Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Chương 16: Thi Đấu



Vào mùa hè, thời tiết vào ban đêm thường rất và mát mẻ, đôi mắt của Ôn Noãn khẽ lóe sáng lên, cô quay sang nhìn Ngu Thư một lúc lâu.

Sau đó, cô cúi đầu xuống nhìn những viên gạch được lát trên đường: “Tớ nghĩ cậu đã say rồi.”

Ngu Thư khẽ nhún vai, cô ấy bật cười nói: “Chắc là vậy, có thể là tớ đang say rồi.” Cô ấy dịu dàng xoa đầu Ôn Noãn, khẽ cong cặp mắt đào hoa lên, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh giống như những vì sao trên bầu trời đêm, rồi nở nụ cười rạng rỡ: “Do tớ uống say nên lỡ miệng. Cậu đừng để ý mấy lời nói đó.”

Ôn Noãn: “… Đương nhiên là tôi không để ý.”

Sau đó, cô liền bật cười, từ tốn nói: “Bởi vì vốn dĩ nó cũng chỉ là một lời nói đùa mà thôi.”

Ngu Thư quay sang nhìn cô, cô ấy khẽ nhếch khóe môi lên, hai người đều không nhắc đến chuyện này nữa.

Ôn Noãn sẽ không để tâm tới chuyện kia, nên nói như thế nào nhỉ, có lẽ bởi vì cô cảm nhận được Cố Thâm không hề có tình cảm gì với cô, hoặc là nói theo cách khác, vì cô đã từng đọc quyển tiểu thuyết này, nên cô khá hiểu rõ về quá khứ của Cố Thâm. Cô biết lý do vì sao Cố Thâm lại đối xử với cô tốt như vậy. Đơn giản là khi anh nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra với anh. Cô biết anh chỉ là đang đồng cảm với cô mà thôi.

Ôn Noãn không muốn nghĩ chuyện này nhiều, và cô cũng không cho phép bản thân mình để tâm đến mấy chuyện này.

Ngu Thư nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng hờ hững của cô, cô ấy khẽ ho một tiếng: “Sao cậu không hỏi tôi lý do vì sao mà tôi với Cố Thâm lại quen biết nhau?”

“Tôi không hỏi.” Ôn Noãn khẽ ngáp một tiếng: “Bởi vì tôi không muốn biết.”

Thực ra Ngu Thư cũng muốn kể chuyện này cho Ôn Noãn nghe, nhưng cô ấy lại không biết nên bắt đầu từ đâu nên đành phải giơ tay lên để dụi mắt, sau đó nở nụ cười bất lực nói: “Được rồi. Nhưng khi nào cậu muốn biết thì cậu hãy hỏi tôi. Tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết.”

“Được.”

Hai người quay sang nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đi về ký túc xá.

**

Ngày hôm sau, Ôn Noãn nhận được cuộc gọi từ ba Ôn.

Cô cũng đã chuyển đến ký túc xá ở được 1 khoảng thời gian rồi, dù không nhìn thấy cô ở nhà nhưng cô tin bây giờ ba Ôn mới phát hiện ra sự vắng mặt của cô. Ôn Noãn không biết có phải do công việc của ông ấy quá bận nên ông ấy không để ý đến chuyện này hay không, hay là do ông ấy chưa từng thật lòng quan tâm đến cô.

Cô bình tĩnh mở điện thoại lên nghe, lông mi của cô liên tục nhấp nháy, có lẽ cảm xúc của cô có dao động nhưng không quá lớn.

“Noãn Noãn, bây giờ con đang ở đâu?”

Một lúc sau, Ôn Noãn mới lên tiếng: “Con đang ở trường.”

Ba Ôn nhíu mày, tức giận nói: “Không phải bây giờ đang là nghỉ hè sao, tại sao con vẫn còn ở trong trường học? Mà chuyện con chuyển đến ở trong ký túc xá, tại sao con không nói với ba một tiếng? Có phải bây giờ con không còn coi ba là ba của con nữa đúng không?”

Ôn Noãn khẽ mím chặt môi lại, cô nở nụ cười châm chọc: “Ba, chuyện này con đã bàn qua trước với mẹ rồi.”

“Con có chắc mình đã bàn trước chuyện này với mẹ con rồi?”

“Vâng.”

Ba Ôn đang ngồi làm việc ở công ty, ông cũng có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn: “Con có chắc là con đã nói với mẹ, là con sẽ trong ký túc xá suốt kỳ nghỉ hè không? Tại sao phải làm như vậy rõ ràng con cũng có nhà, sao lại chuyển đến ký túc xá ở. Ba nói cho con biết ngày hôm nay con phải dọn về nhà cho ba.”

“Không cần.” Ôn Noãn lạnh lùng lên tiếng: “Con nghĩ mình ở trường sẽ tiện hơn.”

Nghe được lời từ chối của cô, ba Ôn chậc lưỡi rồi liên tục trách mắng cô: “Ôn Noãn, có phải bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi nên con không thèm nghe lời của ba nói nữa đúng không?”

Ôn Noãn nhắm mắt lại, cô nhìn chằm chằm vào bài toán trước mặt, tập trung suy nghĩ xem nên giải bài toán này bằng cách nào, rõ ràng cô đã từng làm rất nhiều bài toán tương tự như vậy, nhưng đột nhiên hôm nay cô đã quên mất cách giải bài toán này.

Nghe giọng điệu thì cô đoán có vẻ lần này ba Ôn đã rất tức giận, chắc chính ông ấy có lẽ còn không nhớ rõ mình đang nói đến đâu rồi. Chờ một lúc sau, không thấy Ôn Noãn lên tiếng trả lời ba Ôn liền tức giận hét toáng lên: “Ôn Noãn, con có nghe thấy lời ba nói hay không?”

Ôn Noãn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: “Ba, xin ba hãy nghe con nói. Bây giờ con đã lớn rồi. Nếu ba cứ ép con quay trở nhà thì chắc chắn sẽ khiến cho mẹ và chị gái cảm thấy khó chịu. Con nghĩ mình nên dọn ra ngoài ở vẫn sẽ tốt hơn. Cả mẹ và chị gái có lẽ đều sẽ cảm thấy vui vì điều này.”

Suy nghĩ một lúc, sau đó cô quyết định sẽ hỏi thẳng ba Ôn: “Nếu con quay về, chẳng may giữa chị gái và con có xích mích. Nếu vì mấy chuyện này làm ảnh hưởng đến sức khỏe của chị, liệu ba có cảm thấy tức giận vì chuyện đó không?”

Nghe thấy lời nói này của cô, ba Ôn chỉ biết im lặng.

Cô cảm nhận sự im lặng từ đầu dây bên kia, Ôn Noãn đương nhiên hiểu được lý do, trong lòng cảm thấy rất châm chọc. Ôn Noãn, đến tận bây giờ mày vẫn còn đang mong đợi điều gì? Cứ cho là ba Ôn cũng rất yêu thương cô, nhưng nếu phải đứng giữa lựa chọn cô và Ôn Nhan, thì cô tin chắc rằng ông ấy sẽ thiên vị đứa con gái lớn.

“Được rồi.” Ba Ôn giữ im lặng, một lúc sau ông mới lên tiếng: “Con ở trong ký túc xá nhớ phải giữ an toàn. Nếu gặp vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho ba.”

“Vâng, con cảm ơn ba.” Ôn Noãn lạnh lùng lên tiếng, rồi cúp máy ngay lập tức.

Cô đặt điện thoại lên bàn học, rồi dùng ngón tay khẽ xoay chiếc điện thoại, cô làm như vậy để cố phân tán sự chú ý của bản thân.

Cô không được nghĩ đến chuyện này tiếp.

Những chuyện vớ vẩn đó không đáng để cô quan tâm.

Ôn Noãn mở ngăn kéo tủ ra và đặt điện thoại vào trong đó. Cô lôi một quyển sách luyện đề, tiếp tục công cuộc giải đề thi.

Chỉ mới vài ngày trôi qua, nhưng đã có hơn 90% số học sinh trong trường đã biết hoặc nghe được tin về việc Ôn Noãn xuất sắc dành lấy vị trí số hai toàn trường với số điểm cao chót vót.

Thực ra, tâm trạng lúc đó của mọi người đều cảm thấy rất sốc, cũng không biết nên dùng từ nào thích hợp hơn, nhưng bọn họ đã thực sự rất sốc. Nhưng bây giờ vẫn đang nghỉ hè, thế nên mọi người cũng không quá để ý tới chuyện này, thậm chí có nhiều người còn không nhớ tới chuyện này nữa.

Cho đến khi tất cả mọi người nhìn thấy Ôn Noãn xuất hiện trên TV, đều cảm thấy rất bất ngờ, chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn.

***

Chương trình này sẽ được phát sóng bằng hình thức trực tiếp để nhằm đảm bảo tính chân thật và khách quan. Ngoài những câu hỏi có sẵn trong ngân hàng đề thi ra, thì còn có rất nhiều những câu hỏi do các giáo sư tiến sĩ biên soạn ra để nhằm tăng độ khó cho cuộc thi.

Các vị khách được chương trình mời mỗi tập đều là những tên tuổi nổi tiếng từ các lĩnh vực trong xã hội, thi thoảng còn sẽ mời các quán quân của mấy mùa trước.

Chương trình này được tổ chức tại ngay trong đài truyền hình, nên cô buộc phải đi đến đó. Cô cũng biết trước mình không giấu được chuyện này với Cố Thâm. Thế nên trước khi đi, cô đã nhắn tin hỏi Cố Thâm: “Cố Thâm, ngày hôm nay cậu có rảnh không?”

Cố Thâm cũng đang chuẩn bị đi đến đài truyền hình, lúc anh nhận được tin nhắn của Ôn Noãn, thực sự rất ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy, cậu vẫn ổn chứ?”

Ôn Noãn: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Cố Thâm: “Tôi vẫn đang ở nhà.”

Ôn Noãn: “Vậy cho tôi địa chỉ nhà cậu được không?”

Cố Thâm khẽ nhíu mày lại, anh ngay lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Ôn Noãn. Do bây giờ vẫn còn đang ở trong độ tuổi thiếu niên, nên giọng nói của anh vẫn còn hơi trầm và khàn nhưng thực sự nghe rất êm tai. Cho dù anh không hề làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần được nghe anh nói, bạn cũng cảm thấy đó là một sự tận hưởng rất khó có thể quên.

“Sao vậy? Có chuyện gì mà cậu tìm tôi gấp vậy?”

Ôn Noãn có hơi do dự, cô khẽ ừ một tiếng: “Có một chút chuyện nhỏ thôi. Cậu có thể đứng trước cửa nhà chờ tôi được không?”

Cố Thâm giơ tay lên để xem giờ, vào khoảng 7h30′ chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, nên hiện tại thì anh vẫn còn thời gian, “Được. Nếu không thì để tôi tới tìm cậu. Bây giờ vẫn còn chưa tối.”

Ôn Noãn: “… Cũng được.”

Cố Thâm bật cười nói: “Được, vậy cậu chờ tôi ở trước cổng trường. Nếu còn thời gian, hai người chúng ta sẽ tìm quán cà phê gần đó để ngồi nói chuyện.”

“Ok.”

Một lúc sau, Ôn Noãn nhìn thấy Cố Thâm đang đi tới đây. Ôn Noãn cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Bình thường cô chỉ nhìn thấy anh trong bộ đồng phục của trường, bởi vì nhìn quá nhiều rồi nên dần cũng thành quen. Thậm chí nhiều khi cô đã quên mất chi tiết mà tác giả miêu tả anh chỉ cần thay sang một bộ trang phục khác thôi mà có thể khiến cho bao nhiêu người phải ngưỡng mộ và ghen tỵ về độ đẹp trai của anh.

Thực ra thì bộ đồ ngày hôm nay Cố Thâm mặc cũng rất đơn giản, chỉ là chiếc áo sơ mi trắng phối với quần âu. Nhìn lướt qua cũng cảm nhận được khí chất tuổi trẻ từ người anh phát ra, phải công nhận rằng anh thực sự rất đẹp trai, chỉ cần anh đi lướt qua cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.

Ôn Noãn ngơ ngác đứng nhìn, nhìn đến mức xuất thần.

Cố Thâm đưa tay ra mở cửa rồi bước vào trong quán.

Anh nhìn thử xung quanh để tìm kiếm Ôn Noãn.

Sau khi nhìn thấy cô đang ngồi ở trong góc, anh vội vàng đi đến chỗ đó, nhưng ánh mắt của cô vẫn dõi theo từng bước chân của anh, dù cô muốn chuyển sự chú ý sang việc khác nhưng đều thất bại.

“Cậu tìm tôi có việc gì?”

Cố Thâm ngay lập tức đi vào vấn đề chính.

Ôn Noãn khẽ chớp mắt, cô cũng dần định thần lại: “Hôm nay cậu định đi đâu?”

Cố Thâm nhìn cô, anh chủ động giải thích: “Lần trước tôi nói có một chương trình muốn mời tôi đến tham gia, mà tôi đã đồng ý lời mời đó, nên hôm nay tôi phải đi đến đài truyền hình để ghi hình.”

“Có phải cậu đến tham gia chương trình IQ đúng không?”

Cố Thâm rất bất ngờ, anh quay sang nhìn cô hỏi: “Tại sao cậu lại biết?”

Ôn Noãn khẽ thở dài, cô mím chặt khóe môi lại, ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt của cô hiện rõ sự lo lắng bất an: “Lần trước tôi đến đài truyền hình, cũng bởi vì chương trình này, họ cũng mời tôi đến tham gia.”

Cố Thâm: “…”

Ôn Noãn quan sát nét mặt của Cố Thâm, sau đó cô liền nóng vội giải thích: “Không phải là tôi có ý định muốn lừa cậu, với lại dù lúc đó tôi có nói thì cậu cũng không tin.” Cô còn lẩm bẩm nói: “Lúc trước tôi nói mình nhất định sẽ vượt qua cậu, nhưng lúc đó cậu cũng đâu có tin. Tuy lần này tôi vẫn chưa thể vượt qua được cậu. Nhưng thành tích lần này của tôi cũng không hề tệ.”

Thực ra cô cũng không biết lý do vì sao cô lại muốn giải thích với Cố Thâm. Cũng có thể vì cô biết Cố Thâm là một trong số ít người thật lòng đối xử tốt với cô. Cũng có thể là vì Cố Thâm đã từng giúp đỡ cô rất nhiều lần. Lúc ở đài truyền hình, khi cô nhìn thấy anh, thực sự đã rất vui. Cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút, cũng muốn chuyển sự chú ý của anh sang chuyện khác. Cô thực sự không hề có ý định muốn lừa gạt anh.

Ôn Noãn là người rất trọng tình nghĩa, nếu người nào từng ra tay giúp đỡ cô, thì chắc chắn cô sẽ trả ơn lại cho người ấy.

Lúc cô còn ở trong cô nhi viện, từng có một cậu bé đã tặng cho cô một chiếc bánh, đến tận bây giờ cô vẫn nhớ như in chuyện đó ở trong lòng. Sau này khi cô đã tự có thể kiếm được tiền, món đồ đầu tiên cô mua không phải cho bản thân, mà cô đã mua một đôi giày cùng một bộ quần áo chạy đến tặng cho cậu nhóc kia.

Lý do vì sao cô làm như vậy, có thể là vì tính cách của cô hoặc do những gì cuộc sống đã dạy cho cô. Thế nên ngay từ khi còn nhỏ cô đã bắt đầu hình thành thói quen này.

Và cô tin, nếu hiện tại vẫn chưa có kết quả của kỳ thi, giả sử, lúc đó cô kể chuyện này cho Cố Thâm nghe, thì cô cá sẽ có 70% đến 80% khả năng Cố Thâm sẽ không tin lời cô nói.

Nhưng với tình hình hiện tại, Cố Thâm đã sớm biết rõ năng lực của Ôn Noãn, và không cần phải phí thời gian để suy nghĩ, anh biết mình tin những gì Ôn Noãn vừa nói.

Thậm chí anh còn cảm thấy mấy lời nói lúc nãy của Ôn Noãn rất có lý.

Anh im lặng quan sát Ôn Noãn một lúc, mới lên tiếng hỏi: “Tại sao cậu không đợi đến lúc hai người chúng ta gặp nhau ở đài truyền hình rồi nói? Lúc đó cậu không cần nói thì tôi cũng biết.”

Ôn Noãn bật cười, khóe môi của cô khẽ cong lên: “Nếu tôi làm như vậy thì chắc chắn cậu sẽ cảm thấy rất tức giận.”

Cố Thâm khẽ dừng lại, anh không nghĩ mình sẽ hỏi cô câu này: “Có phải cậu đang sợ tôi giận đúng không?”

Anh nhận ra mình lỡ lời, đương nhiên phát hiện ra câu nói này nghe có bao nhiêu mờ ám và biết rõ đây là lời không nên nói ra.

Ôn Noãn khẽ gật đầu, quay sang nhìn anh: “Không phải tôi sợ mình làm cậu giận, bởi vì điều đó với tôi không quan trọng. Với lại nếu tôi không giải thích rõ ràng mọi chuyện với cậu lúc này, thì tí nữa cũng không có mấy thời gian để giải thích.”

Cố Thâm: “…”

Anh không thể phản bác lại được, bởi vì chính anh cũng cảm thấy được điều cô nói rất đúng.

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc rất khó tả.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Ôn Noãn ngày càng trở nên xinh đẹp, cặp mặt to tròn đen láy, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên phong phú hơn, cô bây giờ có thể rất thoải mái nói chuyện đùa giỡn với anh.

So với hồi mà hai người mới quen nhau, thì cô bây giờ đã ngày càng trở nên tự tin và phóng khoáng hơn rất nhiều. Dù từ tích cách hay là vẻ bề ngoài thì anh phải công nhận rằng cô ngày càng trở nên thu hút hơn.

“Cố Thâm?” Ôn Noãn muốn tránh né ánh mắt của Cố Thâm, nên đành phải lên tiếng.

Cố Thâm khẽ gật đầu, anh nhắm mắt lại: “Đi thôi.”

“Hả?”

Cố Thâm bật cười, cố di chuyển ánh mắt của mình nhìn sang chỗ khác: “Đi đến đài truyền hình thôi. Tôi nghe nói các thí sinh nữ còn phải trang điểm trước khi lên hình. Với lại nếu chúng ta đến sớm thì sẽ có nhiều thời gian để chuẩn bị, như vậy cũng rất tốt mà.”

Ôn Noãn khá bất ngờ, sau đó cô khẽ gật đầu nói: “Được. Đi thôi.”

Lúc hai người đi đến đài truyền hình, lúc đó trời vẫn còn chưa tối.

Dù một người đi trước, một người đi theo phía sau. Nhưng chắc là chẳng có ai nghĩ hai người đi cùng với nhau. Bởi vì đài truyền hình rộng như vậy, lại còn có rất nhiều người, cùng lắm bọn họ chỉ nghĩ hai người vừa mới gặp nhau ở cửa rồi tiện đường đi cùng nhau mà thôi.

Lúc Chu Tuấn nhìn thấy Ôn Noãn, anh ta ngay lập tức chạy đến hỏi: “Em đã chuẩn bị được nhiều chưa?”

Không hiểu lý do vì sao nhưng mà anh ta lại rất tin tưởng cô gái nhỏ này.

Ôn Noãn bật cười nói: “Khá ổn. Nhưng bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình nên em sợ mình sẽ run và ảnh hưởng đến bài thi.”

Chu Tuấn: “Tôi tin sẽ không có chuyện đó xảy ra, tôi đặt niềm tin rất lớn vào em đấy.”

Sau đó anh ta quay sang chỉ người đang đứng bên cạnh: “Đây là Tiểu Lục, cô ấy đang làm công việc trợ lý. Tý nữa cô ấy sẽ dẫn tất cả các thí sinh vào phòng hóa trang rồi sẽ nhắc nhở mọi người một vài điểm cần lưu ý trước khi ghi hình.”

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Ôn Noãn, bật cười nói: “Anh cảm thấy em ngày càng xinh đẹp hơn.”

Ôn Noãn có chút bất ngờ.

Thực ra, kể từ khi cô thay thế nguyên chủ, từ đó đến nay cũng chưa từng có ai chủ động khen cô xinh đẹp. Cô chỉ nghe được những lời bàn tán chê cô vừa mập vừa xấu. Hiện tại thì mọi người cũng chỉ khen cô ngày càng gầy hoặc chỉ chạy đến hỏi bí quyết giảm cân của cô mà thôi.

Ngoại trừ Vương Giaii và Ngu Thư ra, thì rất có ít người chủ động khen cô xinh đẹp.

Thực ra đường nét trên khuôn mặt của Ôn Noãn rất hài hòa và tinh xảo. Khuôn mặt của cô khi trang điểm thì sẽ trở nên sắc sảo quyến rũ, còn nếu không trang điểm thì lại rất hài hòa và dễ gần. Chỉ cần cô có thể trắng hơn một chút nữa, thì chắc chắn tất cả mọi người đều phải công nhận rằng cô rất xinh đẹp.

Phải nói là một mỹ nhân thì mới đúng.

Cô quay sang nhìn Chu Tuấn, khẽ bật cười nói: “Vâng, em cảm ơn anh rất nhiều.”

Tiểu Lục quay sang nhìn Ôn Noãn, rồi lại nhìn về cô gái đang đứng bên cạnh. Theo thông báo mà cô ấy vừa mới nhận được, thì chương trình lần này hầu hết là các thí sinh nam tham dự, chỉ có duy nhất 2 thí sinh là nữ. Một người có tên là Ôn Noãn, người còn lại có tên là Chu Quỳnh.

Cô ấy nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Hôm nay tôi sẽ phụ trách và dẫn dắt hai người đẹp. Đầu tiên thì chúng ta sẽ đi đến phòng hóa trang trước.”

Cả hai người đều gật đầu và đi theo Tiểu Lục đến phòng hóa trang.

***

Ở trong phòng hóa trang, Chu Quỳnh chủ động quay sang bắt chuyện với Ôn Noãn: “Chào em, chị tên là Chu Quỳnh.”

“Chào chị, em tên là Ôn Noãn.”

Chu Quỳnh ngồi quan sát cô được một lúc, rồi cô ta tò mò hỏi: “Ai là người đã mời em đến tham gia chương trình này?”

Ôn Noãn khẽ gật đầu nói: “Bởi vì Chu Tuấn có quen biết em, nên anh ấy đã mời em đến tham dự chương trình.”

Lý do này đã được cô với Chu Tuấn bàn bạc với nhau từ trước.

Chu Quỳnh có vẻ khá bất ngờ, chắc là cô ta không nghĩ câu trả lời của cô là như vậy.

Cô ta giữ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng hỏi Ôn Noãn: “Trước đó em đã từng tham gia chương trình hay gameshow nào chưa?”

Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ lắc đầu: “Chưa ạ, có chuyện gì vậy?”

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được ánh mắt Chu Quỳnh nhìn cô có gì đó rất kì lạ. Ở phía đối diện, ánh mắt của Ôn Noãn hiện rõ sự bối rối và khó hiểu. Một lúc sau, cô ta mới ngập ngừng lên tiếng: “Không có gì đâu, thôi chúng ta cứ tiếp tục trang điểm đi.”

“Ừ.”

Có một chuyên gia trang điểm đang makeup trang điểm cho cô. Cô cảm thấy hơi mệt nên khẽ nhắm mắt lại. Đột nhiên trong đầu cô vang lên một giọng nói. Đã lâu rồi cô không nhìn thấy hệ thống Tiểu Học xuất hiện.

[Cô ta đang nghi ngờ cậu đi cửa sau.]

Ôn Noãn không nhịn được, cô khẽ bật cười hỏi: “Không ngờ đến ngay cả cậu cũng cảm nhận được điều đó?”

Hệ thống Tiểu Học đắc ý nói: [Bây giờ dùng từ cảm nhận không còn chính xác nữa rồi. Bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt.]

Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Kệ đi, chỉ cần sau một vài tập ghi hình thì chắc chắn cô ấy sẽ tự biết việc tôi liệu có đi cửa sau hay không?”

Tiểu học: [Cố lên, tôi tin cậu sẽ giành được ngôi vị quán quân. Nếu cậu giành được ngôi vị quán quân thì chắc chắn cậu sẽ kiếm thêm được rất nhiều điểm tích lũy.]

Ôn Noãn khẽ gật đầu nói. “Được, tôi sẽ cố gắng.”

Đối với cuộc thi lần này, cô chỉ dám hứa là mình sẽ nhất định cố gắng hết sức.

Đây là một gameshow, nó khác hoàn toàn với những đề thi mà cô từng làm. Muốn tham gia gameshow không chỉ yêu cầu về độ thông minh và sự hiểu biết, đôi khi bạn phải cần có sự quan sát tốt và đặc biệt cần phải nhanh nhẹn. Bất cứ lĩnh vực ngành nghề nào cũng có thể sẽ được chọn làm câu hỏi xuất hiện trong chương trình. Thậm chí nhiều khi câu hỏi sẽ là những câu đố mẹo. Chỉ cần người chơi sơ ý hoặc không bắt kịp tiến độ của chương trình, thì chắc chắn người đó sẽ phải ra về.

Nghĩ đến đây, Ôn Noãn có hơi lo lắng.

Trong khoảng gian này, cô đã rất nỗ lực trao dồi các kiến thức, nhưng cô không thể đảm bảo rằng mình biết tất cả mọi thứ được.

Cô chỉ cầu mong sự may mắn sẽ đến với cô, và mong sẽ trả lời được tất cả những câu hỏi.

Sau khi trang điểm xong, Tiểu Lục dẫn hai người đến phòng chờ rồi tất cả mọi người cùng nhau tiến vào sân khấu.

Đã có rất nhiều khán giả đang ngồi chờ trong trường quay. Theo những gì cô được biết, vào đúng 7h30′ chương trình sẽ được phát trực tiếp, sau đó sẽ còn được phát sóng lại trên TV. Lúc gần đến giờ phát sóng, thì cả khán đài đã chật kín khán giả.

Nhìn chung, đây là một chương trình được đầu tư rất lớn. Chi phí của mỗi tập đều do các nhà đầu tư chi tiền, nếu chỉ dựa vào đài truyền hình thì chắc chắn chương trình này không thể có quy mô lớn như vậy được.

Mà mấy chương trình kiểu này, có thể giúp cho nhiều trường đại học hoặc các doanh nghiệp lớn trong việc tuyển dụng sinh viên hoặc nhân viên. Thế nên chương trình này có rất nhiều nhà tài trợ.

Chương trình sẽ có 3 MC, mỗi tập sẽ mời 6 vị khách quý, mà 3 trong số đó sẽ là những nghệ sĩ rất nổi tiếng trong showbiz.

Phải công nhận rằng chương trình này rất được đầu tư.

Mở đầu chương trình, những người dẫn chương trình bước ra khán đài dưới sự vỗ tay nồng nhiệt của các khán giả. Họ nở nụ cười rạng rỡ nhìn xuống những vị khán giả, bắt đầu khuấy đảo không khí trong trường quay.

Sau đó, các vị khách mời lần lượt lên giới thiệu. Mỗi một vị khách mời xuất hiện, là khán giả lại đứng lên hoan hô cổ vũ.

Đến tận lúc này thì Ôn Noãn mới biết. Trong tất cả những thí sinh tham gia chương trình thì hầu hết mọi người đã từng tham gia những cuộc thi lớn hồi trước đó, hoặc là những học sinh xuất sắc đến từ các trường chuyên. Có nhiều người còn là những thí sinh từ các mùa trước.

Các thí sinh đều sẽ được người dẫn chương trình giới thiệu và để cho họ làm quen với khán giả, ở dưới khán đài liên tục vang lên những tiếng hét chói tai cùng với những tiếng vỗ tay.

Đến lượt Ôn Noãn lên sân khấu, người dẫn chương trình nhìn kịch bản đang cầm, khẽ dừng lại một lúc rồi đột nhiên hét lên: “Đây là một người có danh tính rất bí mật. Từ trước đến nay, cô chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi nào. Nhưng các bạn có thể thấy… cô ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ trong chương trình của chúng tôi.”

Khán giả:???

Những người đang ngồi xem phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy ngơ ngác, những lời bình luận nhanh chóng phủ kín khắp màn hình:

[á á á nhìn cô gái này có vẻ rất xinh đẹp, nhưng tại sao chương trình lại chấp nhận thí sinh chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi nào? Ôi, cảm thấy thật là khó hiểu!!!]

[À, mọi người để tôi giải thích cho. Ý của người dẫn chương trình là cô gái này chưa từng có thành tích nào nổi trội.]

[Chà, đây là lần đầu tiên tổ chương trình mời một người không có tên tuổi đến tham dự chương trình. ]

[Nhưng tôi phải công nhận cô gái này rất xinh đẹp. Nhìn cặp mắt long lanh của cô ấy cùng làn da trắng đó thực sự khiến cho tôi phải ghen tỵ.]

[Oa oa oa, Ôn Noãn cố lên.]

Cố Thâm là người xuất hiện cuối cùng, lúc người dẫn chương trình giới thiệu đến Cố Thâm. Bầu không khí trong trường quay trở nên nóng rực, và tràn ngập những tiếng hét chói tai và tiếng hoan hô cổ vũ.

Thú thật, đến ngay cả bản thân Ôn Noãn cũng cảm nhận được Cố Thâm là người đẹp trai nhất ở đây, chứ đừng nói đến mấy vị khán giả đang ngồi xem ở dưới. Thực ra, mấy vị khách mời cũng rất đẹp trai, nhưng mấy người bọn họ đều theo phong cách quý ông lịch lãm. Bọn họ trái ngược hoàn toàn với Cố Thâm.

Cố Thâm đương nhiên là rất đẹp trai, nhưng nhìn anh có pha thêm chút lạnh lùng ma mị. Chỉ cần anh khẽ nhếch khóe môi lên, thì cũng đủ hạ gục bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ trẻ.

[Mẹ nó! Lần này tổ chương trình kiếm đâu ra mấy thí sinh có ngoại hình nổi bật thế. Đặc biệt là cô gái kia và chàng trai này.]

[oa oa oa, một em trai nhỏ vừa thông minh vừa đẹp trai đặc biệt lại còn nhìn rất lạnh lùng.]

[Nhìn đẹp trai quá, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy người kia rất quen.]

[Khoan đã, là Cố Thâm và Ôn Noãn đúng không? Liệu có phải tôi hoa mắt nên nhận nhầm người không nhỉ?]

Vì chương trình được phát sóng trực tiếp, nên có rất nhiều người vì hiếu ký mà chạy vào xem.

Lúc nhìn thấy Ôn Noãn xuất hiện trong chương trình, có rất nhiều bạn học đã vội vàng chụp lại màn hình rồi đem lên chia sẻ trên diễn đàn nhà trường. Nhiều người bạn học khi nhìn thấy tin tức này họ cũng vội chạy vào xem. Lúc nhìn thấy thí sinh cuối cùng xuất hiện, họ chỉ biết há hốc mồm lên nhìn và chăm chú ngồi xem chương trình.

Họ chỉ muốn biết hai người kia liệu có phải là Ôn Noãn và Cố Thâm mà bọn họ biết không?

Sau màn giới thiệu thì cuộc thi chính thức được bắt đầu.

Vì đây là tập đầu tiên nên trước khi vào cuộc chơi, tổ chương trình sẽ lựa chọn bốc thăm để lựa chọn đề tài. Từ toán học, lịch sử, âm nhạc, văn học… tất cả đều được lần lượt xuất hiện. Ai là người ấn đèn nhanh nhất sẽ giành được quyền trả lời. Cả 6 thí sinh sẽ cùng nhau tranh tài.

Thực ra Ôn Noãn cũng không hề cảm thấy run hay lo lắng gì cả, cô cảm thấy rất may mắn khi chương trình xếp Cố Thâm ngồi bên cạnh cô.

Hai người quay sang nhìn nhau, Cố Thâm vặn nhỏ micro lại: “Cậu đang rất lo lắng?”

“Ừ.”

“Đừng lo lắng.”

Anh nở nụ cười rạng rỡ, trấn an cô: “Bởi vì còn có tôi ở bên cạnh.”

“Ừ.”

Ôn Noãn có hơi giật mình, mặt của cô đột nhiên đỏ bừng lên.

Cuối cùng câu hỏi đầu tiên cũng đã xuất hiện trên màn hình, mọi người vẫn chưa kịp đọc xong câu hỏi, thì Ôn Noãn đã nhanh tay ấn đèn.

Câu hỏi đầu tiên, cô đã trả lời rất chính xác.

Cố Thâm bật cười và quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khích lệ.

Các phần thi phía sau đều diễn ra rất suôn sẻ và thuận lợi. Ôn Noãn không biết liệu mình có phải là do may mắn hay không, những tất cả các câu hỏi tổ chương trình đưa ra thì cô đều có thể trả lời được. Nhưng bởi vì cô không nhanh tay nên đã có rất nhiều câu hỏi bị tuột mất.

Sau mỗi phần thi, chương trình sẽ tổng kết lại từng số điểm các thí sinh. Ôn Noãn là người có số điểm cao thứ hai. Còn Cố Thâm đang là người giữ số điểm cao nhất.

Hai người đều sở hữu nhan sắc rất xinh đẹp, mà cả hai người lại được xếp cạnh nhau, nên đối với những người xem chỉ cần như vậy cũng đã tạo nên cảnh đẹp ý vui.

[Tôi đang cảm thấy rất thắc mắc, chả lẽ hai người kia không cần thời gian suy nghĩ mà vẫn có thể tìm ra được câu trả lời chính xác? Đặc biệt là câu hỏi liên quan tới Toán vừa nãy, tại sao chỉ mới có mấy giây mà hai người đó có thể tìm ra được câu trả lời.]

[Mẹ nó! Đây là lần đầu tiên tôi chứng khiến sự thông minh vượt trội của các học bá. Ôi! Thật là ngưỡng mộ.]

[Tôi thấy Ôn Noãn cũng rất khá.]

[Mẹ nó, tôi nghĩ mình sắp phát điên rồi.]

Sau 1 tiếng rưỡi ghi hình, bây giờ Ôn Noãn đang cảm thấy rất căng thẳng, đặc biệt là ở các phần thi sau đó, chính bản thân Ôn Noãn còn cảm nhận được mình đang mất bình tĩnh.

Còn Cố Thâm, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, trên khuôn mặt của anh không hề hiện một chút lo lắng nào cả. Còn những thí sinh khác sự lo lắng và căng thẳng đã hiện rất rõ trên khuôn mặt. Rõ ràng ở địa điểm ghi hình tổ chương trình đã lắp sẵn máy điều hòa, những trên trán của các thi sinh vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi. Điều đó càng chứng minh rằng cuộc thi đang ngày càng căng thẳng.

Ôn Noãn nhìn lên màn hình rất chăm chú, mọi người cũng đều đang nín thở dõi theo.

Câu hỏi cuối cùng có liên quan tới chủ đề âm nhạc, tất cả thí sinh phải lắng nghe một đoạn nhạc và phải đoán được tên của bài hát cùng người đang thể hiện ca khúc.

Có 4 lựa chọn. Mỗi người chỉ được phép chọn một phương án duy nhất.

Ôn Noãn cảm thấy bài hát này nghe rất quen, hình như cô đã từng nghe thấy nó ở đâu rồi, nhưng bây giờ cô lại không thể nhớ ra được. Cô nhìn chằm chằm vào 4 đáp án, cảm thấy có hơi phân vân.

Đúng lúc này, Cố Thâm đã ấn chuông, anh lạnh lùng nói: “Chọn đáp C. Tên bài hát là Mùa thu thì thầm.”

Chỉ trong chớp mắt cả khán đài dường như đã bùng nổ.

Bài hát kia vừa mới được phát đúng 5s, dù mới chỉ nghe một lần duy nhất nhưng Cố Thâm vẫn có thể tìm ra được đáp án chính xác.

Những người đang ngồi xem phát sóng trực tiếp của chương trình cũng cảm thấy rất bất ngờ và phấn khích.

[Sau khi xem qua chương trình này, thì tôi mới biết kiến thức của mình bị hổng rất nhiều chỗ. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chăm chỉ học hành, huhu.]

[Oa, Cố Thâm thực sự rất lợi hại.]

[Trời ơi tôi không thể tin được hai người Cố Thâm và Ôn Noãn mới chỉ là học sinh lớp 10.]

[Tôi rất hâm mộ Ôn Noãn. Bởi vì tôi thực sự khâm phục khả năng tính nhẩm của cô ấy. Đặc biệt mấy câu hỏi liên quan đến toán học tôi đều thấy cô ấy trả lời rất chính xác.]

Cuối cùng thì chương trình cũng đến hồi kết, người dẫn chương trình sẽ công bố xem ai là người có số điểm cao nhất trong tuần này. Người đang giữ vị trí đầu tiên chính là Cố Thâm, người đang đứng vị trí thứ hai là Ôn Noãn. So với Ôn Noãn, thì Cố Thâm đã trả lời nhiều hơn được 4 câu.

Chương trình này sẽ được phát sóng 12 tập, và sẽ dựa vào kết quả của từng tập để chọn ra người thắng cuộc. Thế nên có thể ở những tập đầu tiên, bạn có thể đang là người giữ lợi thế, nhưng cũng đừng vì thế mà lơ là không để ý, vì chỉ cần bạn sơ sẩy một chút thôi là sẽ có người chiếm lấy vị trí của bạn ngay lập tức.

Tất cả mọi người cùng nhau đi vào bên trong cánh gà, lúc này Chu Quỳnh mới hớn hở quay sang bắt chuyện với Ôn Noãn: “Ôn Noãn vừa nãy em giỏi thật đấy? Tại sao trong khoảng thời gian rất ngắn như vậy mà em có thể tìm ra được đáp án của mấy câu Toán đó.”

Ôn Noãn nhìn nụ cười giả tạo của cô ta, bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi đã tính nhẩm ở trong đầu từ trước nên mới trả lời nhanh như vậy.”

Có một nam sinh đứng gần đó, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn cô, anh ta liền bật cười quay sang hỏi Ôn Noãn: “Bạn không chỉ là giỏi thôi đâu mà là bạn rất tuyệt vời luôn đấy.”

Sau đó, anh ta đưa tay ra: “Xin chào, tôi tên là Đồng Chí Thanh.”

Vì phép lịch sự nên Ôn Noãn cũng định bắt tay làm quen với anh ta. Đúng lúc này, Cố Thâm đột nhiên xuất hiện và đứng chen giữa hai người. Đương nhiên là Ôn Noãn đành phải rụt tay lại.

Ôn Noãn:…

Cố Thâm quay sang nhìn hai người, anh từ tốn hỏi: “Hai người bọn cậu đang nói chuyện gì vậy?”

Chắc là do Đồng Chí Thanh không để ý, nên anh ta mới không biết Cố Thâm cố ý làm như vậy. Hoặc đơn giản là vì anh ta không để tâm tới chuyện đó.

Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi đang muốn làm quen với Ôn Noãn.”

Cố Thâm nghe thấy vậy liền bật cười: “Thế à?”

Ôn Noãn quay sang nhìn Cố Thâm: “Hôm nay cậu thể hiện rất tốt.”

Cố Thâm cũng quay sang nhìn cô: “Cậu cũng thế.”

Sau đó, Cố Thâm và Ôn Noãn cùng nhau rời đi. Đến tận lúc này, Đồng Chí Thanh mới phát hiện ra hình như mình vẫn chưa giới thiệu bản thân với Ôn Noãn, nhưng cô đã rời đi rồi.

Tối ngày hôm đó, không có gì quá bất ngờ khi Ôn Noãn và Cố Thâm là hai người được chú ý nhiều nhất.

Sau khi tập đầu tiên phát sóng, cả hai người đều lọt vào top search, thậm chí bây giờ cả hai còn đang chiếm lĩnh những vị trí top đầu trong bảng hot search. Có rất nhiều blog nổi tiếng đã chia sẻ hình ảnh của Cố Thâm và Ôn Noãn.

#Tập đầu tiên của chương trình IQ chính thức phát sóng. Dàn thí sinh năm nay toàn là những gương mặt trẻ và có ngoại hình rất nổi bật.

—— thú thật với mọi người, lý do vì sao tôi vào xem chương trình này chỉ vì độ hot của chương trình năm ngoái quá lớn, tôi cũng chả ôm hy vọng gì lớn đâu, nhưng không ngờ sau đó tôi lại bị hai người này thu hút. Ôi trời ơi, tại sao lại có người vừa học giỏi lại rất xinh đẹp với đẹp trai như vậy. Mà phải công nhận khả năng tính nhẩm của cô gái kia rất xuất sắc. Cả chàng trai kia nữa, tôi có cảm giác bất cứ đề tài nào thì cậu ấy cũng đều biết. Oa oa oa, tôi thực sự rất ngưỡng mộ hai người ấy.

—— Ô ô ô mẹ tôi hỏi tôi vì sao tôi lại bật khóc nức nở sau khi xem xong chương trình này, còn vì lý do nào nữa, bởi vì tôi cảm thấy rất tự ti.

—— Thật không thể tin được, cô gái kia nhìn rất xinh đẹp, chàng trai kia nhìn cũng rất đẹp trai!! Tôi phải công nhận rằng trận đấu ngày hôm nay rất xuất sắc.

—— tôi chỉ muốn hỏi câu này, lúc chương trình mới bắt đầu không biết hai người này đã nói với nhau điều gì, đặc biệt là ánh mắt dịu dàng của chàng trai kia nhìn cô gái đó, ôi tôi thực sự rất thắc mắc lúc đó hai người bọn họ đang nói với nhau chuyện gì!!

—— Tôi cũng thắc mắc giống lầu trên!!

Đương nhiên là cả Ôn Noãn và Cố Thâm đều không hề biết mấy chuyện này.

Sau khi rời khỏi đài truyền hình, hai người vẫn đang đi chung với nhau.

Lúc Ôn Noãn bước ra khỏi đài truyền hình, mới cảm thấy bản thân mình đã được giải phóng hoàn toàn. Mặc dù không hề có ai giam giữ cô cả, nhưng thực sự vừa nãy cô đã cảm thấy rất căng thẳng. Những sợi dây thần kinh trong đầu cô căng đến mức như muốn đứt ra, tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cố Thâm không nhịn được, liền quay sang hỏi cô: “Cậu đang cảm thấy rất lo lắng à?”

“Hơi hơi.”

Cố Thâm bật cười, ánh mắt của anh nhìn cô rất dịu dàng: “Nhưng mà tôi cảm thấy như vậy mới thú vị. Lần này cậu cũng th đãi rất tốt.”

Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô cảm thấy có hơi xấu hổ, khẽ mím chặt môi lại:

“Cậu cũng vậy.”

Cố Thâm quan sát nét mặt của cô, sau đó anh liền bật cười.

“Cậu đang cười gì thế?”

Cố Thâm khẽ nhún vai, nói: “Không có gì đâu. Đột nhiên tôi cảm thấy khá thú vị thôi.”

Nghe thấy vậy, Ôn Noãn lại càng cảm thấy xấu hổ.

Ôn Noãn rất muốn hỏi anh nhưng cô lại nghĩ mình không nên hỏi thì sẽ tốt hơn, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy.

“Cậu có đói không?”

“Cậu thích ăn món gì?”

Ôn Noãn: “Tôi có hơi đói. Đột nhiên tôi lại thèm ăn cháo.”

Cô hiện tại đang đói đến mức không có chút sức lực nào để đi nghiên cứu mấy chuyện kia. Hiện tại cô cũng đã giảm được khá nhiều cân rồi, nên bây giờ không còn giữ chế độ ăn uống hà khắc như lúc trước nữa. Dạo này cô cũng đang dần quay trở lại chế độ ăn uống điều độ.

Cố Thâm gật đâu: “Được, thế để tôi mời cậu đi ăn nhé.”

“Được.”

Hai người đứng bắt xe taxi. Rồi nhờ tài xế chở đến một khu phố ăn vặt ở gần trường học của bọn họ. Với lại bây giờ cũng đã khá muộn nên rất nhiều quán ăn đã đóng cửa. Hình như Cố Thâm rất thông thạo khu phố này, nên anh có thể nhanh chóng dẫn cô đến một quán ăn đêm khá đông khách.

“Cháo ở quán này ăn khá ngon. Cậu muốn ăn cháo gì?”

“Cháo rau củ.”

Hai người gọi món xong, Cố Thâm định quay sang nói chuyện với Ôn Noãn, thì đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Ôn Noãn cầm lên xem thử, thấy tên người gọi là Trương Mẫn, cô ngay lập tức nghe máy.

Lúc rảnh rỗi, Trương Mẫn cũng rất thích ngồi xem mấy chương trình gameshow, đặc biệt là mấy chương trình cần phải dùng trí thông minh để vượt qua thử thách. Bởi vì bà cảm thấy ngồi xem những chương trình đó rất bổ ích và có thể bổ sung thêm rất nhiều kiến thức mới lạ.

Nhưng bà không thể tin được mình lại có thể nhìn thấy học sinh của mình đang thi đấu ở trên TV. Thực sự lúc chương trình vừa kết thúc, bà cũng muốn gọi điện đến để hỏi Ôn Noãn. Nhưng sau đó lại nghĩ có phải mình đang lớn chuyện lên không, cứ ngập ngừng do dự mãi cuối cùng thì cũng lấy đủ dũng khí để gọi điện cho Ôn Noãn.

“Ôn Noãn! Vừa nãy em xuất hiện ở trên TV đúng không?”

Ôn Noãn khá ngạc nhiên, cô vội quay sang nhìn cái người đang ngồi ở phía đối diện: “Cô Trương, đúng là vừa nãy em xuất hiện ở trên TV ạ”

Nghe câu này, tâm trạng của Trương Mẫn càng trở nên phấn kích.

“Cô biết đó là em mà, cô không tin mình sẽ nhận lầm người.”

Ôn Noãn: “…”

Sau đó cô nghe thấy tiếng Trương Mẫn nói: “Đúng rồi, bây giờ em vẫn còn đang ở trong ký túc xá của nhà trường à?”

“Vâng.”

“Vừa nãy thầy hiệu trưởng có gọi điện thoại đến cho cô, chắc là thầy ấy cũng đang ngồi xem chương trình kia nên thầy ấy bảo muốn gặp em và tiện nhắc nhở một vài điều.”

“Thầy ấy muốn gặp em?”

“Ừ. Cô nghe thầy ấy nói có người trong viện nghiên cứu toán học cũng đã xem chương trình và rất ấn tượng với màn thể hiện của em. Họ muốn được gặp mặt làm quen với em.”

“Thật ạ?”

Sau khi cúp máy, Ôn Noãn vẫn còn cảm thấy ngơ ngác và không thể tin được những gì đang diễn ra.

Cố Thâm quay sang hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Noãn kể toàn bộ câu chuyện cho anh nghe, Cố Thâm im lặng ngồi nghe, sau đó liền quay sang chúc mừng cô: “Ôn Noãn bây giờ cậu đã trở nên rất nổi tiếng rồi.”

Ôn Noãn nghe thấy vậy chớp mắt. Hình như nhờ sức hút của chương trình này mà cô đã trở nên nổi tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.