“Lý chính thúc quá khen.” Tần Miễn nhìn thoáng qua ruộng lúa nhà lý chính, khen “Thúc không hổ là người làm ruộng lão luyện, nhìn bông lúa căng tròn chắc nịch, năm nay nhất định bội thu.” Kỳ thật lời này là nghĩ một đằng nói một nẻo, lúa nước này kém hơn lúa hắn thấy kiếp trước.
“Ha ha ha…” Lý chính cười ha hả, trong lòng cũng hiểu Tần Miễn là lựa lời hay để nói, nhưng lời hay phác thực, người nghe trong lòng thoải mái “Đâu có đâu có, nhà các ngươi cũng không tồi.”
Tần Miễn khiêm tốn hai câu, rồi không cùng lý chính nói gì nữa, cái gọi “thượng cản đích bất thị mãi mại(1)” cũng là chân lý trong kết giao với người trên cơ, nói lời hay quá mức sẽ có vẻ dối trá.
Lôi Thiết ăn bánh thịt hành thái, chờ họ nói xong mới hỏi: “Ngươi ăn chưa?”
Tần Miễn nói: “Chưa. Ta về đây, giữa trưa lại đưa cơm cho huynh.” <!– 300×250 3 –> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đưa đến sân phơi lúa.” Lôi Thiết thoáng thấy Lôi Hướng Nhân sải bước về phía này, nhét rổ vào trong lòng Tần Miễn “Trở về.”
Tần Miễn cũng nhìn thấy Lôi Hướng Nhân, cầm rổ rồi đi ngay. Hắn không có hảo cảm với Lôi Hướng Nhân, có thể không tiếp xúc với gã thì sẽ không tiếp xúc, Lôi Thiết là đại ca ruột của Lôi Hướng Nhân, phải uỷ khuất y đối phó rồi.
Đi vài bước, hắn quay đầu nở nụ cười đồng cảm với Lôi Thiết.
Lôi Thiết không hiểu, khẽ nâng cằm với hắn. Tần Miễn đoán là y muốn giục mình đi mau, cười cười, bước chân nhanh hơn, thảnh thơi về nhà.
Lý chính thu hết tình hình bên này vào mắt, âm thầm lắc đầu, hai ba ngụm ăn hết cái bánh thịt, tiếp tục cắt lúa nước.
“Đại ca, cha bảo ta gọi ngươi tới phụ gặt lúa nước.”
“Lúa nước nhà ta còn chưa gặt xong.”
“Vậy ngươi gặt xong mẫu này rồi qua đó.”
“Không đi, lát nữa còn phải xay lúa.”
……
Tần Miễn đi xa vẫn còn loáng thoáng nghe được giọng điệu bắt buộc của Lôi Hướng Nhân cùng câu trả lời thờ ơ của Lôi Thiết, im lặng cười to, thầm khen ngợi Lôi Thiết một câu: Làm tốt lắm!
Về nhà, hắn lấp đầy bụng xong, đầu tiên giặt sạch quần áo cho hai người, lúc này mới phát hiện có một sào trúc xanh biếc bắc ngang giữa hai cây trúc trước nhà, vị trí cao ngang người, hai đầu dùng sợi vải cột chặt.
Đây nhất định là ‘cây phơi đồ’ Lôi Thiết làm ra.
Khoé miệng Tần Miễn không tự chủ cong lên, phơi quần áo xong, trở lại phòng bắt đầu ‘kế hoạch kiếm thùng vàng đầu tiên’ của hắn.
Kiếp trước hắn am hiểu nhất hai chuyện, một là làm ruộng, hai là mỹ thực. Tại thời cổ đại lạc hậu thế này, kiếm ăn trong đất vất vả lại không kiếm được món hời lớn, hắn chỉ có thể bắt tay với mỹ thực.
Bởi vì thời gian gấp gáp, hôm qua ở trấn trên hắn chỉ đi dạo sơ sơ liền phát hiện cơ hội làm ăn thứ nhất – máy cán mì cầm tay. Hắn đã đếm thử, trấn trên có hơn hai mươi tiệm bán mì, sợi mì họ làm đều cùng một quy cách: đầu tiên nhào bột rồi dùng chày cán bột cán mỏng cục bột, cắt thành từng sợi mì dài mỏng nhờ vào độ thuần thục của đao công. Như vậy không chỉ mệt còn phí sức. Hắn tin nếu làm ra máy cán mì cầm tay, khẳng định có thể bán ra ngoài.
Tần Miễn tìm được giấy hôm qua dán cửa sổ còn dư, lấy bút máy trong không gian ra, dựa vào ký ức vẽ ra các bộ phận của máy cán mì cầm tay, bao gồm khay chứa mì, tay quay, cùng các khuôn có nhiều lỗ tròn kích cỡ khác nhau. Lại nói nguyên lý hoạt động của máy cán mì cũng đơn giản, chủ yếu dựa vào đè nén, khá giống ống bơm hơi. Đặt áo bột đã cán mỏng vào rãnh máy, quay tay quay, áo bột bị cuốn vào và đi qua tấm khuôn có lỗ, bột liền biến thành sợi mì. Muốn ăn mì sợi nhỏ thì dùng khuôn có lỗ nhỏ, muốn ăn mì sợi lớn dùng khuôn có lỗ lớn, rất tiện lợi.
Vẽ xong, xác nhận không có sai lầm, Tần Miễn cất bản vẽ đi, lấy vải vụn mua ngày hôm qua ra rồi tìm máy khâu bằng tay ra may mấy đôi tất. Sau khi làm xong, ướm thử một chút, hơi rộng một chút, lại may thêm hai sợi dây vào miệng tất, giống như băng xà cạp phòng ngừa nó bị tuột. Đôi tất hình dạng xấu xí nhưng thắng ở đường may mảnh nhỏ. Dù Lôi Thiết nhìn thấy cũng chỉ cho rằng hắn am hiểu may vá, chứ không nghĩ hắn có máy gian lận.
Thuận tay giặt mấy đôi tất, treo lên sào trúc bên ngoài.
Nhìn trời, sắp tới trưa rồi.
Tần Miễn dứt khoát hái rau củ trong không gian nấu cho bữa trưa, dùng thịt nạc còn dư hôm qua làm thịt heo xào ớt xanh, lại làm trứng tráng hẹ và cà tím om. Lượng cơm Lôi Thiết lớn, hắn dùng luôn bát to, xới cơm vào, lại múc ba món ăn xếp riêng chiếm hơn nửa bát, lấy đĩa úp lên, đặt vào giỏ, đồng thời mang theo bình nước sôi để nguội.
Rau củ trong không gian hương vị tươi ngon, Tần Miễn tiêu diệt số thức ăn còn lại, ợ hơi hai cái, nhấc giỏ đi đưa cơm cho Lôi Thiết.
Sân phơi lúa chính là chỗ trước kia hắn và Lôi Thiết lén nướng ngô, diện tích ước chừng một mẫu rưỡi, bị chia thành tám khối lớn nhỏ. Lúc Tần Miễn tới nơi, các thôn dân đội mũ rơm, dưới vầng thái dương bận rộn đến khí thế ngất trời. Có nhà khá nhanh thì đang khều cây lúa đã phơi khô về, chuẩn bị tuốt hạt Hộ nông dân tốc độ nhanh thì đang lùa trâu kéo trục lăn lúa(2), roi giương lên thường kèm theo một tiếng thét to Còn có vài thôn dân tuốt hạt lúa xong thì cho vào trong túi, nhường những người khác sử dụng sân phơi lúa Hai bên đống cỏ khô trong sân phơi lúa, ba nam nhân đầu đầy mồ hôi ngồi dưới bóng râm, vừa ăn từng ngụm cơm lớn vừa cao giọng nói chuyện phiếm.
Trên sân phơi lúa có hai mươi mấy người, không biết tại sao, Tần Miễn liếc mắt liền nhìn thấy Lôi Thiết đứng lẻ loi tại một góc sân khom lưng trải lúa.
-Hết chương 21-
(1) Thượng cản đích bất thị mãi mại: Ý nói hai bên làm ăn buôn bán, nếu bạn nóng lòng muốn bán, sẽ bị đối phương ép giá, thậm chí sẽ vì bạn quá gấp mà chấm dứt làm ăn. Khi giao dịch không nên nóng vội, nếu không sẽ khiến bản thân đưa ra quyết định sai lầm.
Thường hiểu là tự đưa tới cửa, người khác sẽ không quý trọng.
(2) Trục lăn lúa: làm từ tảng đá lớn, hình trụ, đầu lớn đầu nhỏ, hai đầu có tay lăn, là dụng cụ tuốt lúa do nhân dân lao động phát minh vào những năm 90
trục lăn lúa
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]