Ngày hôm sau, Giang Nhu đi thăm Đổng Minh Minh.
Lúc cô đến, Đổng Minh Minh đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy, thanh âm khá lớn, Giang Nhu có thể nghe được tiếng oán giận truyền đến từ bên trong.
“…! Mẹ không hề nhìn thấy con kể từ sau khi con vào đại học, trong nhà chỉ còn một mình mẹ, ba con cũng vậy, ngày nào cũng bận rộn.”
Đổng Minh Minh nghe xong trầm mặc, ngay sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Mẹ không biết Trung y khó học cỡ nào đâu, con không biết đâu, ai da, không muốn học nữa.”
Ngữ khí của mẹ cô ấy hết sức bất đắc dĩ: “Lúc trước không cho con học, con lại càng muốn học, bây giờ hối hận rồi chứ gì, đứa bé như con tính tình đã bướng bỉnh từ nhỏ, không muốn học thì không học nữa, mẹ sẽ nói với ba con một tiếng.”
Nói xong lại dường như nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, bạn của ba con có giới thiệu một chàng trai rất tốt, nghe nói là du học nước ngoài trở về.
Mẹ có xem qua ảnh chụp, dáng dấp quả thật không tồi, con cũng đừng cự tuyệt, cuối tuần đi gặp thử xem, không hài lòng cũng không sao.”
Sắc mặt Đổng Minh Minh tức khắc tối sầm, có điều vẫn “dạ” một tiếng.
Mẹ cô ấy ở đầu bên kia lại nói một vài chuyện về chàng trai kia, Đổng Minh Minh im lặng lắng nghe.
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy cười khổ với Giang Nhu: “Mẹ mình thật ngốc.”
Giang Nhu an ủi nói: “Dì chỉ là quá đơn thuần, không nghĩ xấu cho người khác.”
Đổng Minh Minh đứng dậy khỏi sofa: “Cậu ngồi xuống đây trước một lát đi, mình đi lấy chút đồ ăn đến cho cậu, tối hôm qua mẹ mình kêu người làm đưa đến đây.”
Giang Nhu để An An ngồi lên đùi mình: “Đừng lấy quá nhiều, con gái mình tương đối háu ăn, ăn thấy ngon miệng là lại ăn không kiểm soát, cậu lấy ít thôi.”
Đổng Minh Minh nghe xong bật cười, đi lại tủ lạnh cầm bánh kem và hoa quả tới.
Bé con thấy bánh kem, biết thứ này ăn ngon, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Đổng Minh Minh.
Đổng Minh Minh nhìn mà vui vẻ, đặt bánh kem và hoa quả lên bàn trà.
Giang Nhu hỏi cô ấy thấy như thế nào rồi.
Đổng Minh Minh trả lời: “Đã gần như hạ sốt, chỉ là cả người không có sức lực.”
Lại tò mò quay sang hỏi Giang Nhu: “Chồng cậu rốt cuộc là làm nghề gì vậy.”
Giang Nhu cũng không giấu giếm, nói thẳng: “Trước kia anh ấy là trợ lý tổng giám đốc một công ty bất động sản, hiện tại đang bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp.
Thương hiệu đồ ăn vặt Mười Hai Con Giáp chính là của anh ấy, cụ thể mình cũng không rõ lắm, mình rất ít khi hỏi đến chuyện của anh ấy, có điều ngày thường anh ấy phải tiếp đãi rất nhiều khách hàng, cho nên nghe được rất nhiều chuyện.”
Đổng Minh Minh gật đầu: “Khó trách.”
Đã nói sao một người bán hàng rong ở làng đại học lại biết nhiều như vậy.
Trầm ngâm một lát, Đổng Minh Minh đột nhiên nói: “Giang Nhu, cậu trở về có thể nhờ chồng cậu giúp mình điều tra một chút về người tên Nhậm Gia Hạo được hay không, chính là nam du học sinh mà ba giới thiệu cho mình, mình không quen thuộc với người này, không xác định có phải có vấn đề gì hay không?”
Nói xong lại bổ sung: “Mình có một cửa hàng ở trung tâm thương mại thành phố, vị trí khá tốt, là quà sinh nhật mười tám tuổi ba tặng cho mình, nếu như chồng cậu giúp mình hỏi thăm được rõ ràng, cửa hàng này tặng cho anh ấy.”
Giang Nhu vội vàng xua tay: “Không phải chỉ là hỏi thăm thôi sao, không cần khách sáo đến như vậy, trở về mình sẽ nói với anh ấy.
Cửa hàng thì không cần đâu, thứ đó không biết có giá trị như thế nào nữa, mình làm những chuyện này cũng không phải vì muốn có được cái gì từ trên người cậu.”
Cảm thấy cô ấy quá là hào phóng, cô chưa từng thấy ai vừa vung tay đã tặng hẳn một cửa hàng.
Đổng Minh Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được nên cười nói: “Cậu đừng từ chối, mình còn rất nhiều những cửa hàng khác, mình rất biết ơn hai người, thật đó, nếu không có cậu nhắc nhở chuyện của ba mình, mình và mẹ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, đây là hai người xứng đáng nhận được.
Nếu cậu không nhận, trong lòng mình sẽ áy náy, mình không thích thiếu nợ người ta, trả xong chúng ta mới có thể tiếp tục làm bạn bè.”
“Cửa hàng đó đối với cậu là quý, nhưng ở trong mắt mình cũng không tính là cái gì, ba mình cũng không biết đã cho con giáp thứ mười ba kia bao nhiêu thứ, mình tặng cậu một cửa hàng thì có làm sao?”
Giang Nhu dở khóc dở cười, kiên quyết không cần.
Đổng Minh Minh không nói gì nữa, có điều vẫn hạ quyết tâm muốn tặng cửa hàng, từ nhỏ cô ấy đã biết, người ta giúp đỡ mình là vì tình cảm, không phải nghĩa vụ.
Hai vợ chồng Giang Nhu có ơn rất lớn với mình, cô ấy không thể xem như không biết.
Sau khi trở về, Giang Nhu nói lại chuyện của Đổng Minh Minh, nhưng không nói chuyện cô ấy muốn tặng cửa hàng.
Nhưng vẫn là nhờ Lê Tiêu giúp cô ấy hỏi thăm, cũng không biết hắn làm thế nào, không đến hai ngày đã trở về nói: “Cũng may em kêu anh đi hỏi thăm, anh nghe bạn của Trần Phong nói, thằng nhóc này bề ngoài thì đứng đắn, thật ra bên trong ăn chơi trác táng, khi còn ở nước ngoài thích qua lại với phụ nữ có chồng, có lần còn bị chồng của một cô gái ngoại quốc bắt gian tận giường, suýt chút nữa đã bị đánh chết, hơn nữa tên đó còn chơi luôn cả nam lẫn nữ.”
Giang Nhu nghe xong chán ghét nói: “Ghê tởm.”
Lần này là thật sự bị tên đó làm cho buồn nôn, sao lại có người như vậy chứ, không sợ nhiễm bệnh sao?
Lê Tiêu biết Giang Nhu sẽ nói như vậy, cười nhún vai: “Là em kêu anh hỏi thăm.”
“Cũng không biết bạn em có biết hay không, Nhậm Gia Hạo là do vợ trước của ba y sinh, em trai do mẹ kế sinh không nhỏ hơn y bao nhiêu tuổi, em trai rất xuất sắc, mười sáu tuổi đã thi đậu Đại học Thủ đô, hiện tại đang du học ở một trong những ngôi trường thuộc nhóm Ivy League.
Tài sản của nhà họ Nhậm rất nhiều, nhưng tỷ lệ rơi vào tay Nhậm Gia Hạo không cao, nếu cô bạn đó của em thật sự lấy y, e rằng sẽ phải bận rộn đến chết.”
Giang Nhu hiểu điều này là có nghĩa là gì, vừa phải lo chuyện của chồng, lại vừa phải tranh giành tài sản, không bận chết mới là lạ.
Hôm thứ tư đi học, Giang Nhu và Đổng Minh Minh cùng đến căn tin ăn cơm trưa, thuận tiện nói chuyện này với cô ấy.
Đổng Minh Minh nghe xong chỉ cười nói với Giang Nhu: “Cậu biết ba đã nói thế nào với mình hay không? Ông ta nói ông ta và ba của tên đó là bạn thân của nhau, mình gả qua đó sẽ không có chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu hay chị em dâu bất hòa, vừa vào cửa chính là mợ chủ của nhà giàu.”
Lần này, trái tim cô ấy đã thật sự lạnh lẽo.
Giang Nhu an ủi: “Bây giờ biết rồi cũng tốt, có thể tìm một cái cớ mà tránh đi.”
Đổng Minh Minh “ừ” một tiếng: “Mình biết nên làm thế nào.”
Không đến hai ngày sau, Giang Nhu nghe Lê Tiêu nói: “Cô bạn kia của em rất tàn nhẫn, cãi nhau làm ầm ĩ với nhà trai ngay trong buổi xem mắt, cuối cùng còn đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, nhà hàng nơi bọn họ hẹn ăn cơm cũng bị đập tan tành.”
“…”
Lê Tiêu tấm tắc hai tiếng: “Mọi người đều đang nói việc này, hiện tại đã truyền khắp trong giới.”
Hắn đột nhiên lại nói: “À đúng rồi, cô bạn của em đưa cho anh một cửa hàng ở trung tâm thương mại thành phố.
Anh đã nói không cần, là cô ấy cứng rắn nhét cho anh, đưa xong liền bỏ chạy.”
Chính là vào sáng sáng hôm nay, hẳn là đến gặp hắn trước rồi mới đi xem mắt.
Hắn suy nghĩ, rồi nói: “Thứ này có thể lấy được hay không?”
Đây là do bạn của Giang Nhu đưa, hắn thật sự cũng không chắc chắn.
Hắn đương nhiên là thích món quà được trao tận tay, chuyện tốt như vậy hận không thể tới thêm nhiều lần, còn không phải chỉ là hỏi thăm chút chuyện thôi hay sao.
Trước khi tan làm hắn có thuận tiện ghé qua xem thử cửa hàng đó, chưa nói đến vị trí tốt, cho dù có mấy trăm vạn cũng chưa chắc mua được.
Giang Nhu nghe vậy bèn nói: “Vậy thì cứ nhận đi, trước đó em cũng đã từ chối rồi.”
Nếu lại từ chối, e rằng Đổng Minh Minh sẽ không vui.
Nói xong đứng dậy đi vào phòng: “Em đi gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Giang Nhu gọi không được.
Hôm thứ hai cũng không thấy cô ấy đi học, nghe nói là xin nghỉ.
Mãi cho đến nửa tháng sau, Giang Nhu nghe nói Đổng Minh Minh đã chuyển ngành.
Buổi trưa ngày đó, Đổng Minh Minh đến đây tìm Giang Nhu, trên khóe môi cô ấy có dán một miếng băng keo cá nhân, móng tay cũng bị cắt sạch sẽ, trước kia móng tay của cô ấy luôn được cắt tỉa xinh đẹp, bên trên còn đính kim cương.
Đổng Minh Minh hôm nay mới đến trường học, lúc ăn cơm cô ấy mới nói với Giang Nhu ngày đó là cô ấy cố ý khiêu khích cho đối phương làm ầm ĩ lên: “Tên kia là người nhưng hành xử như chó, y kỳ thật chỉ là một thứ rác rưởi, vừa nhìn thấy mình đã híp mắt đánh giá, làm cho mình cảm thấy kinh tởm chết đi được.
Lúc bị tên đó đánh vào mặt mình cũng không thèm tránh né, chính là muốn cho Đổng Thành Lỗi xem, nếu sau này ông ta lại muốn giới thiệu đối tượng cho mình, mình sẽ lập tức cự tuyệt.”
“Bây giờ mình không thể vạch mặt ông ta, ông bà ngoại mình đều đã không còn nữa, người cậu duy nhất đang sống ở nước ngoài, hầu như không có liên lạc.
Trước kia ông ngoại dùng một nửa gia sản cho mẹ mình làm của hồi môn, tài sản của họ Đổng chỉ có thể là của mình, mình phải lấy lại cho bằng hết.”
“Cậu cũng đừng quá làm khó bản thân mình.”
“Ừ, mình hiểu rõ mà.”
Sau đó, cái gọi “hiểu rõ” hiểu rõ của cô ấy chính là tìm một người bạn trai làm cảnh sát, lúc nói đến bạn trai mình, Đổng Minh Minh tươi cười rất rạng rỡ: “Lúc mình và tên súc sinh kia đánh nhau bị bắt vào đồn cảnh sát thì quen biết anh ấy, tên khốn đó đã bị bắt rồi mà còn muốn đánh mặt mình, bị Thẩm Hạ một tay nắm lại, rác rưởi đó đau đến suýt khóc, quá vô dụng.”
Nói xong “hừ” một tiếng: “Mình chính là muốn ghê tởm chết Đổng Thành Lỗi, ông ta nói thân phận của bạn trai mình thấp không xứng với mình, vì vậy mình liền hỏi ông ta có phải đã quên lúc trước bản thân có cái thân phận gì rồi hay không, ông ta chỉ là một tài xế, còn không bằng bạn trai mình nữa, bạn trai mình kém nhất cũng là sinh viên, hoặc là viên chức, ăn cơm của quốc gia.”
“Cậu không biết lúc đó sắc mặt ông ta khó coi đến cỡ nào đâu, nghĩ lại vẫn còn thấy hả hê.”
Giang Nhu nghe xong tò mò nói: “Bạn trai cậu…”
Đổng Minh Minh húp một muỗng canh, bình tĩnh nói: “Anh ấy rất tốt, là mình theo đuổi anh ấy, anh ấy rất dễ theo đuổi, mời ăn hai bữa cơm đã gật đầu đồng ý.
Anh ấy không biết nhà mình có tiền, còn tưởng ba mẹ mình vì tiền mà bán con gái nên mới để mình xem mắt với loại người như vậy, anh ấy đối xử với mình rất tốt, mình cũng chưa nói gì với anh ấy, có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Được đó.”
Giang Nhu vẫn có ấn tượng rất tốt với cảnh sát.
——
An An một tuổi rưỡi đã có thể không cần mặc tã, phương diện biểu đạt cũng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn biết chạy.
Hôm nào không có nhiều tiết học lắm, Giang Nhu sẽ đưa bé con cùng đi học.
An An rất ngoan, ngồi tại chỗ không khóc lóc hay làm ồn ào, lúc giáo viên giảng bài trên bục giảng, cục cưng thậm chí còn ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, tuy rằng không hiểu cái gì hết.
Giang Nhu đặt giấy và bút ở trước mặt bé con, cục cưng còn cầm bút lên vẽ, vừa vẽ vừa nhỏ giọng nhắc mãi cái gì mà cây xanh, hoa nhỏ, cỏ nhỏ…
Khi thanh âm có hơi lớn, Giang Nhu sẽ đặt ngón trỏ bên môi ra hiệu cho bé cưng nói nhỏ lại, cục cưng bắt chước động tác của mẹ, đặt ngón tay nhỏ mũm mĩm bên môi, sau đó không nói chuyện nữa.
Bởi vì An An rất ngoan, bạn học trong lớp không có ai nói gì, thậm chí có lúc trước khi chuông tan học vang lên, cô giáo còn đi đến bên cạnh trêu chọc An An, hỏi bé cưng có hiểu không?
Cục cưng ngoan ngoãn lắc đầu: “Dạ không hiểu, An An ngốc.”
Cô giáo còn mỉm cười xoa đầu bé con.
Bé con cũng cười ngây ngô.
Chờ sau khi cô giáo đã đi, Giang Nhu mới tiến đến bên tai con gái, nhẹ giọng nói: “An An không ngốc, An An chỉ là quá nhỏ, sau khi lớn lên sẽ thông minh.”
Bé cưng vui vẻ cười: “Mẹ thông minh nhất.”
Thứ tư, Giang Nhu có một buổi thực nghiệm, tuy rằng chuyên ngành của cô là Trung y, nhưng trường học cũng sẽ dạy một ít kiến thức Tây y, thỉnh thoảng sẽ đến phòng thí nghiệm để giảng dạy, còn để cho các đàn anh và đàn chị khóa trên làm trợ giảng.
Cho nên hôm nay An An đi theo Lê Tiêu, tiết cuối cùng kết thúc sớm, Giang Nhu ra khỏi phòng học lúc năm giờ đúng, đang định đi tìm Đổng Minh Minh, giữa trưa có bạn học nói Đổng Minh Minh tìm cô, trưa hôm nay cô về nhà không có ở thư viện, nhưng có lẽ cũng biết là chuyện gì, khoảng thời gian trước Đổng Minh Minh có nói mẹ cô ấy muốn đi nước M, hẳn là có quà muốn cho cô.
Chỉ là Giang Nhu vừa đi được vài bước lại có người gọi cô lại: “Giang Nhu, có người tìm cậu ở phòng bảo vệ cổng phía Nam, nói là anh em của chồng cậu.”
Giang Nhu sửng sốt, nghe nói là anh em của Lê Tiêu, phản ứng đầu tiên là Kim Đại Hữu.
Dù sao thì ngoại trừ Kim Đại Hữu, không có ai lại đi chạy qua bên này.
Chẳng qua Kim Đại Hữu hẳn là nên đang đi học trong trường mới đúng, chẳng lẽ là lại tham gia thi thố cái gì đó?
Giang Nhu mang theo nghi hoặc đi về phía cổng Nam.
Lúc sắp đến nơi, từ đằng xa, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ngay cổng, là Chu Cường.
Chu Cường cũng nhìn thấy cô, hắn nở nụ cười: “Chị dâu.”
Giang Nhu khó hiểu nhìn về phía hắn: “Chu Cường? Sao chú lại đến đây?”
Trong lòng rất không ngờ, cô có làm sao cũng không nghĩ đến Chu Cường sẽ đến nơi này.
Chu Cường sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng cười nói: “Em không biết anh Tiêu ở đâu, cho nên đến đây tìm chị.”
Giang Nhu thi đậu đại học danh tiếng của tỉnh G, học chuyên ngành Trung y, lúc trước biểu ngữ ở trung học số một đã treo rất lâu, người quen ở huyện đều biết, hắn cũng không ngoại lệ.
Giang Nhu có chút không thoải mái, chủ yếu là vì hắn không thèm hỏi han gì hết mà đã trực tiếp tìm tới, nếu như hắn đến hỏi thím Vương hay Lê Hân một tiếng, cô và Lê Tiêu cũng sẽ không đến mức không biết gì hết.
Nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, cô vẫn hỏi: “Chú ăn cơm chưa?”
Chu Cường lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Nói xong bụng liền réo lên vì đói, hắn sờ bụng, xấu hổ nhìn cô.
Giang Nhu gật đầu: “Chú chờ chị một chút, chị đi gọi điện thoại cho Lê Tiêu.”
“Ai da, được.”
Giang Nhu đi vào phòng bảo vệ bên cạnh, trong phòng bảo vệ có điện thoại, ngày thường sinh viên có thể gọi điện thoại là miễn phí.
Cô nối máy đến Lê Tiêu, nói: “Chu Cường đến đây, chú ấy chưa ăn cơm, em đưa chú ấy đến tiệm cơm Vương Tiểu Nhị ăn chút gì đó trước, lát nữa anh cứ qua thẳng bên đó.”
Trong điện thoại, Lê Tiêu im lặng một lúc, sau đó “ừ” một tiếng.
Lúc cúp điện thoại, Giang Nhu nghe thấy An An bi ba bi bô gọi “mẹ” bên trong.
Quả thật ngọt ngào đến nao lòng.
Giang Nhu trở ra dẫn Chu Cường đi ăn cơm.
Chu Cường thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, còn tưởng rằng Lê Tiêu nói gì đó với cô, tâm tình cũng thoải mái hơn, cũng không khách sáo nữa: “Được, vậy làm phiền chị dâu, cả ngày nay em chưa ăn cơm, bụng quả thật rất đói.”
Giang Nhu cười cười, thấy hắn xách nhiều hành lý, cũng giúp xách hai túi.
Ra ngoài cổng trường, Giang Nhu bắt một chiếc minibus, sau đó đi thẳng đến tiệm cơm Vương Tiểu Nhị.
Tiệm cơm nhìn bên ngoài không lớn nhưng bên trong lại khá rộng rãi, hai gian phòng thông nhau, mấy bàn bên ngoài đã có người ngồi, Giang Nhu bèn dẫn hắn vào bên trong, tìm một chiếc bàn tròn ngồi xuống.
“Chú ngồi đây một lát, chị đi gọi đồ ăn.”
Chu Cường còn khách sáo với cô: “Không không không, để em gọi đi, em ăn có hơi nhiều.”
Nói xong còn đứng dậy.
Giang Nhu không nhường bước: “Có thể chú nghe không hiểu người bên này nói gì đâu, để chị đi, chú uống chút nước đi.”
Sau đó đi ra quầy bên ngoài.
Lúc Lê Tiêu và Chu Kiến, đồ ăn đã phục vụ được hơn một nửa, Giang Nhu gọi tám món ăn, còn gọi một thố cơm.
Chu Cường không ăn, Giang Nhu khuyên hắn ăn trước hắn cũng không nhúc nhích, mà là nói chuyện với Giang Nhu, thuận tiện hỏi thăm một ít chuyện của Lê Tiêu, Giang Nhu cũng đành chọn nói chuyện.
Bàn tròn nằm cạnh cửa sổ, Chu Cường liếc nhìn ra bên ngoài thì nhìn thấy Lê Tiêu và Chu Kiến bước từ trên xe xuống, Lê Tiêu ôm con gái bước xuống từ ghế sau, Chu Kiến ngồi ghế lái.
Chu Cường không thể nói hắn cảm thấy như thế nào, chỉ là cảm thấy hiện tại ngay cả Chu Kiến cũng giỏi hơn hắn, hắn còn không biết lái xe bốn bánh.
Hắn không ngu ngốc như Vương Đào, Chu Kiến nói bọn họ thiếu nợ mấy trăm vạn liền tin, cho dù bọn họ có thật sự thiếu nợ, vậy chắc chắn cũng có khả năng kiếm được nhiều tiền, bằng không làm sao dám mượn?
Chu Cường ở nhà suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng tiền, cho nên mới cắn răng qua đây.
Khi Lê Tiêu và Chu Kiến, Chu Cường vội vàng đứng lên tiếp đón, tươi cười vô cùng thân thiết: “Hai ông chủ lớn tới rồi, nhanh đến đây ngồi đi, chỉ chờ có hai người thôi đó.”
Muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình.
Lê Tiêu đi phía trước đột ngột dừng bước, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Nhu, đưa An An đang vặn vẹo thân mình đòi mẹ trong lồng ngực hắn cho cô.
Giang Nhu tiếp nhận lấy, bé con cười cực kì vui vẻ, còn đưa tay cho cô xem, trên hai cổ tay cục cưng có vẽ đồng hồ, vẽ rất qua loa, vừa nhìn đã biết là do bố em bé làm.
Giang Nhu ôm cục cưng khen một câu.
Bé con càng cười vui hơn.
Chu Cường ôm vai Chu Kiến ngồi xuống, Chu Kiến không muốn ngồi bên cạnh hắn nên đi đường vòng ngồi bên cạnh Lê Tiêu, Chu Cường cũng không xấu hổ, sau khi ngồi xuống còn khen bé con trong lồng ngực Giang Nhu xinh đẹp.
Giang Nhu cười cười, dùng đũa gắp thịt bụng cá cho An An ăn.
Chu Cường lại đứng dậy rót rượu cho Lê Tiêu và Chu Kiến: “Mới bao lâu không gặp, anh Tiêu và anh Kiến đã làm cho người ta cảm thấy rất khác, vừa nhìn đã biết là người thành công.
Mấy năm trước, em làm sao có thể nghĩ đến hai anh có thể đạt được thành tựu lớn như bây giờ…”
Lời này nói ra vừa câu nệ vừa xấu hổ.
Lê Tiêu và Chu Kiến nghe xong cũng không biết nói cái gì.
Cũng may có Giang Nhu giải vây: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi, mọi người đều đói bụng rồi.”
“Đúng đúng đúng, ăn cơm.”
Chu Cường cũng rót đầy ly rượu của mình, sau đó lại nói: “Trước khi ăn cơm, em muốn nói lời xin lỗi với hai anh.
Lúc trước là em có mắt không thấy Thái Sơn, nếu sớm biết anh em của mình lợi hại như vậy, trước kia em cần gì phải nịnh bợ đồ khốn kia, không lấy được cái gì thì thôi đi, lại phải bỏ vào không ít, hiện tại mong rằng hai anh rộng lượng không kể đến nợ xưa, tha thứ cho em một lần…”
Chu Kiến nghe xong lời này thì không chịu nổi: “Lúc nịnh bợ người ta thì gọi quý nhân, lúc này lại biến thành đồ khốn? Vậy có phải về sau tôi và anh tôi cũng thành đồ khốn luôn hay không?”
Giang Nhu nghe xong muốn cười, cảm thấy miệng lưỡi Chu Kiến cũng rất lợi hại.
Chu Cường dừng một chút, sau đó thẳng tay cho bản thân một cái tát: “Không không không, là em nói sai rồi, không có ý khác, chủ yếu là do đầu óc em không được tốt, thôi, em tự phạt mình một ly.”
Lê Tiêu hờ hững liếc hắn một cái: “Ngồi xuống ăn đi.”
Chu Kiến vốn đang muốn nói gì đó, thấy thế đành thôi không nói, cầm đũa lên ăn cơm.
Chu Cường phấn khởi nói: “Ai da, vẫn là anh rộng lượng, được rồi, để em gắp đồ ăn cho anh.”
Hắn dùng đũa chung gắp đồ ăn cho mọi người, muốn cản cũng cản không được.
Sau khi ngồi xuống, hắn lại bắt đầu hồi tưởng lại tình cảm lúc nhỏ của bọn họ tốt đẹp biết bao nhiêu, sau đó lại tự mắng mình không ra gì, vì một ả đàn bà mà xa cách với anh em, còn nói bản thân đã sớm hối hận.
Dù sao ngàn sai vạn sai, cũng chỉ có vợ hắn sai.
Giang Nhu liếc nhìn Lê Tiêu bên cạnh, hắn cứ ăn rồi lại ăn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhưng cô cảm nhận được, hắn dường như cũng không hề vui vẻ.
Chu Kiến cũng không cười.
Chu Cường hình như cũng đã nhận ra, sau đó bắt đầu kể chuyện người ở huyện thành khen hai người bọn họ, nói hai anh em bọn họ rất có bản lĩnh.
Chu Kiến có hứng thú với lời này, cho nên Chu Cường nói rất nhiều, còn nói chuyện Tần Văn Quốc bị bắt.
Lúc nghe được lời này, Giang Nhu ngẩng đầu liếc nhìn Chu Cường một cái, cô biết Tần Văn Quốc, chính là cái tên lúc trước buộc Lê Tiêu phải cắt đứt con đường vận chuyển hàng hóa, trong tư liệu đời trước có ghi, người này hai năm sau thì xảy ra chuyện.
Ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là lúc này.
Nếu không phải Chu Cường nhắc đến, Giang Nhu gần như đã quên mấy chuyện này.
Chu Kiến còn nhớ lúc trước Tần Văn Quốc ức hiếp người khác như thế nào, mắng một câu: “Xứng đáng.”
Chu Cường gật đầu phụ họa: “Quả thật xứng đáng, gã ta vừa trở về huyện thành đã bị bắt, còi xe cảnh sát trong huyện tối hôm đó vang đến hơn nửa đêm, hình như cảnh sát vì để bắt gã ta mà đã chuẩn bị rất lâu, một lưới tóm gọn hết mấy tên đàn em của gã ta, cũng không biết đã làm chuyện không có đạo đức gì nữa.”
“Vợ Tần Văn Quốc bỏ chạy ngay ngày hôm sau, cha mẹ gã ta ở nhà ngày nào cũng khóc, thân thích vơ vét sạch sẽ đồ đạc trong nhà gã ta, mấy ả đàn bà bên ngoài của gã ta hận không thể phủi sạch sẽ quan hệ với gã ta.”
Nhớ đến trước đây, Chu Cường còn rất hâm mộ Tần Văn Quốc, cảm thấy thằng cha này quá là thành công, có tiền, có phụ nữ, ở nhà lớn, lái ô tô.
Nhưng cũng may có Lê Tiêu kéo hắn lại, không cho hắn đến gần.
Nói đến đây, hắn nhịn không được mà phục sát đất, lúc trước, Lê Tiêu thà chặt đứt con đường vận chuyển hàng hóa cũng không muốn tiếp tục qua lại với Tần Văn Quốc, người bình thường hiếm có ai quyết đoán được như vậy.
Nếu không, chỉ sợ mấy người bọn họ cũng đã xảy ra chuyện.
Nói xong, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt tầm nhìn xa trông rộng của Lê Tiêu, dù sao thì lời nói cũng chẳng mất tiền mua.
Trên đường trở về, An An ngủ thiếp đi trong lồng ngực Giang Nhu..
Bé con như một thiên thần nhỏ đang say ngủ, khóe miệng còn hơi nhếch lên, cũng không biết đang mơ thấy món ngon gì.
Lúc xe dừng lại ở ven đường, Giang Nhu nhịn không được nên hỏi: “Anh đang không vui phải không?”
Lê Tiêu rút chìa khóa ra, nghe hỏi được lời này, hắn quay đầu nhìn cô: “Sao lại hỏi như vậy?”
Giang Nhu mím môi: “Em thấy anh từ lúc ăn cơm đã không hề nói chuyện, ăn cũng không nhiều như thường ngày.”
Lê Tiêu trầm mặc.
Hắn không muốn nói, Giang Nhu cũng không miễn cưỡng.
Về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, hắn nằm trên giường, lật đi lật lại mấy lần, cuối cùng nằm ngửa trên giường thở dài, rồi đột nhiên mở miệng: “Giang Nhu, em nói xem sao một người có thể thay đổi nhiều như vậy, anh thật sự không nghĩ tới, người anh em tốt cùng mình lớn lên, có một ngày lại biến thành dáng vẻ mà anh ghét nhất.”
“Anh còn phát hiện bản thân hình như cũng thay đổi rất nhiều, nếu đổi lại là trước kia, anh nhất định đã để Chu Cường cút sớm.
Nhưng lúc ăn cơm hồi chiều, trong đầu anh lại suy nghĩ, làm sao để hắn chủ động rời đi mà không tổn thương hòa khí?”
“Qua bên này anh học được rất nhiều thứ, nhưng hình như cũng mất đi rất nhiều thứ.”
Không có lá gan lớn như trước kia, làm việc gì cũng không dứt khoát như trước, chuyện gì cũng lo trước lo sau.
“Em nói xem, liệu một ngày nào đó anh cũng trở nên giống Chu Cường, trong mắt chỉ có lợi ích, không có thứ khác hay không?”
Giang Nhu nói một cách chắc chắn: “Sẽ không đâu.”
Lê Tiêu theo bản năng quay đầu nhìn cô.
Giang Nhu nằm nghiêng đối diện hắn, cũng nhìn hắn, khẽ mỉm cười nhìn vào mắt hắn: “Bởi vì có em ở đây mà, em sẽ không để anh trở thành người như vậy.”
Nếu hắn trở thành người giống như Chu Cường, cô tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.
Nghe được lời này, đáy lòng Lê Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, hắn không biết nhẹ nhõm là vì bản thân sẽ không biến thành dáng vẻ mà mình chán ghét, hay là nhẹ nhõm là vì nghe cô nói sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Hắn nghiêng người ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào cổ cô, trong nháy mắt, hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
Giang Nhu sờ đầu hắn, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ đến, hắn cũng không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, chỉ một mình Chu Cường đã khiến hắn phải suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết đời trước hắn đã sống thế nào.
Có những lúc cũng sẽ trằn trọc như vậy hay không?
Nếu có, khi đó hắn hẳn là rất khổ sở, những điều muốn nói chỉ có thể giấu kín trong lòng.
——
Lê Tiêu giao Chu Cường cho Tào Vượng, để hắn phụ trách về tiến độ xây dựng nhà xưởng, những thứ khác Chu Cường làm không được, chỉ có chuyện này là đơn giản.
Lúc đưa người đến trước mặt Tào Vượng, Chu Cường còn lẻo mép nói đều là người một nhà, không cần khách sáo với hắn.
Tào Vượng không giống những người hắn từng xu nịnh, anh ta là người thật thà, hoàn toàn nghe không hiểu hắn còn có ý gì, cho nên thật sự không xem hắn là người ngoài, còn thu xếp cho hắn đi theo mình.
Tuy rằng Tào Vượng chịu trách nhiệm theo dõi việc xây dựng nhà xưởng, nhưng anh ta cảm thấy số tiền này không thể lấy không, ngay cả khi bị thương một tay cũng nhất quyết làm cùng công nhân, hỗ trợ khiêng gạch, lấy dụng cụ, có mặt ở công trường từ sáng đến tối.
Chu Cường đi theo anh ta, cũng chỉ có thể cắn răng làm theo.
Tào Vượng là người của Lê Tiêu, có vẻ còn rất được xem trọng, cái gì anh ta cũng làm, nghĩ vậy nên bản thân Chu Cường cũng không thể khoanh tay đứng một bên nhìn.
Chuyện này muốn kêu ca cũng không được, bởi vì Tào Vượng còn dốc sức hơn hắn.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, cả người đã trở nên vừa đen vừa gầy.
Sáng thứ sáu, Giang Nhu đứng trước gương chải tóc, kêu Lê Tiêu mời Chu Cường ngày mai đến nhà ăn cơm.
Lê Tiêu ôm con gái đứng đằng sau nhìn.
Nghe được lời này, nhíu mày nói: “Ăn ở bên ngoài được rồi.”
Giang Nhu cũng không quay đầu lại: “Em làm như vậy là vì ai?”
Đến tiệm cơm nhỏ ăn, Chu Cường nhất định sẽ cho rằng Lê Tiêu không coi trọng hắn, ăn ở nhà hàng lớn thì lại quá đắt, ăn ở nhà vẫn hơn.
Lê Tiêu mỉm cười, biết là vì hắn.
Tiến lên một bước, cúi đầu lén hôn một cái lên má cô.
Giang Nhu cũng mỉm cười, đẩy một cái: “Anh phiền quá đi.”
Khó khăn lắm mới chải cho ngay ngắn, bây giờ lại bù xù.
Lê Tiêu không nhúc nhích, ôm con gái đứng bên cạnh tiếp tục nhìn.
Bé con đang ôm bình uống sữa, hết nhìn mẹ, lại quay đầu sang nhìn bố, sau đó cũng không thèm uống sữa nữa, trực tiếp cầm lấy bình sữa đánh bố.
Bình sữa đập lên cằm bố em bé, hắn đau đến xuýt xoa một tiếng, Lê Tiêu tức giận cúi đầu nhìn bé con.
Nào biết cục cưng không sợ hãi chút nào, còn nghiêng đầu híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, dáng vẻ giống như “ông còn dám bắt nạt mẹ tôi thử xem?”.
Bé cưng không hiểu chuyện, dù sao chỉ cần lần nào mà Giang Nhu đánh Lê Tiêu, ở trong lòng cục cưng, đó chính là mẹ đang bị bắt nạt.
Giang Nhu nhìn dáng vẻ nhỏ bé của An An qua gương thì bị chọc cười.
——
Tối thứ bảy, Giang Nhu làm một bàn lớn đồ ăn, Chu Kiến cũng tới.
Lần này Chu Cường không có vừa tới đã nói nhiều, chỉ lo vùi đầu ăn.
Chu Kiến ngồi bên cạnh xem không vừa mắt, nhịn không được nên nói: “Ăn ít chút đi, đồ ăn đều bị chú ăn hết.”
Chu Cường ngẩng đầu than thở: “Em làm công cả một ngày rồi, quá đói bụng.”
Chu Kiến trợn mắt: “Ai không mệt chứ? Lúc mới vừa tới bên này, anh còn làm một lần hai việc đó.
Ban ngày đi làm, buổi tối bán hàng ngoài vỉa hè đến tận nửa đêm, uống rượu với người ta đến mức nhập viện cũng không than mệt…”
Bàn chân bên dưới đột nhiên bị đạp một cái.
Lời nói của Chu Kiến khựng lại, biết bản thân vừa lỡ lời, hắn chột dạ nhìn về phía Giang Nhu ngồi đối diện.
Giang Nhu mím môi, nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu.”
Chờ tiễn người đi hết, Lê Tiêu vừa rửa chén vừa thề thốt với Giang Nhu: “Thật sự không có gì hết, lần đó là ngoài ý muốn, do đối tác của dự án là người thích uống rượu, không rượu thì không vui, anh cũng hết cách, chỉ có thể miễn cưỡng làm việc khó.
Sau đó chỉ cần là những buổi tiệc tùng liên hoan như vậy, có thể không tham gia anh đều sẽ không tham gia, bây giờ hầu như cũng không còn đụng đến rượu.”
Giang Nhu không tin: “Sáng mai dành ra chút thời gian, em đưa anh đến bệnh viện làm kiểm tra.”
“Không cần đâu.” Lê Tiêu không chút nghĩ ngợi nói, hắn cảm thấy bản thân không có bệnh.
Giang Nhu không nói lời nào, cứ như vậy nhìn hắn.
Lê Tiêu sợ dáng vẻ này của cô, ngay tức khắc nhận thua: “Được rồi, đi bệnh viện.”
Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu cùng Lê Tiêu ôm con gái đi bệnh viện.
Bé con lúc sáng biết phải đi bệnh viện còn nằm trên giường giả bộ ngủ, Giang Nhu có gọi thế nào cũng không chịu dậy, bé con bị đẩy còn chổng mông lên ngủ.
Cuối cùng, Lê Tiêu tức giận nói: “Là bố tiêm chứ không phải con tiêm, con sợ cái gì chứ?”
Vừa nghe thấy lời này, An An lập tức mở mắt, ngẩng cái đầu nhỏ bù xù lên.
Giang Nhu dở khóc dở cười, xoa đầu tóc rối của bé con: “Đúng là một em bé lanh lợi.”
Cục cưng còn mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Bố tiêm.”
Lê Tiêu tức giận bật cười: “Đồ bé tí không có lương tâm.”
Đến bệnh viện, Giang Nhu đưa Lê Tiêu đến khoa kiểm tra sức khỏe tổng quát lấy mẫu đơn, dựa theo mẫu đơn đi làm kiểm tra từng hạng mục.
Bệnh viện có hơi đông người, lúc kiểm tra xong rời khỏi bệnh viện thì đã là giữa trưa, có một vài hạng mục có kết quả trễ hơn, bác sĩ hẹn bọn họ hai ngày sau đến nhận kết quả.
Một nhà ba người đi ra cổng bệnh viện, đang chuẩn bị đi ăn cơm thì đụng phải người quen ở cổng.
Thường Dũng ôm một cô gái trẻ đi tới, chính là người Giang Nhu đã gặp hôm triển lãm, có điều hôm nay cô ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ mặc một chiếc váy màu trắng và đi giày đế bằng, cô ta còn thường xuyên vuốt ve bụng, trên khuôn mặt nở nụ cười.
Thường Dũng cũng cười, cả người đều thể hiện ra niềm vui sướng.
Tim Giang Nhu đập lỡ một nhịp.
Thường Dũng cũng nhìn thấy bọn họ, còn chủ động chào hỏi Lê Tiêu, gã biết hiện tại sự nghiệp của Lê Tiêu ngày càng phát triển, cho nên cũng không cân nhắc khi chào hỏi: “Sao gần đây không thấy chú? Bà chủ Liễu Trang hỏi thăm anh về chú nhiều lắm đấy.”
Nói xong còn nhướng mày nhìn Lê Tiêu.
Ở trong mắt gã, Lê Tiêu hiện tại có sự nghiệp thành công, cũng không cần phải bận tâm cô vợ ở nhà.
Sức hấp dẫn của người đàn ông không nằm ở anh ta, mà là nằm ở chỗ người phụ nữ.
Lê Tiêu khẽ nhíu mày.
Giang Nhu không nói chuyện, quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Lê Tiêu thản nhiên nói: “Gần đây thật sự rất bận rộn, không giống như anh Thường, người có chuyện vui tâm tình cũng sảng khoái, xem ra em sắp được uống rượu mừng.”
Thường Dũng nghe xong rất vui vẻ: “Ha ha ha, đến lúc đó nhất định mời chú.”
Xem như mặc định.
Hàn huyên vài câu rồi đường ai nấy đi, Thường Dũng nôn nóng dẫn con giáp thứ mười ba vào bệnh viện, cũng không biết muốn kiểm tra cái gì.
Ra khỏi cổng bệnh viện, Giang Nhu hỏi Lê Tiêu: “Bà chủ nào?”
Lê Tiêu tỏ vẻ chán ghét nói thẳng: “Bà chủ một khách sạn, chồng cô ta còn trẻ đã bị liệt, cô ta tiếp tục kinh doanh khách sạn.
Bởi vì cũng có một chút nhan sắc, rất nhiều người thích đến chỗ cô ta ăn cơm.
Thường Dũng cũng vậy, thường xuyên mời khách đến đó ăn cơm, lúc đầu anh cũng đi cùng, có lần nhìn thấy cô ta bị người ta chuốc rượu giở trò đồi bại, cảm thấy ghê tởm cho nên đi lên giúp cô ta chắn lại, không có gì khác.”
Không dám nói về sau mỗi lần hắn đến đó, đối phương đều đổi rượu thành nước cho hắn, mà mấy người Thường Dũng lại luôn nói giỡn về chuyện chắn rượu lần đó, còn nói những chuyện mờ ám thô tụ.c, có phản bác cũng vô dụng.
Đặc biệt là người phụ nữ kia, lúc nào cũng nhìn lén hắn, bị trêu chọc cũng không giải thích, như là ngầm thừa nhận hai người có quan hệ.
Cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy hết sức buồn nôn, giống như bị đút ăn một đống cứt.
Sau đó Lê Tiêu cũng không thích đến đó nữa, lần nào cũng tìm cớ từ chối, sau khi rời khỏi Thường Dũng thì cũng chưa g đến đó dù chỉ một lần.
Giang Nhu nghe xong, trong lòng có chút không thoải mái: “Sao anh không nói với em?”
Lê Tiêu tỏ vẻ không sao cả, nói: “Chuyện này có gì đâu mà nói? Cũng đâu phải chuyện gì quan trọng.”
Giang Nhu quay đầu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn rất tự nhiên, giống như là thật sự nghĩ như vậy, cảm thấy đây là một chuyện rất nhỏ.
Trong lòng hết sức tức giận, nhịn không được nên cũng nói một câu: “Cũng đúng, dù sao em cũng không có nói với anh chuyện cậu bạn lớp bên cạnh tỏ tình với em.”
Nói xong ôm con gái sải bước đi về phía trước.
Lê Tiêu nghe được lời này, trong nháy mắt đã không còn bình tĩnh nữa, vội đuổi theo hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao em không nói với anh?”
Giang Nhu cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, thản nhiên nói: “Chuyện này có gì đâu mà nói? Cũng đâu phải chuyện gì quan trọng.”
“…”
Lê Tiêu bị nghẹn họng, trong lòng thầm mắng một tiếng, tiếp tục truy hỏi: “Chuyện này sao lại không quan trọng chứ?”
Còn duỗi tay muốn kéo cô.
Giang Nhu không kiên nhẫn liếc hắn một cái, sau khi bị kéo lại thì trực tiếp đưa con gái cho hắn: “Không phải em cũng không đồng ý hay sao?”
Lê Tiêu tiếp nhận lấy bé con, trong lòng không thoải mái: “Đây là vấn đề có đồng ý hay không đồng ý sao?”
“Nếu không thì sao?”
Lê Tiêu: “Em hẳn là nên nói với hắn ta em đã có chồng rồi.”
“Được, lần sau nói.”
“…”
Ngày hôm sau, Giang Nhu ăn diện xinh đẹp đi học.
Lê Tiêu ôm con gái đứng ở cửa nhìn theo cô rời đi.
Đợi người đã đi xa, hắn không cảm xúc nhìn An An: “Mẹ con ăn diện đẹp thật đấy.”
Cục cưng không thèm quan tâm hắn, vặn vẹo trong lòng ngực hắn, muốn xuống khỏi người hắn: “Ăn trứng, ăn trứng.”
Lê Tiêu tức giận nói: “Con chỉ biết có mỗi ăn.”.
Giữa tháng tư, nhà mới trang hoàng xong.
Hôm thứ bảy, Giang Nhu và Lê Tiêu tranh thủ đưa An An qua đó quét dọn một lần, Chu Kiến cũng đến dọn dẹp, Giang Nhu chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, cô và An An đội mũ và mang tạp dề.
An An vừa mới bước vào nhà mới đã vui vẻ chạy khắp nơi, còn chơi trốn tìm cùng Giang Nhu, trốn ở cửa gọi mẹ, vô cùng hoạt bát.
Nhà mới vẫn có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của Giang Nhu, sàn nhà không phải là màu trắng thuần, mà là màu trắng xám sắc lạnh, bởi vì tìm không được màu sắc mà Giang Nhu muốn, có điều tường được sơn màu trắng ấm nên cũng còn được.
Tủ quần áo và cửa ra vào cũng là màu trắng, nhưng những chi tiết nhỏ trong nhà như tay nắm cửa hay đèn lại là màu đen, Giang Nhu còn định chọn sofa và bàn ăn cũng là màu đen.
Cho dù lúc Lê Tiêu quét dọn cứ lẩm bẩm mãi quá trắng, quá nhạt nhẽo, hoàn toàn không biết đẹp chỗ nào.
Giang Nhu không thèm để ý đến hắn, trước tiên là quét sạch bụi bẩn trên sàn, sau đó mới dùng cây lau sàn ướt lau qua.
Lê Tiêu cầm giẻ lau chùi cửa sổ và tủ.
Bé con chạy lon ton sau lưng hai người, chỉ một lúc sau tay nhỏ đã biến thành đen thui. Tay nhỏ nhem nhuốc không cẩn thận in dấu lên quần bố em bé, dường như cảm thấy chơi vui, cục cưng cố ý ngồi xổm xuống chà tay lên sàn nhà, sau đó in dấu tay bẩn lên quần bố.
Chờ đến khi Lê Tiêu phát hiện ra có gì đó không đúng, trên quần của hắn không biết đã bị in biết bao nhiêu dấu tay.
Bé con còn vô tội ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó chỉ vào dấu tay trên quần hắn nói: “Bố, dơ.”
Lê Tiêu cạn lời: “Con biết dơ rồi còn in lên người bố?”
An An cong mắt cười.
Quét dọn suốt một buổi sáng, rác đựng đầy trong hai túi da rắn, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, toàn bộ căn hộ trở nên sạch sẽ và sáng sủa.
Giang Nhu còn chuyển mấy chậu hoa cỏ đặt trước cửa khi cô tới đây vào nhà.
Lê Tiêu nhìn rồi gật gù: “Nhìn như vậy, quả thật cũng không tệ lắm.”
Giang Nhu: “Đương nhiên.”
Sau đó chỉ vào phòng khách: “Chỗ đó để thảm và sofa, phía trên treo một bức tranh, chỗ này là bàn trà, trên tường có thể treo một chiếc đồng hồ, chỗ đó là tivi…”
Giới thiệu đại khái cho hắn.
Lê Tiêu xách hai túi da rắn đựng rác: “Đi thôi, mấy ngày nữa anh đến siêu thị xem đồ gia dụng.”
Giang Nhu vội vàng nói: “Em cũng đi.”
Lo lắng đồ gia dụng do hắn chọn quá xấu.
Lê Tiêu nghe ra ý bên trong, tức giận liếc cô một cái.
Từ lúc bắt đầu trang hoàng nhà mới, hắn dần dần ý thức được, dường như Giang Nhu lo lắng ánh mắt của hắn không tốt cho nên mới luôn chú ý quan sát.
Quần áo trước kia hắn mua cho cô cũng chưa từng thấy cô mặc, ngoài miệng còn nói dễ nghe là không nỡ mặc, chỉ sợ cũng là chê xấu.
Lúc đi ra ngoài, Chu Kiến bên cạnh cũng quét dọn xong, hắn không quét dọn nghiêm túc giống như hai vợ chồng Giang Nhu, chỉ là quét tước sàn nhà, định chờ mẹ và vợ qua đây cùng dọn dẹp.
Giang Nhu kêu hắn đưa một chiếc chìa khóa cho mình: “Nhà mới không thể vào ở ngay, bên trong có Formaldehyde có hại, lúc chị đến nhà bên này thông gió sẽ thuận tiện giúp nhà chú thông gió.”
“Được, vậy làm phiền chị dâu.”
Chu Kiến vội tháo một chiếc chìa khóa của mình đưa cho cô.
Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nhu thường xuyên tranh thủ đến thông gió cho nhà mới, còn mua hai chiếc quạt điện cũ thổi gió vào cửa sổ, trong nhà cũng được đặt mấy chậu nước.
Nội thất cũng từng chút một được hoàn thiện, có thêm giường, sofa, bàn ăn, nồi niêu…
Đến tháng sáu, toàn bộ nhà mới gần như đã không còn thiếu thứ gì, có thể vào ở được.
Chu Kiến thấy Giang Nhu mua cái gì hắn sẽ mua cái đó, ngay từ đầu hắn cũng có suy nghĩ giống Lê Tiêu, cảm thấy nhà mới quá trắng, quá trống trải, nhưng sau khi thêm đồ nội thất thì mới phát hiện nhà mới thật là xinh đẹp, thời điểm ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, cả căn nhà trở nên vừa ấm áp vừa bừng sáng giống như một bức tranh, đẹp không nói nên lời.
Có đôi khi đứng ở cửa nhìn, hắn cũng không dám đi vào, cảm thấy bản thân không xứng được ở trong một ngôi nhà tốt như vậy.
Có lần Chu Cường đi cùng Chu Kiến đến xem nhà mới, biết căn nhà này đáng lẽ có giá bảy tám mươi vạn nhưng Chu Kiến chỉ tốn có ba mươi vạn là đã mua được, bèn vội vàng hỏi có thể cũng giúp hắn mua một căn hay không.
Chu Kiến cũng không giấu giếm hắn: “Lúc ấy là tình huống đặc biệt, khi đó anh làm việc ở công ty bất động sản, hơn nữa anh ấy có ơn với ông chủ cho nên mới giúp tôi lấy được giá nội bộ, chẳng qua bây giờ anh đã không còn làm nữa, quan hệ giữa anh với ông chủ kia cũng trở nên không tốt lắm, nếu chú muốn mua chỉ có thể ấn định theo giá thị trường.”
“Tôi đã vay ngân hàng hai mươi tám vạn, nửa người hầu như đều đắp vào căn nhà này, nếu chú thật sự muốn mua, tôi kiến nghị chú mua nhà ở bên cạnh nhà xưởng, nhà ở đó rẻ hơn một chút.”
Chu Cường nghe xong không nói lời nào, hắn đương nhiên biết nhà ở bên cạnh nhà xưởng rẻ hơn, nhưng nơi đó vắng vẻ lại không có người ở, trông còn không bằng ở dưới quê, hơn nữa cho dù giá có rẻ thì nhất định cũng là đắt đối với hắn.
Chu Cường làm bên này đã lâu, lần đầu tiên hắn lại cảm thấy bất lực như vậy.
Ngày nào cũng mệt đến chết đi sống lại, làm mãi cũng không thấy xong việc.
Hắn đã có rất nhiều lần hối hận, nếu lúc trước quan hệ giữa hắn và Lê Tiêu không xấu đi, cũng đi theo người nọ về phía Nam, nói không chừng căn nhà của Chu Kiến sẽ là của hắn.
Chu Cường trầm mặc thật lâu.
Qua vài ngày sau, hắn nói lời từ biệt với Lê Tiêu, nói mình không chịu nổi sự vất vả ở đây nên muốn trở về quê.
Trước khi đi, Lê Tiêu cùng với Chu Kiến đưa hắn đến một tiệm cơm ăn cơm, còn đích thân đưa hắn đến ga tàu hỏa.
Lê Tiêu đối đãi với hắn rất tốt, ngoài năm nghìn tiền lương còn tự mình bỏ thêm một nghìn tiền riêng cho hắn, lúc đi còn vỗ vai hắn: “Trở về dùng số tiền này mở một tiệm cơm, tay nghề của chú không tồi, hẳn là có thể kiếm được không ít.”
Chu Cường lập tức tin tưởng, trong lòng Chu Kiến thầm trợn mắt, tài nấu nướng của Chu Cường còn chưa tốt bằng một nửa cậu của hắn lúc trước, thật là một ván bài tốt cũng bị hắn chơi nát bét.
Chu Cường gật đầu, cảm động nhìn Lê Tiêu và Chu Kiến: “Được.”
Không nghĩ tới, trước kia hắn đối xử với Lê Tiêu và Chu Kiến ra sao, bọn họ còn đối xử tốt với hắn như vậy.
Nhịn không được mà nói: “Chúc cho sự nghiệp của hai người sẽ thành công, mọi chuyện thuận lợi, đồ ăn vặt ngày càng được nhiều người biết đến.”
Hắn vẫy tay với bọn họ, xách túi xoay người bước lên xe lửa, lúc lên xe lửa còn quay đầu lại nhìn Lê Tiêu và Chu Kiến vẫn đứng tại chỗ: “Trở về đi.”
Trong lòng có chút chua xót, hắn biết, hôm nay rời đi, hắn và bọn họ hoàn toàn không phải người ở cùng một thế giới.
Đợi không còn nhìn thấy người, Chu Kiến mới tức giận nói: “Anh làm gì mà cho hắn nhiều tiền như vậy chứ? Thật lãng phí.”
Hắn đã sớm bị Chu Cường làm cho thất vọng triệt để, bây giờ mặc kệ người nọ có làm cái gì, hắn cũng không có nổi hảo cảm.
Lê Tiêu xoay người rời đi, bình tĩnh nói: “Cũng đã làm đến mức này rồi, sao không làm cho mọi chuyện đẹp đẽ một chút, đối với ai cũng tốt.”
Sau đó quay đầu nhìn hắn: “Mẹ chú, vợ chú và cả nhà mẹ vợ chú đều đang ở huyện thành, nếu hắn trở về đó nói cái gì cũng có thể cho một nhà chú ăn đủ, nếu có thể sử dụng một chút tiền để giải quyết, vậy cũng không tính là có hại.”
Có đôi khi, một con kiến nho nhỏ cũng có thể làm lay động cả một đại thụ, đó là vì sao những người ở vị trí càng cao thì thoạt nhìn càng hiền hòa.
Không phải bọn họ không biết giận, mà là biết kiềm chế sự nóng giận của mình và giảm bớt những tổn thất không cần thiết.
Giống như Thường Dũng vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày phải chịu tổn thất lớn.
Chu Cường đi không bao lâu, Lê Hân thi tuyển sinh cấp ba xong cũng qua đây, còn đem theo thành tích thi tuyển, cô bé thi rất tốt, đứng thứ ba toàn huyện, trường cấp hai số bốn đã thưởng cho cô bé một ngàn tiền học bổng, giáo viên của trung học phổ thông số một còn cố ý đến trường tìm cô bé.
Sau khi Giang Nhu biết được tin tức này thì vui vẻ không thôi, dẫn cô bé đi chợ mua rất nhiều đồ ăn.
Lúc ăn cơm, Lê Hân rất hiểu chuyện nói: “Chị, em học cấp ba ở huyện cũng khá tốt, lại còn cùng một trường với chị đó.”
Dù sao học cấp ba cũng thường xuyên ở trong trường, lo lắng qua bên này lại gây thêm phiền phức cho chị và anh rể, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Giang Nhu gắp đồ ăn cho em gái: “Trước tiên đừng quyết định, chờ chị thi xong sẽ dẫn em đến trường trung học xung quanh xem thử, có thể ở gần thì nên ở gần vẫn tốt hơn.”
Lê Hân gật đầu: “Dạ.”
Kỳ thật cô bé cũng không muốn cách xa chị mình, cho dù thím Vương rất tốt, bình thường cũng chỉ ăn cùng một bữa cơm chiều, nhưng trong lòng cô bé vẫn cảm thấy câu nệ, luôn có cảm giác thiếu người ta.
Không giống như chị mình, mỗi lần nghĩ đến trong cơ thể hai người chảy cùng một dòng máu, cô bé đều cảm thấy rất yên ổn.
Có Lê Hân ở đây, An An cũng không cần đi theo bố mỗi ngày, thời tiết ở phương Nam nóng sớm, chưa tới mấy ngày, bé con đã bị rám nắng, trên đầu còn có một mảng xanh tím, là mấy hôm trước tự mình té ngã.
Trong lúc Giang Nhu nghiêm túc ôn tập cho kì thi, Lê Hân ở nhà giúp cô trông chừng con gái. Buổi sáng, cục cưng muốn đi ra ngoài dạo, Lê Hân sẽ dẫn bé con đến trường học chơi, An An rất có tinh thần, đi dạo lâu cũng không mệt, chủ yếu là do ở trường đại học rất náo nhiệt.
Trong căn tin số một của trường đại học còn có một cửa hàng tiện lợi, hẳn là Giang Nhu đã đưa bé con đến nên lúc bước vào cửa căn tin, cục cưng túm áo dì út đòi đi cửa hàng tiện lợi, trong miệng cứ nhắc mãi “Mua kẹo”.
Còn biết bỏ tiền ra mua.
Lê Hân bèn mua cho An An một cây kẹo mút.
Sau đó, hai người ngồi ở bàn ăn trong căn tin đợi Giang Nhu đến.
Bé con còn rất hiếu thảo, thấy mẹ đi đến, liền lấy cây kẹo đang ăn dở trong miệng ra đưa cho Giang Nhu ăn.
Bên trên còn dính một lớp nước miếng.
Giang Nhu dở khóc dở cười, xoa đầu nhỏ của con gái: “Con ăn đi.”
Bé cưng còn không chịu, giơ cây kẹo lên đưa vào miệng Giang Nhu.
Giang Nhu đành phải cúi đầu giả vờ nếm một miếng: “Ngon lắm, cảm ơn bé yêu An An.”
Cục cưng hài lòng, vui vẻ nhét cây kẹo trở lại trong miệng.
Lê – mua kẹo – Hân bên cạnh lại không có được sự chia sẻ này.
Sau khi thi xong, Giang Nhu đưa Lê Hân đến nhà mới xem thử. Phòng ngủ của Lê Hân cũng là do Giang Nhu bố trí, giường sắt màu trắng kiểu công chúa, bên trên treo màn lụa màu vàng nhạt, chăn trên giường còn chưa được trải ra, nhưng cũng có vài cái gối ở đầu giường.
Trong phòng có tủ quần áo, bàn trang điểm, còn có bàn làm việc cạnh cửa sổ, cả căn phòng đều đi theo phong cách thiếu nữ.
Lê Hân vừa nhìn đã thấy thích: “Đây là phòng của em sao?”
“Đúng vậy.”
An An còn nắm tay dì út, muốn cô bé đi xem phòng mình.
Phòng của An An còn đáng yêu hơn, trên bức tường ở đầu giường là cây kẹo mút khổng lồ nhiều màu sắc cùng với mấy chiếc nơ con bướm, giường rất thấp, làm theo kiểu tatami, thuận tiện cho bé con leo lên.
Phòng của bé con lớn hơn một chút, gần cửa sổ có đặt thảm và sofa nhỏ, còn có kệ sách được khảm vào tường.
Có thể ngồi trên đó chơi đồ chơi.
Giang Nhu định chờ con gái lớn lên sẽ sửa phòng lại.
An An rất thích chiếc sofa nhỏ kia, có thể trực tiếp ngồi lên.
Lê Hân mỉm cười: “Thật đáng yêu.”
An An cho rằng dì út thích, còn kéo cô bé đến ngồi cùng.
——
Buổi tối, Lê Tiêu không trở về ăn cơm, chờ sau khi Giang Nhu dỗ An An ngủ xong thì hắn mới trở về, rón rén đi tắm rửa sạch sẽ rồi bò lên giường.
Giang Nhu đã sắp ngủ đến nơi mà hắn vẫn còn ôm hôn cô, có đẩy mấy lần cũng đẩy không được, sau đó đưa tay sờ cằm hắn, râu đã mọc lúng phúng.
Dường như hắn cảm thấy hơi ngứa nên bật cười thành tiếng, sau đó vùi mặt vào cổ cô mà hôn.
Bây giờ đổi lại là Giang Nhu thấy ngứa, nhịn không được mà nói: “Anh nặng quá đi.”
Người đàn ông không lên tiếng, nâng chân cô lên.
Sau khi kết thúc, Lê Tiêu từ phía sau ôm lấy cô, Giang Nhu cảm thấy có hơi nóng nên dịch vào phía trong nhưng người nọ cũng không buông ra.
Lê Tiêu sau lưng nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh gặp phải Triệu Vân, chị ta nói đã lâu không gặp em, muốn thứ bảy này mời em đi ăn một bữa cơm.”
Lúc ấy Triệu Vân đang đi dạo phố với chị gái của Thường Dũng nên mới cố ý nói như vậy.
Giang Nhu nghe xong không hiểu lắm, quan hệ giữa cô với Triệu Vân hình như cũng đâu có tốt lắm, cái gì gọi là đã lâu không gặp, rõ ràng đã gặp nhau mấy lần, lần cuối cùng là mấy tháng trước.
“Có phải chị ta tìm em có chuyện gì hay không?”
Lê Tiêu tiến đến bên tai cô nói: “Còn có thể có chuyện gì? Là chuyện của Thường Dũng, nếu chị ta hỏi em tình huống của Thường Dũng, em cứ việc nói thẳng, đến lúc đó chị ta chắc chắn sẽ giúp chuyện trường học cho em gái em, chúng ta không lỗ.”
Giang Nhu nghe được lời này, trong lòng liền rõ ràng: “Thường Dũng làm sao vậy?”
Lê Tiêu cười lạnh một tiếng: “Thường Dũng không thông minh bằng vợ gã, tự cho là mình giỏi giấu giếm, kỳ thật trong lòng vợ gã biết rất rõ, mời em ăn cơm hẳn là muốn xác nhận lại một chút, nếu chị ta hỏi em, em chỉ cần nói trong bụng ả đàn bà bên ngoài kia là con trai.”
Giang Nhu đột nhiên xoay người qua: “Làm sao đấy, anh phát hiện cái gì sao?”
Lê Tiêu hôn lên môi cô một cái, sau đó khẽ “ừ” một tiếng: “Hẳn là lần chúng ta đi bệnh viện đụng phải, gã tự mình nói, ả đàn bà kia cũng đắc ý không thôi, còn muốn đổi một căn nhà lớn hơn.”
Giang Nhu bị làm cho ghê tởm không nhẹ, còn nhớ lần trước đụng mặt, Thường Dũng đứng trước mặt cô làm trò nói này nói nọ, hình như còn khuyến khích Lê Tiêu đi ra ngoài tìm phụ nữ, cho dù ngày mai Triệu Vân không giúp Lê Hân thu xếp chuyện trường học thì cô cũng sẽ nói.
Tên đàn ông này quá đáng ghét.
Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu: “Cho dù có biết thì cũng có thể làm cái gì bây giờ?”
Cô đã từng nghe qua nhiều chuyện giống như vậy, cuối cùng phần lớn phụ nữ đều không giải quyết được gì, để đàn ông ở bên ngoài tiếp tục ngoại tình.
Lê Tiêu không bi quan như cô, hắn nhẹ nhàng nói: “Cũng không ở nhà làm nội trợ, trong kinh doanh anh sợ nhất chính là gặp phải người như chị ta, khi hai bên hợp tác với nhau thì còn tốt, nếu là đối thủ, nhất định sẽ nhân lúc em bị bệnh mà lấy mạng em, hơn nữa còn là một chiêu trí mạng, làm cho người ta giờ nào phút nào cũng phải cảnh giác cao độ.”
“Em đừng nhìn bề ngoài chị ta tươi cười lại dễ gần, Thường Dũng thậm chí không có nổi một nửa thủ đoạn của chị ta, không tin cứ chờ mà xem, ngày mà Thường Dũng phải khóc còn ở phía sau.”
Thường Dũng đi được đến ngày hôm nay không thiếu công chị ta đứng phía sau bày mưu tính kế, bằng không chỉ một mình Thường Dũng làm sao đối phó được với hai đứa con trước của anh rể gã và còn cả cô em chồng kia nữa?
Giang Nhu không nghĩ tới Lê Tiêu đánh giá cao Triệu Vân như vậy.
Ngày hôm sau, Giang Nhu ở nhà nhận được điện thoại của Triệu Vân, sau đó hẹn đến một nhà hàng Tây ăn cơm.
Giang Nhu cũng dẫn theo Lê Hân và An An, đến nhà hàng, cô để hai người ngồi ở bàn cạnh cửa, gọi hai món tráng miệng và một ly đồ uống, còn mình thi đi đến bàn của Triệu Vân.
Triệu Vân đang ngồi cạnh cửa sổ, cô ấy đã sớm thấy Giang Nhu bước vào, còn vẫn luôn nhìn theo, chờ cô lại đây mới mỉm cười chào hỏi: “Mau ngồi đi, chị cũng vừa mới đến, không biết em thích uống cái gì nên gọi cho em một ly cà phê thêm đường.”
Giang Nhu gật đầu: “Có thể.”
Sau khi Giang Nhu ngồi xuống, Triệu Vân liếc nhìn Lê Hân và An An ngay cửa, cười nói: “Em gái em thật là càng lớn càng xinh đẹp, năm nay vừa thi tuyển sinh cấp ba xong đúng chứ? Thành tích thế nào?”
Giang Nhu cười nói: “Cũng khá tốt.”
“Vậy là tốt rồi, còn nhớ chuyện năm ngoái chị đã nói với em hay không? Trường phụ thuộc rất tốt, bạn của chị dạy học ở đó, ba chị trước đây cũng từng là giáo viên ở đó, nhưng mấy năm trước đã về hưu, nếu thành tích của em gái em tốt, muốn vào cũng không khó.”
Triệu Vân đã hoàn toàn nói trắng ra.
Giang Nhu cũng không ngu ngốc, mặc dù chất lượng giảng dạy của trường trung học số một ở huyện cũng tốt nhưng vẫn không thể so sánh với ở đây, hơn nữa Lê Hân càng lớn càng xinh đẹp, để một mình cô bé ở huyện Giang Nhu ít nhiều cũng có chút không yên tâm.
Nếu cô đã chọn làm người giám hộ của Lê Hân, vậy cũng phải gánh trách nhiệm tương ứng, cố hết sức mang lại những gì tốt đến cho cô bé.
Suy nghĩ một chút, cô nói: “Quy trình xin vào trường phụ thuộc thế nào? Thành tích thi tuyển sinh cấp ba của em gái em năm nay cũng không tệ lắm, đứng thứ ba toàn huyện, tổng điểm là 750, con bé thi được 716.”
Triệu Vân vừa lòng gật đầu: “Vậy quả thật không tồi, với thành tích này, cho dù không có chị con bé cũng có thể thi vào, chỉ là thủ tục có hơi phiền phức, nếu em tin tưởng chị, mấy ngày nữa chị sẽ đưa con bé đến trường làm mấy bài kiểm tra.”
Giang Nhu do dự sau đó gật đầu: “Được, vậy làm phiền chị.”
Đúng lúc này, phục vụ bưng đồ ăn lên, Triệu Vân gọi năm món ăn tinh xảo, rất đẹp mắt, nhưng khẩu phần không nhiều lắm.
Vừa nãy gọi bánh ngọt và đồ uống cho Lê Hân và An An, Giang Nhu đã phát hiện đồ ăn ở nhà hàng này rất đắt.
Nhịn không được mà nghĩ thầm, nhà Thường Dũng hẳn là rất giàu có.
Triệu Vân không động đũa, mà là uống một ngụm cà phê, sau đó mới mở miệng: “Chị cũng không vòng vo, hôm nay mời em tới ăn cơm chủ yếu là muốn hỏi một chút về chuyện của chồng chị. Đã mấy ngày rồi chị không nhìn thấy anh ấy, nghĩ đến Lê Tiêu ngày nào cũng chạy tới chạy lui bên ngoài, chắc hẳn là biết nhiều hơn chị, không biết Lê Tiêu có kể cho em nghe chuyện gì hay không?”
Giang Nhu không nghĩ tới Triệu Vân sẽ hỏi thẳng như vậy, bèn ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Triệu Vân cười cười: “Không sao, em cứ nói thẳng là được, chị đã sớm biết anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài, chỉ là gần đây có chút không giống, thường xuyên không trở về nhà, cho nên mới nhịn không được mà đến đây hỏi một chút.”
Giang Nhu không biết nên mở miệng thế nào, cô mím môi, do dự nói: “Lần trước em và Lê Tiêu đến bệnh viện đã nhìn thấy giám đốc Thường đưa một người phụ nữ đến đó.”
Nghe được lời này, sắc mặt Triệu Vân trở nên trắng bệch.
Giang Nhu cảm thấy lời kế tiếp có chút tàn nhẫn, hạ thấp giọng nói: “Em nghe Lê Tiêu nói, đã kiểm tra được trong bụng người phụ nữ đó là con trai.”
Phía đối diện, bàn tay đang cầm ly của Triệu Vân khẽ run lên, đặt mạnh xuống bàn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cô ấy dùng sức cắn quai hàm, gân xanh trên cổ nổi lên, hơi thở trở nên dồn dập.
Một hồi lâu cũng không nói chuyện, bầu không khí trên bàn cơm có chút ngưng trệ, Giang Nhu nghe thấy giọng sữa trong trẻo của An An cách đó không xa, cũng không biết nói gì, cục cưng cười khanh khách.
Tiếng cười ngây thơ đáng yêu.
Triệu Vân dường như bị tiếng cười này lây nhiễm, cả người dần dần khôi phục lại, chẳng qua hốc mắt có chút ửng đỏ, cô ấy hít sâu một hơi, quay đầu vội vàng lau nước mắt, cố gắng gượng cười nói: “Để em chê cười rồi.”
Giang Nhu lắc đầu.
Triệu Vân nhìn về phía An An, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Khi biết anh ta ngoại tình, chị đã cảm thấy như cả bầu trời đều sụp đổ, sau đó lại quy nguyên nhân là do tiền. Lúc còn chưa có tiền, một nhà bốn người bọn chị sống một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc, là tiền đã hủy hoại gia đình chị, nhưng chị hiểu rõ, không riêng gì Thường Dũng không thể quay về cuộc sống nghèo khó trong quá khứ, chị cũng không thể quay về, cho nên chị mới lựa chọn nhẫn nhịn.”
“Trước kia anh ta đã nói con gái là tốt nhất, anh ta thích con gái, nhưng hiện tại, thật là buồn cười…”
Triệu Vân cầm túi xách đứng lên: “Hôm nay cảm ơn em, chị sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện của em gái em.”
Người nọ đi ra ngoài, đi được vài bước lại đột nhiên quay đầu, dừng một chút rồi nói: “Thật tình nhắc nhở em một câu, trông chừng người đàn ông của em cho cẩn thận, hiện tại là tốt, nhưng về sau thật không dám chắc.”
Giang Nhu gật đầu: “Được.”
Triệu Vân rời đi, dáng lưng thẳng tắp.
Người đi rồi, Giang Nhu vẫy tay gọi Lê Hân, bảo cô bé đưa An An lại đây, đồ ăn vẫn còn nguyên, không thể lãng phí.
Lê Hân ôm An An lại đây, miệng của bé con dính một màu đen thui.
Giang Nhu tiếp nhận con gái, cắt thịt bò cho cục cưng ăn.
Lê Hân quay lại lấy bánh kem và đồ uống dang dở qua đây, sau đó ngồi xuống đối diện Giang Nhu: “Chị, thím vừa rồi không có chuyện gì chứ?”
Cô bé còn nhớ lúc gặp người nọ trong siêu thị, đối phương còn trêu ghẹo mình, tính tình người nọ cũng tốt, chân tay vụng về cũng không nói gì, trái lại còn an ủi cô bé.
Đối với lòng tốt của người khác, cho dù chỉ là một chút, Lê Hân đều ghi tạc trong lòng.
Giang Nhu vốn dĩ không muốn nói, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và sạch sẽ của cô bé, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn nói lại chuyện của Triệu Vân.
Lê Hân nghe xong tỏ vẻ chán ghét: “Chồng thím ấy quá ghê tởm, đàn ông đều không phải thứ gì tốt.”
Nói xong dường như nghĩ tới cái gì: “Trừ anh rể ra.”
Giang Nhu mỉm cười, sớm biết cô bé sẽ nói như vậy: “Không thể nhìn nhận vấn đề như vậy, cũng có rất nhiều người phụ nữ không tốt. Chị nói với em chuyện này là muốn em chú ý một chút, sau này tìm đối tượng phải nhìn nhận cho kĩ, không cần lấy chuyện đối xử tốt với em làm tiêu chí duy nhất, anh ta có thể đối tốt với em, cũng có thể đối tốt với người khác, nhân phẩm phải được đặt lên hàng đầu, cẩn thận quan sát từ cách anh ta đối nhân xử thế. Nếu như vẫn chọn sai cũng không phải sợ, kịp thời bứt ra, không cần đặt tuổi xuân ở sai người.”
Lê Hân trầm ngâm gật đầu.
——
Giang Nhu thấy An An hiện tại nói chuyện càng ngày nhanh nhẹn, cũng không biết nên dạy cái gì, dứt khoát dạy cục cưng ngâm thơ Đường mỗi ngày, trí nhớ của bé con rất tốt, dù không biết chữ, nhưng Giang Nhu chỉ cần dạy hai lần là bé cưng có thể nhớ rõ.
Giang Nhu nghĩ thời điểm này năm sau con gái cũng sẽ đi học mẫu giáo, dứt khoát cũng dạy một ít tiếng Anh đơn giản.
Bé cưng ngoan ngoãn học theo, sau khi học xong còn khoe với bố.
Lúc trước Lê Tiêu cũng học tiếng Anh từ Giang Nhu, chỉ là sau đó lại quá bận rộn để tiếp tục học, hơn nữa hắn là người sĩ diện, ngại mở miệng nói chuyện trước mặt Giang Nhu.
Dù sao tiếng Anh cũng là một ngôn ngữ, nếu không thực hành thì có học cũng vô dụng, cho nên hiệu quả không tốt lắm.
Nhưng An An không giống hắn, tuy rằng bản tính của cục cưng có hơi nhút nhát, nhưng Giang Nhu đã dạy dỗ con gái rất tốt, bây giờ An An cũng được xem như một bạn nhỏ tự tin, Giang Nhu cũng bảo bé con đọc theo, ngay cả khi phát âm không chuẩn, cục cưng cũng sẽ nghiêm túc đọc, học được từ mới sẽ nói với bố và dì út.
Mỗi ngày khi Lê Tiêu trở về, An An còn lôi kéo hắn ngâm thơ, lấy mấy bức tranh mình vẽ ban ngày cho hắn xem.
Trên tờ giấy tập màu trắng có mẹ diện mạo kì quái, có dì út mặc váy, hai người nắm tay cục cưng ở giữa, còn về phần bố, đang bay trên bầu trời góc bên phải.
Hỏi bé con là tại sao, cục cưng nói vì bố là siêu nhân.
Lê Tiêu còn chưa kịp vui mừng.
Giang Nhu không chút nể mặt châm chọc: “Rõ ràng là không có chỗ để vẽ.”
Bé cưng ngẩng đầu cười ngọt ngào với bố: “Bố đừng giận, An An vẽ cho bố.”
Nói xong thì đi vào phòng lấy bút, vẽ cho Lê Tiêu một bức ở mặt sau tờ giấy, còn vẽ Giang Nhu bên cạnh, bé con vẽ rất nhiều hoa trên đầu Giang Nhu, trong miệng cứ bi ba bi bô mãi “Bố mẹ kết hôn”.
Buổi tối, Lê Tiêu cẩn thận gấp bức tranh do con gái cưng vẽ đem cất.
Giang Nhu đã nhìn quen cảnh này, dù sao ở trong mắt Lê Tiêu, An An có làm cái gì cũng là tốt nhất.
Trước đó Triệu Vân đã nhắc cô trông chừng Lê Tiêu, khi đó cô đã nghĩ có giám sát chặt chẽ cũng vô dụng, loại chuyện này hoàn toàn là dựa vào tự giác, suy nghĩ của cô vẫn luôn rất rõ ràng, nếu phạm vào sai lầm mang tính nguyên tắc thì phải dừng lại kịp thời để tránh bị tổn thương.
Trước đây cô không hiểu Triệu Vân, cảm thấy không cần phải luôn không ly hôn làm bản thân cảm thấy ghê tởm, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy, có lẽ Triệu Vân không chỉ là vì tiền, cũng có khả năng là do còn tình cảm với Thường Dũng, hy vọng gã có thể trở về với gia đình.
Giống như bây giờ, nếu bắt cô và Lê Tiêu ly hôn, trong lòng cô sẽ luyến tiếc, luyến tiếc dáng vẻ hắn đặt cô và con gái trong lòng, loại cảm giác được người ta yêu thương thật là làm cho người ta nghiện.
Lê Tiêu trở lại trên giường, hắn ôm lấy Giang Nhu, hỏi khi nào Lê Hân đi học?
An An nằm bên trong đã ngủ, Giang Nhu nhỏ giọng nói: “Phải huấn luyện quân sự ba mươi ngày, ngày hai mươi tháng tám sẽ lên đường.”
“Ừ, hôm đó anh sẽ dành thời gian lái xe đưa mọi người đến đó.”
Giang Nhu tìm một tư thế thoải mái trong lồng ngực hắn: “Được, chúng ta thuận tiện qua nhà trẻ bên cạnh xem thử, nghe nói cơ sở vật chất ở đó không tồi, sang năm An An nhà chúng ta cũng phải đi học.”
Nghe đến đó, trong lòng Lê Tiêu có chút khó chịu: “Sao lại lớn nhanh như vậy chứ, cảm giác như mới vừa được sinh ra.”
Giang Nhu nghe xong buồn cười: “Cũng đã gọi anh là bố lâu như vậy rồi, còn mới được sinh ra gì chứ?”
Lê Tiêu cười không nổi, quay đầu nhìn bóng người nhỏ bé nằm nghiêng bên trong, không nhịn được mà duỗi tay chọc sau lưng con gái.
Giang Nhu muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, nghe thấy bé con rì rầm hai tiếng rồi đột nhiên ngồi dậy. Sau đó, cục cưng ngơ ngác quay đầu lại nhìn, mơ hồ kêu một tiếng: “Mẹ.”
Giang Nhu tức giận trực tiếp đẩy người ra.
Lê Tiêu ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: “Anh không nghĩ con bé tỉnh nhanh như vậy.”
Giang Nhu lười phản ứng hắn, buổi tối đều là do cô dỗ An An ngủ, trong lòng cô rất rõ ràng, cho dù là đã ngủ say thì cũng rất dễ dàng tỉnh lại.
Trực tiếp dẫm một chân lên bụng hắn, bế An An bên trong lên nằm xuống dỗ một lần nữa.
Lê Tiêu bị dẫm đến nhe răng, cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì vừa ngủ một giấc, bé con rất có tinh thần, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ.
Ngày hai mươi tháng tám, Lê Tiêu lái minibus chở cả gia đình đến trường trung học phổ thông phụ thuộc.
Trước cổng trường cấp ba phụ thuộc đã có rất nhiều phụ huynh cùng học sinh mới, Giang Nhu ôm con gái xuống thì nhìn thấy Triệu Vân, bên cạnh Triệu Vân là hai bé gái và nam sinh cao lớn.
Giang Nhu đã từng gặp nam sinh đó, chính là con trai của chị gái Thường Dũng với chồng cũ, năm nay hẳn là học lớp mười hai.
Triệu Vân cũng nhìn thấy gia đình Giang Nhu, trực tiếp dẫn người đi qua, đến gần liền mỉm cười chào hỏi: “Cả nhà cùng đến đây luôn sao?”
Giang Nhu cười nói: “Cũng không biết mang theo cái gì, cho nên mang nhiều một chút.”
Triệu Vân nhìn Lê Tiêu lấy chăn và những thứ khác trên xe xuống, trong lòng có chút hâm mộ, cho dù chồng cô ấy trước kia cũng không ân cần như Lê Tiêu vậy, tạm gác công việc trong tay chỉ vì đưa con đến trường, huống chi đối phương còn chỉ là cô em vợ.
Cô ấy nói với Giang Nhu: “Trước tiên hãy đưa con bé đi báo danh, giáo viên sẽ đứng chờ ở cửa, đóng tiền và nhận phòng kí túc xá xong thì có thể trực tiếp qua đó, nhớ đến sớm một chút mới có cơ hội giành được giường tốt.”
Giang Nhu gật đầu, để Lê Hân đi báo danh trước, cô và Lê Tiêu thu dọn đồ đạc phía sau.
Lê Hân nhanh chóng đi về hướng cổng.
Nam sinh bên cạnh Triệu Vân chủ động đi theo Lê Hân, đưa cô bé đi báo danh.
Giang Nhu cùng với Lê Tiêu lấy bình nước nóng từ trong xe ra, Triệu Vân thấy vậy cười nói: “Đem cũng nhiều thật, con gái lớn của chị năm nay cũng học lớp mười, chị còn định lát nữa đưa con bé đi mua đây. Đúng rồi, chút nữa cùng ăn một bữa cơm đi.”
Giang Nhu cười trả lời: “Những thứ này trong nhà đều có, cho nên cũng không muốn tốn tiền mua.”
Sau đó lại nói: “Lát nữa vợ chồng em định đưa An An đến trường mẫu giáo gần đây xem thử, sang năm con bé cũng phải đi học rồi, lần sau đi.”
Triệu Vân cũng chỉ thuận miệng nói, cũng không thật sự muốn ăn cơm: “Vậy cũng được, lần sau có rảnh lại hẹn.”
Thấy bọn họ đem nhiều đồ, chủ động tiến lên xách phụ.
Giang Nhu cười nói cảm ơn. An An được Giang Nhu để xuống đất, ngoan ngoãn túm áo mẹ, cũng quay đầu nói cảm ơn.
Triệu Vân chú ý thấy Lê Tiêu cầm đi chiếc xô đựng sách trong tay Giang Nhu, đưa cho cô xách mấy cuộn giấy nhẹ nhàng.
Lúc trao đổi, Giang Nhu giơ tay lau mồ hôi trên trán cho người kia, sau đó lau tay lên ngực hắn, người đàn ông mỉm cười, Giang Nhu cũng mỉm cười.
Làm cho ai nhìn vào cũng biết tình cảm của vợ chồng họ rất tốt.
Cô con gái nhỏ bên cạnh Triệu Vân cũng nhìn thấy, nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi mẹ: “Vì sao ba không cười với mẹ?”
Tim Triệu Vân đau nhói, cô ấy không thể trả lời câu hỏi này.
Kỳ thật trước kia cũng cười, chỉ là khi có người tới thì nụ cười lập tức tắt.
Sau khi vào trường đợi một lúc, Lê Hân nhận được quân phục và số phòng kí túc xá, phòng 305 kí túc xá nữ.
Kế đó là cùng đi xem phòng ngủ, trong phòng đã có một nữ sinh, đối phương chọn chiếc giường cạnh cửa sổ, Giang Nhu để Lê Hân chọn chiếc giường bên kia, xong xuôi hết thảy, Giang Nhu mới nói lời tạm biệt, trước khi đi Giang Nhu cũng không quên nhắc Lê Hân chống nắng.
Lê Hân ôm An An cười, sau đó quyến luyến hôn mấy cái lên má cục cưng.
An An cười khanh khách rồi trốn sau lưng mẹ.
Lê Tiêu lái xe đưa Triệu Vân đến siêu thị gần đó, sau khi tạm biệt mới lái xe trở lại trường mẫu giáo gần đó.
Trường mẫu giáo còn chưa khai giảng, sân trường vắng tanh, nhưng từ bên ngoài cổng sắt có thể nhìn thấy bên trong tràn ngập dáng vẻ trẻ thơ, lớp học có hình nấm nhỏ, khu vực cổng vào rộng rãi có đầy đủ thiết bị trò chơi, bập bênh, cầu trượt, xích đu…
Bé cưng nhìn đến mê mẩn, dáng người cục cưng nhỏ nhắn, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lan can cổng sắt, còn thò đầu nhìn vào, nhìn một hồi cả người cũng chui tọt vào trong.
“…”
Giang Nhu bật cười, dứt khoát cũng nghiêng người chui vào, có hơi chật so với cô, cũng may cô mặc không nhiều quần áo lắm, dùng tí sức đã có thể vào được.
Chỉ là làm khó cho Lê Tiêu, hắn thử mấy lần, thật sự là chen vào không được, cuối cùng dứt khoát bò lên trên song sắt nhảy xuống.
An An nhìn thấy còn “Wow” một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh khen: “Bố ơi, bố siêu lợi hại.”
Lê Tiêu còn đắc ý phủi tay: “Chút chuyện nhỏ.”
Giang Nhu dẫn An An đi chơi cầu trượt và bập bênh một lúc, sau đó hỏi: “Vui không con? Sang năm đưa con tới đây chơi được không?”
An An không cần suy nghĩ đã nói: “Mẹ, bố, cùng nhau đi.”
Giang Nhu dỗ dành con gái: “Chỉ có bé ngoan mới có thể tới nơi này, mẹ với bố không có ngoan như An An, cho nên không thể tới.”
An An nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói: “An An ngoan nhiều một chút, vậy mẹ sẽ có thể tới.”
Cách đó không xa, Lê Tiêu nghe xong nhịn không được mà hỏi: “Vậy bố đâu?”
An An nghiêm túc nói: “Bố không ngoan bằng mẹ, An An không giúp được bố.”
“…”
Giang Nhu nhìn khuôn mặt nghiêm túc dễ thương của con gái, trực tiếp cười thành tiếng, cảm thấy cục cưng thật là quá đáng yêu.