Gạch đỏ được xây thành một bức tường cao , cỡ chừng ba mét , có chút cũ nát , nhìn ra được niên đại đã lâu.
Đây là một võ trấn cổ xưa , nó có một cái tên, gọi là trấn Thanh Dương .
Một đứa bé đứng ở trước cửa, mặc một bộ quần áo vải xanh không mới cũng không cũ , gương mặt nhỏ nhắn đen đúa không chút đáng yêu , chỉ có đôi mắt xoay động liên hồi , mang theo một chút ánh sáng linh động .
Hắn đang nhìn ba chữ “Thanh Dương Trấn” được khắc trên đá , lau một bả mồ hôi.
“Cuối cùng đã tới.” Đứa nhỏ thở dài, đấm đấm bắp chân của mình “Thật đúng là xa a, mệt chết đi được.”
Ngừng lại nghỉ ngơi một chút , hắn lập tức cất bước vào trấn , bên cạnh có mấy phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn hắn , sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Mấy đứa nhỏ giống vậy , mỗi ngày có không ít đứa ra ra vào vào, có lẽ vào trấn vui chơi một chút, hoặc là đem bán một chút đồ để nuôi gia đình, không thì là về quê. Cũng không có gì để người khác chú ý .
Đứa nhỏ bước nhanh, dọc theo con đường lát gạch xanh trong trấn mãi cho đến một nơi khác , mới chậm rãi ngừng lại.
Hắn thở dốc một hơi,men theo con đường này đi đến một nơi trên sườn núi nhỏ.
Đến nơi , hắn mới thở nhẹ một hơi: “May là giống trong trí nhớ.”
Không thể nghi ngờ, tiểu hài này chính là tác giả ngựa nọc Cổ Bạch xuyên vào người pháo hôi khổ bức .
Hắn đi vào trấn , chính là nơi nhân vật chính trong sách Kỳ Quan Duệ được sinh ra , gia tộc Kỳ Quan lớn nhất trong trấn .
Đừng vội hiểu lầm, Cố Bạch cũng không phải đến tìm nhân vật chính .
Dựa theo quyển sách thì tư tưởng ban đầu chính là thiếu niên ba tốt cứu rỗi thế giới , hắn muốn từ khi còn bé phải trở thành bạn thân của nhân vật chính , sau khi lớn lên sẽ trở thành hảo huynh đệ thậm chí là sinh tử chi giao , cuối cùng trở thành thân tín bên cạnh nhân vật chính , chưa nói tới chuyện trái ôm phải ấm mỹ nhân trên thiên hạ , tối thiểu cũng phải trở thành một kẻ giàu có , vui vẻ cả đời . Nhưng mấu chốt chính là hắn đang sửa lại cốt truyện a !
Bây giờ nhân vật chính còn nhỏ cũng chịu rất nhiều ức hϊếp , từ Địa Ngục đến Thiên Đường sau đó trở lại Địa Ngục rồi lại lên Thiên Đường , giày vò như vậy , tính cách đã bị bóp méo.
A , ngươi muốn nói sao từ nhỏ không đến cứu vớt nhân vật chính?
Trừ khi Cố Bạch phải thu dưỡng nhân vật chính từ nhỏ rồi từ từ uốn nắn lại tư tưởng của y , nếu không dù có làm gì cũng không được!
Hơn nữa, Thiên Đô Thành nơi ở của Cố Bạch , các loại đấu đá bên trong còn muốn nhiều hơn bên ngoài.
Kỳ Quan Duệ ở trong gia tộc là con của vợ kế thân phận còn bị sỉ nhục , nếu Cổ Bạch dẫn y đi. . . Một tiểu tử ở nông thôn được thiếu gia sủng ái , vậy trong lúc thiếu gia bế quan tu luyện sẽ có kết cục gì? Hắn chỉ biết so với gia tộc của y còn muốn thảm thiết hơn .
Nếu muốn đem theo Kỳ Quan Duệ bế quan thì. . . Chưa nói đến chuyện Cố Bạch có chịu hay không , cha hắn chắc chắn sẽ không đồng ý để cho ngoại nhân nhìn thấy võ thể gia truyền !
Cho nên muốn nuôi dưỡng gì đó , cũng không phải không có khả năng. . . Nhưng nghĩ thế nào đi nữa , cách này cũng không thể thực hiện được.
Huống chi. . .
Bắt đầu cốt truyện nhân vật chính cam chịu đau khổ lớn lên trở thành thiếu niên ba tốt, sau đó mới trở nên biếи ŧɦái, căn bản đó chính là tính cách tạo dựng khi ở mỗi hoàn cảnh khác nhau , trong hoàn cảnh ác liệt con người cũng sẽ trở nên hai mặt.
Nếu lúc đầu câu truyện nhân vật chính là mặt dương , thì như vậy sau câu truyện chính là mặt âm , cũng nằm trên một mảnh đất nhưng có cây dài cây ngắn , như vậy có thể nói rõ , hạt giống và gen vốn khác nhau , cho nên mới có chuyện sinh trưởng bất đồng như vậy .
Giống Harry Potter và Chúa tể hắc ám , khi y 16 tuổi hắn liền gϊếŧ cậu y —
Mà y trước 16 tuổi , mặc dù đang gặp nguy hiểm , một bên tiêu diệt yêu ma một bên nói chuyện tình cảm cũng không dễ dàng!
Chúa tể hắc ám biếи ŧɦái có can đảm chia mình thành nhiều mảnh , cho nên nhân vật chính trong truyện mới biếи ŧɦái như vậy , đặc biệt còn có thể “ăn người” nữa chứ QAQ
Cố Bạch thừa nhận, hắn rất sợ hãi.
Hắn vốn chỉ là một trạch nam viết văn kiếm sống , một khi rơi vào thế giới này, căn bản không có dũng khí nói chuyện với nhân vật chính , hắn càng không muốn nhúng tay vào lỡ sau này còn mang đến những hậu quả khác cho nhân vật chính thì sao.
Cho nên hắn tình nguyện tránh xa nhân vật chính, một bên nghiêm túc luyện võ, một bên suy nghĩ về nhân vật chính cao lớn mạnh mẽ làm dậy sống nhân sinh , cuối cùng còn huyết tinh cả thiên hạ , lúc đó hắn cũng đã chết rồi , khi đó thi thể hắn ra sao , hắn còn cần quan tâm à ?
Bởi vậy, Cố Bạch đến đây , kỳ thực chỉ vì muốn cướp đoạn cơ duyên của nhân vật chính , một cơ duyên đối với nhân vật chính mà nó “Có cũng được , không có cũng chẳng sao” .
Nhưng với Hỗn Nguyên võ thễ của Cố Bạch mà nói , nó rất quan trọng.
Không thể không nói, cho dù Cố Bạch có sợ nhân vật chính đến đâu đi chăng nữa , đối với nhân vật chính hắn vẫn có một loại cảm tình tên là “Cha ruột” , nghĩ đến quãng đời trạch nam an nhàn còn lại trong Thiên Đô thành , hắn cũng chỉ chọn duyên cơ có lợi cho mình không tổn thương “Nhi tử” mà thôi . Những thứ tốt trên thiên hạ . . . vẫn là của “Nhi tử” của hắn , hừ hừ.
Ngẫm lại một chút chuyện về tương lai , Cố Bạch cất bước , men theo sườn núi trong trí nhớ đã miêu tả đi sâu vào trong rừng cây trên sườn núi .
Sau khu rừng đó có một dãy núi, thứ hắn muốn tìm nằm bên trong dãy núi đó .
Năm ngày sau.
Cố Bạch dựa vào tàng cây, bụng đói kêu ùng ục không ngừng .
Hắn đen mặt chọc chọc đống lửa , lấy cây gỗ được xuyên nấm rừng trên đó lật qua, sau đó cầm lên , hung dữ cắn một cái, sau một khắc liền quăng ra ngoài.
“. . . Nóng nóng nóng nóng chết!”
Liên tục lấy tay năm lỗ tai , giơ chân một lúc lâu , Cổ Bạch mới ngồi , thần sắc rất uể oải.
Cũng trách hắn lúc ý viết văn không miêu tả kỹ , chỉ nói qua loa vài câu rồi tổng kết lại”Vào trong rừng cây , sau rừng cây có một dãy núi , nhân vật chính gặp nguy hiểm chạy trốn , vì đói bụng tùy tiện chụp lấy lấp đầy bao tử, căn bản không viết rõ vị trí, kết quả hắn tìm vài ngày, cũng tìm không được – hắn thật không cam lòng .
Khi Cố Bạch xuyên qua , rất nhanh giải quyết trí nhớ rối bù của nguyên chủ , lấp tức bắt đầu lập mưu.
Bởi vì hắn nhỏ tuổi bản thân nguyên chủ cũng rất quái gở , cho nên thuộc dạng “thiếu gia” được mọi người chiếu cố , tương đối mà nói hắn vẫn rất tự do. Nhưng lần này trốn ra ngoài , về sau trong thành sẽ càng thêm nghiêm ngặt, chưa trưởng thành đừng nghĩ ra ngoài được . Chuyến đi lần này hắn rất coi trọng — nói ra thật mất mặt , để tránh khỏi hạ nhân không khó , vô thanh vô tức từ thành chủ ra mới là khó , mà hắn vì chuyến đi này mà chui lỗ chó có được không! Hắn muốn nói thật sự may mắn khi thành chủ thật sự có lỗ chó để cho người ta chui a. . .
Hắn trăm cay nghìn đắng như vậy, không phải là vì một thiên địa kỳ vật “Tụ huyết chi” sao?
Đó là nhân vật chính có “bàn tay vàng” mới gặp được , ăn rồi mới biết không chỉ không còn đói bụng , mà còn lấy được một vật tốt .
Bất quá tụ huyết chi cũng không phải ai muốn ăn thì ăn , nhân vật chính có Đạo Thiên võ thể trong thân thể cũng có huyết mạch Thôn Thiên Huyền Mãng, thể chất cũng không tệ , ăn xong kinh mạch càng được khai thông, cơ bắp cứng cỏi , không những không bị giày vò , khí lực cả người càng lớn hơn .
Nhưng dù cho như vậy nhân vật chính vẫn tránh không được bị ám sát , rơi xuống vách núi , sống chết trước mắt mới bộc phát huyết mạch Thôn Thiên Mãng Huyết , thân thể cường hãn hơn , sức mạnh cực lớn , còn có năng lực cắn nuốt lợi hại !
Ban đầu nhân vật chính chịu đựng khuất nhục, giấu tài trong một thời gian ngắn, nhưng thật ra là đang dốc sức tu luyện , khôi phục lại sức mạng ban đầu , rất nhanh khôi phục ban sơ lực lượng. Về sau không chịu đựng nữa , thừa dịp ngày kết hôn của vị hôn thê và tình nhân ( Cố Bạch áp lực rất lớn ), gϊếŧ hết , người thứ nhất bị ăn chính là Tử Xa Thư Bạch , cướp lấy toàn bộ tinh hoa Hỗn Nguyên võ thể của đối phương .
Mà Hỗn Nguyên võ thể lại có chỗ thiếu hụt , nhưng chỗ thiếu hụt này lúc sau mới phát hiện , kỳ vật “Tụ Huyết Chi” đúng lúc bù đắp cho nó, , khi nhân vật gặp chuyện , lập tức bù vào chỗ thiếu , mới đễ cho nhân vật chính thuận lợi vượt qua cửa ải.
Cho nên Cố Bạch muốn để về sau không xảy ra vấn đề gì , nhất định phải tìm được “Tụ Huyết Chi”.
Chờ sau khi tìm được , hắn nhất định sẽ ở mãi trong Thiên Đô thành , không tu hành đến tình trạng nhất định , tuyệt đối không được bước ra phủ nửa bước a!
Nghỉ ngơi một chút, Cố Bạch sờ cái bụng của mình, quyết định tiếp tục đi tìm.
Lúc này hắn lại đi vào rừng cây thêm một lần, chuẩn bị lát nữa còn phải trèo lên sườn núi , hắn quan sát địa hình xung quanh , tưởng tượng lại tình cảnh mình đã viết trong sách .
Nếu hắn không tìm được Tụ Huyết Chi , dù vất vả thế nào , cũng sẽ không rời khỏi chỗ này !
Dùng chân đá đá đống lửa đã tàn , Cố Bạch đứng lên , đi về phía sườn núi .
Phía sau Thanh Dương trấn có một dãy núi dài trăm dặm , tuy núi không cao nhưng nhìn vào trông nó giống như một đầu rắn , có vài phần khí thế.
Ở vùng núi này có rất nhiều dã thú , nhưng cũng chỉ là những con tầm thường , trong tình huống võ giả cấp 2 trở lên cũng dễ dàng đối phó . Có lẽ do Cố Bạch nhập vào thân xác Tử Xa Thư Bạch tư chất quá tốt , lúc trước không dụng tâm luyện võ cũng đạt Võ giả cấp 5 , bây giờ cũng là lợi thế cho Cố Bạch . Nhưng Tử Xa Thư Bạch và Cố Bạch đều là trạch nam , kinh nghiệm giang hồ rất ít , khi gặp được dã thú , những thứ võ thể này chỉ sợ dùng để chạy trốn mà thôi .
Cố Bạch nhìn chung quanh, thật ra trong lòng không ngừng hồi tưởng tất cả những khả năng mà nhân vật chính tương lai xuất hiện .
Làm một tác giả , điểm ấy cũng coi như hữu dụng.
Nhưng khi hắn đang nghiêm túc suy nghĩ lại thì nghe có tiếng ồn ào.
Cố Bạch lắp bắp kinh hãi, lập tức trốn sau một thân cây, cẩn thận quan sát.
Liền thấy một tiểu hài tử đang cố sức chạy về phía trước , biểu tình trên mặt nhìn rất hoảng loạn.
Phía sau nó một hài đồng lớn tuổi hơn mặc áo gấm đuổi theo, còn có mấy thiếu niên khôi ngô rõ ràng đã từng luyện võ , hùng hùng hổ hổ rất hung ác .
Tiểu hài tử chạy rất nhanh, đáng tiếc vừa mới đến sườn núi , vấp phải tảng đá trượt chân.
Mấy người phía sau chạy đến bao vây , một hài đồng trong đó ước lượng tảng đá trong tay , liền quăng thẳng lên đùi tiểu hài tử kia.
Tiểu hài tử phản ứng rất nhanh, nó liền rút chân vào , hòn đá kia đập không trúng chỉ rơi xuống bên cạnh , “Bịch” một tiếng.
Hài đồng mặc áo gấm liền tức giận , lấy tay chỉ : “Đánh nó cho tao!”