Úc Sanh trịnh trọng gõ từng chữ một trên tin nhắn “Trầm Trầm, em đồng ý.” Bất cứ điều gì liên quan đến những từ như bằng lòng hay không đều dễ dàng gợi nhớ những lời thề khi cầu hôn. Cho nên dù Trầm Diệu chỉ hỏi cô có muốn làm bạn gái cùng dự tiệc với anh hay không, nhưng Úc Sanh vẫn rất nghiêm túc trả lời.
Thời điểm Trầm Diệu nhận được tin nhắn năm chữ này, anh vẫn chưa rời khỏi nhà cũ. Hầu hết đèn trong sảnh đã tắt, lúc này, phía trên chỉ còn lại một ngọn đèn vàng ấm áp, ánh sáng chiếu vào, thoáng chốc khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nhu hòa hơn.
Ba ngày sau, Úc Sanh nhận được hai chiếc hộp từ vệ sĩ của Trầm Diệu.
Hai chiếc hộp này một lớn một nhỏ, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều được đóng gói vô cùng đẹp mắt, chỉ cần nhìn hộp bao bì tinh xảo là có thể đoán được hai món quà này giá trị không hề thấp.
Úc Sanh khó hiểu hỏi vệ sĩ: “Đây là cái gì?”
Nữ vệ sĩ trả lời: “Đây là Trầm tổng dặn dò cho chúng tôi đưa tới.”
Nghe được là Trầm Diệu để các bọn họ đưa tới, trong lòng Úc Sanh mơ hồ có suy đoán.
Về đến phòng, việc đầu tiên cô mở chiếc hộp lớn ra, vừa mở ra liền thấy bên trong là một chiếc váy voan mỏng màu đen đặc biệt tinh tế. Chiếc váy được chiết eo, với những họa tiết thêu phức tạp và tinh tế ở chính giữa eo. Hai cánh tay đều là voan mỏng màu đen có hoa văn giống như thắt lưng. Dưới vạt váy cũng có một lớp voan mỏng màu đen trong suốt. Chiếc váy này không quá gợi cảm, nhưng cũng không quá bảo thủ, chỉ có thể gọi là vừa phải. Không thể không nói ánh mắt Trầm Diệu chọn trang phục nữ không tồi, ít nhất chiếc váy này cũng rất phù hợp với thẩm mỹ và sở thích của Úc Sanh.
Xem xong cái hộp lớn, Úc Sanh lúc này mới mở cái hộp nhỏ ra. Ngay sau khi mở ra cô đã bị sợi dây chuyền trong hộp làm cho lóa mắt. Một sợi dây chuyền đính kim cương hồng hình trái tim. Hơn nữa còn là một viên kim cương hồng cực lớn, ước chừng bằng hai ngón tay cái của cô!
Một sợi dây chuyền như vậy, Úc Sanh chỉ có thể nghĩ đến hai từ, một là “đẹp”, hai là “đắt”. Nói đẹp là còn nhẹ, phải là siêu đẹp. Nói đắt cũng vẫn là nhẹ, hẳn là chết còn đắt hơn.
Một viên kim cương hồng to như vậy là thứ từ kiếp trước cho tới bây giờ cô chưa từng có cơ hội tiếp xúc qua!
Nhưng hiện tại, Trầm Diệu lại đem chiếc vòng cổ kim cương hồng đắt tiền này dễ dàng đưa cho cô như vậy? Úc Sanh cảm giác mình đang nằm mơ. Bởi vì nó thực sự quá tuyệt vời!
Là một nhà thiết kế trang sức, chất liệu trang sức yêu thích nhất của cô là kim cương hồng. Nhưng kim cương hồng cũng là đắt nhất. Kiếp trước cho dù có bán chính mình, cũng không mua nổi viên kim cương màu hồng tinh khiết hiếm thấy như vậy.
Lúc Úc Sanh còn đang yêu thích không tay đánh giá sợi dây chuyền kim cương này, Thi Nhã đến gõ cửa: “Đại tiểu thư.”
Úc Sanh cất sợi dây chuyền vào hộp, sau đó tiện tay đặt chiếc hộp lên trên bàn máy tính, sau đó đứng dậy mở cửa.
“Đại tiểu thư, phu nhân gọi cô xuống ăn cơm.”
Úc Sanh gật đầu, biết Úc Lý dưới lầu hẳn là đã trở về. Nếu Úc Lý ở lại bên ngoài ăn cơm, các thành viên trong gia đình cứ ăn tùy ý, không nhất thiết phải xuống phòng khách bên dưới ăn cơm, nhưng nếu ông ấy về thì cả nhà phải quây quần cùng một chỗ.
Lúc Úc Sanh xuống dưới lầu, quả nhiên trên bàn ăn nhìn thấy bóng dáng Úc Lý. Ông ấy đang cùng mẹ Úc đàm luận chuyện hôm trước xảy ra tại nhà đấu giá Sotheby ở Anh, Úc Sanh nghe được họ đang nói chuyện, cũng không ngắt lời.
Cha Úc trong tay cầm một chén trà, vừa uống vừa nói với mẹ Úc ở một bên, “Tôi đang nghĩ tới người đứng đầu của Trầm gia.”
“Ông nói là Trầm Diệu? Làm sao vậy?”
Cha Úc tuy rằng cũng không phải bát quái, nhưng có một số điều phải lưu ý bởi vì những tin tức này liên quan mật thiết đến công việc kinh doanh nghiệp của ông ấy.
Chẳng hạn như Trầm gia trước mắt đối với Úc gia mà nói, vẫn là cao không thể chạm tới, không thể tiếp cận, nhưng nếu như Trầm gia có thông gia thì sao? Bọn họ có thể bắt đầu từ thông gia của Trầm gia, từng chút từng chút cùng Trầm gia có quan hệ tốt có phải không?
Rất nhiều người đều ôm suy nghĩ giống như cha Úc nên vấn đề tình cảm của hai anh em Trầm gia là điều mà nhiều người trong để đô hết sức quan tâm. Chính vì vậy tin tức tình cảm mới nhất của Trầm Diệu cũng rất quan trọng
Cha Úc cảm thán một tiếng: “Bà có biết hôm trước Trầm tổng có được một sợi dây chuyền kim cương hồng trị giá 180 triệu tại nhà đấu giá Sotheby bên Anh không?” Cha Úc nói lời này, toàn bộ thành viên trong nhà nghe được đều nhìn về phía ông. Ngay cả Úc Sanh cũng bởi những lời này mà dừng bước.
Mẹ Úc nhịn không được hô lên: “180 triệu?” Cha Úc gật đầu, có chút không vừa lòng trước sự ngạc nhiên của mẹ Úc: “Ừm, hơn 28 triệu đô, tương đương gần 180 triệu tệ. Viên kim cương hồng này là lớn nhất và hiếm nhất trong lịch sử đấu giá công khai của nhà đấu giá Sotheby.”
Úc Vi nghe vậy không khỏi hít một hơi thật sâu, mạnh tay chi lớn như vậy không khỏi khiến người ta líu lưỡi. Nếu Úc Lý không có quý nhân nâng đỡ, thì cho dù kiếm tiền cả đời cũng không mua nổi một sợi dây chuyền kim cương hồng như vậy.
Mẹ Úc dừng lại một chút rồi mới nói: “Có lẽ Trầm tổng sẽ tặng nó cho mẹ cậu ta?” Dù sao bỏ ra 180 trăm triệu mua một sợi dây chuyền để dỗ dành bạn gái, thật sự không giống phong cách của Trầm Diệu a?
Trầm Diệu khí chất yên tĩnh lạnh lùng, trên người mang theo khí chất quý tộc, mà quan trọng nhất là anh giữ mình trong sạch. Một số thứ không thể ngụy trang, chẳng hạn như tính cách của một người, dù giả vờ như thế nào, cũng sẽ có sơ hở.
Gia đình bọn họ ở để đô nhiều năm như vậy, cũng không có nghe thấy bất kỳ tin tức xấu nào về cuộc sống tình cảm của Trầm Diệu. Mà những thiếu gia nhà khác, ít nhiều đều có lịch sử đen tối, ngay cả em trai của anh cũng có một ít quá khứ đáng xấu hổ. Nhưng chỉ là Trầm Diệu không có. Không thể không nói, Trầm lão gia tử đã giáo dục Trầm Diệu rất tốt. Vì vậy, mẹ Úc hoàn toàn không thể liên hệ người đàn ông giàu có chi nhiều tiền ở nhà đấu giá Sotheby với Trầm Diệc cao quý lạnh lùng.
Cha Úc đặt chén trà lên bàn, tìm một người vợ không có bối cảnh là điều không tốt, tình huống gì cũng không biết, không thể giúp đỡ ông, còn luôn đưa ra một vài suy đoán vô căn cứ. Giọng điệu của cha Úc có phần bất mãn: “Cậu ta đã đặt tên cho sợi dây chuyền kim cương là “my seet”, bà còn cảm thấy có thể là tặng cho mẹ cậu ta sao?”
‘My seet.’ Khi nghe thấy cái tên này, khóe miệng Úc Sanh không khỏi nhếch lên một đường cong.
Vừa rồi khi nghe Úc Lý nói chuyện, cô liền biết sợi dây chuyền trong tay cô chính là chiếc vòng cổ mà cha Úc nói rằng hôm trước Trầm Diệu lấy được trong buổi đấu giá của Sotheby.
Trên thực tế, khi nghe được mức giá khiến người ta lắp bắp kinh hãi, cô cũng không khỏi hoảng sợ. 180 triệu, đây là khái niệm gì? Đây là con số mà hầu hết mọi người trên thế giới đều phấn đấu cả đời cũng không đạt được! Nhưng sau đó cô cảm ấy thoải mái. Bất kể nói thế nào, Trầm Diệu là người quản lý tập đoàn tài chính Trầm thị, anh hoặc là không tặng, nếu muốn tặng, nhất định phải là thứ tốt nhất.
Nhưng mà, sau khi nghe cái tên mà anh đặt cho sợi dây chuyền này, Úc Sanh cảm thấy Trầm Diệu thật sự rất ngọt ngào, không chỉ ngọt ngào mà còn có chút yên tĩnh.
Những tin tức như vậy sẽ không được đưa tin trong nước, vì vậy nếu lần này cha Úc không lên tiếng, Úc Sanh có thể tiếp tục sẽ có một khoảng thời gian dài không biết xuất xứ, giá trị và tên gọi của sợi dây chuyền này. Đương nhiên với tính cách của Trầm Diệu, tất nhiên anh sẽ không thể chủ động đề cập với cô.
Anh chỉ đang âm thầm lấy lòng cô. Nghĩ như vậy, Úc Sanh cảm thấy Trầm Diệu có phải ăn tiểu khả ái để lớn lên không, bằng không sao cô lại thấy anh đáng yêu như vậy.
Úc Sanh tâm trạng thoải mái mà ngồi xuống vị trí của mình. Cô liếc nhìn Úc Vi đối diện, thấy lúc này cô ta không có hứng thú, vẻ mặt trầm ngâm. Úc Sanh nhún vai, cũng không thèm để ý tới cô ta.
Mẹ Úc rót đầy nước vào chén trà của cha Úc, sau đó cảm khái: “Không biết con gái nhà ai may mắn như vậy, có thể được Trầm Diệu ưu ái.” Úc Sanh nghe vậy vội cúi đầu xuống, không muốn bọn họ thấy nụ cười không kiềm chế được trên mặt cô lúc này. Nếu như cô có một cái đuôi, giờ phút này phỏng chừng đều muốn hướng lên trời.
Cô gái nhà ai? Chính là cô gái đang ngồi trước mặt họ lúc này!
Một nhà bốn người yên lặng dùng bữa xong, Úc Sanh lập tức vui vẻ nhắn cho Trầm Diệu: “Trầm Trầm.”
Trầm Diệu một lúc sau mới trả lời tin nhắn “Đã nhận được quà chưa?”
Úc Sanh vội vàng nhắn lại: “Ừm, nhận được rồi, em rất thích.”
“Thích là được rồi. Ngày đại thọ 92 tuổi của ông nội, em hãy mặc nó đi.”
Úc Sanh không thể không cảm thán Trầm Diệu rất cẩn thận cùng săn sóc, ngay cả lễ phục ngày đại thọ của ông nội mình, anh cũng giúp cô chuẩn bị ky.
“Được thôi, nhưng mà Trầm Trầm, vì sao không phải là anh tự mình đưa tới cho em?” Mấy ngày không được gặp, Úc Sanh có chút nhớ anh.
“Tôi không ở trong nước. Hai ngày nữa sẽ trở về.” Úc Sanh nhìn thấy tin này lập tức đoán được giờ này anh có thể còn ở Anh. Vì không đi được, nên anh đã yêu cầu vệ sĩ mang quà tới cho cô.
“Ngày đại thọ của ông nội, tôi sẽ tới đón em.”
“Ừm.” Úc Sanh ngọt ngào trả lời tin nhắn xong mới nghĩ đến nước Anh bên kia đang là rạng sáng, cô vội nhắn: “Trầm Trầm, anh nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon.”
“Um.”
Úc Vi nhìn thấy nụ cười trên mặt Úc Sanh, giật giật khóe miệng: “Chị, tâm trạng chị rất tốt?” Úc Sanh cất điện thoại, lười biếng ừ một tiếng: “Hôm nay thời tiết không tệ, ngay cả tâm trạng cũng trở nên rất tốt.”
Bây giờ đã là đầu thu, cho nên thời tiết không quá nóng, hơn nữa hôm qua vừa mới mưa cho nên nhiệt độ hôm nay mát mẻ, không khí trong lành rất thích hợp để đi chơi. Mẹ Úc nghe vậy, liền nói: “Hôm nay thời tiết quả thật không tệ, hai chị em các con có muốn đi vườn sau tắm nắng hay không?”
Úc Sanh lắc đầu: “Chờ trời mát mẻ một chút rồi đi, hiện tại ánh mặt trời vẫn rất độc, dễ bị rám nắng.” Mẹ Úc dừng một chút nói: “Cũng tốt.”
Úc Sanh rời khỏi phòng ăn, sau khi trở về phòng cô liền muốn nhìn sợi dây chuyền kim cương hồng thêm mấy lần, nhưng lúc này, cô phát hiện hộp đựng dây chuyền đã biến mất!