Edit: Arisassan
Sau khi Trì Tu rời đi, Hàn Liệt nhìn Hàn lão tam đang khổ sở ngồi đó, nói: “Cha, cha thấy khổ sở lắm à?”
Hàn lão tam luống cuống ngẩng đầu, nhìn nhi tử rồi nói: “Đúng vậy, cha thấy khổ sở lắm.”
“Khổ sở vì gì chứ? Là khổ sở vì biết tứ thúc bị thương nhưng không có tiền chữa trị, hay khổ sở vì nãi nãi vốn có tiền nhưng lại không muốn mời lang trung đến khám cho tứ thúc? Hay là vì trong nhà không có bạc dư?” Hàn Liệt cười mỉm hỏi.
“Ý ngươi là gì?” Hàn lão tam đen mặt hỏi, trông ông giống người khổ vì bạc lắm sao?
Hàn Liệt cười nói: “Không có ý gì cả, chỉ muốn hỏi thử xem cha nghĩ thế nào thôi, vậy cha cảm thấy tại sao nãi nãi có tiền mà lại không muốn mời lang trung khám cho tứ thúc?”
“Chắc vì tiền trong nhà đều bị gia gia ngươi đem đưa hết cho đại bá rồi.” Hàn lão tam cau mày nói.
“Thế cha có tin vào lí do đó không?” Hàn Liệt tiếp tục hỏi.
Hàn lão tam thở dài, vẻ mặt ảm đạm đi, nói: “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, cha không hiểu mấy câu cong cong vẹo vẹo đấy đâu.”
“Mẹ thì sao?” Hàn Liệt cũng không trực tiếp trả lời, mà ngược lại lại quay sang hỏi Nghiêm thị.
“Trong tay nãi nãi ngươi chắc chắn có tiền, bà ấy chỉ tiếc không muốn tiêu thôi, hồi đó để có tiền bốc thuốc cho ngươi cha ngươi phải đến xin gia gia lận.” Nghiêm thị suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Hơn nữa nãi nãi ngươi muốn ép tứ thẩm ngươi về nhà mẹ đẻ mượn tiền.”
“Có thật là vậy không? Lúc ta sinh bệnh bọn họ chịu chi tiền ra bốc thuốc, không nói đến quá trình bên trong, nhưng nguyên nhân nhất định là do ta có giá trị năm mươi lượng bạc; tay nghề của tứ thúc rất tốt, ngoại trừ việc đồng áng ra còn có thể chế tác gia cụ cho người khác để kiếm thêm tiền về cho nhà, theo lý mà nói thì nãi nãi phải bỏ tiền ra mời lang trung, ít nhất tứ thúc hiện tại vẫn là cây rụng tiền trong nhà.”
“Hơn nữa, ai cũng biết tứ thẩm không được nhà mẹ đẻ chống lưng, có đến vay tiền thì cũng bị mắng, nãi nãi cần gì phải ép thẩm ấy về nhà mẹ đẻ vay tiền chứ.” Hàn Liệt nói một hơi, rồi bắt đầu quan sát phản ứng của hai người.
Mặt Hàn lão tam lộ vẻ khó hiểu, tuy biết mẹ mình bất công, nhưng nếu nói bà muốn lão tứ chết thì tuyệt đối không có khả năng.
Nghiêm thị cúi đầu trầm tư một chút, rồi mới ngẩng đầu lên thăm dò hỏi: “Ý ngươi là nãi nãi ngươi biết chắc tức phụ lão tứ sẽ đến nhà ta vay tiền sao?”
Hàn Liệt vô cùng tán thưởng bản tính thận trọng của Nghiêm thị, quả nhiên là bị cực phẩm hãm hại quá nhiều, nên hiểu rõ được tâm lý của cực phẩm, phải có tiềm lực lắm mới có thể nghĩ đến phương diện này.
“Đúng thế, do lúc phân gia kia bà ta phải đưa cho chúng ta một lượng bạc, với cái tính ham muốn khống chế người khác khi quản gia của bà ta, không biết đã vì một lượng bạc này mà mắng tam phòng ta ở lão Hàn gia bao nhiêu lần rồi.” Hàn Liệt không quan tâm đến sắc mặt khó coi của cha mình, tiếp tục nói: “Hồi còn ở lão Hàn gia, mẹ với tứ thẩm có quan hệ rất tốt, tứ thẩm bị ép đến cùng đường nhất định sẽ đến nhờ mẹ giúp đỡ, hơn nữa nãi nãi cũng biết rất rõ bản tính của cha mẹ, biết rằng hai người chắc chắn sẽ không ngồi nhìn tứ thúc trở thành người què hoặc bị bệnh chết.”
Thấy vẻ mặt hai người có chút động dung, cậu lại tiếp tục nói: “Sau khi tứ thẩm mượn tiền xong, tứ thúc dù có muốn làm ra tiền để trả cho nhà chúng ta cũng không bao giờ được, nãi nãi tuyệt đối sẽ tịch thu tiền công của tứ thúc ngay lập tức, nhà họ không phân ra nên dù nãi nãi có lấy hết tiền đi thì cũng không thể nói được gì, do đó một lượng bạc này là đi mà không có về.”
“Dù vậy chúng ta cũng đành nhận, chữa bệnh cho tứ thúc của ngươi quan trọng hơn.” Hàn lão tam thở dài, nghe ngũ lang phân tích như vậy, ông dù muốn phản bác lại cũng không tìm ra được lí do, bởi ông hiểu rõ mẹ mình là người như thế nào.
“Đúng thế, dù có bị tính kế đi chăng nữa thì chúng ta vẫn nhận, tứ thẩm ngươi ở Hàn gia đã đủ khổ rồi, nếu tứ thúc của ngươi lại xảy ra chuyện thì bà ấy với bọn nhỏ biết sống sao đây!” Nghiêm thị nghĩ tới chuyện của Trương thị, liền sẽ nhớ đến những tháng ngày làm trâu làm ngựa ở lão Hàn gia, trong lòng lại cảm thấy xót xa, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Hàn Liệt thở dài, nói: “Ta không nói chữa bệnh cho tứ thúc là sai, vấn đề là dựa vào cái gì chúng ta phải coi tiền như rác thế? Chẳng lẽ tứ thúc không có việc làm? Không phân gia thì nãi nãi có nghĩa vụ phải mời lang trung đến khám cho tứ thúc.”
“Nãi nãi ngươi nói được thì làm được, bà nói không có tiền thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy ra, chân của tứ thúc ngươi đã bị thương được năm ngày rồi, nếu không chữa trị nữa thì sợ là sẽ không khỏi được.”
Hàn Liệt trong lòng hết nói nổi, tại sao cứ kéo sang chuyện này vậy, cậu hít sâu một hơi rồi nói: “Ý ta là tứ thẩm hôm nay đến mượn tiền cũng không sai, dù sao thì việc chữa trị cho chân của tứ thúc vẫn rất quan trọng. Nhưng chúng ta đã phân gia rồi, ta chỉ cảm thấy sau này cha mẹ chỉ cần lo đồ hiếu kính mỗi tháng là được, đừng nên quan tâm đến mấy chuyện khác.
Tính kế một lần thành công thì sẽ có lần hai, sau đó sẽ là vô số lần, đây là bản tính của cả nhà bọn họ.”
Hàn lão tam không vui nói: “Gì mà cả nhà bọn họ? Đừng quên ngươi cũng là người của lão Hàn gia.”
“Nhưng cha cũng đừng quên, ta đã bị bọn họ bán với giá năm mươi lượng bạc rồi, mà toàn bộ số bạc đó lại rơi vào tay người nhà đại bá vốn chỉ biết hưởng thụ thành quả lao động của người khác.” Hàn Liệt ẩn đi nụ cười trên mặt, mặt không đổi sắc mà nói.
“Cha biết ngươi vẫn ghi hận chuyện kia, nhưng không phải bây giờ ngươi đang sống rất tốt sao? Trì lão đại là người tốt, bọn họ là trưởng bối của ngươi, ngươi không nên nói như vậy, đại bá đọc sách cũng vì cái nhà này, lấy tiền cung cấp cho ông ấy tiêu phí sinh hoạt là chuyện đương nhiên.” Hàn lão tam giáo huấn.
Hàn Liệt đối với người cha này vô cùng thất vọng, tuy cậu đồng ý việc hiếu thuận trưởng bối, nhưng đừng có ngu hiếu thế chứ! Ở thời đại bị hiếu đạo đè nặng này quả thật không thể ngỗ nghịch trưởng bối, nhưng cũng đừng nghe lời họ răm rắp như vậy. Người như cha với tứ thúc cậu xứng đáng bị cực phẩm chèn ép, chính mình tự muốn tự làm, tự muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh.
“Đọc sách vì cái nhà này ư? Thật buồn cười, cha thử để tay lên ngực tự hỏi xem chính bản thân mình có tin không? Không nói đến những thứ khác, hiện tại nhà cũng đã phân ra rồi, cha muốn tẫn hiếu hai vị lão nhân là đúng, nhưng về những phương diện khác, đặc biệt là về phương diện lợi ích thì tốt nhất vẫn đừng nên dây vào.”
Thấy Hàn lão tam còn muốn lên tiếng, Hàn Liệt bình tĩnh nói thêm: “Ta với Trì Tu đang có ý định muốn kéo gia đình mình theo cùng nhau làm giàu, và ta cũng không muốn thành quả cực khổ lắm mới làm ra được của chúng ta rơi hết vào tay gia đình cực phẩm nọ. Có thể cha sẽ thấy ta nói hơi khó nghe, nhưng không thể phủ nhận được đây là sự thật.
Ta chưa từng thấy ai làm mẹ thấy nhi tử bị thương ở chân mà không để ý, lúc con mình đau chết lên chết xuống, có thể bị què cả đời, còn ngồi đấy suy tính làm sau để moi một lượng bạc mà nhà con thứ ba nhận được lúc phân gia; càng chưa từng thấy nhà nào mà cả nhà nam tử thành niên hơn ba mươi tuổi còn muốn cha mẹ, đệ đệ chu cấp tiền ăn uống tiêu xài cho mình. Mà nếu cha không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho một nhà tam phòng già trẻ này.
Số bạc duy nhất trong nhà bị đem đi cho mượn, mà vài tháng nữa mới tới mùa thu hoạch lương thực, trong nhà chắc cũng sắp hết đồ ăn rồi đúng không? Ta cũng không biết tam phòng thân không một đồng, nhà không lương thực sẽ sống như thế nào trong khoảng thời gian kế tiếp.”
Hàn Liệt vốn cũng không muốn nói khó nghe như vậy, nhưng cậu không thể nhịn được nữa, nếu cậu tìm cách để tam phòng giàu có lên, thì tiền kiếm về chưa kịp nguội sợ là đã bị đem sang cho lão Hàn gia hết rồi, với hiểu biết của cậu về tính tình của Hàn lão tam, chuyện này hoàn toàn có khả năng vô cùng lớn.
“Cái này…” Hàn lão tam nghe được mấy câu cuối thì cảm thấy hoang mang, đúng thế, bọn họ đã lấy hết số bạc có trong nhà đem đi cho mượn rồi, lương thực được cho lúc phân gia cũng chỉ đủ ăn thêm hơn nửa tháng, tiếp đó phải sống như thế nào đây?
Nghiêm thị cũng bàng hoàng, bọn họ phân gia không được bao lâu, nên vẫn chưa có khái niệm sâu sắc về tiền, dù sao trước khi bà cũng chưa từng được quản, cho nên khi nghe thấy Trương thị tố khổ, đầu nóng lên, chưa kịp suy xét gì đã đem tất cả bạc mình đang có ra cho mượn, ngồi đợi tiền rớt từ trên trời xuống chắc chắn không được rồi, thế sau này biết sống sao đây!
“Ô ô… Vậy giờ phải làm thế nào?” Nghiêm thị mê mang khóc hỏi Hàn Liệt.
“Đúng! Nên làm gì đây? Để cả nhà chết đói hay cùng dắt nhau lên trấn trên ăn xin?” Hàn Liệt hít sâu một hơi, dịu giọng lại rồi nói tiếp: “Ta không phản đối hai người làm việc tốt, mà trước khi làm việc tốt phải cân nhắc xem còn đường lui nào cho mình không, trước đó lúc hai người đem bạc đi cho người khác mượn sao không nghĩ đến việc người nhà còn phải dựa vào một lượng bạc đó để sống qua ngày đi?
Hơn nữa nãi nãi chẳng lẽ không biết được sự thật này sao? Nếu nói chuyện này không có đại bá nhị bá tham dự vào thì ta chắc chắn không tin, trong lòng họ vốn khó chịu vì sức lao động trong nhà bị phân ra, cho nên mới muốn tính kế moi bạc về, sau đó ngồi nhìn người nhà tam phòng dần dần chết đói, phải ác độc lắm mới có thể nghĩ đến chuyện này, đây là thứ mà hai người vẫn gọi là tình thân của lão Hàn gia.
Bề ngoài của Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi đã như vậy, bọn họ lại đang trong giai đoạn tuổi ăn tuổi lớn, hàng ngày dù đã ăn chay rồi mà vẫn không đủ no, thành ra dinh dưỡng trong cơ thể không đầy đủ được. Đời cháu này của lão Hàn gia chỉ có tam phòng với tứ phòng có thân hình nhỏ gầy thôi, chỉ cần đem đại ca đại tẩu, đệ đệ muội muội ra so sánh với nhi nữ nhà đại bá là đủ hiểu mỗi nhà trải qua cuộc sống như thế nào rồi. Ta còn trông thấy Hàn Hương nhà đại bá mang trâm bạc, vòng tay bằng bạc trên người, vậy mà Tứ tỷ nhi đáng thương đây cả cơm cũng chưa được ăn no nữa.” Hàn Liệt thở dài thật mạnh, dư quang nhìn về phía hai người.
Mặt Hàn lão tam lộ vẻ thống khổ, nhìn là biết trong lòng đang mâu thuẫn với nhau.
Nghiêm thị sửng sốt ngẩn người ra ngốc mấy phút liền, đột nhiên khóc lớn, dường như muốn đem tất cả mọi ủy khuất phát tiết hết ra.
Hàn Liệt cũng không an ủi, cậu biết sau khi Nghiêm thị khóc xong trong lòng sẽ dễ chịu hơn, bà là một người phụ nữ kiên cường, quyết đoán hơn so với Hàn lão tam. Tất nhiên khi đứng dưới góc độ của Hàn lão tam, cậu chắc chắn sẽ không muốn ly tâm với cha mẹ huynh đệ của mình, nhưng những người đó đã có thể làm được đến bước này thì cậu cũng phải thay đổi cách suy nghĩ thôi.
“Ngũ lang nói đúng, nếu chúng ta đã phân gia rồi, thì không nên quan tâm chuyện tình bên đại viện nữa, cả đám bọn họ đều muốn chúng ta chết đói cả, sau này đừng hòng ai lấy được gì từ nhà ta.” Nghiêm thị sau khi tỉnh táo lại, đưa tay lên lau nước mắt rồi cắn răng nói.
Hàn Liệt gật đầu: “Chuyện như tứ thúc quả thật chúng ta nên giúp, nhưng đừng nên đem hết toàn bộ gia sản ra mà dùng, mà nên vì họ nghĩ cách khiến cho người bên đại viện tự động đi mời lang trung, một nhà tứ phòng nếu cứ yếu đuối như thế này thì không ai có thể giúp được.
Ngoại trừ việc tự trách mình, kỳ thật người như tứ thúc không đáng để thương hại, bản thân đã không biết đấu tranh cho cuộc sống riêng, lại vì ngu hiếu mà đánh đổi cả chân mình, mai sau chẳng lẽ cũng định đem mạng mình đổi đi luôn ư? Trừ bọn họ ra thì không ai có thể cứu họ thoát khỏi bể khổ cả, cho nên sau này chuyện tình bên kia, không cần biết liên quan đến ai, người tam phòng chúng ta cũng đừng quan tâm đến.”
Hàn Liệt càng nghĩ thì càng không dậy nổi lòng thương hại đối với tứ thúc của cậu, câu nói “người đáng thương tất có chỗ đáng giận” chính là để chỉ tứ thúc cùng tứ thẩm kia, nhìn mấy đứa trẻ tứ phòng đi thì biết, còn gầy yếu hơn cả Tiểu Thất với Tứ tỷ nhi, cuộc sống cũng thật thê thảm, mà càng thê thảm hơn là có một cặp cha mẹ như vậy, quả thật không thể thảm hơn nữa.
May mà Nghiêm thị biết giác ngộ, thành công bị tẩy não một nửa, kế tiếp chỉ cần xem thành quả như thế nào thôi. Còn Hàn lão tam thì cần phải suy nghĩ thêm đã, nếu không được thì cũng không sao, vì sau này quyền tài chính sẽ do Nghiêm thị nắm giữ.
Tính cách không có chủ kiến của Hàn lão tam vừa có lợi vừa có hại, Hàn Liệt nể tình việc ông thật lòng che chở Nghiêm thị cùng con mình nên mới đối xử với ông như cha ruột, nếu không thì mơ đi! Cơ mà từ sự việc phân gia kia có thể thấy ông ít nhất còn có khả năng cải tạo được, sau này cứ từ từ mà làm vậy, bàn tiệc lớn không thể ăn hết chỉ trong một hơi, chỉ cần Nghiêm thị có thể chống đỡ được cho gia đình này là tốt rồi.
Gặp phải sự việc tứ thẩm của cậu đến vay tiền cũng tốt, ít nhất cũng có thể giúp hai người họ nhìn ra được bản tính thật của mấy cực phẩm kia, coi như là bỏ tiền ra mua một bài học vậy, cậu rốt cuộc cũng có thể yên tâm mà nghĩ cách giúp nhà mình có được một cuộc sống thật tốt sau này.
Theo thái độ hiện tại của Nghiêm thị, vấn đề cực phẩm tạm thời đã được giải quyết. Đợi khi nào đại ca của cậu đến làm trợ thủ, cậu sẽ tiếp tục nhồi nhét tư tưởng “trân ái sinh mệnh, rời xa cực phẩm” này, lúc đó nếu Hàn lão tam có phản thì cũng chỉ biết tác chiến một mình, vẫn là Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi thông minh nhất, không cần cậu tẩy não cũng biết nên hướng về bên nào, thật ngoan làm sao.
Người nào đó quên mất, là ai lúc xuyên qua chưa được bao lâu, còn đang nằm dưỡng bệnh đã say sưa kể chuyện cho Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi ngày qua ngày, đặc biệt người nọ còn lấy mấy câu chuyện thời hiện đại với rất nhiều loại người cực phẩm khác nhau soạn thành truyện ngắn mỗi ngày kể một cái cho đệ đệ muội muội, cuối cùng còn theo đó phân tích luôn quan điểm của mình, bất tri bất giác mà thế giới quan của Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi đã bị cải biến, như thế chẳng phải là tẩy não sao?
Hết chương 18