Hạ Thần rất vừa lòng với phán quyết của Trịnh Tân An, trong nhà Hạ gia ai bị đánh cũng khiến hắn vui lòng, đặc biệt là Hạ Hoàng Anh, để xem một thư sinh yếu ớt như hắn, ba mươi đại bản thì bao lâu mới xuống được giường.
Tuy Lưu thị không bị đánh, nhưng nhìn thấy nhi tử mình yêu thương, chăm sóc từng chút một bị đánh cũng đã đau lòng sắp chết rồi.
Giải tán mọi người, ba người Hạ Hoàng Anh được thôn dân giúp đỡ nâng về nhà.
Tiệc rượu lại tiếp tục, Hạ Thần ngồi cùng bàn với Trịnh Tân An, Đông Nhạc.
Những người kia có mời cũng không dám ngồi cùng với huyện lệnh.
“Thế nào? Vừa lòng?” Trịnh Tân An rót rượu hỏi
“Thảo dân cảm ta đại ân đại đức của đại nhân, giúp thảo dân gỡ bỏ được một phiền phức lớn, ân này không biết lấy gì cảm tạ” Hạ Thần cười nói
“Không nghĩ Thần đại ca trước đây sống khổ như vậy?” Đông Nhạc lúc nãy nghe qua tình cảnh của Hạ Thần, cảm khái không thôi.
“Không sao, chuyện đã qua, ta không phải người chỉ nhìn quá khứ mà sống. Hiện tại ta sống rất tốt” Hạ Thần nâng chung rượu với hai người “Nào, uống rượu”
“Nơi này của ngươi không tồi, giờ mới biết tại sao ngươi nhất định phải đi cướp trại thổ phỉ” Trịnh Tân An nói
“Này chưa là gì, chỉ mới bắt đầu, sau này ngươi có đến, mới biết tại sao ta phải đi cướp, ha ha” Hạ Thần cười lớn nói.
Bởi vì lo lắng tức phụ suy nghĩ lung tung, hắn còn muốn trồng hoa quả xong, biến nơi này thành tiên cảnh mới tổ chức hôn lễ nữa kìa.
“Không ngờ Thần ca lại là người một mình diệt trọn ổ thổ phỉ. Tân An ca, người ta nói với ngươi tay không đánh chết hổ cũng chính là Thần ca đây” Đông Nhạc nói
Lần đó hắn cho người điều tra đến nơi này, cũng biết được hoàn cảnh của Hạ Thần. Nhưng lúc nghe Trịnh Tân An nói có người giúp y diệt trọn ổ thổ phỉ kia, mà chỉ để lại một cái tên Sát Thần, không nghĩ tới hai người mà họ luôn bàn luận, bái phục lại là cùng một người.
Còn chỉ là một nông dân ở thôn quê hẻo lánh, một năm trước còn đang sống trong khắc khổ. Mà hiện tại, dung mạo, khí chất hoàn toàn thay đổi như một người khác.
Một người trong thôn không mở lời với ai, qua một trận điên loạn liền biến thành như một người khác. Này tin được không?
Trịnh Tân An cũng bất ngờ, hắn cũng có nghe Đông Nhạc nói qua người kia, không nghĩ tới lại cùng là một người.
“Ân, may có bảy trăm lượng của ngươi mà ta mua được mảnh đất này” Hạ Thần cười nói với Đông Nhạc.
“Nếu Thần đại ca sau này có sinh ý gì tốt, xin nhớ đến tiểu đệ với. Tiểu đệ mặt hàng nào cũng kinh doanh a” Đông Nhạc không thể buông tha mối làm ăn lớn này.
Nghe Trịnh Tân An nói, hắn cướp được rất nhiều hàng hóa từ trại thổ phỉ. Trong đó chắc chắn không ít hàng tốt.
“Ngươi kinh doanh tửu lâu, giờ lại mặt hàng nào cũng kinh doanh sao?” Hạ Thần hỏi
“Ngươi đừng chỉ nhìn thấy hắn suốt ngày loanh quanh ở huyện thành mà khinh thường, đại bá hắn chính là hoàng thương tại kinh thành, chuyên cung cấp đồ dùng cho hoàng cung, Tam thúc hắn là Tề Quốc công hiện rất được hoàng thường trọng dụng” Trịnh Tân An nói
“Thất kính, thất kính” Hạ Thần chấp tay với Đông Nhạc, y chưa kịp lên mặt lại nghe hắn nói tiếp “Bất quá ta cũng chỉ là thôn dân tại thôn Vĩnh Đông nhỏ nhoi này, cũng không có ý định rời khỏi. Ta chỉ biết người ở nơi này, ngươi muốn hợp tác kinh doanh với ta, cũng đừng có ý nghĩ đem người phía sau ngươi chèn ép ta. Nếu vậy, ngươi có thể đi tìm người khác”
Đông Nhạc bị hắn nói, cơ mặt như muốn đông cứng lại, tên này không phải không biết khái niệm Quốc Công đi, không biết Hoàng Thương là thế nào đi?
Nhưng mà dù sao cũng là một người sản khoái, hắn cũng rất có lập trường, có chủ ý. Nhất định là một người giỏi kinh doanh.
“Không dám, không dám. Ta rất thích hợp tác với người sản khoái như ngươi”
“Được. Vậy lần sau lại bàn tính, ta còn muốn động phòng đó” Hạ Thần lại nói.
Hắn đang suy nghĩ mớ đồ cướp trước đó nên xử lí như thế nào? Bán cho ai đây?
Sau này lại còn trà, rượu, trái cây, gà, dê… cả một đống nhân sâm trên núi Nam nữa.
Giờ thì tốt rồi, không cần phải đi tìm, tự có người đã tới cửa. Sau này chỉ cần quẳng hết cho Đông Nhạc là được.
Trịnh Tân An cùng Đông Nhạc nghe hắn nói liền nhìn nhau. Tên này có biết xấu hổ là gì không vậy? Này là muốn đuổi khách rồi còn gì?
Đường đường là huyện lệnh, đường đường là cháu trai của Hoàng Thương, Quốc Công. Vậy mà hết lần này đến lần khác bị tên này xem thường.
Thật sự là tức không có chỗ nói mà.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, hai người cũng cáo từ rời đi. Đợi hai người đi rồi, nhóm người nhị thúc, Triệu gia cùng nhà trưởng thôn nhanh chóng giúp hắn dọn dẹp.
Triệu Tiểu Mộc từ lúc Hạ gia đến vẫn ở phía cửa sổ ban công quan sát, cũng nhìn thấy Hạ gia bị huyện lệnh xử lí.
“Tiểu Mộc nhi” Hạ Thần mở cửa gọi một tiếng, nhìn thấy y ngồi trên giường, liền đi đến gần đưa tay dẫn y đến bàn ngồi xuống nói “có đói hay không, hôm nay cả một ngày ngươi chưa ăn gì đi?”
“Không đói, Tiểu Ngọc đã lén mang thức ăn cho ta, ta còn nhờ y nấu chút canh giải rượu, ngươi uống đi” y mỉm cười nói, đẩy chén canh về phía hắn
Hạ Thần mỉm cười đem chén canh uống sạch.
Tức phụ hắn sợ hắn say không làm ăn được gì đây mà.
“Ân, vậy chúng ta uống rượu giao bôi” hắn nói
Uống xong rượu, Hạ Thần lấy từ trong ngực ra một hộp gấm nhỏ, bên trong chứa hai chiếc nhẫn vàng cẩn một viên đá nhỏ màu trắng, đây là hắn dựa theo trí nhớ nhẫn cưới của hiện đại mà làm.
Hắn lấy chiếc nhẫn nhỏ, cầm tay Triệu Tiểu Mộc hỏi
“Tiểu Mộc nhi, ngươi nguyện ý cùng ta đi hết cuộc đời này không?”
“Ân, ta nguyện ý” Triệu Tiểu Mộc đôi mắt phiếm hồng gật đầu nói.
Đeo xong nhẫn cho y, hắn lại nói
“Nào, đeo cho ta, sau này cũng không được tháo ra” hắn đưa tay cho Triệu Tiểu Mộc đeo nhẫn.
Sau đó, đứng lên vòng tay bế y lên, cười tà mị nói
“Tức phụ, chúng ta động phòng thôi”
Rèm giường buông xuống, bên trong lay động, căn phòng lầu trên chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Đêm nay, một mảnh xuân tình.