Xuyên Thành Vật Hi Sinh Của Truyện Cung Đấu

Chương 13: Chứng cứ



Sau đó Đức phi có lục tục bái phỏng Minh Nguyệt Cung vài lần, nhưng không phải đến một mình, mà rủ thêm mấy người nữa đi chung —— chắc là để tránh tị hiềm.

Cố Tuệ biết rõ tính toán của nàng ta, nhưng vẫn trưng gương mặt tươi cười đón chào, thứ nhất, là vì nàng ước gì Đức phi thực hiện được quỷ kế, thứ hai, nàng ngày thường vô cùng nhàm chán, tám nhảm với mấy người này cũng tốt.

Nói chuyện với hoàng đế có quá nhiều cố kỵ, mà với Bạch Thanh Thanh lại tồn tại khoảng cách chủ tớ, tuổi tác cũng kém nhau, khó mà thành thật, không bằng chơi với đám phi tần thân phận tương đương này.

Thục phi Hiền phi thấy vị chủ nhà này lúm đồng tiền như hoa, trong lòng có thể nói là cực kỳ kinh ngạc, biết Cố Tuệ chịu đựng nhiều ngày vắng vẻ, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng quan tâm, nào ngờ Cố Tuệ lại đối xử dịu dàng vui vẻ với bọn họ —— đây cũng quá đơn thuần lương thiện rồi?

Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, hai người cũng buông bỏ lòng dạ, nửa thật nửa giả mà hàn huyên.

Với Cố Tuệ mà nói, nàng và mấy “đồng nghiệp” này cũng không có xung đột ích lợi gì, bản thân sớm muộn gì cũng chết, nàng căn bản không tính toán làm một sủng phi, cần gì cố sức tranh sủng?

Huống hồ, ai không muốn đến gần mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp chứ? Chu Thục Phi xuất thân đích nữ gia tộc lớn, là mỹ nhân dịu dàng hiền thục đoan chính, Hiền phi là con vợ lẽ, nhưng càng như Bích Ngọc tiểu gia nữ*, hai người đứng chung một chỗ, như nùng lý yêu đào, cảnh đẹp ý vui.

*Bích Ngọc được so đẹp như đại mỹ nhân Tây Thi

Chỉ tiếc Thẩm Trường Trạch không biết mở rộng tầm mắt, suốt ngày say mê triều chính, phí phạm của trời. Cố Tuệ nhớ tới kiếp trước chơi qua trò tên là đế vương dưỡng thành, nếu nàng là hoàng đế, bảo đảm trái ôm phải ấp, lấp đầy Kính Sự Phòng*, một ngày cũng không chịu lãng phí.

*nơi sắp xếp ngày làm chuyện giường chiếu cho vua

Mạnh Đức phi thấy ánh mắt Cố Tuệ đổi tới đổi lui trên người mình và đám người Hiền phi, ngược lại lòng sinh nghi ngờ, vội mỉm cười chuyển đề tài, “Muội muội chuẩn bị thọ lễ cho Thái Hậu nương nương thế nào rồi?”

Cố Tuệ nhăn mày lại, mặt lộ vẻ u sầu, “Chuyện này đúng là khó khăn, ta muốn thêu một bức bình phong bách thọ, nhưng trong cung này không có người nào biết thêu thùa, nếu đến phường thêu, qua lại bôn ba, sợ sẽ trì hoãn không ít thời gian.”

Bức bình phong bách thọ đã từng lưu hành nổi tiếng một thời, dùng ngọn bút viết chữ lên bình phong, lại thêm sợi tơ phác hoạ, quả nhiên vừa phong nhã vừa tinh xảo —— viết chữ Cố Tuệ còn am hiểu, dù sao chép đống kinh văn đó xong nàng cũng sớm luyện được, nhưng thêu thùa thì thật sự bó tay, nàng nhìn mấy đường may như xem sách trời, nào là có mấy loại màu sắc của sợi tơ, nên dùng loại cách thêu nào cũng không rõ, làm sao có thể bắt đầu?

Trong mắt chúng phi không hẹn mà cùng hiện lên một tia hiểu rõ, quả nhiên là thế gia võ tướng, nói vậy các trưởng bối trong phủ cũng toàn là đại quê mùa, nữ nhi cũng không chịu dốc lòng dạy dỗ, loại người này đưa vào cung, không phải ăn no căng thì làm được gì?

Đức phi thân mật nói: “Này có khó gì? Ta giúp muội muội là được, muội muội viết chữ xong, chỉ cần đưa tới cung ta, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”

Cố Tuệ lại cười nói: “Vậy làm phiền tỷ tỷ.”

Nếu Đức phi đủ thông minh, sẽ biết dự phòng hai cái mới là bền chắc nhất, động chút tay vào vào quà lễ dâng thọ Thái Hậu —— như thế càng chồng chất nhiều tội, không chừng còn có thể làm Cố Tuệ chết không chỗ chôn nhỉ?

Nàng đã dâng con dao tốt như vậy, nếu còn không biết mà lợi dụng, ngược lại cũng uổng cái chức phi này.

Hai người mang đầy ý xấu, ngược lại tươi cười như tắm mình trong gió xuân, tỷ muội ruột thịt cũng chưa từng hòa thuận như các nàng.

Trịnh Hiền phi nhìn liền thấy có chút khó chịu, âm dương quái khí bổ đao, “Quý Phi tỷ tỷ, tục ngữ nói rất đúng, không thể không có tâm phòng người, ngươi tín nhiệm một người lạ như vậy, có từng hỏi nàng ta rõ ràng chưa?”

Sắc mặt Mạnh Đức phi nháy mắt đen lại, nếu không phải chúng phi đều ở đây, hận không thể lúc ấy trừng mắt một cái —— chưa thấy qua loại đồng đội heo này, vặn ngã Cố Tuệ rồi các nàng cũng có thể đi theo thơm lây, lúc này nội chiến không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Nàng ta nào hiểu được, Trịnh Hiền phi chỉ thuần túy vì chia của không đều mà thôi, dựa vào cái gì Mạnh thị ăn thịt ở phía trước, các nàng chỉ có thể đi theo ăn canh? Mạnh thị nghiễm nhiên đem chức vị hoàng hậu coi là vật trong tay, vậy tương đương nàng đến canh cũng không ăn được —— chưa thấy qua người ích kỷ như vậy bao giờ.

Mắt thấy hai người đang nước ngầm mãnh liệt, mà Mạnh Đức phi thậm chí không có cách nào đàn áp trở về, Cố Tuệ chỉ phải ra mặt hỗ trợ giải vây, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã như thế, vậy Hiền phi muội muội cũng tới giúp đỡ, được không?”

Nghĩ thầm mấy người đóng vai ác đều không đoàn kết, chả trách trong cung luôn không có gió êm sóng lặng.

Trịnh Hiền phi không nói, nàng ta chỉ thuần túy định giận dỗi, muốn trình diễn công phu thêu thùa, nhưng so với Đức phi vẫn còn kém xa, thôi đừng khoe ra cái xấu vào tiệc mừng thọ Thái Hậu.

Mắt thấy một hồi phong ba đã vô hình biến mất, chúng phi mệt mỏi ứng đối, cũng lần lượt lui đi.

Trước khi đi, Chu Thục Phi hàm súc liếc Cố Tuệ một cái, “Quý Phi nương nương, ngươi mới đến, sợ là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế trong cung, rảnh rỗi vẫn nên học hỏi một chút mới tốt.”

Ám chỉ trong cung nàng có lẽ có nội gián của người khác —— nói vậy Chu Thục Phi đã phát giác ra cái gì, nhưng nàng ta và đám người Trịnh Mạnh đều ở cùng một trận tuyến, cũng chỉ có thể ngầm ám chỉ mà thôi.

Cố Tuệ không hề hứng thú với mấy câu ám chỉ linh tinh này, nhưng vẫn cảm tạ Chu Thục Phi nhắc nhở, lại cười nói: “Họa kia biết đâu lại là phúc, cũng chưa chắc là chuyện xấu.”

Vì Thế Chu Thục Phi nhẹ nhàng nhướng mày, cho rằng Cố Tuệ đã sớm có đối sách, chuẩn bị phản kháng lại Mạnh thị, nhưng không biết Cố Tuệ so với trong tưởng tượng nàng ta còn lười nhác hơn nhiều —— mặc cho bên ngoài có bao nhiêu hồng thủy mãnh thú, nàng chỉ lo nằm yên chờ chết là được.

*

Ngày chết gần tới, Cố Tuệ ngược lại càng thêm nhàn nhã, viết xong hai câu chúc thọ sau đó tự thỉnh người đưa qua Đức phi, lại còn vẽ thêm một phần, đưa cho hoàng đế thưởng thức —— thuần túy chỉ là muốn khoe khoang kỹ năng.

Thẩm Trường Trạch nhìn bản vẽ trên tay, lấy làm lạ hỏi: “Sao lại có hai kiểu?”

Một loại là giấy ca-rô lớn chỉ có một chữ độc nhất, thiết họa ngân câu*, nét chữ cứng cáp, còn một loại khác là chữ nhỏ tú lệ trâm hoa, rậm rạp mấy trăm chữ thọ tụ tập bên nhau, tạo thành hoa văn trăm điệp.

*gọn gàng, sạch sẽ

Hào phóng uyển chuyển, các cụ thiên thu.

Cố Tuệ đắc ý nói: “Đẹp chứ? Thiếp cũng không biết sở thích của Thái Hậu nương nương, nghĩ chuẩn bị nhiều một chút, có cái gãi đúng chỗ ngứa là được.”

Vốn tưởng rằng trong một phần đó là dành cho mình – Thẩm Trường Trạch:……

Yên lặng ai oán thoáng nhìn Cố Tuệ.

Nào ngờ mị nhãn vứt cho người mù xem, Cố Tuệ chỉ vui vẻ thu dọn tàn phẩm, hồn nhiên không chú ý hoàng đế ăn dấm mẫu thân hắn.

Đáng thương Thẩm Trường Trạch đành lo tự an ủi bản thân, nhưng bởi vì sinh nhật hắn còn xa, Cố Tuệ còn chưa có nghĩ tới, chờ tới ngày ấy, nói không chừng lễ vật so với hai kiểu chữ này còn phong phú hơn.

Lòng hư vinh của hoàng đế đã làm hắn cam chịu rằng nữ tử này đã phải lòng mình, rốt cuộc trong cung chỉ có hắn là một nam nhân hoàn chỉnh, không yêu hắn còn có thể yêu ai?

Thẩm Trường Trạch thực nhanh chóng tâm bình khí hòa, “Nàng tín nhiệm Đức phi như vậy sao, có chắc nàng ta sẽ không thêu lỗi lên phẩm không?”

Cố Tuệ thiên chân vô tà* nói: “Tay nghề Đức phi nương nương rất tốt a, ngày hôm trước thiếp còn nhìn thấy một bức trăm điểu đồ trong cung nàng ấy, ngay cả lông chim cũng thêu rất rõ ràng, sợ là tú nương cao cấp nhất cũng không so bằng nàng ấy đâu.”

*thiện lương

Thẩm Trường Trạch đối với chỉ số thông minh của nàng hoàn toàn cạn lời, ai nói tới tay nghề của nàng ta đâu? Không có chuyện gì mà người ta lạch bạch lại chạy tới dâng hiến ân cần, nàng lại ngược lại, hỏi cũng không hỏi đã thổ lộ tình cảm —— loại người này nếu hắn không bảo hộ, làm sao có thể sinh tồn ở trong cung?

Thẩm Trường Trạch vô cớ sinh ra một loại ý thức trách nhiệm, vốn đang muốn phân tích một chút ý đồ của Mạnh thị với nàng, nhưng lúc này ngược lại cảm thấy không cần, Mạnh thị, có hắn tới giải quyết là đủ rồi.

Mấy ngày sau, Mạnh Đức phi tự mình mang theo hai bức tranh thêu tới cửa, trùng hợp thấy hoàng đế cũng ở đó, vì thế tươi cười đầy mặt, “Thiếp không biết bệ hạ ở đây, mạo phạm thiên nhan, mong được thứ tội.”

Trong lòng mừng thầm, lúc này mới nói chọn ngày không bằng nhằm ngày, chứng cứ phạm tội đã vô cùng xác thực, coi Cố Tuệ còn làm cách nào thoát khỏi.

Thẩm Trường Trạch lãnh đạm nhìn nàng ta, “Đứng lên đi.”

Mạnh Đức phi lúc này mới dám bình thân, lại không biết chưa ăn sáng hay sao, thân mình cư nhiên nhẹ nhàng ngã xuống, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống mặt đất.

Thị nữ phía sau vội đỡ nàng ta, “Nương nương!”

Phúc Lộc thay tiếng nói của hoàng đế, không thể không quan tâm một câu, “Đức phi nương nương làm sao vậy?”

Thị nữ lo lắng sốt ruột nói: “Nô tỳ cũng không biết sao lại thế này, chỉ là nương nương mỗi lần tới Minh Nguyệt Cung, khí sắc sẽ kém hơn một chút, làm người không thể không hoài nghi……”

Lời còn chưa dứt, Đức phi liền quát lên: “Lắm miệng!”

Một mặt chứa đầy thâm tình nhìn hoàng đế, “Bệ hạ đừng nghe nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ*, thiếp thật sự rất khoẻ….”

*nói xằng nói bậy

Khóe miệng lại đột nhiên thấm ra một sợi tơ máu, mà nàng ta cũng lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Cố Tuệ quan tâm nói: “Bệ hạ, hay thỉnh thái y đến xem đi.”

Vốn dĩ định lập tức gọi người, nhưng diễn trò phải làm đủ bộ, khó thấy kỹ thuật diễn của Mạnh thị tinh vi như vậy, sợ nàng ta diễn nhiều quá thành nghiện.

Thẩm Trường Trạch gật đầu, trong lòng càng cảm thấy Cố Tuệ thật quá đơn thuần ngốc nghếch, người ta đã nói rõ trong cung nàng có nghi trận, nàng còn như người không có việc gì, ngược lại lại đi quan tâm đầu sỏ —— thật đúng là bị người bán còn giúp đếm tiền!

Ngay sau đó, thái y được Mạnh Đức phi bố trí đã tới, giả vờ giả dạng bắt mạch một phen, tất nhiên là nói hết thảy đều mạnh khỏe, nhìn không ra bệnh gì.

Thị nữ Mạnh thị liền lẩm bẩm, “Không phải sinh bệnh, chẳng lẽ trúng tà?”

Lúc cần dẫn ra động tác tiếp theo, Cố Tuệ đã giành nói: “Vậy thỉnh pháp sư Bảo Hoa Điện lại đây nhìn xem, ta chưa chừng va chạm vật dơ bẩn gì cả.”

Thị nữ:……

Phối hợp như vậy sao? Đột nhiên trong lòng ngược lại có chút thấp thỏm.

Thật ra Cố Tuệ chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, Đức phi cứ rầm rì ở kia mãi, chẳng lẽ không chê mệt sao? Hãm hại người mà cứ cọ tới cọ lui hoài. ╮(╯_╰)╭

Cũng may pháp sư kia nhanh nhẹn tay chân, thành thạo bày trận, còn mang theo pháp khí —— kỳ thật cũng chỉ là cái la bàn đen tuyền, cùng với vài câu chú ngữ khô cằn, thật sự rất khó làm người tin phục.

Nhưng cùng hướng hắn chỉ, đúng là ở phía sau hoa viên Tây Bắc phát hiện một cái bao phồng dưới đất, Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng mở miệng, “Phúc Lộc, tìm người đào lên.”

Mạnh Đức nằm trên giường bệnh kích động run lên một chút, thắng lợi đã ở trước mắt, nàng ta gấp không chờ nổi muốn xem bộ dáng Cố Tuệ bị biếm vào lãnh cung.

Trên thực tế còn có chiêu sau, trên mộc bài vu cổ kia khắc dòng chữ nhắc đến phượng mệnh, đó là nói nếu ai bị tà vật này phù phép, người đó chính là chủ nhân lục cung mà trời cao định sẵn.

Nhưng mà, nhìn đến vật dính đầy bùn đất đen nhánh trước mặt, Đức phi rốt cuộc cười không nổi.

Mặt mũi hung tợn, bụng phì đuôi ngắn, rõ ràng là mấy hình lợn rừng xấu xí không chịu nổi.

Phúc Lộc giơ đồ chơi này lên, bỗng nhiên hướng nàng ta mỉm cười, “Nương nương, ngài thật sự bị phù phép sao?”

Đức phi:……

Đừng tưởng rằng nàng ta nghe không hiểu, tên hoạn quan này quanh co lòng vòng cũng chỉ để mắng nàng ta là heo. (╬▔皿▔)╯


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.