Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Chương 5: Phân gia



Edit: Arisassan

Thấy Tiểu Thất đã chạy ra ngoài mời trưởng thôn tới, lão gia tử tức đến mức suýt không thở nổi. Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, hơn nữa lúc đó do tức quá nên lão mới đồng ý phân gia, sau này không ở chung thì đâu còn là người một nhà nữa, nếu cứ thế mà gọi trưởng thôn tới viết ra một phần công văn thì không còn đường lui nữa rồi.

Hàn Liệt thấy Hàn lão gia tử định đổi ý, vội vàng nói chen vào: “Gia gia, người cứ yên tâm, khi trưởng thôn đến đây chúng ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện bán người, do đó sẽ không ai biết được rằng đại bá dùng tiền kiếm được từ việc bán ta đi xung hỉ để lên phủ thành khảo cử nhân. Ta sẽ nói là do sắp xuất giá nên mới muốn cả nhà phân gia ra, sau này cũng dễ chăm sóc cho nhau hơn.”

Cậu nhắc tới đại bá là muốn cho lão gia tử ném chuột sợ vỡ bình, có nhược điểm như thế này, đây lại đang là thời kỳ mấu chốt của đại bá cậu, Hàn lão gia tử là một người thông minh, tự biết phải lựa chọn thế nào.

“Vậy tùy ý tụi bây đi.” Hàn lão gia tử biết Hàn Liệt quyết tâm muốn phân gia, thậm chí dùng cả tiền đồ của đại nhi tử để uy hiếp lão, dù lão có không cam lòng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì được.

Hàn lão gia tử nói xong, suy sút ngồi xuống giữa ghế, mặt âm trầm không muốn nói thêm gì nữa.

Hàn lão nhị xoắn lên, bước ra chỉ thẳng mặt Hàn Liệt mà mắng: “Sao mày lại có thể nói chuyện hỗn láo với trưởng bối như vậy? Dù mày có bị gả ra ngoài đi chăng nữa thì cũng không nên giật dây tam phòng phân gia ra, đúng là cái đồ bất hiếu.”

“Tất cả những gì ta làm đều là vì lợi ích của gia gia và đại bá mà, sao có thể gọi là bất hiếu được? Tam phòng phân gia đối với cả nhà nhị bá các người không phải là chuyện tốt sao?” Hàn Liệt lạnh mặt trả lời.

“Tam phòng chúng bây phân gia sao lại là chuyện tốt của nhị phòng chúng ta được? Không biết thì đừng có nói bậy.” Hàn lão nhị cảm thấy Hàn Liệt đang nói mò.

Hàn Liệt đến gần Hàn lão nhị, thấp giọng nói: “Ta biết nhà nhị bá có quan hệ rất tốt với đại bá, chờ sau này đại bá khảo trúng cử nhân rồi phát đạt lên, người trong nhà đều có thể nương theo đấy mà hưởng lợi, tam phòng ta nếu không phân gia thì sẽ chiếm mất một phần lợi trong đó, đúng không? Tam phòng ta mà phân gia ra, lợi lộc sau này chẳng phải đều sẽ thuộc về nhị bá sao.”

Thấy Hàn lão nhị bắt đầu động tâm, mắt cậu lại lộ ra vẻ ngoan lệ, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là nếu nhị bá muốn tam phòng chúng ta ở lại, ta chỉ có thể lên phủ thành gây chuyện, đến lúc đó đại bá không khảo trúng cử nhân được, tất cả mọi người cũng không có hào quang gì để mà nương theo, dù sao ta cũng chỉ là một nam tế đi xung hỉ, đã sớm mất hết thể diện, có mất mặt nhiều hơn nữa thì cũng chẳng quan tâm, nói chi đến việc suy xét xem ai là người mất mặt.”

Trước đây nguyên thân cũng từng được đi học vài năm, thành tích vốn không tồi, nhưng tiền bạc trong nhà luôn thiếu thốn, lại thêm nãi nãi của cậu cứ mỗi ngày thổi gió bên tai, khiến cho Hàn lão gia tử quyết định để cậu về nhà làm ruộng.

Căn cứ theo ký ức của nguyên thân, tuy triều đại này rất cởi mở, nhưng cũng rất chú trọng đến nhân phẩm và thanh danh của người đọc sách, nếu cứ thế đem chuyện này truyền ra ngoài thì coi như đại bá của cậu cả đời vô duyên với chức cử nhân.

Hàn lão nhị tuy không có văn hóa, nhưng vẫn có thể hiểu được chút thường thức như vậy, tròng mắt đảo quanh, vậy là hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà lão tam phân gia ra, dù sao từ đó đến giờ bọn họ vô oán vô hối mà cung cấp nuôi dưỡng một nhà lão đại chẳng phải là để sau này được nương nhờ hay sao, nếu thằng nhóc Hàn Liệt này mà làm cho lão đại mất hết cả thanh danh thì họ biết tìm ai mà khóc.

Lưu thị thấy Hàn lão gia tử cùng Hàn lão nhị sau khi nghe Hàn Liệt nói gì đó xong thì không tiếp tục phản đối nữa, mụ lại chỉ là một người phụ nữ nội trợ không hiểu được mấy cái thế đạo cong cong vẹo vẹo ngoài đời, nên bèn hắng giọng bắt đầu vừa khóc vừa mắng.

Hàn Liệt cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp đóng kén luôn rồi, vừa lúc cũng không muốn cha mẹ mình phải mang trên lưng cái danh bất hiếu, do đó cậu liền quay qua nhìn Hàn lão gia tử mà chế nhạo: “Nãi nãi mà còn khóc lên khóc xuống như thế thì không biết khi trưởng thôn đến đây thấy được sẽ nghĩ như thế nào, đến lúc đó lại nhắc tới đại bá của ta thì…”

Cậu nói một nửa rồi thôi, dù sao chiêu này vẫn là chiêu hữu dụng nhất, để xem Hàn lão gia tử lựa chọn như thế nào.

“Ngươi im ngay đi, khóc gì mà khóc, một mụ đàn bà thì biết cái gì?” Hàn lão gia tử vốn đang phiền lòng, lại nghe Hàn Liệt nói thế nên đành trút hết tất cả cơn giận của mình lên người Lưu thị.

Lưu thị giận dữ, từ dưới đất đứng lên chỉ thẳng vào mặt lão gia tử mà mắng, Hàn Liệt nghĩ trong lòng: bà làm ơn đổi từ đi được không? Gì mà suốt ngày cứ lòng dạ hiểm độc, thế này làm sao sống nổi… Cậu nghe mà ngán đến tận cổ luôn rồi.

Mặt Hàn lão gia tử tối sầm, trước nhiều người như vậy lại bị một mụ đàn bà chanh chua mắng thẳng mặt, cứ thế này thì thể diện gì cũng bị mất hết, liền dùng hết sức vỗ tay xuống bàn, vỗ mạnh đến mức cái bàn còn phải lung lay một chút, Hàn Liệt chớp chớp mắt, lão ông này không thấy đau tay hay sao?

“Ngươi im ngay đi, một hồi nữa trưởng thôn đến thấy một người đàn bà chanh chua như thế thì sẽ nghĩ như thế nào?” Hàn lão gia tử chỉ thẳng vào Lưu thị mắng một câu rồi quay sang nói với Lý thị: “Còn không mau đưa mẹ ngươi vào phòng trong.”

Lý thị nghe thế đành phải bước qua dìu Lưu thị tâm không cam tình không nguyện vào phòng trong, sau đó phòng chính mới hoàn toàn thanh tĩnh lại.

Ứơc chừng qua nửa canh giờ sau, Tiểu Thất mới dẫn theo trưởng thôn vào phòng.

Trưởng thôn Hàn gia đã hơn năm mươi tuổi, cũng từng khảo trúng tú tài, là một người tương đối chính trực, hơn nữa còn có một nhi tử đang làm người hầu trong nha môn trên thị trấn, cho nên đối với người trong thôn vẫn rất có uy vọng.

Sau khi vào cửa ông liền biết được nguyên nhân đại khái họ phân gia, Hàn lão gia tử nói thẳng ra luôn là Hàn Liệt vì sắp xuất giá nên muốn tam phòng phân ra sống một mình.

Trưởng thôn cũng biết một ít về tình hình Hàn gia, ông ta có ấn tượng không tệ đối với Hàn lão tam vốn thành thật chất phác, nghe bảo lần này Hàn lão đại phải đến phủ thành để khảo cử nhân, liên tưởng tới việc Hàn Liệt bị đưa đi xung hỉ, trong lòng cũng đoán ra được chút ít. Ông ta không muốn dính dáng tới việc nhà của Hàn gia, nên mới dùng tư thái công bằng chủ trì việc phân gia.

Lưu thị nghe thấy họ sắp phân gia ra thật thì đứng ngồi không yên, nhờ Lý thị dìu mình ra ngồi ngay bên cạnh, mụ cũng không thể để nhà lão tam chiếm lợi được, toàn một lũ lòng dạ hiểm độc luôn thích hãm hại người khác.

Hàn gia có bốn mươi mẫu đất, dựa theo số lượng thành viên trong gia đình gồm hai lão nhân cùng với năm nhi tử mà phân thì nhà Hàn Liệt được ba mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn, vị trí cùng độ phì nhiêu tất nhiên đều thuộc hàng kém cỏi nhất.

Căn nhà họ đang ở hiện tại được xây sau khi Hàn lão gia tử phát tài, đều sử dụng loại gạch và gỗ chất lượng tốt nhất, do Lưu thị không muốn phân luôn chỗ tam phòng ở lúc trước ra nên đành phải đem nhà cũ cách nơi này khá xa phân cho bọn họ.

Về phần lương thực thì ngay cả thóc gạo rau củ linh tinh còn không được phân nhiều nói chi đến bầy gà mà Lưu thị đang nuôi, chỉ là người tam phòng vốn tính tình bánh bao yếu mềm nên không hề phản đối. Hàn Liệt nghĩ thầm rằng chỉ cần chịu khó là lúc nào cũng có thể kiếm được tiền, nên cũng chẳng thèm tranh cãi với những con người cực phẩm này.

Sau đó Lưu thị bảo rằng trong nhà chỉ có sáu lượng bạc, nên chỉ có thể phân cho tam phòng một lượng, trong lòng Hàn Liệt nghẹn đến mức tức cười, cả nhà này chẳng lẽ định nuốt hết năm mươi lượng bạc kiếm được từ việc bán cậu đi à? Vừa định phản bác thì tay cậu đã bị cha nắm lại.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hàn lão tam, cậu chỉ có thể hít sâu một hơi, coi như số bạc đó đều quăng cho chó ăn hết đi, đồng thời cũng đành lấy vài thuyết pháp mê tín ra tự an ủi mình, xem như là của đi thay người vậy.

Quy định cuối cùng là tam phòng cũng phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng hai lão nhân, mỗi tháng phải đưa hai mươi cân gạo đến, cùng một trăm đồng xem như tiền dưỡng lão của hai người.

Hai bên lại ký kết thêm một phần công văn chứng nhận phân gia gửi cho trưởng thôn giữ giùm.

Sau khi tiễn trưởng thôn đi, Lưu thị hung ác mắng chửi tam phòng từ phòng trong ra tới tận phòng chính, ra lệnh cưỡng ép bọn họ nội trong hai ngày phải dọn ra khỏi nơi này.

Trở về phòng mình, mặt Hàn lão tam lộ vẻ bất lực và khổ sở, trong khi Nghiêm thị lại nở một nụ cười thoải mái đã lâu không xuất hiện. Trong lòng những đứa bé con cũng vô cùng vui vẻ.

Chạng vạng, tứ thẩm của Hàn Liệt đến hỏi Nghiêm thị về việc phân gia, Hàn lão tứ kiếm sống bằng nghề thợ mộc, bị Lưu thị kêu đi làm gia cụ cho người khác, nửa tháng sau mới có thể về nhà, Trương thị vợ lão tứ phải ở lại nhà, tính bà còn bánh bao hơn cả Nghiêm thị, trước đó tuy có nghe thấy tiếng ồn từ phòng chính vọng ra nhưng lại không dám tới xem xem có chuyện gì.

Biết được một nhà lão tam thật sự phân gia ra ngoài, ánh mắt Trương thị lộ ra một tia hâm mộ, bà cũng không muốn phải ở lại nhà này để chịu khổ nữa, nhưng chồng bà so với lão tam còn chất phác hiếu thuận hơn, căn bản là không bao giờ có thể có chuyện phân gia được, bà cũng không dám đề xuất ý định này, chỉ có thể thầm ngưỡng mộ trong lòng.

Nghiêm thị có quan hệ không tệ với Trương thị, cùng nhau hàn huyên thật lâu rồi Trương thị mới rời đi.

“Cha nó, ngươi cũng đừng nhăn nhó nữa, phân gia xong rồi chúng ta vẫn có thể hiếu thuận cha mẹ mà.” Nghiêm thị thấy chồng mình cứ tỏ vẻ bi thương mãi, liền dùng bàn tay phủ một tầng kén dày của mình vươn ra nắm chặt tay Hàn lão tam.

Bà có thể hiểu được nỗi thống khổ trong lòng Hàn lão tam, nhưng vì tương lai của bọn nhỏ nên bà không thể thỏa hiệp, bà đã chịu đựng quá đủ rồi. Chờ đến lúc phân gia ra được, trong lòng trừ bỏ một chút mê man thì còn lại tất cả đều là niềm vui sướng không từ nào tả xiết, dù sau này có phải chịu khổ thêm đi chăng nữa thì bà cũng cam lòng.

Hàn lão tam cảm nhận được vết chai trên bàn tay vợ mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vàng vọt khô gầy của Nghiêm thị, trong lòng chợt hoảng hốt. Ông vẫn nhớ rõ dung nhan thanh tú của Nghiêm thị năm đó khi gả cho mình, trên mặt bà còn mang theo vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ tuổi thanh xuân, lúc đấy chính ông đã nắm chặt bàn tay của Nghiêm thị, mặc dù cũng có một lớp kén mỏng, nhưng cũng không thô ráp như bây giờ, khuôn mặt bà khi đó cũng tròn đầy trắng trẻo hơn rất nhiều.

Nhớ tới việc sau khi Nghiêm thị gả cho ông xong phải xoay tới xoay lui lo việc trong nhà, luôn cần lao thiện lương, tôn kính trưởng bối, nhiều năm như vậy mà vẫn có thể chịu đựng sự khinh rẻ từ mẹ ông cùng đại tẩu và nhị tẩu, trong lòng ông cảm thấy chua xót không nhịn được, ôm Nghiêm thị vào lòng, hít sâu một hơi rồi nói: “Ta biết ngươi là người tốt, mấy năm qua đã vất vả cho ngươi rồi.”

Ngày kế tiếp, một nhà họ dọn đến nhà cũ ngay sau khi sắp xếp xong hành lý, lúc đi ngoại trừ một nhà tứ phòng đến hỗ trợ ra thì những người khác ngay cả một cái bóng còn không thấy.

Nhà cũ đã từ lâu không được dùng đến, tuy xập xệ nhưng người nhà bọn họ vẫn vui vẻ dọn dẹp lại.

Sau khi Hàn lão tam mời một người thợ lợp ngói có quan hệ tốt với ông trong thôn tới giúp tu bổ một chút thì nhà cũ mới miễn cưỡng có thể ở được. Căn nhà tổng cộng có sáu gian phòng, phía sau có một cái sân, diện tích khá rộng, do lâu không ai ở nên trên mặt đất đã mọc đầy cỏ dại, sau này cũng có thể dùng nó để trồng một ít rau dưa.

Nhà cũ cách nhà mới của Hàn gia rất xa, đi bộ mất khoảng nửa canh giờ, liền kề bên cạnh là vài nhà có quan hệ không tệ với Nghiêm thị.

Sau khi dọn dẹp xong, mọi người cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm không cần phải chú ý sắc mặt người khác, không cần phải chờ đám người Lưu thị phân phát đồ ăn cho mình, tuy rằng trong bát là cơm gạo lứt, trên bàn cũng chỉ có hai dĩa rau hầu như không thấy được tí mỡ nào, nhưng người một nhà bọn họ lại ăn rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, Trì gia đưa bốn mươi lượng bạc sính lễ còn lại đến tay Lưu thị, định ra thời hạn ba ngày sau sẽ đến nghênh rước Hàn Liệt về, Lưu thị không muốn nhìn mặt người nhà Hàn Liệt nên lệnh cho Trương thị tới thông báo.

Nghiêm thị thấy con trai sắp phải xuất giá, lại bắt đầu lau nước mắt, trong lòng mọi người cũng cảm thấy rất khổ sở, niềm vui sướng khi được phân gia ra nhanh chóng nhòa đi, Hàn Liệt lại không thể không an ủi người nhà một hồi.

Trong khoảng thời gian này cậu cũng nghe được vài sự tình liên quan tới Trì gia kết hợp với ký ức của nguyên thân, từ đó biết được người Trì gia cũng không khó tính lắm, ít nhất là tốt hơn so với mấy kẻ cực phẩm bên Hàn gia, đương nhiên cậu cũng không hoàn toàn tin vào lời đồn lan truyền bên ngoài, chỉ khi đến được Trì gia thì mới có thể biết được họ là người như thế nào.

Ba ngày sau, Hàn Liệt mặc một thân hỉ phục hồng sắc do Trì gia đưa tới, phía trên buộc một đóa hoa đỏ thẫm ngồi vào xe trâu tiến về phía Trì gia để thành thân.

Hết chương 5


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.