Edit: Vuyy
Anh vuốt ve đuôi mắt của cô, nguy hiểm híp híp mắt lại: “Sao lại bị thế này?”
“Lớp tôi cùng A7 chơi bóng rổ, không cẩn thận nên bị bóng đập trúng.”
“Ai đánh bóng?”
Nặc Nặc lắc đầu: “Không thấy rõ cũng không quen.”
Anh không tỏ ý kiến, cô có nói hay không, có nhớ hay không thì cũng chẳng quan trọng. Người kia anh nhất định sẽ tìm được.
Cừu Lệ bế cô lên: “Đi bệnh viện.”
Nặc Nặc ở trong lòng ngực anh càng thêm xấu hổ, cô nhịn không được nhắc nhở anh: “Cừu Lệ, hai ngày trước anh có nói là trước khi tôi vào đại học anh sẽ không chạm vào tôi.”
Anh cong cong môi: “Không chạm vào em, tôi chỉ mang em đến bệnh viện thôi mà.”
“Tôi tự mình đi.”
Thần sắc của anh không đổi, cười nói: “Được thôi.”
Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc biết bị bóng rổ đánh bị thương lại phải khám kĩ càng như thế này, cô không nhớ nổi mình đã chụp CT mấy lần, sau đó là các loại kiểm tra, mãi đến tận khuya mới kết thúc. Lúc ấy cô đã mơ màng sắp ngủ.
Nhưng cả trán cùng mắt của cô đã sưng lên, cô muốn mở to mắt cũng khó khăn.
Đôi mắt dù sao cũng là nơi yếu ớt, bị đập mạnh như vậy nên cực kì đau.
Bác sĩ nhìn sắc mặt của Cừu Lệ, sau đó nói: “Tiểu thư, mắt của cô cần phải băng bó.”
Nặc Nặc gật đầu.
“Vì liên quan tới ngũ quan nên vết thương của cô hơi nghiêm trọng, thời gian gần tới không cần sử dụng mắt, qua mấy ngày đợi ổn hơn rồi tháo băng ra.”
Nặc Nặc biết tình huống này thì phải dùng băng tam giác.
Cô rất phối hợp gật gật đầu.
Nhưng đến khi băng gạc che lại cả hai mắt, cả người Nặc Nặc đều mờ mịt.
Một bên mắt bị thương thì bên còn lại cũng phải băng bó sao?
Nặc Nặc chưa từng có ý nghĩ nghi ngờ bác sĩ.
Ở hiện thực thể chất của cô không tồi, rất ít khi bị bệnh, bình thường bác sĩ dặn cái gì thì cô sẽ nghe theo đó.
Nhưng khi hai mắt bị che lại, trước mắt bị bóng tối bao phủ, Nặc Nặc nhịn không được hoảng hốt, vươn tay muốn chạm vào băng gạt.
Bác sĩ liếc nhìn Cừu thiếu đứng ở bên cạnh, vội vàng nói: “Tiểu thư đừng chạm tay vào, sẽ bị nhiễm khuẩn đấy. Mấy ngày tới cũng đừng tháo băng, mỗi ngày tôi sẽ đến quan sát cẩn thận.”
Nặc Nặc nhẹ nhàng đáp: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Cô nghĩ nghĩ vẫn là không nhịn được hỏi: “Một bên mắt có thể không cần băng bó sao? Như thế này thì không tiện lắm.”
Mấu chốt là không có cảm giác an toàn.
Cừu Lệ cong môi.
Bác sĩ vội vàng nói: “Bị thương hơi nặng nên phải băng bó như vậy mới được.”
Khi đó sắc trời đã khuya.
Cừu Lệ nói: “Em không thấy đường nữa rồi, để tôi ôm em về.”
Nặc Nặc còn chưa kịp trả lời, ngay sau đó cả người đã bị anh ôm vào trong lòng.
Thế giới của cô là một mảnh đen tối, mọi cảm quan khác càng thêm rõ ràng.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực của người đàn ông, cấp tốc mà có lực, còn có nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh.
Cừu Lệ ôm cô lên xe.
Trong xe càng tối hơn, chú Trương lái xe, Cừu Lệ cùng Nặc Nặc ngồi ghế sau.
Lúc đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ, chú Trương lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến ông sợ tới mức trái tim như ngừng đập.
Cô chủ cái gì cũng không nhìn thấy, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau.
Cừu thiếu cúi người tới gần cô.
Từ vị trí của chú Trương thì cả người Nặc Nặc đều bị Cừu Lệ che đi, ông hoàn toàn không nhìn thấy anh có phải đang hôn cô hay không.
Chú Trương sợ tới mức nhanh chóng nhìn xem đèn đỏ còn bao nhiêu giây nữa mới hết.
Cừu Lệ cũng không hôn cô.
Tay anh chống bên sườn Nặc Nặc, môi cách cô cực gần.
Chỉ gần một chút khoảng cách nữa là có thể cọ xát.
Bên ngoài đèn neon lộng lẫy, trên mắt cô là dải lụa trắng làm cho sắc môi càng thêm hồng hào.
Cô không nhìn thấy gì cả, anh nín thở, dựa vào gần cô nhưng cô vẫn không hay biết.
Tựa như cô gái này đàn ngoãn ngoãn ở trong lòng anh, không có chán ghét mà mặc anh đòi lấy.
Đáng yêu lại đáng thương.
Anh cong cong môi.
Nặc Nặc không biết vì sao bản thân mình lại cảm thấy cực kì thấp thỏm, cô nắm chặt gấu váy, chỉ cảm thấy không khí xúc quanh đặc biệt nóng.
Là do trong xe quá hẹp sao?
Nhưng ngay sau khi hết đèn đỏ, xe đột nhiên chuyển động khiến cả người Nặc Nặc theo bản năng đổ về phía trước.
Anh không tránh cũng không né, trong mắt vỡ ra ý cười.
Là tư thế này, môi cô sẽ đụng phải môi anh.
Hầu kết của anh khẽ nhúc nhích.
Anh muốn cô chủ động hôn mình.
Môi của thiếu nữ vừa mềm vừa ấm, quả thực ngọt một cách kì cục.
Anh muốn há miệng, muốn liếm, muốn hung hăng xâm phạm cô.
Nhưng tình thế hiện tại anh không dám lỗ mãng, anh lướt qua liền ngừng, chạm một chút liền tách ra, khống chế xong hô hấp của mình rồi lại thẳng lưng ngồi về vị trí cũ.
Để lại cô gái nhỏ với vẻ mặt mờ mịt, hoang mang sờ môi của mình.
Trong nháy mắt vừa rồi, hình như cô đụng vào cái gì đó.
Hơi lạnh lẽo một chút.
Nhưng loại cảm giác này dừng lại còn chưa đến một giây, cô hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Cô nhíu nhíu mày, càng thêm hoảng hốt.
Cái băng gạc này làm cô sắp mắc phải chứng rối loạn lo âu rồi.
“Cừu Lệ?”
“Hửm?”” Giọng điệu lạnh nhạt của người đàn ông truyền đến từ bên cạnh, vừa nghe là biết anh ngồi cách cô rất xa.
Nặc Nặc mới cảm thấy yên tâm một chút.
Tên bệnh tâm thần không dựa gần vào cô là tốt rồi.