Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha

Chương 28: Phong thái từ mẫu



Thiếu tế bào cảm quan khứu giác là một chứng bệnh gây ra nhiều thứ bất tiện cho alpha và omega, đối với beta vốn đã không có nhiều tế bào nhạy cảm với pheromone thì hoàn toàn không gây ra tác hại gì.

Việc thiếu tế bào khứu giác xảy ra với Vân Hà là do ông nội cô là một alpha. Thông thường một alpha sẽ kết hôn với một omega. Nhưng ông Vân Hà hoàn toàn nói không với điều đó và kiên quyết kết hôn với bà Vân Hà – một beta. Hai ông bà có với nhau một đứa con và yêu thương nhau hết mực đến cuối đời. Chuyện đó từng là một giai thoại nổi tiếng về tình yêu vượt trên sự tương thích gen trong khu vực. Mà Vân Hà, con của hai beta đồng thời thừa kế một phần nhỏ gen của alpha, dẫn đến phân hoá thiếu ổn định pheromone và cuối cùng biểu hiện thành bệnh.

Tuy nhiên, Vân Hà lại cho rằng căn bệnh này là một đặc ân của ông trời dành cho cô. Tâm lí của cô vẫn luôn kháng cự trước những thứ gọi là pheromone, kì phát tình hay tương thích gen. Đó là lí do vì sao khi được chẩn đoán Vân Hà lại vui mừng ra mặt. Khi ấy cả bác sĩ lẫn ba mẹ cô đều cảm thấy cô điên rồi. Họ đề nghị để cô nên ở lại bệnh viện để được theo dõi thêm. Nhưng cô đã từ chối. Đúng là tâm lí của cô có chỗ không bình thường, nhưng không liên quan đến vấn đề pheromone này.

Giọng nói của Trúc kéo Vân Hà ra khỏi hồi tưởng:

“Nhưng mà giờ Vân Hà bị nói là đã ấy ấy người ta rồi. Làm sao bây giờ?”

“Tôi thấy cậu ta nên nhờ thầy y tế thanh minh cho, ngoài ra tốt nhất là trích camera giám sát nữa.”

“Ý được đó.”

“Nhưng mà có một lúc thầy đi ra ngoài ấy.”

Cái gì?

“Sao lúc nãy không nói?”

“Ờ thì do, là do…”

“Thôi miễn giải thích.” Trung bực bội cắt ngang. Hắn cũng không tin Vân Hà có hành vi ngang ngược như vậy. Nhìn đây, hai omega lúc nào cũng kè kè bên cạnh Vân Hà mà có thấy cậu ta làm ra hành động nào phóng túng đâu. À, hình như có làm. Nhưng mà Vân Hà chắc chắn không có khả năng thèm thuồng bậy bạ được, chị hắn đẹp biết bao nhiêu cơ chứ!

“Đi, đứng ra đi làm xét nghiệm pheromone.”

Thấy rõ ánh mắt của Vân Hà lộ vẻ ngập ngừng, Trung bực bội cắt ngang. Tự nhận bản thân quá hiểu nhỏ này, rõ là mặt đẹp có phong cách thế kia mà là một đứa cực kì hà tiện. Bao nhiêu lần nhìn thấy Vân Hà mang theo mẩu nháp tróc đầy vụn giấy cùng cục gôm bé tẹo ra sử dụng, Đường Thế Trung coi như đã được mở mang tầm mắt.

“Bao nhiêu tiền ông đây cấp cho.”

Cuối cùng cũng không nói được tiếng người.

“Tất nhiên là cho nhỏ omega đó. Còn cậu, muốn kiểm tra gì thì tự bỏ tiền ra đi.”

“Không phải vấn đề đó cái thằng này. Tôi keo kiệt thế à?”

“Đúng!”

Ba người thẳng thắn khẳng định lại thêm một lần nữa rằng, Lê Vân Hà chính là cái đồ hà tiện như thế đó.

Vẻ mặt Vân Hà méo xệch: “…” Đột nhiên thấy thật khó thở.

Sau một màn như vậy, ba cái đầu xinh đẹp một lần nữa chụm lại, đồng thanh hỏi Vân Hà thế thì là chuyện gì.

“Kiểm tra pheromone cũng được thôi. Nhưng mà sau này bạn ấy còn mặt mũi để đi học nữa không? Các bạn khác có nhân chuyện này mà suy diễn lung tung hay không? Có nói rằng bạn gái này phóng túng với người khác rồi đổ vỏ cho tớ hay không? Hay là còn công khai công kích, cô lập bạn này trong trường? Chuyện này ảnh hưởng cả tương lai đó.”

Vân Hà nhìn ba đứa trẻ vừa qua 17 tuổi, cái tuổi còn quá sốc nổi nên cách nhìn mọi việc cũng chưa được hoàn thiện. Cô lựa lời nói khẽ:

“Tớ biết vì tớ là đối tượng bị nhắm đến nên các cậu mới hoảng lên như thế. Nhưng mà chuyện này không phải chỉ có tớ là nạn nhân, nếu chúng ta không giải quyết êm xuôi, bạn đó cũng có thể là nạn nhân trong tương lai. Thậm chí còn bị tổn thương nhiều hơn cả tớ nữa.”

Giọng nói của Vân Hà nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự thuyết phục. Y Nhiên, Trúc cùng Trung đều cùng cúi đầu xuống, hẳn đang suy ngẫm lại hành vi thất trách lúc nãy của bản thân. Bọn hắn đều quá xem nhẹ hậu quả của việc này rồi. Đúng như Vân Hà nói, tỉ lệ bạn omega này bị công kích sau chuyện này cao lên đến 80%, dù bạn ấy có đúng hay sai. Vân Hà nói rất đúng, bọn hắn không nên hấp tấp như thế.

Y Nhiên là người đầu tiên nói ra lời xin lỗi, cô xin lỗi vì đã hiểu lầm Vân Hà, không nên có ý nghĩ xấu về Vân Hà, Vân Hà không là đồ keo kiệt, cũng không nên xem nhẹ tính chất của vấn đề.

Thấy Y Nhiên đã xin lỗi, Trúc cùng Trung cũng cúi người xin lỗi Vân Hà, đồng thời hứa sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện trong tương lai.

Biết xin lỗi, biết chấp nhận lời nhận xét.

Đúng là những đứa trẻ ngoan mà!

Nhận thấy ánh mắt của Vân Hà nhìn ba người hiền hoà đi trông thấy, Trúc khẽ cúi người, nói nhỏ vào tai Y Nhiên: “Sao thấy cậu ta có phong thái từ mẫu ấy nhỉ?”, sau đó cô liền tiếp ngay một cú nhéo đau điếng vào eo, thậm chí cô còn bị Y Nhiên không cho la lên.

Nội tâm Trúc cực kì đau: “Chúng ta là bạn thân đó chị hai.”

Nội tâm Y Nhiên liền đáp trả lại: “Thân ai nấy lo, người yêu ai nấy bênh.”

Trúc: “…” Đồ có sắc quên tình thân tình bạn.

“Vậy nên giờ phải làm gì? Có điều tôi vẫn kiến nghị đi kiểm tra pheromone.”

“Ừm, tôi gọi ba mẹ tôi lên trường gặp mặt với thầy chủ nhiệm trước, sau đó nhờ thầy gọi điện mời bạn đó với gia đình lên. Ba mặt một lời!”

Y Nhiên thắc mắc: “Nhưng mà còn bài viết trên confession?”

“Tạm thời cứ nói rằng sẽ giải quyết riêng đi.” – tiếp đó Vân Hà hỏi: “Có ai mang theo điện thoại không, đăng nhập vào tài khoản của tôi rồi bình luận trên bài viết giúp với. Tôi gọi điện thoại cho ba mẹ và thầy chủ nhiệm trước.”

Trúc không nề hà gì mà lôi ngay điện thoại màu trắng đơn giản ra, Vân Hà nhanh chóng bắt lấy và đăng nhập vào tài khoản của cô, rồi đưa lại cho Trúc. Còn cô thì lựa chọn gọi cho thầy chủ nhiệm trước.

Trúc gõ gõ vài chữ, đại khái ý là chuyện riêng nên giải quyết riêng, mong các bạn khác đừng suy đoán lung tung rồi nhấn gửi đi. Không bao lâu sau bình luận của “Lê Vân Hà” chiếm mọi phản hồi của cư dân mạng. Có phẫn nộ, có cười, cũng có thích, nhưng đa số đều tỏ ra đồng ý với ý kiến này của “Lê Vân Hà”. Không ít người trong số họ đã từng tiếp xúc với Vân Hà là omega, cũng rõ ràng sự tốt bụng của Vân Hà. Bọn họ đang mong chờ cái “giải quyết” này của hai người.

Bên phía Vân Hà, thầy chủ nhiệm đã đồng ý mời bạn omega và gia đình bạn lên trường gấp trong chiều hôm nay, Vân Hà còn nhờ thầy mời cả giáo viên ở phòng y tế sang. Bên phía ba mẹ cô thì không có vấn đề gì, họ sẽ ngay lập tức đến trường.

*

Năm giờ chiều, từng tia sáng le lói chiếu xuyên qua khung cửa kính tại phòng giáo viên.

Đã đầy đủ người tham gia.

Thầy chủ nhiệm lên tiếng trước:

“Chắc hẳn anh chị cũng đã nghe nói một phần lí do vì sao được mời lên. Nhưng tôi sẽ nói lại một cách chi tiết cho các anh chị hiểu rõ. Em này là Trương Huyền Cầm, lớp 2OIII, hôm nay em ấy có đăng một bài viết lên mạng, nói rằng đã bị em Lê Vân Hà đánh dấu, em Lê Vân Hà không chịu trách nhiệm và lảng tránh em. Về phía em Lê Vân Hà, em ấy khẳng định không hề làm chuyện gì với Huyền Cầm cả…”

Theo từng lời nói của thầy giáo, Trương Huyền Cầm khóc lên từng tiếng nức nở âm ỉ tỉ tê. Tiếng khóc như cứa vào da thịt, làm gia đình Lê Vân Hà bên này không khỏi áy náy. Mẹ Trương ngưng trọng lâu nước mắt cho con gái. Còn Trương Huyền Cầm lấy hai tay che mặt lại, dáng vẻ vô cùng uất ức.

Mẹ Trương Huyền Cầm cắt ngang một cách hằn hộc:

“Chắc chắn là nó chứ còn ai nữa. Con gái tôi hôm đó chỉ tiếp xúc với mỗi nó thôi.”

Bị cắt ngang, mặc dù cảm thông trước tình huống của bà nhưng thầy giáo vẫn hơi khó chịu, thầy lên giọng:

“Phiền chị đừng cắt ngang khi tôi còn đang nói.”

Gương mặt mẹ Trương hằn lên vẻ tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn không cắt ngang nữa.

Sau đó có vẻ thầy đã bình tĩnh lại – “Quay lại vấn đề đó, em Vân Hà có nói rằng em ấy giúp đỡ cho em Cầm uống thuốc ức chế, vì có chút không kiểm soát lực tay nên đã gây đau đơn lên cằm và cổ của em Cầm. Lời giải thích của em ấy có giáo viên ở phòng y tế xác nhận. Nếu chị và em đây không tin, có thể xin phép xem camera quan sát.”

Đến đây cả hai mẹ con nhà Trương Huyền Cầm đều run rẩy, không biết là vì cái gì.

Bà ta ngập ngừng:

“Có, có camera à?”

“Vâng, camera được lắp từ giữa tháng trước. Vì em Huyền Cầm là omega nên chúng tôi đã lấy đoạn phim đó sẵn rồi. Chúng tôi sẽ dốc sức bảo vệ quyền lợi của em ấy.” – Thầy giáo nói với vẻ thản nhiên.

“Xem thì xem, có alpha nào mà chịu được trước một omega đang phát tình đâu? Tôi không tin cậu ta không cắn con gái tôi.”

Vân Hà chau mày, lời này cứ như là bà ấy mong con gái mình sẽ bị đánh dấu lắm vậy. Ba mẹ Vân Hà cũng khó chịu không kém, nhưng họ tin tưởng con gái, và cũng tin tưởng con mắt nhìn người của mình. Người phụ nữ trước mặt có đôi mắt sắc lẹm, gò má cao cùng giọng nói the thé đến khó chịu. Dáng đi của bà ta cũng toát lên vẻ cáo già. Đây hoàn toàn là một con người thủ đoạn mà.

Đoạn phim nhanh chóng được đưa ra. Như lời nói của Vân Hà, cô và thầy y tế cùng nhau bóp cằm và cổ của Trương Huyền Cầm, sau đó Vân Hà không còn làm hành động gì khác, thậm chí lực chú ý của cô đổ dồn hết vào giá sách của phòng y tế.

Thước phim như một cú tát đau điếng lên mặt hai mẹ con Trương Huyền Cầm. Cô ta không ngờ rằng ở phòng y tế cũng có camera, rõ ràng cô ta đã tra rõ rồi mà. Bà mẹ cũng sửng sờ không kém, Lê Vân Hà vậy mà không buồn nhìn đến con gái bà một lần?

Như vậy còn là alpha ư?

Bà ta chống chế:

“Có thể đây là đoạn phim giả mạo…” – Bà ta chỉ vào mặt Vân Hà – “Phải, nó làm giả video rồi thông đồng với mấy người, để mấy người lừa gạt hai mẹ con tôi.”

Cuối cùng bà ta quát lên:

“Mày, mày dám làm mà không dám chịu. Mày là đồ súc sinh. Đồ khốn nạn, đồ chó đẻ. “

Ba mẹ Vân Hà cuối cùng cũng không giữ được vẻ bình tĩnh, mẹ Lê là người đầu tiên mắng bà ta:

“Con tôi tại sao phải lừa hai mẹ con chị? Nó được lợi ích gì, bộ chị nghĩ con chị đẹp lắm à? Kể ra thì cũng có tí nhan sắc, nhưng cái nết thì bỏ chó tha nha. Con tôi tốt bụng khiêng nó vào phòng y tế khi nó phát tình, còn chăm sóc nó cả một buổi. Cuối cùng lại bị chị với con nhỏ này lấy oán báo ơn. Chị dạy con ăn không nói có như thế à? Chị không biết dạy thì hôm nay để tôi dạy!”

“Mày là cái thá gì mà đòi dạy con tao? Đồ chó cái. Tao sẽ kiện mày.”

Phòng giáo viên hoàn toàn trở thành bãi chiến trường.

Mẹ Lê: “Tiền rách dán lại còn có giá trị chứ nhân cách thối nát thì chó cũng chẳng thèm gặm.”

Mẹ Trương: “Quân khốn nạn. Súc sinh.”

Mẹ Lê: “Sinh ra làm phận 2 chân thì đừng nên sống như lũ 4 cẳng.”

Mẹ Trương: “Mày mới là con chó. “

Hai người đàn ông ra sức can ngăn, hai đứa con một đứa đứng khóc ấm ức, một đứa không biết làm gì. Cuối cùng cũng đợi đến khi hai người phụ nữ hết hơi, ba Lê bước lên trước “chiến đấu” thay vợ. Ông đưa ra hai tờ giấy:

“Đây là giấy khám bệnh từ bệnh viện, con tôi mắc bệnh thiếu tế bào cảm quan khứu giác. Hay nói đơn giản hơn cho chị dễ hiểu thì nó coi như là điếc mũi đối với omega. Con tôi hoàn toàn không ngửi thấy pheromone thì làm sao mà bị kích thích rồi đánh dấu con chị? Chị nói chuyện nghe buồn cười thiệt. Sẵn tiện cũng phê bình chị, là mẹ của một đứa nhỏ, mở miệng ra là chửi thề thì coi chừng sau này người nghe mắng chửi nhiều nhất là chị đó.”

Bà Trương không tin, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy A4 chi chít chữ, toàn là những chữ bà không hiểu. Nhưng mà ở mục cuối cùng ghi kết luận của bác sĩ, kèm theo chữ kí và con dấu của bệnh viện. Đúng như những lời của người đàn ông đó nói. Bà ta hoàn toàn sụp đổ.

Đứa con gái cũng nín khóc. Cô ta đã dùng mọi cách để có thể tạo ra một buổi “gặp mặt” trùng hợp như thế rồi mà. Tại sao? Tại sao? Tại sao?

“Bây giờ hai người tính sao để bồi thường danh dự của em Lê Vân Hà đây?” – Thầy giáo lạnh lùng lên tiếng. Trường hợp omega không từ thủ đoạn bám lấy alpha thầy không thấy một trăm lần cũng là chín mươi. Đặc biệt là kiểu alpha vạn người mê như Vân Hà. Thầy cực kì ghét những đứa trẻ ỷ mình có tí nhan sắc lại muốn không làm mà có ăn. 

Trương Huyền Cầm khúm núm:

“Em, em sẽ đăng một bài thanh minh.”

Vân Hà xua tay:

“Không cần như vậy đâu. Cậu chỉ cần nói đã giải quyết xong mọi chuyện là được. Chuyện này cũng sẽ nhanh chóng bị quên đi thôi mà.”

Tuy chính miệng Vân Hà đã nói thế, điều này vẫn không thể khiến ba mẹ Lê và thầy giáo nguôi cơn giận được. Thử nghĩ mà xem, bỗng dưng đứa con gái cưng / đứa học trò cưng bị đội cho một cái nồi đen nhẻm thì làm sao mà không tức được cơ chứ?

“Đúng đó, đừng nói, đừng nói ra.” – Thấy Vân Hà không muốn làm to chuyện, bà mẹ liền nắm chặt lấy nấc thang hạ xuống đó. Bà mẹ thở khò khè như hụt hơi. Mồ hôi tuôn ra như mưa. Chẳng mấy chốc đã làm khuôn mặt bà ta trở nên lem nhem khó tả. Khuôn mặt bà ta xanh xao, có thể thấy rõ những mạch máu và quầng thâm mắt trên mặt.

Nhìn thấy thái độ xin lỗi cho có lệ của bà ta, mẹ Lê gắt lên: “Chị không nói cũng không ai nói chị câm đâu.”

Bà ta rít lên: “Cô!”

“Chị im lặng giúp tôi” – Tố chất nghề nghiệp lâu năm của thầy giáo chủ nhiệm cũng không chịu nổi trước vị phụ huynh vô lí đến ngang ngược này được – ” Em Huyền Cầm, em lại đây ghi xác nhận đi. Từ nay không truyền bá thông tin sai trái trên mạng, gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của em, danh dự của bạn bè nữa, nghe không?”

Trương Huyền Cầm gật đầu như gà mổ thóc, cô ả vâng vâng dạ dạ liền mau lẹ kí vào giấy. Chuyến này cô ta công cốc rồi. 

– ———-

Cuộc hội thoại bí mật:

Lê Vân Hà: “Ai là người nói không thích cẩu huyết vậy ta?”

Tác giả: “Sống mà không hóng drama, đời không nể.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.