Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 3: Không có hứng thú



Edit by Sel
Trực tiếp đối diện với kẻ đã “giết” mình đêm qua, Nặc Nặc mới biết tâm lí của cô còn chưa đủ chắc chắn.
Đêm qua ít ỏi vài câu đối thoại, Nặc Nặc đã hiểu được tính âm tình bất định của nam chính.
Câu trước hắn còn khen cô xinh đẹp, câu sau lại trực tiếp bảo cô đi tìm chết. Thế giới trong cuốn tiểu thuyết này vốn thiên vị hắn, ngay cả nữ chính, cũng bị hắn ngược thân ngược tâm, cuối cùng mới vất vả happy ending.
Hơi thở của người đàn ông rất có cảm giác áp bách, mùi thuốc lá nhạt nhẽo quanh quẩn lại đây.
Cô an ủi chính mình, mày là Tống Nặc Nặc, Tống Nặc Nặc!
Tống Nặc Nặc không phải dạng này.
Tống Nặc Nặc ương bướng, rạng rõ, ánh mắt của cô hẳn là phải bình đạm trấn tĩnh. Huống chi trước mặt nhiều người như vậy, hắn sẽ không dám giết cô.
Nặc Nặc trấn tĩnh một chút, không hề run rẩy nữa.
Cô ngẩng đầu lên, thẳng tắp đụng phải đôi mắt của hắn.
Khuôn mặt Cừu Lệ không có biểu tình, đôi mắt hơi mị mị, trước mắt là một gương mặt làm hắn hơi thất vọng.
Bình tĩnh mà xem xét, thật ra chủ nhân của gương mặt này lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng mà tóm lại không hợp gout của hắn, không hợp chỗ nào Cừu Lệ cũng không nói lên được.
Phảng phất giống như cô có thể càng đẹp hơn nữa, rồi lại không hiểu sao lại nhạt nhoà như vậy.
Nặc Nặc nhìn hắn, khẩn trương muốn chết.
Cừu Lệ cười nhạt một tiếng, phát hiện cặp mắt kia có chút ý tứ, rực rỡ lung linh, ướt dầm dề. Cố tình tỏ vẻ “Không sợ”, chỉ kém ở trong ánh mắt viết thêm một dòng chữ “tôi rất đáng sợ đó nha”.
Nhưng mà rốt cuộc hắn cũng không có lý do gì để bắt nạt một cô gái nhỏ cả.
Cô mới bao lớn?
Chắc còn chưa thành niên, ít hơn hắn hẳn 10 tuổi, nhìn mềm mại ngoan ngoãn muốn chết.
Đột nhiên Cừu Lên không có hứng thú, vòng qua cô đi vào trong. Đám cậu ấm kia cũng theo thứ tự đi vào.
Mùi nước hoa từ đâu bay tới, ánh mắt Nặc Nặc vừa chuyển, thì thấy phía sau nhóm phú nhị đại kia còn có một người phụ nữ nữa.
Người phụ nữ đi một đôi giày cao gót màu rượu đỏ, mặt mày đều ẩn chứa phong tình.
Cô ta thấy Cừu Lệ đối với Nặc Nặc có chút hứng thú, ánh mắt cũng theo đó mà dừng ở trên người Nặc Nặc, mang theo chút nghiền ngẫm dò xét.
Tống Nặc Nặc mười bảy tuổi, lớn lên không tồi, nhưng cũng không tính là tuyệt sắc.
Nặc Nặc ôm hộp quà, tránh ánh mắt của cô ta.
Nặc Nặc đoán, đây chính là nữ phụ bi kịch nhất trong sách – Trần Thiến.
Gia thế của Trần Thiến không tồi, thủ đoạn cũng vô cùng cao siêu.
Nếu Nặc Nặc được gọi là vật hi sinh thì Trần Thiến chính là nữ hai.
Sắp đặt cho nữ chính lên giường với người khác, tạo ra các loại hiểu lầm, Trần Thiến đều làm hết.
Nhưng kết cục của Trần Thiến thảm hại hơn. Phải nói là nữ phụ yêu nam chính tất cả đều có kết cục bi thảm, không phải bị thay phiên cưỡng hiếp thì cũng bị thọc chết, hoặc là ngồi tù rồi nhiễm bệnh……
Nghĩ vậy, ánh mắt của Nặc Nặc lại dừng ở trên người Cừu Lệ đứng cách đó không xa.
Người đàn ông này này…… có đánh chết cô cũng không muốn dính vào.
Còn đang mải suy nghĩ, Tống Chiêm đã đẩy cô một cái, thấp giọng nói: “Mau đi, đem hộp quà tặng cho Cừu thiếu.”
“……” Nặc Nặc muốn khóc.
Cừu Lệ vừa rồi lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Hiện tại hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen xuống lầu, cổ áo cởi bỏ hai viên nút thắt, ánh mắt nhạt nhẽo, có loại khí chất không nói nên lời.
Người muốn nịnh hót hắn rất nhiều, nhưng là xét thấy tính tình của hắn quá kì quái nên không ai dám đi.
Cừu Lệ gác chân ngồi ở trên sô pha, chỉ có mấy người ngày thường có giao tình không tồi với hắn mới dám ngồi cùng.
Nặc Nặc cũng sợ, cắn môi nói: “Ba, người khác cũng chưa đi, con đi đến nhỡ đâu ngài ấy tức giận thì làm sao bây giờ?”
Tống Chiêm hận sắt không thành thép, ngày thường lá gan của đứa con gái này lớn đến nỗi muốn thọc trời, hiện tại còn biết sợ hãi: “Không đâu, chỉ cần ngài ấy nhìn thấy thứ này sẽ hiểu thôi mà.”
Nặc Nặc không có cách nào, đành phải căng da đầu đi qua.
Trên bàn trà có một chai rượu vang trống không đang bị xoay tròn ở giữa.
Trong nháy mắt chai rượu dừng lại, Nặc Nặc đã đi tới trước mặt Cừu Lệ.
Vỏ chai rượu lảo đảo lắc lư, cuối cùng chỉ về phía Cừu Lệ.
Mọi người cười vang nói: “Haha, vận may của Cừu thiếu không được tốt lắm nhỉ?”
Cừu Lệ không nói chuyện, hắn lười biếng nâng mắt lên nhìn Nặc Nặc ở trước mặt mình.
Hiển nhiên là cô không biết bọn họ đang làm cái gì, biểu tình có chút mờ mịt, không biết tiến hay lùi, sợ quấy rầy đến họ, vì thế cứ xấu hổ mà đứng ở nơi đó.
Thiếu nữ mưởi bảy tuổi, góc váy trắng tinh. Một bộ thuần khiết đến làm người muốn hủy diệt.
Cừu Lệ một tay để trên môi: “Làm cái gì?”
Chớp mắt một cái mọi người đều trở nên yên tĩnh, hứng thú dào dạt nhìn Nặc Nặc.
Nặc Nặc đón nhận ánh mắt của hắn với tâm trạng vô cùng khẩn trương, theo bản năng nhỏ giọng mở miệng: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tay cô trắng trắng thon thon, đem hộp quà đưa đến trước mặt hắn.
Trương Thanh Đạc ồn ào: “Anh Lệ, tín vật định tình kìa, mau nhận đi.”
Mặt Nặc Nặc cương cứng, hết trắng lại hồng, vội vàng nghiêm túc bổ sung nói: “Quà sinh nhật.”
Giọng nói của cô mềm mụp, đôi mắt ướt dầm đê đầy chân thành.
Cừu Lệ ý vị không rõ nhìn cô một cái, tùy tay lấy hộp quà kia mở ra.
Sau đó cười nhạo một tiếng.
Nặc Nặc lặng lẽ nhìn cái hộp đó, vừa liếc mắt một cái, chân cô đã mềm nhũn.
Bên trong để một khẩu súng, nhìn rất có cảm giác niên đại.
Cừu Lệ không chút để ý, lấy khẩu súng ra, híp híp mắt, nhắm ngay vào đầu Nặc Nặc: “Họ Tống?”
Nặc Nặc muốn khóc lớn.
Chắc chắn trên đời này không có ai xui xẻo giống như cô! Không có ai cả!
Cô nhịn xuống sợ hãi, miễn cưỡng gật gật đầu.
“Tên là gì?”
“Nặc Nặc.” Thời điểm cô nói hai chữ này, giọng mũi nhợt nhạt, giống như đang triền miên.
Có chút đáng yêu.
Cừu Lệ cười, lặp lại một lần: “Nặc Nặc.”
Nặc Nặc nhìn hắn, chỉ kém muốn quỳ xuống. Cô muốn chạy, không muốn tới có được không?! Cô chỉ sợ Cừu Lệ khen một câu, Nặc Nặc, cái tên không tồi, có thể đi chết rồi.
Nhóm cậu ấm chung quanh lựa chọn mù mắt coi như không thấy Cừu Lệ dùng súng chỉ vào đầu Nặc Nặc, Trương Thanh Đạc kinh hô: “Đm, là súng à?!”
Cũng không phải súng hiện đại mà là súng của thời dân quốc.
Cừu Lệ liếc Nặc Nặc một cái, chậm rì rì thả khẩu súng vào bên trong hộp.
Tay chân Nặc Nặc đã cứng đờ.
“Lại đây.”
Nặc Nặc máy móc đi qua.
Trương Thanh Đạc ngồi đối diện nhướng mày: “Lệ ca, anh chọn cô ấy?”
Sắc mặt Trần Thiến không mấy tốt đẹp.
Cừu Lệ không để ý đến bọn họ.

Trò chơi của đám người này tuy ác liệt nhưng cũng rất thú vị, miệng chai rượu chỉ vào ai, thì người đó phải tìm một người khác giới để hôn một phút đồng hồ.
Nặc Nặc cũng không biết, cô bị Cừu Lệ lôi kéo ngồi vào trên đùi của hắn.
Khoảng cách được kéo gần, cô mới thấy rõ đồng tử của hắn, không phải thuần sắc đen nhánh, còn mang theo màu xám nhàm nhạt.
Cô ở trong lòng ngực của hắn run rẩy đến nỗi không dám thở mạnh.
Biểu tình của Cừu Lệ không thay đổi, cúi người xuống chuẩn bị hôn.
Nặc Nặc phản ứng cũng rất nhanh…… Giơ hai tay bịt kín môi hắn lại.
Nụ hôn của hắn dừng ở lòng bàn tay của cô.
Sau đó cô thấy ánh mắt nam chính trở nên rất nguy hiểm, trong lạnh nhạt lộ ra tàn khốc, an tĩnh mà nhìn cô.
Trương Thanh Đạc cười ầm lên: “Lệ ca…… Ha ha ha ha ha……”
Trước mặt bao nhiêu người mà bị xấu mặt như vậy , Lệ ca phỏng chừng muốn giết người. Lần đầu tiên chủ động tìm người để hôn, kết quả bị người ta bịt kín miệng.
Nặc Nặc cũng bị dọa khóc, cô ngượng ngùng buông tay: “Tôi…… Thực xin lỗi.”
Thật ra chuyện này cũng không phải là cô sai, nhưng bên Cừu Lệ vẫn còn để một khẩu súng.
Ánh mắt Cừu Lệ lạnh băng, mạnh mẽ đẩy cô ra, khiến cô ngã ở trên mặt đất.
“Cút.”
Cánh tay của cô đụng vào bàn trà, mang đến một trận đau đớn bén nhọn. Nặc Nặc bất chấp đau, vội vàng đứng dậy rời đi.
Cách khá xa, cô nghe thấy giọng nói của bọn họ: “Cừu thiếu đừng nóng giận, Trần tiểu thư cũng không tồi haha.”
“Thôi thôi, tôi chỉ đùa một chút thôi mà……”
“Lệ ca, anh cảm thấy có hứng thú với em gái nhỏ kia à? Chưa thấy anh thích ai bao giờ, hoá ra khẩu vị lại nhã nhặn như thế!”
Nặc Nặc nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nam chính: “Không có hứng thú.”
Thanh âm quá mỏng, trong giây lát liền biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tay chân Nặc Nặc lạnh lẽo mà đi tới bên cạnh Tống Chiêm, lần đầu xuyên vào sách, đuôi mắt Cừu Lệ hồng lên một cách không bình thường, còn khen cô “Cô rất đẹp”, khi đó ánh sáng quỷ dị trong mắt hắn làm cô bây giờ nghĩ lại trong lòng đều lạnh lẽo. Cừu Lệ thích gương mặt nguyên bản của Nặc Nặc, cô sờ sờ gương mặt, còn may trước khi đi cô đã hóa trang, hắn đối với diện mạo của Tống Nặc Nặc này không hài lòng lắm.
Tống Chiêm đứng ở xa cũng sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, Nặc Nặc dù sao cũng là con gái của ông, huống chi mọi người ai cũng biết tính cách của Cừu thiếu kì quái như vậy.
So với đồn còn đáng sợ hơn.
Trong mắt Tống Chiêm lộ ra thất vọng, an ủi Nặc Nặc: “Không có việc gì, vừa rồi bị dọa sợ sao?”
Nặc Nặc trầm mặc lắc đầu.
Tống Chiêm thở dài, tâm tình cũng không tốt lên được, công ty sắp phá sản, giống như một ngọn núi lớn, nặng nề đè lên người ông, khiến ông thở không nổi.
Nặc Nặc có chút mờ mịt, cô không cho hắn hôn, Cừu Lệ bị mất mặt nên rất tức giận, cốt truyện xoay chuyển, Tống Nặc Nặc không còn cách nào để được Cừu Lệ chấp nhận nữa rồi sao?
Vậy cô còn có thể về nhà không? Nặc Nặc nhất thời không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên sốt ruột.
Yến hội diễn ra hai giờ chiều là kết thúc.
Mọi người sôi nổi ra về, Tống Chiêm không có cách nào, nói với Nặc Nặc: “Về nhà trước đã.”
Bọn họ vừa mới đi tới cửa, giọng nói nghiêm khắc của một người phụ nữ trung niên vang lên: “Tống tiên sinh, Cừu thiếu nói khẩu súng đó ngài ấy sẽ nhận, nếu là công lao lớn của tổ tiên, sinh tử giao tình, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Sau đó ánh mắt như cá chết nhìn Nặc Nặc: “Tống tiểu thư, về nhà thu dọn đồ dùng, đêm mai Cừu thiếu muốn gặp cô.”
Trong mắt Tống Chiêm phát ra ánh sáng, liên tục nói tốt.
Nặc Nặc mím môi, trong lòng có chút lạnh lẽo, người nhà ở thế giới thật của cô tuy vừa khổ vừa nghèo, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ đối xử với con gái ruột của mình như vậy. Ba cô làm việc ở công trường rất vất vả, về nhà sẽ dùng số tiền lương ít ỏi tiền mua vài món quà nhỏ cho Nặc Nặc khiến cô vui vẻ.
Nặc Nặc có chút đồng tình với nguyên thân.
Nguyên thân tuy rằng bướng bỉnh, nhưng có lẽ trong lòng vẫn rất khổ sở.
Nặc Nặc về nhà thu dọn hành lý, cô chọn vài bộ quần áo đơn giản của nguyên thân cùng vài cái quần jean.
Cô không lấy một cái váy nào cả.
Dáng người của nguyên thân rất đẹp người. Chỗ nào cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, eo thon chân dài. Nặc Nặc mỗi lần nhớ lại ngữ khí của nam chính khi khen cô đẹp, thì cô chỉ hận không thể xấu hơn lúc trước mười ngàn lần.
Đẹp sẽ phải chết, xấu một chút mới có thể giữ được mạng sống.
Sau đó là đồng phục, còn có huy hiệu trường của Thất Trung.
Buổi tối Tống Liên về nhà, cô ta có vẻ cũng biết chuyện này, nữ chính nhìn Tống Nặc Nặc vài cái, thấy “chị gái” chỉ lớn hơn mình vài ngày cúi đầu an tĩnh ăn cơm, không khóc không nháo, sắc mặt có chút vi diệu.
Ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn Nặc Nặc cũng trở thành không có ý tốt.
Nặc Nặc chậm rãi ăn cơm, không để ý đến ánh mắt của nữ chính.
Tống Liên nghĩ gì đó, Nặc Nặc có thể đoán được, ước chừng là cảm thấy cô ham giàu, không đủ “kiên trinh”.
Tuy rằng sau này Tống Liên cũng sẽ đi trên đường này, nhưng cùng việc, qua tay nữ chính sẽ là vì tình thế bức bách, hi sinh hạnh phúc bản thân để cứu gia đình.
Xuyên và trong sách, cô mới biết được thế giới này không công bằng với nguyên thân ra sao.
Sau này nguyên thân thảm như vậy, Tống Liên cũng không có ý muốn giúp đỡ một. Chỉ biết bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng lên án chị gái không biết xấu hổ cướp người đàn ông của cô ta.
Nặc Nặc không thích nữ chính này.
Đương nhiên, cũng càng chán ghét cái tên nam chính có bệnh tâm thần kia.
Cả mội đêm Nặc Nặc không ngủ ngon, cô che lại bàn tay, phảng phất còn có thể cảm nhận độ lạnh lẽo từ đôi môi của Cừu Lệ, khiến trong lòng cô rét run, cầu nguyện thời gian trôi qua chậm một chút.
Ngày hôm sau, Nặc Nặc cùng Tống Liên đi đến trường học.
Hai chị em còn bị phân vào cùng một lớp.
Nặc Nặc mặc áo đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, cùng nữ chính chân trước chân sau đi vào phòng học.
Cũng may mắn là cùng một lớp cái, bằng không ngay cả lớp mình ở đâu Nặc Nặc cũng không tìm thấy.
Toàn bộ quá trình Tống Liên không nói với Nặc Nặc một câu nào.
Trong sách đã nói, thành tích của Tống Liên cũbg chỉ ở tầm trung, mà thành tích của Tống Nặc Nặc đúng là thảm không nỡ nhìn, luôn luôn ổn địn ở vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên.
Nặc Nặc cùng Tống Liên vừa bước vào phòng học, lập tức có người chào hỏi Tống Liên, nhưng không một ai thèm để ý Nặc Nặc ở sau.
Nặc Nặc hiểu rõ, tính cách của nguyên thân không tốt, tự kiêu, cao ngạo, ở trong lớp cũng không được hoan nghênh.
Cho nên tình huống hiện tại của Nặc Nặc là, đối với cốt truyện cụ thể hoàn toàn không biết gì cả, nam chính tùy thời sẽ giết chết cô, cha không thương mẹ không yêu, thành tích kém, nhân duyên càng kém.
Còn có thể đen hơn nữa hay không chứ?
Tuy tính cách Nặc Nặc ôn nhu lạc quan, cũng cảm thấy đau đầu.
Bây giờ đã là 7 giờ 40, có không ít người đang đọc sách.
Nặc Nặc thấy cậu.
Thiếu niên mang cô chạy trốn đêm đó.
Hàng Duệ đang cúi đầu giải đề.
Thiếu niên quạnh quẽ cô độc, luôn tạo ra cảm giác người sống chớ gần.
Thấy cô đi vào, cậu ngước mắt lên, vài giây sau lại cúi đầu, ngay cả liêc cũng không thèm liếc cô một cái. Hoàn toàn không giống bộ dánh thiếu niên đêm đó ngượng ngùng lại dùng hết toàn lực bảo vệ Tống Nặc Nặc.
Nặc Nặc: “……”
Lúc này Hàng Duệ còn chưa thích Tống Nặc Nặc. Cho nên Nặc Nặc còn phải nghĩ cách làm Hàng Duệ đối với cô khăng khăng một mực?
Khăng khăng một mực đến nỗi không muốn sống mà đi chống đối Cừu Lệ.
Nhìn thiếu niên quạng quẽ tuấn tú, nghiêm túc làm đề, Nặc Nặc thở dài.
Nghĩ đến đêm nay còn phải đối mặt với Cừu Lệ, còn chưa biết hắn sẽ tra tấn cô như thế nào nữa.
Trước mắt Nặc Nặc bỗng nhiên tối sầm.
Nặc Nặc chửi thầm, đây nhất định là quyển sách không có tính người nhất trên cuộc đời này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.