Dư Hoàn thực sự hoài nghi, sự xuất hiện của Ôn Hoa Luân khiến Diêu Hi bị k1ch thích không nhẹ!
Lúc này, anh có vẻ đặc biệt phiền phức.
Dư Hoàn bất đắc dĩ, đành phải kiên nhẫn khuyên lơn: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, tôi vẫn sẽ luôn chăm sóc anh.”
Diêu Hi bĩu môi, gần đây có đôi khi anh rất không có cảm giác an toàn.
Những gì anh nói với Dư Hoàn, trừ bỏ những thứ bắt buộc phải giấu giếm, còn lại về cơ bản là sự thật.
Anh không muốn để Dư Hoàn rời xa chính mình, bất kể hiện tại, hay là tương lai…
Na Tân nói, Dư Hoàn nhất định phải có tình cảm với anh mới có thể tận tâm tận lực chăm sóc anh như vậy.
Nhưng Diêu Hi càng hiểu rõ hơn Na Tân, trước đây Dư Hoàn đối xử với Khâu Diệc Phong tốt hơn anh rất nhiều.
Nếu như một người phụ nữ yêu bạn, cô ấy sẽ trở nên hẹp hòi, trở nên bối rối, cô ấy sẽ quan tâm đến từng chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống của bạn, thậm chí sẽ hỏi bạn, trong quá khứ đã từng có mấy mối tình.
Trước đây Khâu Diệc Phong cứ ở trước mặt Diêu Hi nhắc mãi, Dư Hoàn lúc quản anh cái này, lúc quản anh cái kia, anh ta cảm thấy rất phiền phức.
Nhưng những chuyện mà Khâu Diệc Phong để ý đó, hiện giờ anh cẩn thận ngẫm lại, hiểu ra đó đều là do Dư Hoàn quan tâm đến Khâu Diệc Phong.
Dư Hoàn của hiện tại, chuyện của anh cô cái gì cũng không quản, cái gì cũng không nói.
Trừ bỏ trước mặt anh dốc lòng chăm sóc ra, cô thậm chí còn không hỏi đến anh đứng tên bao nhiêu tài sản, hay trong nhà có bao nhiêu người thân.
Thỉnh thoảng, Dư Hoàn ngoài miệng nói rằng anh là chồng của cô, cô tất nhiên sẽ chăm sóc cho anh hay thích anh gì gì đó, nhưng Diêu Hi cảm thấy, những lời này, cứ thiếu chút tình cảm.
Ví dụ như trước mắt, cô nói sẽ không rời bỏ anh, nhưng Diêu Hi muốn cô hôn hôn anh, cô lại từ chối.
Nếu thực sự thích anh, làm sao sẽ khó xử như vậy?
Tâm trạng của Diêu Hi đột nhiên trầm xuống, ngay cả khi Dư Hoàn đưa quả táo đã cắt tới bên miệng anh, anh cũng không có phản ứng.
“Không ăn?” Dư Hoàn hỏi.
Lúc này Diêu Hi mới bừng tỉnh nhận ra bên miệng có gì đó, anh cười nhẹ, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình bị mù thật, nhìn không thấy.
Người ta đã đưa tới miệng, anh cũng cố mà cắn một miếng.
Ăn xong, anh lại nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà, ánh mắt như cũ trống rỗng: “Bà xã, khi nào chúng ta trở thành vợ chồng thực sự?”
Nghe được lời này, trong lòng của Dư Hoàn giật thót, cô đột nhiên nhớ tới buổi tối tân hôn hôm đó, Diêu Hi chuẩn bị cùng cô làm chuyện vợ chồng.
“Tại…tại sao lại hỏi như vậy? Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà.” Dư Hoàn nói, trong lòng có chút giả.
“Nhưng mà, hôn anh em đều không muốn.
Em một câu ông xã hai câu ông xã, thân mật vô cùng, trên thực tế em đối với anh như thế nào anh biết cả.” Diêu Hi miệng dẩu rất cao, giống như chịu ủy khuất cực kì lớn.
Dư Hoàn nghe thế, cũng cảm thấy ủy khuất: “Ông xã, em đối với anh không tốt sao? Mấy ngày trước em vội vàng ra ngoài, hại anh bệnh nặng, nhưng em cho rằng trên phương diện khác em đều không có làm sai.”
Dư Hoàn hiểu lầm rồi, khiến cô đột nhiên cảm thấy tâm rất mệt.
Chết tiệt, vai ác cũng quá khó hầu hạ! Cô trước sau tự nhận là đã tận tâm tận lực chăm sóc, sao lại còn bới móc ra khuyết điểm?
Tại sao cô phải gánh cái tội này? Anh ta còn không hài lòng, lão nương sẽ không thèm làm nữa.
Dư Hoàn càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng dứt khoát bật khóc.
Diêu Hi thề, kì thực anh chỉ muốn Dư Hoàn hôn anh một cái, không đồng ý thì bỏ đi, sao lại bị làm cho khóc rồi?
Diêu Hi lập tức luống cuống, không dám chính xác đứng lên lau nước mắt cho cô, đành phải làm bộ sờ soạng bắt lấy tay Dư Hoàn, hoảng loạn nói: “Bà xã? Em khóc sao? Anh không có ý khác, em đừng khóc, em khóc sẽ làm anh sợ.
Anh biết em vất vả, biết em rất mệt.
Có phải anh vừa nói sai gì phải không? Em đừng tức giận, đều là lỗi của anh.”
Diêu Hi không có kinh nghiệm yêu đương, anh nghe người ta nói, nếu vợ hoặc bạn gái tức giận, nhanh chóng nhận sai luôn là đúng đắn nhất.
Dư Hoàn tính tình cũng có chút nổi lên: “Vậy anh biết anh sai ở đâu không?”
Diêu Hi đột nhiên cũng muốn khóc.
Anh không biết!
Thấy anh không hé răng, Dư Hoàn liền biết anh không rõ, Dư Hoàn hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, nhét món salad trái cây đã cắt sẵn cho anh vào miệng.
“Không biết còn nhận sai cái gì? Một chút thành ý đều không có!”
Diêu Hi khẩn trương nuốt nuốt nước miếng: “Có phải là chuyện anh muốn em hôn anh đúng không? Nếu em thực sự không muốn, anh cũng sẽ không ép đâu, bà xã, em tuyệt đối từng tức giận, vậy…không hôn nữa.”
“Không phải chuyện này! Nghĩ lại đi!” Dư Hoàn đơn giản đặt chân lên một chiếc ghế đẩu khác, tiếp tục ăn trái cây.
Cô vất vả chăm sóc anh nhiều ngày như vậy, cô nghẹn muốn điên rồi!
Diêu Hi vẻ mặt đau khổ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ phải nói: “Bà xã, không bằng em trực tiếp nói với anh đi.
Con người anh ngốc nghếch, không biết đoán tâm tư con gái.”
Dư Hoàn trừng anh một cái, nghĩ thầm: “Anh ngốc cái rắm, anh mà ngốc thì không có ai thông minh.”
Thấy Dư Hoàn không nói lời nào, ngữ khí Diêu Hi càng thêm thành khẩn: “Em nói cho anh biết đi, anh thực sự không hiểu tâm tư con gái, anh lớn thế này rồi chưa từng yêu đương, phụ tá của công ty anh cũng chỉ tuyển nam.
Mẹ anh mất sớm, cô gái duy nhất mà anh xúc là em gái, cũng đã mất thật nhiều năm.”
Nghe được lời này, Dư Hoàn ngược lại buông xuống mâm đồ ăn trong tay.
Cô nghe không nổi Diêu Hi nhắc tới em gái, vì cô có thể nghe thấy một tia bi thương trong giọng nói của anh.
Nhưng Dư Hoàn vẫn còn cảm thấy khó chịu, cô vỗ vai Diêu Hi tức giận nói: “Tôi vất vả chăm sóc anh mấy ngày nay, liền tính là chăm sóc con chó nhỏ, nó cũng biết vẫy vẫy cái đuôi với tôi.
Kết quả anh nói, tôi đối xử với anh thế nào, trong lòng anh hiểu rõ? Tôi ngược lại muốn biết, anh hiểu rõ cái gì, đến đây, phiền anh nói rõ ràng cho tôi, chỗ nào tôi làm không tròn bổn phận?”
Lúc này Diêu Hi mới hiểu tại sao Dư Hoàn lại tức giận, anh hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt tay Dư Hoàn vội vàng giải thích: “Bà xã, em hiểu lầm ý của anh.
Anh biết em vất vả, cũng rất cảm động.
Anh nói những lời kia, là vì cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta có vấn đề.
Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng anh cứ cảm thấy hai chúng ta không đủ thân mật.”
Dư Hoàn sững sờ muốn rút tay về, kết quả Diêu Hi nắm chặt muốn chết: “Anh…anh còn muốn thân mật như thế nào nữa?”
Diêu Hi dẩu dẩu miệng, cuối cùng đề tài lại vòng trở về: “Em không chịu hôn anh.
Không nói đến hai chúng ta ngay cả sinh hoạt vợ chồng còn không có, hôn còn không được.
Anh nghe nói bọn trẻ trung học bây giờ yêu đương đều có thể hôn hít ôm ấp, hai chúng ta đã kết hôn rồi, cái gì cũng đều không có!”
Dư Hoàn hiểu rồi, Diêu Hi đây là muốn chiếm tiện nghi của cô.
Trong sách có viết, Diêu Hi thực ra là người không gần nữ sắc.
Cho nên lúc nãy, anh nói bản thân chưa từng yêu đương, Dư Hoàn một chút cũng không cảm thấy hiếm lạ.
Tác giả nói, Diêu Hi người này không thích nữ nhân, không có sở thích đặc biệt, không dính vào ăn nhậu gái gú cờ bạc.
Toàn bộ tâm tư của anh đều đặt lên việc tính kế người khác.
Đêm tân hôn kia, Dư Hoàn có thể hiểu là Diêu Hi đang muốn thăm dò cô.
Sau này Bặc Mạn và Tống Như nói, một mỹ nữ như cô, ngày ngày lắc lư trước mặt Diêu Hi, anh sao có thể chịu được?
Nhưng những lời này Dư Hoàn đều không để trong lòng.
Bởi vì cô cảm thấy Bặc Mạn nghĩ nhiều rồi, Diêu Hi căn bản không thích nữ nhân.
Nhưng tình huống bây giờ là sao? Diêu Hi thực sự bị cô làm cảm động, coi trọng cô?
Vai ác dễ bị làm cảm động vậy sao? Dư Hoàn tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Nói xong lời này, Diêu Hi đợi thật lâu, chỉ thấy Dư Hoàn ủ rũ chớp chớp đôi mắt, không biết đang nghĩ gì.
“Bà xã, anh lại nói điều gì sai khiến em tức giận rồi?” Diêu Hi cẩn thận mở miệng.
“Không, không tức giận.”
“Ồ, nếu như em thực sự không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng.” Diêu Hi tâm trạng hạ xuống thật thấp nói một câu, trong lòng lòng cực kì ủy khuất.
Dư Hoàn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Diêu Hi: “…”
“Ừ” là xong rồi? Cô ấy có bao nhiêu ghét bỏ mình vậy?
Huhuhu…
Mấy ngày sau, Ôn Hoa Luân mỗi ngày đều cho người đưa tới một bó hoa cúc trắng.
Chỉ là vừa đưa tới trước cửa đã bị vệ sĩ chặn lại.
Khâu Diệc Phong thỉnh thoảng cũng kêu người qua, thông qua vệ sĩ ở cửa hỏi thăm tình trạng của Diêu Hi, bản thân anh ta cũng không dám lại qua đó làm phiền.
Diệp Nhất Luân kiên trì gửi tin nhắn cho Dư Hoàn mỗi ngày.
Chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối một cái cũng không thiếu.
Thậm chí còn hỏi cả vị trí cụ thể và tình hình gần đây của cô.
Dư Hoàn nhớ tới sẽ trả lời một câu, quên liền dứt khoát ngó lơ anh ta.
Diệp Nhất Luân rất thương tâm, chỉ đành giục Hoa Chí Văn mau chóng quay lại, tranh thủ nắm chắc thời gian khởi động hạng mục, để Dư Hoàn nhanh tiến tổ.
Chỉ cần Dư Hoàn tiến tổ quay phim rồi, anh mới có thể khiến Dư Hoàn và Diêu Hi triệt để tách ra.
Mà Diêu Hi.
ở bệnh viện quan sát gần một tháng, cuối cùng bác sĩ thả anh về nhà.
Bời vì liên quan đến Diêu Hi, Dư Hoàn đã một tháng hơn không có làm việc.
Bặc Mạn mỗi ngày đều ở trước mặt Dư Hoàn nhắc mãi, nhưng vừa nghĩ đến tình huống này của Diêu Hi, Bặc Mạn lại không ép buộc nữa.
Cuối cùng, cô nói với Dư Hoàn không ra ngoài công tác cũng được, nhưng bộ phim kia của đạo diễn Hoa Dư Hoàn nhất định phải tham diễn.
Nếu trận bệnh này của Diêu Hi bệnh tới ba năm năm, Dư Hoàn cũng đừng nên làm chậm trễ sự nghiệp của mình.
Dư Hoàn liên tục đáp lời Bặc Mạn nhất định nhất định, vừa mới buông di động, Diêu Hi liền sờ soạng đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, sau đó hướng về phía Dư Hoàn nhẹ giọng mở miệng: “Bà xã, em chăm sóc anh lâu như vậy, có phải hay không làm chậm trễ công việc của em rồi? Đều là lỗi của anh, em đừng lo, cứ cho là anh không còn vị trí ở Hoa Trọng TV nữa, Tề Hòa bên kia cũng nhất định sẽ giúp em.
Em để Bặc Mạn liên hệ anh ta bất cứ lúc nào cũng được.”
Dư Hoàn đột nhiên cười, cô không nghi ngờ gì về điều này.
Cô buông điện thoại xuống, mở hộp thức ăn do nhà hàng gửi đến, đặt trên bàn cà phê, chuẩn bị cho Diêu Hi ăn.
Từ nãy đến giờ, Diêu Hi thà rằng chính mình thực sự bị mù.
Nếu là như thế, Dư Hoàn cách anh gần như vậy, anh có lẽ sẽ không có quá nhiều cảm xúc phập phồng.
Bời vì anh không mù, cho nên hiện tại khó chịu vô cùng.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Dư Hoàn, cần cổ trắng nõn thon dài của cô, còn có phong cảnh khi cô thỉnh thoảng cúi đầu, từng cái đều khiến Diêu Hi rung động không thôi.
Anh là một người đàn ông bình thường, trong một tháng qua, cũng không biết phải dùng tới bao nhiêu định lực, mới nhẫn nhịn không trực tiếp nhào tới Dư Hoàn.
Đặc biệt là lúc Dư Hoàn cho anh ăn cơm, Dư Hoàn đỡ anh nằm xuống, Dư Hoàn đỡ anh đi vệ sinh…
Mỗi một chuyện, đều là giày vò!
Cho nên, vào một đêm yên tĩnh như vậy, Diêu Hi nhìn về phía Dư Hoàn đang ngủ ngon lành bên mép giường, trong lòng rung động không ngớt.
Diêu Hi nghĩ, dù sao cô cũng đã ngủ rồi, trộm hôn một cái chắc hẳn không sao đâu nhỉ?
Nhưng làm loại “chuyện xấu” này, trong lòng Diêu Hi vẫn chưa có chuẩn bị.
Vạn nhất bị hôn tỉnh lại, anh biết giải thích như thế nào?
Cho nên, khi khuôn mặt cùa Diêu Hi đã nhích lại gần Dư Hoàn, anh cuối cùng vẫn hèn nhát rụt trở lại.
Một đêm này, anh đã lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng khẽ cắn răng, chậm rãi tiến lại gần…
——————
Mai thuyết trình r run q mng ạ:((((.
Sau khi Dư Hoàn kết thúc ghi hình, các khách quý tốp năm tốp ba trở về phòng trang điểm để thu dọn tẩy trang.
Trong số đó có một nữ khách quý là sinh viên năm ba của Bắc Ảnh, có lẽ là rất thích Dư Hoàn, xuống sân khấu vẫn luôn gọi chị Hoàn chị Hoàn.
Một người khác là diễn viên hài kịch, rất có tên tuổi ở trong giới, vô cùng biết cách làm nóng không khí, chỉ hai ba câu đã bắt đầu thân thiết với Dư Hoàn.
Khi xuống sân khấu tẩy trang, diễn viên hài Vệ Lăng kia còn đặc biệt vỗ vỗ vai cô: “Cô thực sự là ảnh hậu dễ cười nhất mà tôi từng gặp, ở trên sân khấu bất kể tôi nói cái gì cô đều ủng hộ.”
Dư Hoàn vội vàng đáp lại: “Không có, tôi thường hay coi tác phẩm của cô, mỗi lần coi đều rất buồn cười, đặt biệt là tiểu phẩm ở gameshow lần trước, tôi coi trên kênh video ngắn phải đến N lần.”
Vệ Lăng vốn dĩ thích cười, nghe được lời này, cô nhanh chóng quay đầu nói với Dư Hoàn: “Một lát nữa liên hoan, ba chúng ta ngồi cùng nhau đi, tôi kể chuyện cười cho cô nghe.”
Dư Hoàn cũng nhớ chuyện liên hoan này Bặc Mạn đã nói qua, Bặc Mạn nói thường tiệc liên hoan kết thúc sẽ không trễ hơn chín giờ tối, mọi người cùng ăn cơm, kết nối tình cảm một chút.
Dư Hoàn nhìn thoáng qua thời gian hiện tại, bảy giờ mười phút, vẫn ổn, Diêu Hi ở nhà chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Làm người ta đau đầu nhất chắc hẳn là Diệp Nhất Luân, bên này Vệ Lăng vừa mới nhắc đến chuyện liên hoan, Diệp Nhất Luân liền canh giữ trước cửa phòng trang điểm.
Dư Hoàn vừa tẩy trang thay quần áo xong bước ra cửa đã bắt gặp anh.
Diệp Nhất Luân tươi cười đầy mặt nhìn cô, ngữ điệu mềm nhẹ: “Lát nữa sẽ sắp xếp hai chiếc xe qua đây, tôi và em ngồi một chiếc.”
Còn có một người đàn ông cao gầy đứng phía sau Diệp Nhất Luân, thấy Dư Hoàn ra tới, đầu tiên anh ta nhướng mày nhìn Diệp Nhất Luân, sau đó vội vàng lại đây bắt tay với Dư Hoàn: “Tôi là Lý Trạch, là bạn tốt của Nhất Luân, ngưỡng mộ đã lâu, thường xuyên nghe Nhất Luân nhắc tới cô.”
Dư Hoàn nhớ rõ, đài trưởng đài B họ Lý, vậy đây chính là con trai của đài trưởng.
Dư Hoàn hơi hơi mỉm cười, sau khi bắt tay với anh ta, liền khách khí nói: “Xin chào, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp cậu Lý, quả nhiên tuấn mỹ bất phàm.”
Lý Trạch đích xác không xấu, cùng phái thần tượng Diệp Nhất Luân đứng chung một chỗ, cũng một chín một mười.
Nhưng Dư Hoàn không quá thích loại *bơ tiểu sinh này, cô cảm thấy Diêu Hi đĩnh bạt có hương vị đàn ông càng đẹp trai hơn.
(***có nguồn gốc từ những năm 1980. Vào thời điểm đó, Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng quay phim “Khổng tước công chúa” (孔雀公主). Đường Quốc Cường vốn đẹp trai, ra dáng thư sinh, khuôn mặt trắng trẻo, khi vào vai hoàng tử lại càng không tì vết, vì thích ăn bơ nên Trần Xung gọi anh là “bơ tiểu sinh” (奶油小生).)
Lý Trạch tính cách rộng rãi, nghe được Dư Hoàn khen, không khỏi liếc nhìn Diệp Nhất Luân, hỏi: “Vậy tôi cùng Diệp Nhất Luân, ai đẹp hơn?”
Vệ Lăng là người đầu tiên giải vây cho Dư Hoàn: “Chắc chắn là cậu Lý đẹp trai hơn, Diệp Nhất Luân nào dám so với cậu.”
Lý Trạch cười haha, mau chóng kêu bọn họ lên xe.
Diệp Nhất Luân nhích vào gần người Dư Hoàn, nhỏ giọng giải thích: “Tính cách của Lý Trạch chính là như vậy, cậu ta không cần phải đến, nhưng cậu ta nhất định muốn đến gặp mặt em, tôi cũng không ngăn được.”
Khóe miệng Dư Hoàn khẽ động, không rõ cảm xúc, cô không quá thích loại cảm giác này, giống như cô bị Diệp Nhất Luân mạnh mẽ kéo tới gặp mặt anh em tốt của anh ta vậy.
Vốn dĩ cô và Diệp Nhất Luân không có quan hệ gì, vì để Diệp Nhất Luân không hiểu lầm, cô đã tận lực giữ khoảng cách với anh, cố tình Diệp Nhất Luân dính chặt muốn chết, làm Dư Hoàn hiện tại có chút xấu hổ.
Đoàn người bọn họ vừa đi đến trước của đài truyền hình, Dư Hoàn mắt sắc liền nhìn thấy Na Tân đang đợi ở một bên.
Na Tân thấy Dư Hoàn ra tới, cũng vội vàng bước lên nghênh đón, cung kính nói với cô: “Phu nhân, Diêu tổng một hai phải qua đây đón cô, tôi không cản được, phải mang Diêu tổng cùng qua đây.”
Những người còn lại ngẩn ra, nơi này có vài người xem trên mục bát quái có phóng viên giải trí nói Dư Hoàn ẩn hôn, nhưng rốt cuộc có kết hôn hay không cũng khó mà nói.
Lúc này Na Tân đều gọi là phu nhân rồi, tựa hồ chứng thực lời đồn đãi trên mạng.
Dư Hoàn không quá để ý, cô chỉ nhìn về hướng Na Tân đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Diêu Hi cũng ở trên xe?”
Na Tân gật đầu: “Diêu tổng nhắc cô cả ngày, tôi không còn cách nào khác, đành phải mang Diêu tổng cùng đến đây. Nếu cô đã ghi hình xong tiết mục, vậy liền trở về thôi.”
Bặc Mạn nhướng mày, lúc này mới bước lên giải thích với Na Tân: “Nhưng chốc nữa Dư Hoàn còn phải cùng người của tổ tiết mục đi liên hoan, tôi và Tống Như cũng đi theo, sẽ không có chuyện gì đâu, anh đưa Diêu tổng trở về trước đi.”
Vẻ mặt Na Tân khó xử, nhỏ giọng kêu: “Phu nhân, cô không ở trước mặt chăm sóc, Diêu tổng rất không vừa lòng hộ lý, cả ngày hôm này rất giày vò người khác. Nếu tiết mục ghi hình xong rồi, không cần phải đi liên hoan nữa, xin hãy xem như là vì nghĩ cho Diêu tổng.”
Vệ Lăng ở bên cạnh nghe được chút ít, cô vội vàng cười nói: “Nếu anh nhà đã tới đây rồi thì cùng đi ăn đi.”
Những khách mời khác cũng phụ họa: “Đúng đó đúng đó, cùng qua đó sẽ càng thêm náo nhiệt.”
Chỉ có Diệp Nhất Luân sắc mặt cực xấu, Lý Trạch ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc chọc Diệp Nhất Luân, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu nói cô ấy và tên chồng kia kết hôn giả sao? Tôi thấy không giống nha.”
Diệp Nhất Luân tức đến nghiến răng: “Đương nhiên là kết hôn giả, tên đàn ông này đặc biệt tâm cơ, e rằng có hứng thú với Dư Hoàn. Dư Hoàn ưu tú như vậy, vừa có khuôn mặt vừa có dáng người, anh ta khẳng định muốn có được cô ấy, nhưng chưa chắc là thật lòng. Chỉ có tôi mới thật lòng yêu Dư Hoàn.”
Lý Trạch nhướng mày, không có bình phẩm gì với lời này của Diệp Nhất Luân, anh chỉ là rất có hứng thú mà đứng ở tại chỗ, thường thường nhìn về hướng Diêu Hi dừng xe bên kia nhìn nhìn, giống như rất muốn gặp mặt chồng của Dư Hoàn.
Na Tân đứng một bên còn đang khuyên: “Phu nhân, tôi đề nghị cô vẫn nên đừng đi. Tình trạng này của Diêu tổng, không thể theo chân mọi người cùng ăn liên hoan. Nhưng nếu cô nhất định muốn qua đó, tôi và Diêu tổng chỉ có thể lái xe ở bên ngoài chờ cô.”
Tình trạng này của Diêu Hi, Dư Hoàn không có khả năng nhẫn tâm để anh đứng bên ngoài chờ.
Na Tân nói như thế, Dư Hoàn đành phải thở dài, quay đầu lại giải thích với những người khác: “Thật ngại quá, chồng tôi bị bệnh, không thể cùng tôi qua đó. Nếu anh đã lại đây tìm tôi rồi, vậy để lần sau đi, lần sau tôi làm chủ, mời mọi người ăn có được không?”
Vệ Lăng nghe được lời này, ngược lại tỏ vẻ thông cảm: “Cũng được cũng được, lần sau chúng tôi làm thịt cô một bữa, thay chúng ta gửi lời hỏi thăm đến chồng cô nhé.”
Sau khi Dư Hoàn lần lượt nói lời từ biệt, cuối cùng vẫn đi theo Diêu Hi về nhà.
Sau khi về nhà, Diêu Hi vẫn luôn rất thành thật, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Chờ đến Dư Hoàn tắm rửa xong thay váy ngủ ra tới, cô mới ngồi bên mép giường khuyên nhủ: “Diêu Hi, tôi muốn cùng anh nói chuyện.”
Diêu Hi ngoan ngoãn ngồi trên giường, tươi cười nhợt nhạt: “Ừm, bà xã nói đi, anh nghe.”
Dư Hoàn lúc này mới nói: “Anh xem, bệnh tình của anh hiện giờ tương đối ổn định rồi, mấy ngày trước bác sĩ còn gọi điện thoại nói cho tôi, tụ máu trong não anh đang dần dần tiêu biến, tôi tin một khoảng thời gian nữa, mắt của anh sẽ tốt lên. Tôi biết, anh không quen ở chung với hộ lý, nhưng qua một thời gian nữa tôi phải tiến tổ rồi, anh không thể cứ qua đó canh chừng tôi mãi đúng không?”
Diêu Hi nghẹn miệng, có chút ủy khuất: “Bà xã, anh cũng không muốn làm phiền em, chỉ là anh nhớ em rồi, muốn qua đó đón em, thực ra em có thể cùng bọn họ đi ăn liên hoan, anh đợi em ở ngoài là được, sẽ không làm chậm trễ em đâu.”
Dư Hoàn: “…” Này còn không phải làm chậm trễ?
Đúng lúc này, Hoa Chí Văn gọi điện thoại cho Dư Hoàn.
“Mười giờ sáng mai cô tới Hoa Hạ một chuyến đi, thương lượng một chút vấn đề của đoàn phim, hiện tại diễn viên định được kha khá rồi, hạng mục đã khởi động, chờ casting kết thúc, liền có thể trực tiếp tiến tổ, cô bên kia không có vấn đề gì nhỉ? Tôi nghe Bặc Mạn nói, chồng cô hồi phục khá tốt rồi.”
Dư Hoàn vốn dĩ đang chờ phim của đạo diễn Hoa, nếu đạo diễn Hoa đã đích thân gọi tới, cô tự nhiên cũng không có ý kiến, trực tiếp nói không thành vấn đề.
Hoa Chí Văn bên kia cười có chút kì quái: “Không có vấn đề thì tốt, đợi tôi hết bận rồi, sẽ đi thăm anh Diêu nhà cô một chút, hẳn là một người rất thú vị.”
Dư Hoàn biết, mấy ngày nay Diệp Nhất Luân nhất định không ít lần thúc giục đạo diễn Hoa nhanh chóng trở về, cũng không biết Diệp Nhất Luân ở trước mặt Hoa Chí Văn nói những gì, nhưng Dư Hoàn đoán, anh hẳn không nói gì hay ho về Diêu Hi.
Chắc chỉ là những lời vạn năm không đổi như lòng dạ thâm sâu, có tâm cơ.
Sau khi Dư Hoàn cúp điện thoại của Hoa Chí Văn, Diệp Nhất Luân cũng rất nhanh gửi tới voichat: “Dư Hoàn, đạo diễn Hoa nói rồi, trễ nhất mười lăm ngày có thể quyết định xong, đến lúc đó chúng ta có thể trực tiếp tiến tổ. Em đã đợi bộ phim này rất lâu rồi, có vui không?”
Dư Hoàn chỉ nhàn nhạt đáp lại Diệp Nhất Luân một câu: “Ừm, hợp tác vui vẻ.”
Mà Diêu Hi ở trong phòng ngủ, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Dư Hoàn.
Dư Hoàn phải cùng Diệp Nhất Luân tiến tổ, chuyện này anh không có biện pháp ngăn cản.
Nếu là trước đây, anh còn có thể mượn thế lực của mình, can thiệp vào nhà sản xuất hạng mục này của Hoa Chí Văn.
Nhưng hiện giờ, Diêu Hi đang đối đầu với Ôn Hoa Luân, mặc dù có thực lực cũng không thể phô ra như thế.
Đang là thời kì mấu chốt, anh không thể vì thiếu một chút kiên trì mà thất bại.
Nếu là như thế, Dư Hoàn và Diệp Nhất Luân, tất phải cùng nhau hợp tác rồi.
Trong lúc quay chụp, nam chính cùng nữ chính sớm chiều ở chung, Diêu Hi có chút không dám nghĩ tới hình ảnh đó, anh bây giờ càng ngày càng nhỏ nhen, hận không thể đem Dư Hoàn giấu đi.
Nhưng anh lại không có lí do gì mạnh mẽ giữ Dư Hoàn ở bên cạnh, đành phải làm bộ hiểu chuyện nói: “Bà xã, anh biết em rất coi trọng bộ phim của đạo diễn Hoa. Em yên tâm, anh sẽ không làm chậm trễ công việc của em.”
“Nếu em không ở, anh sẽ tận lực hòa hợp với hộ lý.” Nói nói, hốc mắt Diêu Hi đỏ lên, giống như cực kì ủy khuất.
Dư Hoàn tình thương của mẹ tràn lan, nhìn đến Diêu Hi như vậy, thật sự là không đành lòng.
Nhưng bộ phim của đạo diễn Hoa không thể kéo dài, Dư Hoàn cũng không tiện nói nhiều, chí có thể đơn giản an ủi Diêu Hi vài câu.
Trước khi ngủ, Dư Hoàn tự mình giúp Diêu Hi chỉnh nước ấm, còn thêm vào bồn tắm mấy vị trung dược, để Diêu Hi tắm nước thuốc.
Bác sĩ nói như vậy có thể giúp thân thể anh khôi phục.
Suốt khoảng thời gian này, Dư Hoàn mỗi ngày đều dạy Diêu Hi phân biệt hoàn cảnh trong nhà.
Lúc tắm rửa, khăn tắm đặt ở đâu, quần áo đặt ở đâu, Diêu Hi trên cơ bản có thể chính xác tìm được.
Lúc này đây cũng như vậy, Dư Hoàn trực tiếp đỡ anh vào phòng tắm, xác định Diêu Hi không có vấn đề gì, lúc này cô mới ra ngoài.
Chỉ là Dư Hoàn vừa mới đi đến phòng khách, liền nhận được điện thoại của Diệp Nhất Luân.
Dư Hoàn có chút bất đắc dĩ, lại không thể không tiếp, đành phải bắt máy hỏi: “Anh lại sao nữa?”
Diệp Nhất Luân ở bên kia thấp giọng cười cười, sau đó giống như dâng bảo vật mở miệng: “Lần này, em nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện tôi sắp nói. Nghe nói, đại cổ đông đương nhiệm Ôn Hoa Luân của Hoa Trọng TV, định nhét Khâu Diệc Phong vào đoàn phim của đạo diễn Hoa.”
Dư Hoàn nghe thế không khỏi cao giọng: “Khâu Diệc Phong còn đang nằm viện mà, sao anh ta có thể tiến tổ? Hơn nữa, rõ ràng đạo diễn Hoa đã từ chối anh ta rồi!”
Diệp Nhất Luân cũng cười: “Đúng vậy, cho nên mới nói Khâu Diệc Phong không biết xẩu hổ. Người dưới trướng Ôn Hoa Luân nói, Khâu Diệc Phong khỏe lên kha khá rồi, sẽ sớm được xuất viện thôi, hẳn là sẽ không làm lỡ việc tiến tổ đâu. Thật đúng là thân tàn chí kiên, vì thượng vị không tiếc trả giá tất cả. Tôi nghe nói, Ôn Hoa Luân thế mà là đối thủ của Diêu Hi, Khâu Diệc Phong cư nhiên cùng đối thủ của anh em tốt hợp tác. Chuyện này Diêu Hi có biết không?”
Dư Hoàn dừng một chút, cô nghĩ đến Diêu Hi đang ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh gần đây, liền nhíu mày nói: “Anh ấy hẳn là không biết.”
Nói xong cái này, Dư Hoàn lại hỏi: “Vậy đạo diễn Hoa có thái độ như thế nào, ông ấy đồng ý rồi sao?”
Diệp Nhất Luân im lặng một lúc: “Đạo diễn Hoa suy nghĩ một chút, dù gì Khâu Diệc Phong muốn chỉ là một nhân vật nhỏ râu ria, không có bao nhiêu cảnh diễn, Ôn Hoa Luân lại tham gia bỏ vốn, ba tôi tuy rằng là nhà đầu tư, nhưng tôi không có biện pháp ra mặt can thiệp.”
Nói xong lời này, Diệp Nhất Luân lại bắt đầu lo lắng cho Dư Hoàn: “Dư Hoàn, em sẽ không thoải mái trong lòng chứ? Nếu em thực sự không muốn để Khâu Diệc Phong tiến tổ, anh sẽ tận lực giúp em nghĩ cách.”
Dư Hoàn lắc đầu: “Bỏ đi, chuyện của đạo diễn Hoa tôi không can thiệp. Anh đã nói rồi, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, tôi không lo lắng.”
Tình tiết trong sách nói, Ôn Hoa Luân và Khâu Diệc Phong cũng đã từng hợp tác. Nhưng là Ôn Hoa Luân chủ động giúp Khâu Diệc Phong, Ôn Hoa Luân có hứng thú với Giang Vũ Nghênh, liền muốn mượn sức của bọn họ.
Đợi đến sau khi Giang Vũ Nghênh buông xuống cảnh giác, mạnh mẽ cưỡng ép Giang Vũ Nghênh.
Lúc đó Khâu Diệc Phong mới ý thức được, Ôn Hoa Luân người này không đáng tin, hoàn toàn cùng Ôn Hoa Luân xé rách mặt.
Ở trong sách, tuy rằng tác giả vẫn luôn cường điệu, Khâu Diệc Phong thực sự không còn cách nào khác mới tiếp nhận ý tốt của Ôn Hoa Luân, thế nhưng vai ác Diêu Hi vì chuyện này mà cực kì tức giận.
Đây cũng là một phần nguyên nhân đẩy nhanh tốc độ hắc hóa của vai ác!
Chỉ là, trong sách không nói Khâu Diệc Phong sẽ bị nhét vào đoàn phim của Dư Hoàn.
Dư Hoàn nhéo nhéo huyệt Thái Dương, có chút đau đầu.
Diệp Nhất Luân tựa hồ ở trong điện thoại nghe được tiếng thở dài của của Dư Hoàn, anh vội vàng nói: “Em yên tâm, bây giờ còn chưa có kí hợp đồng, vẫn chưa quyết định. Khâu Diệc Phong biết nữ chủ là em, cũng chưa chắc sẽ nhận bộ phim này. Tôi sẽ thời thời khắc khắc giúp em theo dõi tình hình, duy trì liên lạc.”
Dư Hoàn gật đầu đáp: “Được, làm phiền anh.”
Diệp Nhất Luân nghe được cô nói lời này, lập tức phấn chấn lên: “Không phiền không phiền, vì em làm chuyện gì cũng đều đáng cả.”
Dư Hoàn nghe thế, cũng cảm thấy khó xử, cô dừng một hồi lâu mới mở miệng: “Diệp Nhất Luân, tôi vẫn luôn muốn nói, tính là hiện tại tôi có độc thân, tôi đối với anh cũng không có ý khác. Anh rất tốt, nhưng tôi không có cảm giác với anh. Làm bạn bè có thể, những cái khác…”
Diệp Nhất Luân dừng lại một chút, rồi gượng cười: “Không sao, tôi biết. Bạn bè…bạn bè cũng tốt.”
Dư Hoàn lúc này mới yên lòng, nói với anh: “Được, vậy cúp trước đây, tôi buồn ngủ rồi.”
Diệp Nhất Luân: “Ừm, được, vậy ngủ ngon.”
Trong khoảng thời gian Dư Hoàn gọi điện thoại, Diêu Hi ở trong phòng tắm vẫn luôn không có động tĩnh.
Anh không có việc gì đi phòng tắm tắm rửa, hoặc lúc đi vệ sinh đều sẽ lén mang điện thoại vào theo. Sau đó nhân cơ hội gửi một chút tin nhắn cho cấp dưới của mình và sắp xếp công việc.
Trong lúc này Dư Hoàn sẽ không tới quấy rầy anh.
Nhưng mà, tất cả nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Dư Hoàn ở phòng khách, Diêu Hi trong phòng tắm nghe được rõ ràng.
Chuyện Khâu Diệc Phong đầu quân cho Ôn Hoa Luân, Diêu Hi đã nghe Na Tân báo cáo qua, không ngờ tới là, Ôn Hoa Luân cư nhiên sẽ giúp đỡ Khâu Diệc Phong.
Tất nhiên, điều khiến Diêu Hi bất ngờ hơn cả là Khâu Diệc Phong muốn gia nhập đoàn phim của Dư Hoàn, Giang Vũ Nghênh cũng không ngăn cản.
Cũng không biết Giang Vũ Nghênh quá mức tự tin hay là thế nào, Diêu Hi trước sau cảm thấy, Khâu Diệc Phong đối Dư Hoàn, cũng không phải là không có cảm tình.
Đoàn phim có một Diệp Nhất Luân đã đủ làm Diêu Hi đau đầu, bây giờ lại nhiều thêm một Khâu Diệc Phong.
Đầu Diêu Hi có chút nhức, lúc từ bồn tắm bước ra lại mất tập trung…
Ai ngờ dưới chân trơn trượt làm cả người ngã xuống, đầu đập vào bồn tắm.
Lúc Dư Hoàn nghe được động tĩnh cũng bị dọa hết hồn, cô ở bên ngoài vội vàng hỏi Diêu Hi làm sao vậy?
Diêu Hi ngã đau đến mức trong nháy mắt như sắp ngất luôn, muốn phát ra tiếng lại không thể nói được.
Dư Hoàn sốt ruột, không rảnh lo chuyện khác, trực tiếp đẩy cửa ra vọt vào…
Khi trước lúc Diêu Hi bệnh tình nghiêm trọng, Dư Hoàn cũng không tự mình hầu hạ anh tắm rửa, đều là hộ lý nam qua đây đơn giản giúp một chút.
Thẳng thắn đối mặt với nhau như thế, ngược lại vẫn là lần đầu tiên.
Dư Hoàn sắc mặt đỏ lên, đứng tại chỗ có chút không biết làm sao.
Cái thứ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang kia thực sự khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thấy có người thắc mắc Diêu Hi là khi nào bắt đầu thích Dư Hoàn, các bạn quay lại đọc kĩ một chút, lúc ban đầu hai người ở hôn lễ cùng nhau diễn kịch, Diêu Hi đã bị sự bình tĩnh của Dư Hoàn làm cho kinh ngạc.
Đêm tân hôn cậu ấy còn khen một chút.
Diêu Hi là một người đàn ông không có kinh nghiệm yêu đương, đối mặt với Dư Hoàn dịu dàng đồng thời cũng sẽ phối hợp diễn kịch với cậu ấy, lại còn có vẻ ngoài xuất sắc, rất dễ động lòng.
Các bạn có thể quay lại đọc kĩ chút, các loại biểu tình và động tác của Diêu Hi mỗi khi Dư Hoàn làm chuyện gì đó.
Cuối cùng tôi muốn nói, yêu không cần bất cứ lí do gì, tim đập thình thịch, đôi khi chỉ là chuyện của mười lăm phút mà thôi.