Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

Chương 30: Chuyện cũ tiền đồ



Chương 30: Chuyện cũ tiền đồ

————

Vào thời điểm làm xong tấm thẻ bài cuối cùng của ngày hôm nay xong, Cố Thần cầm lên quyển nhật ký phát hiện ngày hôm qua.

Nhật ký rõ ràng đã phủ đầy bụi rất lâu, mặt giấy đều có chút ố vàng, góc giấy cũng có chút hơi cuộn lại. Cố Thần nhìn hai chữ Mạc Ly trên bìa, nội tâm giãy giụa một hồi.

Cậu cảm thấy xem nhật ký của người khác cũng không phải sự tình có đạo đức, nhưng là cuối cùng lòng hiếu kỳ cùng khát vọng đối với tư mật(bí mật tư nhân) của danh nhân vẫn là chiến thắng đường biên đạo đức một chút.

Cậu mở bản ghi chép ra, bắt đầu xem nhân sinh của một người xa lạ.

Tôi gọi Mạc Ly. Không cha không mẹ, lang bạt kỳ hồ.

Lão nguyên soái Mộ Dung thu dưỡng tôi, ông nói cậu chú định sẽ là nhân trung long phượng(chỉ người hào kiệt xuất chúng).

Lực chế thẻ của tôi cùng Ma thẻ sư đều phi thường cao, mà hai cái chỉ có thể chọn một mà thôi, Lão nguyên soái Mộ Dung nói cậu phải tự mình chọn một con đường để đi.

Tôi rất bàng hoàng.

Mãi tận đến khi tôi nhìn thấy hắn. Tôi cả đời này đều chưa nhìn thấy qua một người như vậy, hắn là chói mắt như vậy, thu được sủng ái của toàn bộ thế giới, tôi đứng bên cạnh hắn, tuy rằng cảm thấy rất nhỏ bé, nhưng lại cảm thấy ấm áp.

“Ta gọi là Mộ Dung Dịch, xin chào.”

Một câu nói, một đời.

Ngày đó hắn luyện công xong thì thấy tôi, bộ dáng đặc biệt gợi cảm.

Hắn nói: “Thật hâm mộ cậu có hai cái thiên phú đều cao như vậy, mà ta cả đời chỉ có thể lựa chọn làm Ma thẻ sư.”

Tôi vội vàng lắc đầu, thực lực của hắn cao hơn tôi nhiều.

Hắn nhìn tôi nói: “Trở thành Chế thẻ sư chuyên chúc của ta đi.”

Tôi cao hứng đáp ứng.

Tôi thật giống như nghe được hoa trong lòng mình đang phóng tách ra.

Tôi phát hiện tôi hiểu lầm gì đó, cái gọi là Chế thẻ sư chuyên chúc, trọng điểm vẫn là Chế thẻ sư, chuyên chúc gì đó, cũng không có thâm ý gì.

Tôi cũng không quá mức xoắn xuýt, chỉ cần ở bên cạnh hắn, như vậy cả thế giới đều là ấm áp.

Hôm nay là ngày nhập học, tôi cầm thủ tịch Chế thẻ sư năm nay, mà hắn cũng không ngoài dự liệu cầm thủ tịch Ma thẻ sư.

Hắn đưa cho tôi một hộp dị thực, hắn nói đây là hắn thu được trong trận chiến nhập học, đó là một loại hoa màu tím đen, thâm trầm mà mỹ lệ.

Tôi về nhà lật tìm hồi lâu, hóa ra tên của nó là Tulip Thánh Ly.

Tôi không biết hắn có phải phát hiện cái gì không, gần đây trở nên hơi lạnh lùng, tôi có chút không biết làm sao.

Hắn nói là vì hắn gần đây bài tập nặng nề.

Hắn nói dối, mà tôi lại là người nguyện ý tin tưởng lời nói dối này nhất.

Tin tưởng anh là vì mệt, cho nên đối với tôi lạnh nhạt.

Tôi là từ khi nào đối thì bắt đầu, đối với hắn lo được lo mất đâu?

Tôi cũng không rõ.

Học sinh trong học viện đều nói tôi là một người đặc biệt thanh cao ngạo khí, thê nhưng từ đầu đến cuối, ở trước mắt Mộ Dung Dịch, tôi sẽ trở nên rất thấp rất thấp, thấp đến trong bụi trần.

Ở trong mắt hắn, tôi là nghĩa tử của phụ thân hắn, là anh em tốt từ nhỏ của hắn.

Ở trong mắt tôi, không chỉ đơn giản là anh em tốt như vậy đi. Rất nhiều lúc, vào thời điểm tôi sắp nói về nghỉ, hắn đều không vết tích tránh được.

Hắn là một người thông minh, ở trên bất cứ chuyện gì, bao gồm tình cảm.
Bạn cùng phòng của tôi gần đây nói chuyện yêu đương, mỗi ngày đều là một bộ dạng ngu dại, tôi biểu thị tôi rất bất đắc dĩ.

Tôi hỏi hắn nói, cậu tại sao yêu thích cái người kia.

Hắn do dự một chút, đại khái, tôi yêu thích cái tôi kia ở thời điểm ở cùng hắn đi.

Tôi ngây ngẩn cả người.

Cho nên, tôi thích hắn sao, nhưng là tôi không thích tôi thời điểm ở bên cạnh hắn chút nào, khúm núm, đáng thương còn cả buồn cười.

Hôm nay là sinh nhật hắn, tôi đưa lên khăn quàng cổ màu trắng đan mất chừng mấy ngày, hắn thoạt nhìn rất không thích.

Người chung quy là rất buồn cười, chung quy là thích làm một ít, sự tình cảm động bản thân lại thêm phiền não cho người khác.

Hắn mờ mịt nhắc nhở tôi, không nên đem thời gian lãng phí ở trên một vài sự tình không có ý nghĩa, có chút thời gian còn không bằng làm thêm vài tấm thẻ bài.
Đúng đấy, có thể đưa một bộ thẻ bài tốt thì thích hợp hơn đi, đưa loại lễ vật không hiểu ra sao này, tôi vẫn là rất buồn cười.

Sát hạch tốt nghiệp, chúng tôi gặp phải triều cường dị thú trăm năm mới gặp.

Tình hình trận chiến năm nay đặc thù, không chỉ sinh viên tốt nghiệp khóa năm nay, quân đội cũng thật nhiều người có mặt.

Hắn muốn tới tiền tuyến đi.

Tôi và hắn cáo biệt, hắn tựa hồ không có kiên nhẫn gì, đầy mặt đều là để ý đối với tình hình trận chiến.

Tôi tự nhủ mình nên phải nói gì.

Nhưng mà, có mấy lời, suy nghĩ thật lâu, chôn ở trong lòng, muốn chờ đến một ngày nói ra. Nhưng mà chờ đến ngày đó, lại phát hiện không ra miệng được.

Chiến tranh đang tiếp tục, tôi còn nghĩ đến tiền tuyến, không phải là vì thấy hắn, tôi đi chính là một cái chiến trường khác.
Đây là trang nhật ký cuối cùng của tôi đi, nếu như tôi không thể trở về.

Buổi tối đặc biệt cô quạnh, cũng chỉ có thời điểm ở cái thư viện này mới có thể cảm thấy an tâm.

Ngoài cửa sổ rất đen, nhưng tôi lại phảng phất thấy được tiền tuyến kinh tâm động phách trong ánh lửa đầy trời.

Chúng tôi quen biết nhiều năm, tương giao nhiều năm, song nhìn lại đi, năm tháng rã rời, chẳng qua là tăng thêm mấy phần hiu quạnh mà thôi.

Chợt phát hiện đến một cái tuổi, ba năm năm năm chẳng qua là trong nháy mắt, thoáng cái liền qua. Cái cho là mấy tháng này chính là thanh xuân của cả đời, đại khái cũng đang trôi đi.

Chính như tình yêu với một người, khả năng cuối cùng rồi sẽ hao mòn sạch sẽ đi.

Tôi hiện tại có chút không hiểu rõ, tôi đối với hắn là yêu nhiều hơn, trách nhiệm nhiều hơn, hay là bất đắc dĩ nhiều hơn, mà tôi hi vọng sau cùng, không muốn có hối hận.
Đại khái điểm cuối cũng không xa, một hồi tương phùng, một hồi lãng quên.

Cố Thần mãi đến tận lúc lật tới một tờ trống không mới phát hiện nhật ký đã kết thúc.

Cố Thần nhớ tới Lâm Huy Nhân từng nói qua một câu, “Sự ngoan cố trong ký ức, ai không có hai ba đóa thướt tha, hoa khoác lên ưu tư, vô danh mà nở. Khi tàn hồng tán tận, lại có ai biết, thướt tha này cô quạnh như nào.”

Sự tình so với không thể yêu nhau càng thảm hại hơn, đại khái là yêu đến ngột ngạt, yêu đến tuyệt vọng đi.

Cố Thần thở dài, nguyên một ngày tâm tình đều phấn chấn không nổi. Qua loa làm xong mười tấm thẻ bài nhiệm vụ, liền bữa trưa cũng không ăn, Cố Thần liền nằm ngẩn người ở trong phòng làm việc.

Bất trí bất giác Cố Thần chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu không nhìn thấy, một tia Tinh thần lực trước trán lượn lờ trồi lên, tụ tập ở một tấm thẻ bài màu trắng trên bàn, trên thẻ bài màu trắng dần nổi lên một bóng người.
Cố Thần lúc bị âm thanh máy truyền tin làm ồn tới mới phát hiện đã là chạng vạng, chọn nhận liền thấy đối diện hiện ra cái mặt rất muốn ăn đòn của Uất Trì Vũ.

“Tiểu Thần Thần, tôi không chủ động liên hệ cậu cậu cũng sẽ không chủ động liên hệ tôi sao! Mấy ngày này làm sao đều yên lặng không một tiếng động vậy?” Uất Trì Vũ nhìn vẻ mặt mới tỉnh ngủ của Cố Thần.

Cố Thần thở dài: “Mấy ngày này làm việc ở nhà xưởng Thương hội Dịch Ly.”

Uất Trì Vũ một mặt kinh ngạc: “Cậu chạy làm ở cái địa phương bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của quảng đại nhân dân sao, cậu không biết người ông chủ kia là tên súc sinh sao?”

Cố Thần biểu thị cậu mới nhìn thấy nhật ký thần tượng của Uất Trì Vũ, tuy rằng Mộ Dung Dịch tuyệt tình một chút, nói là súc sinh có chút quá. Đương nhiên Cố Thần sẽ không đem câu nói như vậy nói ra khỏi miệng, càng sẽ không đi thảo luận loại vấn đề không có ý nghĩa này với thiếu niên trung nhị trong mắt mình.
“Buổi tối có rảnh không, mau ra đây tụ họp tụ họp.”

Cố Thần suy nghĩ một chút, Tăng Giang phỏng chừng có gần nửa tháng đều không trở lại, so với đối mặt với gian phòng trống rỗng, còn không bằng đi tìm thiếu niên trung nhị giảm bớt tâm tình bị đè nén sau khi xem nhật ký một cái.

Vội vội vàng vàng thu dọn xong gian phòng, đem thẻ bài không biết lúc rải rác ở một chỗ ném tới trước cửa sổ truyền tống. Cố Thần không có chú ý tới, tấm thẻ bài cậu bất tri bất giác chế tạo đã bị thu vào.

Phụ trách công việc nghiệm thẻ bài của dây chuyền sản xuất tiểu Ngô hôm nay mắt phải cứ luôn nháy, nghe đau mắt trái nhảy tài mát phải nhảy tai, tiểu Ngô biểu thị ngày hôm này làm xong việc phải đúng giờ về nhà mà không phải chạy loạn ở bên ngoài.

Công việc của tiểu Ngô là đem thẻ bài thu lại từng xấp từng xấp cho vào máy nghiệm thẻ, sau đó đem thẻ bài sau khi kiểm nghiệm dựa theo thuộc tính tốt xấu của thẻ bài tiến hành phân loại. Bởi vì tiểu Ngô phụ trách chính là công việc nghiệm thẻ bài cấp thấp, cơ bản có một bộ trị số tham chiếu để tiến hành đối chiếu, đã làm công việc này gần một năm tiểu Ngô biểu hiện đặc biệt lão luyện.
Tiểu Ngô nhanh chóng tiến hành phân loại, tiến hành được sắp đến thời điểm kết thúc bỗng nhiên kẹt lại.

“Hệ thống không thể phán định thẻ bài, hệ thống không thể phán định thẻ bài.” cỗ máy truyền ra tiếng tích tích.

Thẻ bài ngày hôm nay đều là thẻ bài phụ trợ vũ khí, chọn tới chọn lui cũng là bốn loại, lúc thu về tiểu Ngu cũng không chú ý xem, bởi vì trải qua cửa truyền tống trong gian phòng liền có một công năng đo lường cơ bản phán đoán năng lượng của thẻ bài có đạt đến số sao yêu cầu hay không, để tránh khỏi đục nước béo cò.

Cho nên khi tiểu Ngô xem tấm thẻ bài khác với tất cả thẻ bài của mọi người nhất thời có chút không biết làm sao.

Đây là một tấm thẻ bài nhân vật, hệ thống phán định hai sao, thuộc tính giống nhau, không có kỹ năng.

Tiểu Ngô bản thân không có thiên phú Chế thẻ sư, bằng không hắn cũng không phải chỉ là một công nhân nghiệm thẻ dây chuyền sản xuất, phải biết Chế thẻ sư một ngày lương nếu so với hắn một tháng còn nhiều hơn. Nhưng tiểu Ngô cũng rất thích thẻ bài, dù không có thiên phú thì sao, thế nhưng tri thức lý luận của hắn lại rất đạt chuẩn, cái này cũng là nguyên nhân hắn có thể ứng tuyển đến chức vị trọng yếu này.
Tiểu Ngô rất rõ ràng thẻ bài cấp thấp sẽ không có thẻ bài nhân vật, thông thường mà nói thẻ bài nhân vật đều là thẻ bài cấp cao, thẻ bài cấp trung sẽ có thẻ bài nhân cách hóa, nhưng mà thẻ bài cấp thấp có thể xuất hiện thẻ bài nhân vật lại là chưa từng nghe qua.

Chẳng lẽ là thẻ bài dị thú thoạt nhìn giống người? Tiểu Ngô suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nam tử mỹ mạo trên thẻ bài lại thôi miên thành dị thú thế nào cũng rất miễn cưỡng.

Đại khái là quá khiếp sợ với việc vì sao lại có thẻ bài nhân vật cấp thấp, tiểu Ngô quên mất một vấn đề quan trọng hơn chính là, tại sao tấm thẻ bài lại xuất hiện ở đây.

“Tiểu Ngô, ngươi làm gì mà ngẩn ra vậy? Không phải nói hôm nay muốn về nhà sớm sao?” Chủ quản dây chuyền sản xuất thẻ bài hai sao lúc đi ngang qua liền thấy tiểu Ngô đang ngẩn người.
Tiểu Ngô từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, vội vàng đem thẻ bài đưa cho chủ quản: “Chủ quản, cái kia, xuất hiện một tấm thẻ bài kỳ quái.”

Chủ quản Uông nhìn thẻ bài nhíu nhíu mày: “Đây là bên trong thẻ bài nộp lên hôm này sao?”

Tiểu Ngô có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Ta hôm nay thời điểm thu thẻ bài cũng không quá chú ý, là lúc phân loại mới phát hiện ra tấm thẻ bài này.”

Ngày thường lúc nghiệm thẻ bài cũng thường sẽ xuất hiện một số thẻ bài khác biệt với yêu cầu công việc, có thể có một vài người sẽ làm một ít thẻ bài khác cùng cấp sao lẫn vào trong, chẳng qua trong xưởng thường cũng không bắt nghiêm đối với cái này lắm chỉ cần đạt tới cấp sao ngang nhau có thể bước đầu trải qua hệ thống truyền tống. Thế nhưng chủ quản Uông lại cảm thấy lần này không giống nhau, tuy rằng thuộc tính thẻ bài rất bình thường, thậm chí có thể nói có chút kém, thế nhưng ở trong thẻ bài cấp thấp lại xuất hiện thẻ bài nhân vật, đây tuyệt đối là chuyện phi thường phá vỡ lẽ thường.
Cảm thấy rất cần thiết báo cáo lên cấp trên, chủ quản Uông lập tức cầm thẻ bài hướng ra ngoài một đường chạy chậm, đi chưa được vài bước liền gặp Tổng quản Mộ Dung gia.

Tổng quản Mộ Dung bắt đầu từ Mộ Dung lão gia đời này liền đi theo bên người, sau đó lão gia quanh năm đóng giữ ở tinh cầu rìa, hắn liền đi theo bên người Đại thiếu gia Mộ Dung Dịch, có thể nói, hắn là người trong tất cả người trong Mộ Dung gia, trừ phu nhân lão gia và thiếu gia, có địa vị tối cao.

“Tổng quản Uông sao lại vội vã như vậy?” Đại tổng quản hỏi.

=

=

Ada: giời ơi Giang đã dặn Thần thế nào, Thần đã cam đoan thế nào, sao lại không cẩn thận như thế chứ ヽ(‘Д’)ノ︵ ┻━┻ 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.