Xuyên Việt Chủng Điền Chi Ác Phu Lang

Chương 4: Bồi thường



Thời điểm Lâm Vũ Tinh đến nơi này liền gặp chuyện hối hôn, giả làm người nhà để tra sự tình, tiếp theo là thông đồng hán tử, trừ bỏ cùng a phụ a ma thương lượng đối sách, căn bản không có thời gian tìm hiểu lại sự tình của thời đại này, hơn nữa đầu hắn có chút đau, không biết nguyên nhân bởi vì linh hồn cùng thân thể đang dung hợp hay gì?

Ký ức Lâm Vũ Tinh cũng không hoàn chỉnh, nhưng biết được cái lão đi đường phải có người đỡ kia là nãi nãi, đồng dạng cũng là kẻ chủ trương đem hắn đuổi ra khỏi nhà. Đương nhiên, a phụ a ma không đồng ý, cho nên đến bây giờ còn đang giằng co.

Vốn dĩ không phân gia, cả gia đình ở cùng một chỗ, nhưng sau đó a gia qua đời, ma ma liền nháo muốn phân gia, thậm chí còn không màng những người khác phản đối đi theo tiểu nhi tử, qua nhà mới bên kia ở, mà Lâm Vũ Tinh cùng a phụ a ma em trai chỉ có thể ở tại nhà cũ bên này.

Nhà cũ cơ hồ che mặt trời, không chống nỗi gió bão, mỗi lần mưa đều sẽ ngập nước, có thể thấy được phòng ở lúc nào cũng có khả năng sụp xuống.

Ma ma cả ngày đều mắng a ma hắn là Tang Môn tinh (đồ xúi quẩy) sinh không ra tiểu tử, hiện tại a phụ ngoài đứa con ca nhi là hắn, còn có em trai, cũng là ca nhi, đối với nông thôn mà nói, chính là đại đại bất hiếu, không thể cùng a thúc tranh đoạt quyền chăm sóc ma ma, càng miễn bàn đến sự tình khác.

Mỗi tháng a phụ còn phải hiếu kính ma ma, vốn dĩ sinh hoạt đã bần cùng, hiện tại càng dậu đổ bìm leo.

Lâm Vũ Tinh vốn dĩ ký khế ước bán mình làm người hầu cho một nhà ở trấn trên, cũng không biết chuyện gì xảy ra, một chân bị đánh gãy, thậm chí chủ nhân nhà đó nói hắn thông đồng với thiếu gia, bị đuổi trở về, đoạn ký ức thương tổn này lại trống rỗng, Lâm Vũ Tinh làm sao cũng không tìm về được hồi ức kia, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

“Mẹ chồng, Vũ ca nhi đã ra nông nỗi này, người còn bỏ đá xuống giếng?” Thân là phu lang, không nên chống đối mẹ chồng, nhưng thái độ của lão thật sự là quá đáng giận.

Bản thân chịu ủy khuất là đủ rồi, nhưng hài tử vô tội, lúc trước cuộc hôn nhân này là bọn họ tới cửa cầu xin, hiện tại lại công khai hối hôn, chuyện này làm sao ca nhi nhà hắn có thể gả ra ngoài được nữa?

Mẹ chồng vừa nghe hắn nói, tức khắc to giọng chỉ trích “Ngươi đồ Tang Môn tinh! Đồ sao chổi, nếu không phải ngươi sinh không được tiểu tử, nó sẽ bị người khi dễ như vậy sao? ta làm chủ phải hưu ngươi!”

Hưu phu đối với ca nhi là không có đường sống, hiện nay việc như vậy rất ít xảy ra, thời đại này hán tử hưu phu không nhiều, dù sao cũng là dân nhà quê, có một phu lang là đủ rồi, tự thiêu thân làm gì.

Tống Khánh Hạ không lên tiếng, hắn xác thật không sinh được tiểu tử.

Lâm Vũ Tinh trào phúng nhìn ma ma này, lười để ý lão, “Trưởng thôn, việc này ngươi nói một câu?” Thực rõ ràng là muốn trưởng thôn ra mặt làm chủ.

Bọn họ đều sinh trưởng ở Lâm gia thôn, đến trưởng thôn mà cũng mặc kệ, thì thật đúng là quá thất vọng buồn lòng.

Trưởng thôn nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tinh, lúc này mới nói, “Bồi thường cho Vũ ca nhi một lượng bạc, đem hai người này đuổi ra khỏi Lâm gia thôn, từ đây thề không bao giờ bước chân vào Lâm gia thôn!”

Trưởng thôn vẫn tương đối công bằng, dù cho Lý Tường Vũ lén lút tiến vào, nhưng đã bị bắt, cho nên gian kế chưa thực hiện được, trả tiền, cũng coi như là một chút bồi thường.

“Ta không đưa bạc, dựa vào cái gì phải cho bạc? Đến một lượng bạc lận!” Lý Tố cả người giương nanh múa vuốt, trong lòng có chút oán hận công công (là cha chồng, ông nội đi), nếu không phải công công định ra oa oa thân (hôn ước), sẽ không có việc này.

Tác giả nhàn thoại:

Tân nhân cầu cất chứa, cầu đề cử……(づ ̄3 ̄)づ╭❤~

– ———————————————————-

Một chương khá ngắn, edit nhanh hơn ‘ xuyên qua chi lê cẩm nông gia hằng ngày’, sau này không biết có ngắn như vậy không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.