từng bước đi tới bên bức tường phòng khách, lần thứ hai cố tỏ ra vô cùng đáng thương nhìn về phía Trình Trì, sau khi xác định Trình Trì sẽ không đổi ý đành phải dựng người lên dán sát vào tường đứng yên, tiến hành hình phạt đã quá quen thuộc —— phạt đứng, mà Bánh Trôi thấy Ian làm như vậy, cũng thành thành thật thật đứng bên cạnh đem thân thể phì phì của mình dán sát tường.

Trình Trì nhìn Ian như quả cà bị phơi sương lầm bầm hai tiếng, “Đứng cho yên, lát nữa ta dọn phòng tắm xong sẽ tới kiểm tra đó!” Nói xong lại hắt xì một cái.

Ian lúc này không dám cười nữa, chỉ nức nở một tiếng tỏ ý hiểu rõ.

.

Phạt đứng xong Ian tiếp tục vây quanh Trình Trì, dùng cái đuôi nhỏ quấn quấn chân Trình Trì, làm bộ vô tình vài lần cọ qua người Trình Trì, Trình Trì đang cắt thức ăn trên bàn nhịn cười dùng khóe mắt nhìn Ian đang nịnh nọt lấy lòng, Bánh Trôi tự biết mình đã sai cũng ân cần không gì sánh được mà chi chi kêu lên, chuyền rau dưa trái cây cho Trình Trì.

.

“Ta nói này, khi còn bé ngươi có bướng bỉnh như thế không a?” Buổi tối, Trình Trì nằm trên giường có chút buồn bực hỏi Claude vừa nằm xuống.

“Hửm?” Claude nghe Trình Trì không đầu không đuôi hỏi câu này thì hơi sửng sốt một chút, sau đó cười cười nói, “Khi còn bé ta rất nghe lời.”

“Vậy sao Ian lại nghịch ngợm như thế a.” Trình Trì nằm nghiêng ngẩng đầu, “Ngươi không biết đâu, chiều hôm nay khi ta thấy nó cả người dính đầy bùn liền đau đầu, bùn a, bẩn lắm a, nó lại vô tư lăn lộn bên trong, lỡ bị tiêu chảy thì sao?”

“Ai, đừng lo.” Dáng vẻ nghiêm túc của Trình Trì khiến Claude bị chọc cười, hắn vươn một tay kéo Trình Trì ôm vào lòng, “Trẻ con thú nhân không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu, trẻ con mà, nên trải nghiệm nhiều chuyện mới được!”

“Này, ta nói nghiêm túc đó.” Trình Trì bất mãn từ trong lòng Claude giãy dụa đòi né tránh, “Ta biết trẻ con thường hay tò mò, làm trưởng bối hẳn là nên ủng hộ nó, nhưng mọi việc phải có mức độ, lẽ nào nguy hiểm cũng để nó đi sao?”

“Được rồi, ngươi đừng mãi lo lắng cho Ian nữa, cả buổi tối ngươi chỉ nói về nó, ngay cả ta cũng đố kỵ với nhóc đó!” Claude tiến đến nhẹ nhàng gõ Trình Trì một cái, nửa thật nửa giả nói.

“Cái gì a, ngươi còn ghen với trẻ con sao!” Trình Trì cảm thấy dấm chua của Claude thật chẳng ra sao.

“Đó là bởi vì lực chú ý ngươi đặt trên người ta quá ít…” Claude cười xấu xa tiến tới.

Lại một đêm xuân phong.

.

“A Trì, A Trì…” Không biết ngủ đã bao lâu, Trình Trì mơ màng nghe được tiếng gọi của Claude.

Buồn ngủ và mệt mỏi đến không nâng nổi mí mắt, Trình Trì phất phất tay lầm bầm khẽ nói, “Đừng làm ồn, để ta ngủ…”

“A Trì, đừng ngủ, A Trì, ngươi khó chịu ở đâu sao? A Trì…” Claude vẫn kiên nhẫn muốn gọi Trình Trì tỉnh lại.

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Không chịu nổi nữa Trình Trì mở mắt hàm hàm hồ hồ hỏi.

“A Trì, ngươi khó chịu ở đâu sao? Sao mặt ngươi đỏ bừng như vậy? Cơ thể cũng rất nóng a?” Claude thấy cả khuôn mặt Trình Trì đỏ đến không bình thường, lo lắng hỏi thăm.

“Hả?” Trình Trì sửng sốt một chút, vô thức giơ tay muốn sờ trán mình, lúc này mới phát hiện xương cốt khắp người đều mỏi nhừ, một chút sức lực cũng không có.

“Thế nào? Khó chịu chỗ nào?” Claude thấy Trình Trì dáng vẻ ỉu xìu, đến gần cầm tay hắn hỏi.

Lúc mới phản ứng được mình khó chịu, Trình Trì cuộn mình vào chăn nói thầm, “Khó chịu, cả người đau nhức, khó chịu.”

“A? Sao đột nhiên lại như vậy?” Claude còn chưa từng thấy Trình Trì sinh bệnh nên luống ca luống cuống, đứng bật dậy nói, “Hay là ta gọi Barry tiên sinh tới xem cho ngươi một cái.”

“Ai, đừng.” Trình Trì lao lực nắm góc áo Claude, “Đừng kêu Barry tiên sinh, chắc hôm qua ta bị cảm lạnh, uống nước nhiều nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe rồi.”

“Nhưng tình hình của ngươi như vậy chỉ nghỉ ngơi làm sao khỏe được?” Claude có chút do dự.

“Thật, thật sự nghỉ ngơi sẽ khỏe.” Trình Trì vội đáp, đồng thời dùng ánh mắt đặc biệt chân thành nhìn Claude, “Tin tưởng ta, ta hiểu thân thể của chính mình, ta không muốn uống thuốc đắng…”

Claude thấy Trình Trì đáng thương cầu xin, cuối cùng cũng nhẹ dạ gật đầu đáp ứng, “Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, hôm nay ta không đi săn, ở nhà chăm sóc ngươi, ta giúp ngươi rót chút nước đến.”

Trình Trì gật đầu biểu thị đồng ý.

Sáng sớm được Claude hầu hạ rửa mặt đút cháo tận giường, Trình Trì lại tiếp tục choáng váng mà ngủ, Claude thấy Trình Trì hầu như đã lịm đi mà cau mày.

.

Lần thứ hai Trình Trì tỉnh lại là do bị khát tỉnh, trong miệng khô khan vô cùng, mở mắt định gọi Claude rót ly nước, nhưng phát hiện Claude không có trong phòng, gọi vài câu cũng không ai đáp lại.

“Đi đâu rồi?” Trình Trì hết cách, lầm bầm một câu rồi nghiêng ngả đứng lên chuẩn bị xuống giường đi tới bàn rót nước.

Vừa xuống giường thì Trình Trì chợt nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng chạy bước nhỏ, đợi khi tiếng động tới gần mới phát hiện là Ian chạy đến thở hổn hển.

“Ian? Sao ngươi lại chạy lên đây? Không ra ngoài chơi à?” Trình Trì vừa hỏi vừa bưng ly nước ừng ực một hơi, sau khi bổ sung nước Trình Trì cảm thấy thư thái có tinh thần hơn, hắn khom lưng có chút lao lực ôm lấy Ian đi đến bên giường, “Ngươi biết papa ngươi đi đâu không? Sao chỉ nháy mắt thì không thấy tăm hơi a?”

Ian cùng Trình Trì nằm lên giường, chỉ là ai ai nức nở kêu, thường xuyên dùng chiếc mũi nhỏ chạm chạm vào mặt Trình Trì, lại vươn lưỡi liếm liếm mũi Trình Trì, trong con ngươi màu xanh sẫm ứa ra một tầng nước mắt.

Trình Trì bởi vì sinh bệnh mà phản ứng chậm chạp, lúc này mới phát hiện Ian không bình thường, hắn cười vươn tay xoa xoa đầu Ian, “Ian làm sao vậy? Bị bắt nạt sao?”

Ian vẫn thường xuyên nức nở hai tiếng, lặp lại động tác vừa rồi của nó, Trình Trì bỗng nhiên thông minh ra, hỏi, “Ian không phải đang nghĩ là ngươi hại ta sinh bệnh chứ?”

Nghe Trình Trì nói những lời này, Ian khựng lại một chút, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, đem cái đầu nhỏ vùi vào hai chân trước, ô ô khóc, đôi tai cũng cụp xuống.

Thấy Ian khóc đến thương tâm, Trình Trì ngược lại nhịn không được nở nụ cười, vươn tay bế Ian qua ôm vào lòng, nhẹ nhàng từ tốn xoa lớp lông mềm mại của nó, “Đứa ngốc này, là do thân thể ta không tốt, chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng khóc nữa, daddy có bảo bối ở bên rất nhanh sẽ khỏe lại. Tại nơi cũ của ta có một câu nói, chỉ có kẻ ngốc mới không sinh bệnh, daddy không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ sinh bệnh rồi…”

Trình Trì dỗ dành một hồi, Ian mới ngừng khóc, nhưng trong mắt vẫn sũng nước, mở cái miệng nhỏ nhắn kêu một tiếng, “Ngao~”

Trình Trì thấy Ian khóc đến lông trên mặt đều bết dính rũ xuống dưới trông vô cùng đáng thương, trong lòng mềm yếu, cúi đầu hôn một cái lên trán Ian, “Daddy hơi mệt, Ian theo daddy ngủ một giấc có được không, sau khi daddy ngủ dậy sẽ khỏe lại rất nhanh.”

Ian nhẹ nhàng kêu hai tiếng liếm liếm mũi Trình Trì, biểu thị đồng ý.

Một lát sau, một người một chú báo con cứ như vậy dựa vào một chỗ mà tiến vào mộng đẹp.

Mà Bánh Trôi không biết từ chỗ nào đi đến, sau khi nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút, đem trái cây tươi đang cầm trên móng vuốt đặt bên cạnh Trình Trì, cũng cuộn mình nằm bên đuôi Ian ngủ.

Nhưng, Claude đi đâu vậy, Claude bởi vì thực sự lo lắng thân thể của Trình Trì, lo lắng hoài lo lắng mãi nên đã đến mời Barry tiên sinh tới.

.

Lần thứ ba Trình Trì khi tỉnh lại hoàn toàn, thấy Barry tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc và Claude nhếch miệng cười khúc khích thì há to miệng nửa ngày không khép lại được, “Ta mang thai sao?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.