Bạch Thu đến giúp thư ký Lý đăng ký, thư ký Lý là một người nghiện thuốc lá, mỗi lần đi chợ sẽ mua cây thuốc lá rẻ tiền, ông tự mình cuốn lại, vàng cả hai ngón tay.
Khi thấy Bạch Thu tiếp quản, việc đầu tiên là chép lại các sách nông nghiệp gà bới trước đây của thư ký Lý.
Thư ký Lý còn tưởng rằng phiền phức, nói: “Có cái gì sao chép, cậu có gì không biết cứ hỏi, ta nhớ hết rồi.”
Bạch Thu nói: “Là tiểu thôn trưởng kêu cháu tới!”
Cậu rất đẹp trai là dáng vẻ mà các trưởng bối yêu thích, thư ký Lý cũng biết cậu là không dám cùng Hạ Trường Phong đối nghịch.
Bạch Thu viết, thư ký Lý cầm cuốn sách nhỏ gà bới đọc lại nó bằng một giọng điệu cho cậu viết.
Mất cả một buổi sáng mới viết xong ba cuốn sách, bút máy hết mực, cổ tay mệt mỏi hơi đau, chữ Bạch Thu viết là kiểu chữ nhỏ thanh tú, ngay cả thư ký Lý không biết chữ cũng khen: “Cậu nhóc này chữ viết của cậu cũng không tồi. “Tuy nói không quen biết, mà vừa nhìn là có thể nhận ra gióng chữ được in trên báo.
Ông tò mò hỏi: “Cậu trước đây đã từng đi học à?” Ở quê cũng có lớp dạy xóa mù chữ, vốn là chuyện rất tốt, về sau có người làm ầm lên bắt cô giáo, lớp dạy chữ dừng lại, xảy ra chuyện mọi người bận rộn trồng trọt cũng làm như không biết sống chết mặc bay, nhưng trong thâm tâm ông cảm thấy rằng đây thực sự là một điều tồi tệ.
Thà đọc một ít sách còn hơn mù tịt, trong nước có nhiều người hiểu.
Bạch Thu cúi đầu nói: “Là ba cháu dạy cháu ạ.”
“Này, thật là lợi hại.” thư ký Lý bên cạnh tán thưởng: “Ba cậu cũng là thầy giáo?
Ba Bạch Thu là giáo sư đại học, nhưng là bị bắt đi điều tra không bao giờ trở về, loại chuyện này cũng không ai biết, Bạch Thu cũng không muốn nói tới, cậu nói dối: “Công nhân ạ.”
Thư ký Lý vừa nghe đã nổi lòng tôn kính: “Công nhân cũng tốt, chủ nhân của nước cộng hòa chúng ta. Nhà máy luyện thép về làng ta không đuổi kịp, nếu không bây giờ ta đã là một công nhân nghiêm túc rồi.”
Người đang nghỉ ngơi bên cạnh không đành lòng nhìn Bạch Thu bị Lý thư ký lừa gạt: “Đừng nghe lời ông ta nói bậy bạ, lúc đó nhà máy luyện thép không thích ổng, lúc ông ta còn trẻ gầy như xương cá, đùi của ổng còn không lớn bằng cánh tay thô. “
Thư ký Lý nói chuyện với bọn họ mà mặt đỏ bừng: “Lúc đó đồ ăn đắt đỏ, không nở lòng ăn nhiều, nếu ăn nhiều chút, ta nhất định sẽ được chọn!”
Người bên cạnh nói: “Buông ra ăn, ông đang là xã hội tư bản, không đói bụng là tốt lắm rồi.”
Được một lúc thì thông báo bọn họ ăn cơm, bọn họ trông coi kho, ngày thường có đầy đủ nông cụ, bảo hiểm lao động, không cần ra sân phơi ăn, có người mang đến cho.
Hôm nay món chính là nửa củ khoai lang, đồ ăn là những lát bắp cải chiên, lúc đầu vốn là không cho dầu vào, bắp cải vẫn còn rất nguyên.
Thư ký Lý đã già, răng xấu nên ăn khoai lang, cải thảo đưa tới cho Bạch Thu: “Các ngươi tuổi trẻ ăn nhiều chút.” Đừng nhìn nó là một món rau xào không có dầu và nước, nhưng rất nhiều người muốn ăn đến một muỗng cũng không có.
Bạch Thu nói: “Ông đến phòng khám làm một bộ răng giả đi ạ.”
Lão Thư ký Lý nói: “Không đi, phí tiền làm gì. Ta nghe người ta nói loại rẻ nhất là mười tệ. Ta đây nửa chân đã đạp trong quan tài, cũng không sống nổi mấy năm.” Ông là người sống lâu nhất trong gia đình, đều ấy rất đáng để kiêu ngạo!
Bạch Thu nói: “Hiện tại người ta đều sống lâu hơn, nếu là dựa theo chín mươi tuổi tính, cũng còn hơn ba mươi năm nữa.”
Ông Lý nói: “Sống lâu như vậy làm gì.” Ông Lý rất thích Bạch Thu, nhưng tiếc là hai đứa con gái của ông đều đã có gia đình, nếu không ông rất muốn đem Thu Bạch kéo đi làm mai.: “Cậu nói như vậy nếu thật sự có thể sống đến 2005, ta thật muốn biết tương lai sẽ có cái gì!”
Bạch Thu nói:” Tương lai tất cả mọi người đều có thể ăn no.”
Ông Lý nói: “Thật sao? Thật là kỳ lạ.” Như vậy người ta sẽ không chết đói nữa.
Đông Bắc tuy là vựa lúa lớn nhưng trông coi nơi này cũng không đủ no, phải gánh vác trách nhiệm nặng nề là vận chuyển thóc gạo ra ngoài để phân phối thống nhất cho cả nước.
Được ăn một điều ước giản dị như vậy khiến ông Lý cũng phải khao khát.
Bạch Thu nói tiếp: “Trong tương lai, gia đình nào cũng sẽ có ô tô.”
“Khoe khoang, chúng ta thôn còn không có máy kéo. Chỉ có lãnh đạo mới có xe, hơn nữa ai lái được?” Những người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Bạch Thu nói: “Đây là trên báo nói.”
Vừa nghe là trên báo, ai cũng không dám nói, quả nhiên là một thanh niên có học từ bên ngoài, hiểu biết rộng.
“Về sau chúng ta sẽ không bị người khác ức hiếp đúng không?” Người bên cạnh nói.
“Sẽ không!” Bạch Thu quả quyết nói.
“Ồ, vậy cũng quá tốt rồi. Tôi thực sự muốn nhìn thấy tương lai.”
Một trong những đứa trẻ năm tuổi nói: “Nhất định con sẽ xem được.” Sau đó, nó nhìn mọi người bằng ánh mắt rất ưu việt.
Đám người già bên cạnh tức cười: “Thằng nhóc thúi.”
“Tiểu Bạch, nói cho chúng ta biết một chút trên báo còn viết cái gì.”
“…”
Bỗng nhiên, Bạch Thu trở thành người đàn ông nổi tiếng nhất làng, ai cũng sẵn sàng lắng nghe những gì cậu nói về việc trên báo.
Một trong số đó là một người phụ nữ gầy gò đen nhẻm, bĩu môi, quái gở nói: “Nhìn cách cậu nói, giống như đã từng thấy qua.”
Bạch Thu mặc kệ cô, cô ta gọi là chị dâu Tú Xuân, ít người trong thôn chịu để ý đến cô ta.
Chị dâu Tú Xuân tức giận khi thấy Bạch Thu phớt lờ mình, cho rằng người ngoài phớt lờ mình cũng thôi đi, Bạch Thu một thanh niên mới trí thức mới tới dựa vào cái gì lại dám bỏ qua mình, nên bắt đầu làm chuyện xấu mà nói: “Các ngươi thanh niên có học, Nếu tôi đi cùng cậu, cũng không có được kiến thức như cậu.”
Người ta đều có lòng hư vinh, nhất là được khen ngợi, nhưng nếu cậu có chút ý tán thành, thì nói trắng ra là Bạch Thu xem thường những thanh niên có học thức khác.
Bạch Thu nói: “Mọi người đều rất giỏi, cô hỏi bọn họ, bọn họ cũng biết.”
Chị dâu của Tú Xuân nói: “Nhưng cậu biết rất nhiều.”
Bạch Thu liếc cô ta một cái, nói: “Chị Tú Xuân, chị như vậy thẳng thắn khen người khác, em còn không biết làm sao nhận.”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phá lên cười: “Là lần đầu tiên tôi thấy cô ta khen người, có chuyện gì vậy, cô đã coi trọng Tiểu Bạch của chúng ta rồi?”
“Đây là muốn ăn thịt thiên nga?” Mọi người chế nhạo.
Chị dâu Tú Xuân vốn muốn kéo Bạch Thu xuống nước, nhưng ai ngờ nhìn bề ngoài là một đứa trẻ lương thiện, lời nói của cậu lại có thể khiến cô nghẹn lại.
Lý thư ký cuối cùng nói: “Được rồi, cơm nước xong thì đi làm việc, mỗi ngày có một đống việc.”
Ông cũng là một quan chức, không phân biệt lớn nhỏ, khi ông nói vậy, những người còn lại đều cười phá lên.
Lý thư ký nói: “Vài ngày nữa ta đi làm cái răng.” Ông thực sự bị Bạch Thu thuyết phục về tương lai, ông sẽ miễn cưỡng bỏ ra hơn mười tệ, nếu có thể sống thêm vài năm nữa cũng không thiệt thòi, nếu vào thành lắp răng, ông sẽ giao hết cho Bạch Thu.
Vì vậy, ông bắt đầu nghiêm túc giảng dạy, nói cho cậu biết nơi để đồ đạc trong nhà kho, và nhận biết mọi người.
Thư ký Lý còn để ý đến Bạch Thu còn dụng tâm hơn so với dạy học trò. Mọi người đều có chút thành kiến với thanh niên có học, nhưng nể mặt ông Lý cho nên đối xử tốt với Bạch Thu, Bạch Thu cũng rất được việc. Ký ức của hai kiếp cộng lại cậu cũng thông minh hơn.
Sau khi tan sở, ông Lý mời Bạch Thu đến nhà mình ăn cơm, nhà nào cũng thiếu lương thực nhưng lòng hiếu khách lớn nhất vẫn muốn mời Bạch Thu đến ăn cơm. Bạch Thu từ chối, về đến nhà Lan Quế đã chuẩn bị xong ăn nước. Bắp cải xào, bánh ngọt, và một nồi canh rau muống với trứng. Tự làm thì ngon hơn một nồi cơm tập thể, có thể thêm ít dầu.
Lan Quế Anh chào hỏi Bạch Thu cùng hai đứa con trai: “Ăn đi.”
“Không phải đang đợi bác Hạ cùng tiểu thôn trưởng sao?” Bạch Thu hỏi.
Lan Quế Anh nói: “Mấy ngày nay đang thu hoạch hoa màu, chín giờ mới trở về, không cần chờ, ta đã để cho bọn họ một bữa cơm. Chúng ta ăn trước.”
Bạch Thu còn trẻ, tuy rằng buổi trưa ăn cơm nhưng hiện tại đã đói bụng, vừa hỏi về món ăn có vị ngọt độc đáo, thấy dì Lan nói vậy cũng không khách khí nữa, sau khi ăn hai cái bánh cậu lại uống một bát canh lớn, cơm nước xong chủ động rửa sạch bát đũa của bọn họ rồi mới đi ra ngoài, Lan Quế Anh vẫn đang phơi rau trong sân, Bạch Thu muốn giúp nhưng bị Tiểu San và Tiểu Tứ ngăn lại.
“Anh Tiểu Bạch…” Hai đứa nhỏ theo cậu như cái đuôi nhỏ.
Lan Quế Anh vừa thấy liền không nhịn được cười, nói: “Nơi này không cần cậu giúp, cậu chơi cùng với tụi nhỏ đi.”
“Dạ.” Bạch Thu nói.
Hai đứa nhỏ vui mừng nhảy cẫng lên hoan hô, lập tức dẫn Bạch Thu về phòng cho cậu xem đồ chơi của mình.
Bọn họ vẫn luôn chơi đến buổi tối, bên ngoài hoàn toàn tối đen, mãi không thấy đám người Hạ Trường Phong trở lại, hai đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ, lúc này cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi trên giường!
Bạch Thu cũng trở về phòng, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ đã trở lại?
Hạ Trường Phong mở cửa nhà bọn họ trước, thấy Bạch Thu dọn giường xong liền nói: “Cậu ngủ trước đi, đừng chờ tôi.”
Một câu nói làm cho Bạch Thu mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, Hạ Trường Phong quay lại, trên tay lấy khăn lau tóc ướt, vừa quay lại đã thấy thanh niên có học thức đã nằm xuống, anh nói: “Ông Lý không có bắt nạt cậu chứ? ” Người trong thôn cũng hay có thói ma cũ bắt nạt ma mới, anh đặc biệt an bài Lý thư ký tính tinh tốt hơn một chút.
“Không có.” Bạch Thu nhìn anh.
Dưới bóng đèn mờ ảo, cả người Bạch Thu được bao phủ bởi một lớp lông tơ trông thật dễ thương.
Hạ Trường Phong nhìn cậu một cái nữa, chân dài bước vào trong chăn mang theo gió lạnh, sau đó kéo dây đèn nói: “Ngủ đi. Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
“Anh đi ngủ mà không sấy tóc hả?” Bạch Thu hỏi.
Hạ Trường Phong nói: “Không giống người thành phố các cậu phiền phức như vậy.” Nói xong liền nắm lấy tay Bạch Thu.
Bạch Thu giật mình nói: “Làm gì vậy?.”
Rõ ràng là Hạ Trường Phong làm sai xằng làm bậy, nhưng anh cãi chày cãi cối: “Đừng nghịch, ngủ đi.” Anh ôm Bạch Thu tựa như cái gối, chuẩn bị ngủ, mà Bạch Thu còn thơm hơn mềm hơn một cái gối..
Bạch Thu giãy dụa mấy lần cũng không thoát ra được, trên đầu truyền đến tiếng hô hấp.
Có lẽ là Bạch Thu giãy dụa vài lần, ngược lại khiến Hạ Trường Phong ôm càng chặt hơn.
Buồn ngủ truyền đến, Bạch Thu cũng buồn ngủ nên nhắm mắt lại ngủ, ngơ ngác cũng không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy vừa nhắm mắt lại liền nghe được đầu giường có âm thanh, Bạch Thu chóng đỡ mở mắt ra, phát hiện đèn vàng mờ sáng, Hạ Trường Phong đã mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, Bạch Thu chống lại cơn buồn ngủ của mình, nói: “Đã đến giờ làm việc rồi? Tôi cũng đi.”
Hạ Trường Phong nói: “Tôi đi tiểu, cậu cũng đi?”
Bạch Thu nghe vậy lại nằm xuống: “Vậy thì không đi.”
Hạ Trường Phong nói: “Ngủ đi.” Sau đó tắt đèn đi ra ngoài, Bạch Thu ngủ đến 7 giờ 30 mới tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng trẻ con chạy loạn, Hạ Trường Phong không hề trở lại, nên cậu nhanh chóng xếp đống chăn ga gối đệm lên tủ.
Lúc đi ra ngoài, nhìn thấy dì Lan đã chuẩn bị xong cơm, liền chào hỏi: “Tiểu Bạch ăn thêm đi, buổi trưa ăn không đủ no.”
Bạch Thu do dự một chút nói: “Anh Trường Phong tối hôm qua đi ra ngoài, vẫn chứa trở lại.”
Dì Lan nói: “Nó phải canh mùa thu kẻo bị mất trộm, nửa đêm là đi. Nếu con không bận thì ra đồng đưa bữa sáng cho nó ăn.”
Bạch Thu đồng ý, đơn giản cắn một cái liền đổ đầy hộp cơm nhỏ cháo, xếp thêm hai cái bánh bột ngô, đi tới sân phơi lúa, từ xa có thể nhìn thấy Hạ Trường Phong còn đang làm ruộng!
Khi nhìn thấy Lưu Toàn Phúc, người theo sát Hạ Trường Phong, lúc này cậu ta mới nói: “Ây, nhóc mang cái gì vậy?” Sau đó muốn đi qua xem thử, nhưng ở đây đều là của Hạ Trường Phong.: “Anh giúp em Gọi tiểu thôn trưởng đến với.”
Lưu Toàn Phúc không dám lừa Hạ Trường Phong, nhưng lại dám vu oan Bạch Thu: “Tôi có thể giúp kêu người, cho tôi một cái bánh lớn.”
Bạch Thu nói: “Vậy quên đi, em tự đi gọi.” Sau đó chắp tay đặt ở bên miệng nói: “Hạ Trường Phong, đến giờ ăn cơm.”.
Hạ Trường Phong từ xa nghe thấy, nói với anh trai đang làm việc bên cạnh, “Thanh niên học thức nhỏ gọi tôi.” Lời nói khó giải thích được có chút đắc ý.
————
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)