Xuyên Thư: Đệ Đệ Ở Linh Võng Tới Chém Ta

Chương 8: Xe ngựa hồng phấn



Lạc Minh Thù cùng Tạ Trường Minh sau khi đã lãng phí rất nhiều tài nguyên của Thủy Kính Tông ở Tứ Phương Thủy Kính, rốt cuộc cũng thêm lại bạn tốt.

Đối mắng vô nghĩa mấy lần nữa cuối cùng lấy sự thất bại của Lạc Minh Thù chấm dứt, cái danh hiệu “Đầu cá nấu đậu hũ” làm cho nàng tức giận đến đấm giường, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Tuy nhiên cũng may, trong quá trình Lạc Minh Thù cùng đối phương giao đấu, cũng rèn luyện được thần niệm của mình, lúc này giao đấu so với mấy lần trước thời gian cũng dài hơn một chút.

Đây là một cái khởi đầu tốt, không khéo đối phương là một lão già đã tu luyện mấy vạn năm, nàng hiện tại mới 300 tuổi đánh không lại hắn cũng là chuyện bình thường, Lạc Minh Thù không nhịn được thầm nghĩ.

Lạc Minh Thù nghĩ ngày mai lại ra ngoài tìm manh mối, mà ở trong một phòng khác Lục Dao Dao lúc này đang nôn nóng mà đi tới đi lui, nàng cắn môi dưới, bộ dáng gấp gáp.

“Ngươi không có cảm ứng được hơi thở của sư huynh ở Phong Sa Độ?” Lục Dao Dao đem vòng tay giơ lên, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng vậy, ta không cảm ứng được hơi thở của hắn.” Hệ thống nghiêm túc trả lời nàng.

“Nhưng không phải là Lac sư tỷ dùng Hoán Hồn Linh định vị ở nơi này sao?” Lục Dao Dao cau mày.

“Ký chủ, ta đã sớm nói nàng không phải người tốt, nàng là chính mình muốn đi Yêu vực, lại lừa gạt ngươi cũng không chừng.” Thanh âm hệ thống vui sướng khi người khác gặp họa.

“Nhưng chính mắt ta nhìn thấy nàng thi pháp, nàng hẳn là không có cơ hội để gian lận.” Lục Dao Dao lắc lắc đầu, nàng không tin rằng Lạc Minh Thù sẽ lừa nàng.

“Ký chủ, ngươi muốn tin tưởng nàng thì tin, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, hiện tại tích phân của ngươi là số âm, nếu không đạt được hảo cảm của Ngụy Thanh, ngươi liền vô pháp mở ra bàn tay bàn để tu luyện, tốc độ đột phá Kim Đan sẽ chậm hơn rất nhiều.” Hệ thống nhắc nhở.

“Bất quá, ký chủ, ở Phong Sa Độ chúng ta kiểm tra đo lường ra một cái nhiệm vụ mới.” Hệ thống cho Lục Dao Dao một cơ hội.

“Là ai, muốn ta đạt được hảo cảm của người đó sao?” Lục Dao Dao hỏi, nàng am hiểu nhất là dỗ người khác vui vẻ.

“Không phải, yêu cầu đạt được giá trị chán ghét, bởi vì trong nguyên tác nàng ta là nữ phụ độc ác số một, giá trị chán ghét có thể đổi thành tích phân.”

“Ta đã biết.” Lục Dao Dao rũ mắt,nàng gật đầu vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay.

Cùng một viện đều có hai người mang tâm sự, nhưng Lạc Minh Thù nhẹ nhàng hơn chút. Bởi vì ở Phong Sa Độ giới hạn khắt khe về pháp khí phi hành, không tiện sử dụng các pháp thuật phi hành cao cấp cho nên nàng ở Linh Võng thuê một chiếc xe ngựa để ngày mai ra ngoài, gọi là xe ngựa, kỳ thật là một tọa giá xa hoa dùng máy móc điều khiển cung cấp động lực.

Bên trong xe ngựa có thể ngồi được bốn người, còn có thể căn cứ vào con đường lớn nhỏ phía trước mà tùy thời có thể thu nhỏ lại, bất luận gặp được đường phố như nào đều có thể đi qua. Mấu chốt chính là, xe ngựa này màu hồng phấn, bên ngoài nạm đầy đá quý nhiều màu sắc, lung linh rực rỡ, mang nó đi ra ngoài đường rất là thu hút sự chú ý.

Lạc Minh Thù vô pháp chống cự sức dụ hoặc của xe ngựa màu hồng phấn, thậm chí trên cổ người gỗ điều khiển xe ngựa có cột một cái nơ con bướm, như này ai có thể nhịn được chứ? Mặc dù tiền thuê một ngày rất đắt, Lạc Minh Thù dứt khoát ra một cái giá.

Nhưng thật là đáng giận, ở đây thuê phương tiện giao thông mà cũng yêu cầu đấu giá, Lạc Minh Thù ra giá không lâu sau, không biết từ nơi nào tới một đối thủ canh tranh, tăng giá thuê xe ngựa hồng phấn.

Lạc Minh Thù am hiểu nhất là bí quyết trả giá, sau khi cùng đối phương nâng giá hai lần, phát hiện đối phương không có ý định từ bỏ, nàng bắt đầu chờ đợi, sau đó canh thời gian một khắc trước khi kết thúc, nàng đảm bảo có thể thuê với giá cao, liền tính là đối phương còn tiền cũng không có cách để ra giá, quyền sử dụng chiếc xe ngựa hồng phấn này trong một tháng tới thuộc về Lạc Minh Thù.

“Cùng ta chơi đấu giá, ngươi còn chưa đủ tuổi.” Lạc Minh Thù đắc ý dào dạt mà huýt sáo, ở Linh Võng để lại địa chỉ dịch quán của mình, nhắn người ta ngày mai đem xe ngựa mang lại đây, “Ta tiêu linh thạch so với ngươi ăn cơm còn muốn nhiều.”

Bên này Lạc Minh Thù do lấy được đồ vât mà âm thầm vui mừng, bên kia trong phủ Thành chủ Phong Sa Độ, có người “Bang” đem ly thủy tinh trên bàn ném ra ngoài.

“Các ngươi đang làm cái gì, vì sao lại đem xe ngựa ta chuẩn bị dùng cho thuê ở Linh Võng?” Ngồi ở vị trí chủ thượng là một cô nương trẻ đang ngẩng cao đầu, bộ dáng nàng xinh đẹp, tiếng nói thanh thúy.

“Vương nữ, ngài đã không ở Phong Sa Độ một thời gian, chúng ta đương nhiên là muốn đem những đồ vật không dùng đến cho thuê để kiếm chút tiền tài.” Thành chủ Phong Sa Độ là diều hâu tu thành yêu, trong đôi mắt có nhàn nhạt kim quang, quanh thân hơi thở cường đại, đã ở tu vị Độ Kiếp kỳ.

Mặc dù là tu vị cao thâm nhưng hắn vẫn phải cúi đầu với cô nương trẻ tuổi trước mặt: “Vương nữ, chúng thần cũng muốn kiếm chút tiền mà.”

“Linh thạch linh thạch….Há mồm ngậm miệng đều là linh thạch, chẳng lẽ Phụ quân ta mấy năm nay không cho các ngươi linh thạch để xây dựng thành thị sao?” Thủy Tình Tư lớn tiếng hỏi, “Liền tính là ta ở Linh Võng cùng người ta đấu giá, đem xe ngựa cướp về, nhưng đối phương thật là…thật là quá giảo hoạt, nàng cự nhiên chọn một khắc cuối cùng để ra giá.”

Sở Thịnh cười khổ, đối phương sử dụng chính là kỹ xảo thường dùng để đấu giá, Công chúa Yêu vực thế nhưng không rành thế sự, đạo lý này tất nhiên là không biết.

“Chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngài một xe ngựa mới, ngài thấy sao?” Sở Thịnh hỏi.

“Ta chỉ thích chiếc kia!” Thủy Tình Tư từ ghế chủ vị nhảy xuống, “Mấy ngày này đừng để ta nhìn thấy nàng ta ở Phong Sa Độ.”

“Vương nữ, cho dù là ngài, cũng phải tuân thủ quy tắc của Phong Sa Độ.” Sở Thịnh nhắc nhở, hắn sợ Thủy Tình Tư lại nháo ra chuyện gì.

“Ta biết.” Thủy Tình Tư không chút để ý đáp, nàng còn chưa bao giờ chịu qua ủy khuất như này.

Ngày kế, Lạc Minh Thù như ý nguyện được tới quyền sử dụng xe ngựa hồng phấn, nàng đang chuẩn bị đi Tàng thư các của Phong Sa Độ tìm kiếm sách cổ, nhưng Lục Dao Dao lại chạy ra tới trước mắt.

“Lạc sư tỷ, muội đi cùng với tỷ!” Lục Dao Dao tuy rằng cảm thấy Lạc Minh Thù không có lý do để lừa nàng, nhưng nàng sợ Lạc Minh Thù bỏ lại nàng rồi chạy mất, hơn nữa Hoán Hồn Linh ở trên tay Lạc Minh Thù, nếu tìm thấy hướng đi của Ngụy Thanh, đi theo nàng còn có thể bắt được tin tức.

Lạc Minh Thù không nghĩ tới nguyên nữ chính dính người như vậy, nàng vẫy vẫy tay với Lục Dao Dao: “Chính ngươi tự đi tìm sư huynh đi, đừng có theo ta ăn nhậu chơi bời.”

Không nghĩ tới Lục Dao Dao rất biết điều, nàng từ trong ngực móc ra một túi linh thạch, đưa tới trước mặt Lạc Minh Thù: “Lạc sư tỷ, đây là phí đi theo.”

Hiện tại Lục Dao Dao đã học cách thông minh, nàng biết chỉ cần đưa tiền cho Lạc Minh Thù, cái gì cũng dễ nói chuyện, hơn nữa Lạc Minh Thù thuê chiếc xe ngựa dừng trước dịch quán kia rất xa hoa cao cấp, nàng cũng rất muốn ngồi.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Lạc Minh Thù trực tiếp lên giá: “Chút linh thạch này không đủ, ta muốn vòng ngọc trên tay ngươi.”

Thanh âm hệ thống đúng lúc mà vang lên trong đầu Lục Dao Dao: “Không không không không thể!”

“Sư tỷ, vòng ngọc này rất quan trọng với muội.” Lục Dao Dao lo lắng Lạc Minh Thù tự mình đi tìm Ngụy Thanh, gây trở ngại việc nàng ở trước mặt Ngụy Thanh xoát độ hảo cảm, vì thế nàng lại móc ra trong ngực hạt châu bối mẫu mà trước đó Lạc Minh Thù coi trọng—cái trang sức này nàng chính là dùng một ngàn tích phân đổi với hệ thống, “Cái này, có thể chứ?”

Lạc Minh Thù đúng là đối với châu bối mẫu rất có hứng thú, vì thế nàng nhận lấy, cảm thấy mỹ mãn: “Có thể, ta mang ngươi đi theo chơi tầm ba ngày.”

Nàng cùng Lục Dao Dao bước lên xe ngựa, sau khi thiết kế trận pháp đến vị trí Tàng thư các, Lạc Minh Thù lập tức phản ứng lại, nàng ở Ngự Linh Tông có một tùy tùng là A Phát, giờ tới Phong Sa Độ lại một tùy tùng là Lục Dao Dao?

Lục Dao Dao chính là nữ chủ, nàng có thể hay không có chút phong thái của nữ chủ, một hai phải dính lấy ác độc nữ phụ là nàng (Lạc Minh Thù) làm cái gì?

Lạc Minh Thù lo lắng nguyên nữ chủ đi theo nàng sẽ gặp xui xẻo, nhưng nàng thật sự thích kia viên châu bối mẫu, cái gì mỹ lệ mà không thuộc về nàng, nàng đều mơ ước.

Cứ như thế, hai người ngồi ở trong xe ngựa phấn hồng xuất phát tới Tàng Thư Các, xe ngựa đính đá quý này đi tới đâu đúng là làm lóe mù con mắt người qua đường, đồng dạng cũng khiến cho người nào đó chú ý.

“Xe ngựa hồng phấn của taaaaaa!” Thủy Tình Tư ngồi ở một chiếc xe ngựa màu lam có cấp bậc kém một chút, cao giọng nói, “Đi đi đi, đuổi kịp nó! Ta ngược lại muốn nhìn, là tên tiểu yêu nào không có mắt dám đoạt đi đồ vật của ta!”

Lạc Minh Thù ngồi ở trong xe ngựa uống trà trái cây ướp lạnh, căn bản không biết đằng sau mình có một cái đuôi nhỏ, nàng một tay cầm ly đưa lên, hơi cúi đầu, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

Nhưng chính vào lúc này, Hoán Hồn Linh quấn quanh tay nàng bỗng vang lên dồn dập—-“Đinh linh linh”, thanh thúy thanh âm tựa hồ thúc giục Lạc Minh Thù tìm người.

“Ngụy Thanh?” Lạc Minh Thù lập tức cảnh giác, tuy rằng nàng không thèm để ý tới sống chết của Ngụy Thanh, nhưng người đều đã đưa tới trước mặt nàng, nàng cũng không thể làm như không thấy.

Nàng vội vàng sửa đổi lộ tuyến của xe ngựa, Lục Dao Dao vẫn luôn ngồi ở một bên gặm bánh quy cũng hưng phấn lên.

“Lạc sư tỷ, là sư huynh!” Lục Dao Dao đã sớm quên hệ thống nói với nàng “Sư huynh của ngươi không ở Phong Sa Độ”, vui vẻ nói.

“Đã biết, ta sẽ cố giúp ngươi tìm một chút.” Lạc Minh Thù đi theo phương hướng chỉ dẫn của Hoán Hồn Linh, sử dụng xe ngựa hồng phấn đuổi theo hướng đó.

Nàng nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy theo chỉ dẫn phía trước của Hoán Hồn Linh là một chiếc xe ngựa màu đen, từ bên ngoài không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng Lạc Minh Thù có thể cảm ứng được hơi thở của tu sĩ hoặc là yêu tu trong xe ngựa cường đại dị thường, ít nhất là thực lực không kém nàng.

Việc này, khó giải quyết….Lạc Minh Thù một tay đè lại Hoán Hồn Linh để cho nó không ồn ào, nàng vẫn duy trì khoảng cách chuẩn bị truy tung qua.

Mà sau khi nàng chuyển hướng, Thủy Tình Tư vẫn luôn đi theo sau nàng cũng vội vàng thay đổi phương hướng, nàng từ bên trong xe ngựa nhảy lên ghế trên, ngón tay chỉ về phía trước, chuông bạc trên cổ tay phát ra tiếng leng keng: “Đuổi theo cho ta, ta muốn nhìn xem là tên nào đoạt đi xe ngựa của ta.”

Bên này Lạc Minh Thù sử dụng một chiếc xe ngựa hồng phấn lóa mắt đi truy tung một chiếc xe ngựa khác màu đen, người ở trong xe ngựa màu đen thực mau chú ý tới phía sau bọn họ có một cái đuôi là chiếc xe ngựa hồng phấn cột nơ con bướm.

Sau khi quay đầu nhìn lại, thấy được chiếc xe ngựa màu hồng duy nhất ở Phong Sa Độ kia, trên vách khảm đá quý rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.

“Chiếc xe ngựa này!” Người trên xe kinh hãi, “Là công chúa Yêu vực Thủy Tình Tư của chúng ta đi? Nàng hôm nay mang nó ra ngoài?”

—chỉ có một ít bộ phận người biết Lạc Minh Thù chiếm chiếc xe ngựa này làm của riêng một tháng, đa số yêu tu trong Phong Sa Độ này đều nghĩ rằng người ngồi bên trong xe ngựa hồng phấn này chính Thủy Tình Tư.

“Công chúa Yêu tộc của chúng ta….”

“Thủy Tình Tư….”

“Ở trong xe ngựa hồng phấn kia….”

Người bên trong tự lẩm bẩm, sau khi trầm mặc một lúc, xe ngựa màu đen phía trước tạm dừng một chút, rồi sau đó thân xe lay động, đột nhiên gia tốc, ở đường lớn trên phố tung lên một trận bụi đất, hướng phía trướng chạy nhanh như bay.

“Còn không mau nhanh lên, đụng mặt tiểu công chúa sẽ không có kết cục tốt, mau mau mau chạy về phía trước, đem cắt đuôi nàng.

Xe ngựa phía trươc đột nhiên gia tốc làm Lạc Minh Thù trở tay không kịp, nàng vẫn đang uống ngụm trà trái cây, thanh âm Lục Dao Dao vang lên phía sau: “Lạc sư tỷ, không xong rồi, người phía trước dường như phát hiện bị chúng ta theo dõi.”

Dùng chiếc xe ngựa bắt mắt như vậy không bị người ta phát hiện cũng khó.

“Bị phát hiện cũng tiếp tục đuổi, đáng giận, dám đem ta ném!” Lạc Minh Thù cũng là cái người không chịu thua, loại sự tình theo dõi người khác bị bại lộ này đối với nàng căn bản chả sao cả, nàng ngửa đầu, đem trà trái cây trong tay uống sạch sẽ, “Ta hôm nay không đuổi theo hắn là không có khả năng, lén lén lút lút là muốn làm chuyện xấu gì? chắc chắn là đang chột dạ!”

Lục Dao Dao ít khi cảm thấy Lạc Minh Thù nói có đạo lý, nghe sửng sốt không nhịn được gật gật đầu.

Bên này xe ngựa hồng phấn đột nhiên tăng tốc, Thủy Tình Tư bởi vì xe ngựa đột nhiên chuyển hướng mà ngã về phía sau đập vào vách xe ngựa.

“Người trong xe phát hiện ta? Còn dám chạy? Tiếp tục đuổi theo cho ta!” Thủy Tình Tư ra lệch cho người hầu đằng trước.

Vì thế, trên một tuyến đường ở Phong Sa Độ xuất hiện một phong cảnh kì dị, ba chiếc xe ngựa không cùng màu sắc mỗi cái nối đuôi nhau chạy như bay, tốc độ cực nhanh, thậm chí nháy mắt đã không thấy thân ảnh của ba chiếc xe ngựa.

Lạc Minh Thù phát hiện trận pháp chính mình gia tốc cũng không đuổi kịp xe ngựa màu đen phía trước, mắt thấy chiếc xe ngựa này sắp biến mất trong tầm nhìn, tiếng chuông cảm ứng của Hoán Hồn Linh cũng dần yếu ớt, tính hiếu chiến của nàng bắt đầu tăng cao.

“Bọn họ quả nhiên chột dạ, tốc độ này, khẳng định là có người tự điều khiển.” Lạc Minh Thù căm giận nói, nàng đối với những loại pháp bảo phi hành này nghiên cứu rất sâu, tốc độ này không có khả năng là hệ thống tự điều khiển có thể làm được, “Qủa nhiên là có mờ ám!”

“Dám chạy nhanh hơn ta?” Lạc Minh Thù đứng lên, trực tiếp đi tới trận pháp khống chế xe ngựa, đôi tay ấn lên trên trận pháp, “Ta không cho phép có loại chuyện này xảy ra!”

Nàng cùng trận pháp của xe ngựa hồng phấn cảm ứng lẫn nhau, quanh thân nàng hiện lên ánh sáng màu tím nhạt, đem tóc mái nàng thổi bay một chút, lộ ra một khuôn mặt minh diễm. Hiện tại tìm được hay không tìm được Ngụy Thanh đã không quan trọng—–chuyện này chỉ là nhân tiện, Lạc Minh Thù đã bị chiếc xe ngựa phía trước khơi lên tính hiếu thắng.

“Cho rằng ta sẽ không thể tự mình điều khiển sao?” Thần niệm Lạc Minh Thù lấy tốc độ cực nhanh cảm ứng với xe ngựa, chỉ trong một thoáng, chiếc xe ngựa hồng phấn hơi hơi chấn động, tựa hồ ẩn nhẫn một lực lượng lớn tùy thời có thể kích phát.

Lạc Minh Thù bàn tay dưới trận pháp nhấc lên, dải lụa trên cổ tay nàng hơi bay bay, Hoán Hồn Linh cũng phát ra tiếng kêu nhỏ vụn. Xe ngựa hồng phấn tạm ngừng một chút, tại giây phút im lặng, Lục Dao Dao trừng lớn hai mắt, nàng không rõ ràng với tình huống hiện tại.

“Ký chủ, vì suy nghĩ cho an toàn sinh mệnh của ngài—–ta không nghĩ hiện tại liền mất đi ký chủ, bởi vì tìm cái ký chủ tiếp theo rất phiền toái,” thanh âm hệ thống nhanh chóng vang lên trong đầu Lục Dao Dao, “Ta khuyên ngươi nên khởi động trận pháp phòng hộ trên xe ngựa, hơn nữa ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.”

Lục Dao Dao động tác cơ hồ là theo bản năng, mở ra tận pháp phòng hộ, nàng trong đầu hỏi hệ thống: “Vì sao?”

“Trước khi ngươi vào Ngự Linh Tông, Lạc Minh Thù đã từng dành quán quân cuộc thi pháp bảo phi hành mười kỳ liên tục, cho dù là bay trên trời, chạy trên đường, bơi trong nước, nàng đều đạt hạng nhất, trong đó cạnh tranh cùng nàng còn có những trưởng lão Độ Kiếp kỳ ở Ngự Linh Tông, cho nên ngươi phải biết một khi nàng tự tay điều khiển pháp bảo phi hành có nghĩa là gì—-“

“Vì sao chỉ có mười kỳ liên tục?”

“Bởi vì sau đó những tuyển thủ dự thi cảm thấy không có hy vọng thắng, vì phòng ngừa các tu sĩ khác mất đi ý chí phấn đấu, cho nên chưởng môn ra lệnh cưỡng chế nàng không được tham gia.”

Hệ thống vừa nói xong, chiếc xe ngựa hồng phấn giống như một mũi tên vừa được bắn ra lao thẳng về phía trước, Lạc Minh Thù một tay bắt lấy trận pháp trước mặt phòng ngừa chính mình ngã xuống, Lục Dao Dao không có phòng bị trực tiếp té ngã đụng phải trận pháp phòng hộ, toàn thân như bị tan thành từng mảnh.

“Lại chạy cho ta xem?” Lạc Minh Thù bình tĩnh như cũ, động tác nàng tinh chuẩn lưu loát, thao tác trân pháp, ở phía trước xuất hiện một con hẻm nhỏ hẹp, toàn bộ chiếc xe ngựa cơ hồ là nghiêng sang một bên để đi qua con đường này, “Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết ai là người đua xe nhanh nhất Phong Sa Độ này!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.